Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 87: Ngân châm bức cung





Đây là lần đầu tiên Hạ Thiên đến Kiều gia, tuy Kiều Tiểu Kiều ở tại tòa nhà Kiều gia nhưng đây cũng không phải trụ sở thật sự của Kiều gia, khu nhà Kiều gia thật sự chính là một dãy biệt thự chiếm diện tích khổng lồ. Những ngôi biệt thự này cũng giống như kiểu cách các biệt thự bình thường khác, bên trong có hoa viên, có bể bơi.v.v.

Khu đất của Kiều gia ở bên trong nội thành, đây là khu vực tấc đất tấc vàng, muốn có được một diện tích thế này ở Giang Hải là không thể. Nhưng mảnh đất này của Kiều gia đã có từ vài chục năm trước, khi đó giá đất vẫn còn rất rẻ, Kiều gia đã nhanh chóng thu mua, vì vậy dù bây giờ khu đất này đáng giá bạc tỷ nhưng cũng không ai nói gì.

Kiều gia là đệ nhất gia tộc ở Giang Hải, nhưng mọi người công nhận Diệp gia không chỉ vì có tiền, nhưng có người nói nếu Diệp gia bán khối đất của mình ở nội thành Giang Hải thì sẽ giàu sụ. Tất nhiên người nào cũng biết điều này là không thể, vì đây chính là cơ nghiệp của bọn họ.

Xe từ cổng lớn đi vào, sau đó trực tiếp tiền vào một biệt thự ở phía sau cùng, đây chính là địa điểm Kiều Đông Hải chọn làm nơi thẩm vấn. Nơi đây có những gian phòng thuận tiện cho việc thẩm vấn, tất nhiên cũng không phải lần đầu tiên Kiều Đông Hải thẩm vấn người khác.

Kiều Đông Hải đã có mặt chờ đợi Hạ Thiên, dù khoảng một giờ trước hai người đã gặp nhau, nhưng Kiều Đông Hải cũng không thể không thừa nhận ấn tượng của mình với Hạ Thiên lại đổi mới. Người này chỉ cần dẫn Kiều Tiểu Kiều đi dạo một vòng, sau đó bắt được hai tên sát thủ, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.

- Hạ Thiên, những chuyện thẩm vấn thế này thôi thì cứ để cho người của tôi ra tay.

Kiều Đông Hải đề nghị:

- Tôi tin bọn họ có thể cạy miệng của hai tên này.

Kiều Đông Hải cũng có lòng tốt, hắn cảm thấy nhân vật như Hạ Thiên không cần phải làm những chuyện như thẩm vấn, giao cho người chuyên nghiệp là được.

- Không cần, tôi tự mình ra tay.

Hạ Thiên không lĩnh tình, tất nhiên Kiều Đông Hải không biết Hạ Thiên cũng coi là dân chuyên nghiệp, thậm chí còn chuyên nghiệp hơn thủ hạ của hắn.

- Vậy cũng được.

Kiều Đông Hải cũng không miễn cưỡng:

- Tiểu Kiều, em đi nghỉ ngơi trước, những chuyện này em không nên xem.

- Cứ để Tiểu Kiều đi theo, tôi cũng không dám đảm bảo không có sát thủ thứ ba.

Hạ Thiên lại rất lo lắng, hắn kéo Kiều Tiểu Kiều vào phòng.

- Điều này, Hạ Thiên, điều này không tốt. Tiểu Kiều là phụ nữ, khi nhìn thấy tình cảnh bức cung sẽ sinh ra ác mộng.

Kiều Đông Hải có chút dở khóc dở cười, những tình cảnh bức cung sao có thể cho Kiều Tiểu Kiều xem được?

- Yên tâm, không có tình cảnh máu tanh đâu.

Hạ Thiên hiểu ý Kiều Đông Hải, hắn dùng giọng không cho là đúng nói.

Kiều Đông Hải phát hiện ra mình khó thể liên hệ với Hạ Thiên, vì tiểu tử này từ đầu đến cuối không muốn liên hệ với mình. Tiểu tử này mở miệng muốn làm thế nào thì làm thế ấy, căn bản không thể xoay chuyển.

Hai tên sát thủ được ném xuống đất, Hạ Thiên đi vào rút ngân châm đâm lên hai người vài lượt, sau đó hai tên sát thủ mở mắt, bây giờ bọn họ rất muốn hoạt động nhưng thân thể cứ cứng đờ.

Lúc này đau đớn bùng lên, đặc biệt là tên sát thủ giả mạo cảnh sát, ba vị trí bị trúng đạn cực kỳ đau đớn, nếu so sánh thì tên sát thủ còn lại tốt hơn rất nhiều, hắn chỉ cảm thấy hơi đau đầu mà thôi.

