Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 894: Buổi tối tôi phải ăn cơm cùng con gái





- Alo, xin hỏi là ai vậy?

Vân Thanh vẫn nhận điện thoại, dù sao nàng cũng là một luật sư, nhận được điện thoại với số lạ cũng không có gì quá ngạc nhiên. Nàng nhíu mày vì cú điện thoại này không phải được gọi đến bằng người trong dự đoán của nàng, lúc này trong lòng nàng đang rất mong chờ Hạ Thiên điện thoại đến.

- Vân tiểu thư phải không?

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng đàn ông rất ôn hòa:

- Tôi là Viên Thế Tài, sáng sớm chúng ta đã gặp mặt nhau ở ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.

- Chào anh, Viên tiên sinh, xin hỏi anh có chuyện gì không?

Vân Thanh cẩn thận xem xét, cuối cùng nàng mới nhớ hôm nay đến ủy ban kỷ luật tỉnh ủy tìm người thì quả thật có gặp mặt một kẻ như vậy. Trong ấn tượng của nàng thì đối phương hơn ba mươi, bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, người ta chủ động chào hỏi nàng, nhưng nàng chỉ khách khí nói một câu rồi không quan tâm. Nhưng nàng không ngờ hắn ta lại điện thoại đến cho mình, hơn nữa nàng nhớ mình không cho đối phương số điện thoại.

- Vân tiểu thư, sự việc là thế này, tôi có vài công tác kinh doanh, bây giờ đang phát triển nghiệp vụ ở tỉnh Bình Hải, nhưng công ty của tôi không quá hiểu về pháp quy tỉnh Bình Hải, vì vậy tôi muốn thuê một luật sư bản địa, bạn bè đã giới thiệu cô với tôi, vì thế tôi định hỏi, cô có hứng thú không?

Viên Thế Tài nói rõ ý đồ của mình trong điện thoại, cuối cùng hắn còn bổ sung một câu:

- Nếu Vân tiểu thư có hứng, như vậy có thể tới phòng làm việc của tôi để bàn bạc cụ thể.

- Xấu hổ quá, Viên tiên sinh, tạm thời tôi còn hoàn toàn không biết về công ty của anh, trước tiên anh có thể giới thiệu vắn tắt được không?

Vân Thanh có chút chần chừ, người này đã từng gặp nàng ở ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, bây giờ hắn lại tìm mình, điều này là không hợp lẽ thường, trực giác nói cho nàng biết người này có mưu đồ gì khác.

Vân Thanh biết rất rõ, mình đẹp và có nhiều đàn ông ngấp nghé, vì vậy trước nay nàng luôn cẩn thận. Bây giờ cũng giống như vậy, nàng thấy người khác có ý hợp tác, nàng không muốn chạy đến ngay, ít nhất phải điều tra cho rõ ràng.

- Điều này là đương nhiên, thế này đi, Vân tiểu thư, cô cho tôi một địa chỉ email, tôi sẽ chia sẻ tư liệu về công ty cho cô, cô xem qua lư liệu, sau đó tôi sẽ liên lạc sau.

Viên Thế Tài ở bên kia sảng khoái đồng ý.

- Được.

Vân Thanh đồng ý, nàng nhanh chóng nói rõ địa chỉ email của mình cho Viên Thế Tài, sau khi xác nhận đã đúng thì cúp điện thoại.

Viên Thế Tài điện thoại đến làm cho Vân Thanh bỏ đi ý nghĩ điện thoại cho Hạ Thiên, nàng trực tiếp tiến vào phòng ngủ, nàng mở máy tính và phát hiện có một thư mới.

Là Viên Thế Tài gửi đến, bên trong có rất nhiều tư liệu, Vân Thanh down về, khi mở ra xem thì thấy đó là tài liệu kỹ càng về một công ty.

Vân Thanh nhanh chóng phát hiện đó là một công ty mới, đăng ký còn chưa được một tháng, tài chính không thiếu, có một trăm triệu, đại biểu pháp nhân của công ty không phải là ai khác, là Viên Thế Tài.