Hai tên sát thủ nhìn Hạ Thiên, trong mắt bùng lên sự sợ hãi. Trong tài liệu thì căn bản không có người này, nhưng hắn quá mạnh, thậm chí vượt xa những gì bọn họ đã từng đối diện.

- Mày là ai?

Người mở miệng không phải là Hạ Thiên, là tên sát thủ mặc quần áo đá bóng màu vàng.

- Tao là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong đệ nhất thiên hạ.

Hạ Thiên lấy ra một chiếc ghế ngồi đối diện với tên sát thủ, hắn thuận tay ôm Kiều Tiểu Kiều đặt lên đùi mình:

- Chúng mày muốn giết vợ tao nhưng lại không biết tao, đây là lý do chúng mày thất bại.

- Danh hiệu của tao là ba mươi sáu, mày có thể gọi là 36!

Tên sát thủ nhếch miệng cười:

- Nếu rơi vào trong tay mày thì không còn gì để nói, mày có thể giết chúng tao được rồi.

- Đúng vậy, muốn giết thì cứ giết, đừng mong lấy được tin tức gì.

Tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát cũng mở miệng.

- Tất nhiên tao sẽ không cho chúng mày được sống, cũng không cho mày có thêm cơ hội đến giết vợ tao.

Hạ Thiên nhìn tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát:

- Tao biết rõ mày đang muốn chết cho nhanh, nhưng đáng tiếc là tao không muốn như vậy, muốn chết sớm thì phải nói ra những gì tao cần.

- Tuy thân thủ của mày không tệ nhưng lại quá ngu, mày cho rằng có thể moi được tin tức trong miệng chúng tao sao?

Tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát nói với vẻ mặt trào phúng.

Hạ Thiên cầm ngân châm, hắn đột nhiên đâm vài cái lên người tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát.

- Á!

Tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát không kịp chuẩn bị, hắn hét lên một tiếng thảm thiết, nhưng ngay sau đó hắn ngừng lại dùng ánh mắt có chút khinh thường nhìn Hạ Thiên:

- Thế nào, mày chỉ có chút thủ đoạn như vậy thôi sao?

- Thật ra vừa rồi tao chỉ châm để cảm giác đau của mày thêm mẫm cảm mà thôi, nói cách khác bây giờ mày sẽ đau hơn bình thường. Tất nhiên bây giờ thì mày sẽ cảm thấy không sao, vì tao chỉ cho cảm giác đau tăng lên gấp mười lần, đợi đến khi tao châm vài lần cho cảm giác của mày tăng lên trăm lần nghìn lần, lúc đó tao chỉ cần tát nhẹ một cái, mày sẽ được nhận cảm giác đau đến chết.

Hạ Thiên lại tiếp tục châm lên người tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát:

- Tao biết mày không tin, nhưng ngay bây giờ mày sẽ nhận được cảm giác đau đớn.

- Á... ....

Tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát lại thét lên thảm thiết, nhưng ngay sau đó lại cắn chặt răng nuốt tiếng kêu về cuống họng. Nhưng lúc này toàn thân hắn đã đầm đìa mồ hôi, rõ ràng đã đến mức chịu đựng cực hạn.

- Thật ra trên đời cũng không có người nào làm bằng sắt, mỗi người cũng chỉ có một mức độ chịu đựng giới hạn, đáng tiếc là ở trước mặt tao thì không có mức độ nào có thể dùng được. Tao có thể để cảm giác đau của chúng mày tăng mạnh, như vậy một vết thương nhỏ cũng làm cho chúng mày khó thể chịu đựng được.

Hạ Thiên cười hì hì nhìn tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát:

- Có phải mày cảm thấy mình là người của Ám Ảnh Đoàn nên tưởng rằng rất lợi hại?

- Mày, sao mày biết tao là người Ám Ảnh Đoàn?

Vẻ mặt tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát biến đổi lớn.

- Những gì tao biết là rất nhiều, ví dụ như đám sát thủ chúng mày chia làm bốn cấp, có mười hai kim bài sát thủ, hai mươi bốn ngân bài sát thủ, ba mươi sáu đồng bài sát thủ, còn sát thủ cấp thấp nhất là mọt trăm lẻ tám. Nó có số hiệu ba mươi sáu, rõ ràng là sát thủ cấp thấp nhất, còn mày thì mạnh hơn một chút, chẳng lẽ là đồng bài sát thủ?

Hạ Thiên hỏi một câu, sau đó hắn lắc đầu:

- Hôm nay tao cũng không muốn hỏi đoàn trưởng Ám Ảnh Đoàn là ai, với thân phận của chúng mày thì cũng không biết được vấn đề này.

- Vậy mày muốn biết cái gì?

Tên sát thủ có số hiêu 36 mở miệng hỏi.

- Này, ai thuê chúng mày giết vợ tao?

Hạ Thiên hỏi.

- Mày đã biết rõ về tổ chức của chúng tao, vậy thì mày nên biết với cấp bậc của chúng tao sẽ không thể biết được những bí mật như vậy.

Tên sát thủ số hiệu 36 nói.

- À, mày nói rất đúng, thật ra tao chỉ tùy tiện hỏi một câu mà thôi.

Hạ Thiên đột nhiên khoát tay, hắn lại thi châm trên người tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát. Lúc này tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát hét lên một tiếng kinh thiên động địa, vài chục giây sau cũng không ngừng gào thét, sau đó trực tiếp hôn mê.

Sau khi làm cho tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát bất tỉnh, Hạ Thiên tiếp tục nhìn tên sát thủ 36:

- Nó đã bất tỉnh, đây là vận may của nó, nhưng tao là một thần y, tao có biện pháp để một người luôn tỉnh táo. Nếu mày không muốn đau khổ như nó thì nên nghe theo lời khuyên của tao, không nên mở miệng nói dối.

- Dù sao tao cũng phải chết, cũng không có gì để nói dối, chỉ hy vọng sau khi nói xong mày tuân thủ lời hứa, cho tao chết được thống khoái.

Tên sát thủ 36 rất sảng khoái:

- Nhưng mày đã biết địa vị của tao không cao, vì vậy những gì tao biết cũng không nhiều.

- Có một vấn đề tao tin mày biết rõ, đến giết vợ tao ngoài hai người chúng mày thì còn ai?

Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm hỏi.

- Căn cứ vào những tin tức đánh giá tình báo thì trong hai người chúng tao ai cũng có thể tự hoàn thành nhiệm vụ. Sở dĩ có hai người vì Kiều tiểu thư có thân phận đặc biệt, để đề phòng chuyện không may nên ngoài chúng tao thì tổ chức cũng không phái thêm sát thủ.

Tên sát thủ số 36 trả lời không chút do dự.

- Nếu chúng mày chết thì bao lâu sau tổ chức sẽ phái sát thủ đến?

Hạ Thiên lại hỏi.

- Điều này rất khó nói, nếu chúng tao thất thủ thì tình báo sẽ phải thu thập lại. Sau quá trình thu tin tức tình báo thì ít nhất một tuần sau sẽ có sát thủ mới được phái ra.

Tên sát thủ số 36 vẫn tiếp tục trả lời không chút do dự.

Hạ Thiên lại hỏi thêm vài vấn đề, sau đó hắn đâm một châm lên người tên sát thủ số 36 để người này không thể nói được gì, ngay sau đó hắn lại châm lên tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát, cứu tỉnh người này.

- Thế nào? Bây giờ đã tình nguyện khai báo chưa?

Hạ Thiên dùng giọng nhàn nhạt hỏi:

- Nếu mày không nói thì tao sẽ cho mày luôn tỉnh táo, hơn nữa còn tiếp tục bảo trì mức độ mẫn cảm một ngàn lần.

- Mày, mày muốn biết thứ gì?

Tên sát thủ mặc đồng phục cảnh sát dùng giọng khàn khàn nói.

... ....

Nửa giờ sau Hạ Thiên ôm Kiều Tiểu Kiều ra khỏi phòng, Hạ đại hiệp nhìn Hạ Thiên mà sinh ra cảm giác không biết nói gì. Lần này Hạ Thiên bức cung quả thật không có máu tanh nhưng lại cực kỳ hữu hiệu, điều này làm Kiều Đông Hải không thể không bội phục.

Đáng tiếc, dù hữu hiệu nhưng hai tên kia cũng chỉ biết được vài tin tức giới hạn, cũng không biết được tin tức về cố chủ đã thuê người. Thu hoạch duy nhất chính là trong thời gian một tuần, Kiều Tiểu Kiều căn bản sẽ tiếp tục bị sát thủ quấy rầy.

- Tiểu Kiều, bây giờ cũng không còn sớm, em và Hạ Thiên tối nay ngủ lại ở đây nhé?

Kiều Đông Hải nói.

- Không, em muốn về tòa nhà Kiều gia. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Kiều Tiểu Kiều lập tức từ chối, nàng đã có thói quen ở khu nhà bên kia.

- Vậy cũng được, anh sẽ cho người đưa sang.

Kiều Đông Hải cũng không còn cách nào khác với cô em họ này.

Đúng lúc này thì chuông điện thoại của Hạ Thiên chợt vang lên.

- Tiểu bại hoại, là chị đây.

Trong điện thoại vang lên âm thanh của Liễu Mộng:

- Cậu đang ở đâu?

- Chị Mộng, chị đã quay lại chưa?

Hạ Thiên hỏi ngược lại.

- Chưa, mẹ nói chị đã tách rời khỏi xã hội, bây giờ phải ở nhà học tập một thời gian, sau đó mẹ mới cho ra tìm cậu.

Liễu Mộng có chút mất hứng:

- Tiểu bại hoại, nếu không cậu đến tìm chị nhé?