Đây là công ty TNHH khai phá du lịch quốc tế Kinh Đô, tên gọi tắt là công ty du lịch Kinh Đô, nghiệp vụ chủ yếu là khai phá du lịch. Nhưng công ty này đăng ký chưa được bao lâu, rõ ràng trước đây không có kinh nghiệm khai thác du lịch gì cả, điều này làm cho Vân Thanh nghi ngờ. Vì trước nay nàng chưa từng làm việc với một công ty thế này bao giờ, cũng chưa từng tiếp nhận những vụ có liên quan đến du lịch. Lúc này Viên Thế Tài đột nhiên tìm nàng, sợ rằng không phải vì bạn bè giới thiệu, cũng chỉ vì nguyên nhân hắn gặp mặt nàng ở ủy ban kỷ luật mà thôi.

Vân Thanh nhanh chóng xe qua tài liệu, sau đó nàng tắt đi, nàng quyết định từ chối lời mời của Viên Thế Tài. Thực tế gần đây nàng ít tham gia án kiện, bây giờ nàng có một em gái là Thạch Thuần cần được chăm sóc, còn có con gái là Vân Tiểu Đông, nàng cảm thấy bận rộn khó chịu nổi.

Lần trước Hạ Thiên đưa cho nàng mười triệu, nàng cầm lấy đi đăng ký một công ty xây dựng, bây giờ cho em họ của nàng là Vân Chí Quang quản lý. Hiện nay công ty kiến trúc thường rất lợi nhuận, phía huyện Mộc Dương bên kia cũng quả thật bắt đầu cải tạo, công ty kiến trúc của nàng cũng nhận được vài phần nghiệp vụ, muốn thắng lợi cũng không phải vấn đề, điều này làm cho Vân Thanh có ý nghĩ bỏ nghề luật sư. Trước đó nàng làm luật sư vì thích làm theo pháp luật, nhưng những năm gần đây nàng dần chán ghét, vì luật sư thuần túy chỉ là kiếm tiền cho cuộc sống, vì vậy nếu công ty xây dựng có thể kiếm được lợi nhuận, nàng sẽ không làm luật sư nữa.

- Chị, chị đang nghĩ gì vậy?

Âm thanh của Thạch Thuần chợt vang lên bên cạnh.

- Ngốc quá, tất nhiên mẹ đang nghĩ về chú xấu xa.

Vân Tiểu Đông lập tức đón lời.

- Em mới ngốc.

Thạch Thuần dùng ánh mắt mất hứng nhìnn Vân Tiểu Đông:

- Chị, nếu nghĩ đến anh rể, chị không thể điện thoại được sao?

- Được rồi, hai đứa đừng đứng đó mà cãi nhau.

Vân Thanh có chút bất đắc dĩ, hai cô bé này không biết vì sao mà không hợp mắt lẫn nhau.

Vân Thanh nhìn Thạch Thuần rồi nhìn Vân Tiểu Đông, nàng càng thêm kiên định với ý nghĩ rời khỏi nghề luật sư. Bây giờ trách nhiệm của nàng khá nặng, sau này Thạch Trường Canh khó thể thoát khỏi nhà giam, nàng phải chăm sóc cho em và cho con, nếu nàng tiếp tục làm luật sư, như vậy không biết có bao nhiêu thời gian để giáo dục hai đứa trẻ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Điện thoại vang lên, Vân Thanh lấy ra xem, là Viên Thế Tài điện thoại đến.

- Chào anh, Viên tiên sinh.

Vân Thanh nhận điện thoại, giọng điệu rất khách khí.

- Vân tiểu thư, cô đã nhận được tư liệu chưa?

Viên Thế Tài mở miệng hỏi.

- Đã nhận được, hơn nữa cũng đã xem qua.

Vân Thanh trả lời:

- Thật xin lỗi, Viên tiên sinh, tôi không quen thuộc với khối pháp luật khai phá du lịch, tôi cũng không muốn làm trễ nãi nghiệp vụ của công ty, vì vậy tôi thấy Viên tiên sinh nên mời người khác.

Gần đây Vân Thanh từ chối rất dứt khoát, cũng không dây dưa, vì vậy nàng trực tiếp từ chối lời mời của Viên Thế Tài.

Đầu dây bên kia có chút trầm mặc, sau đó âm thanh tiếc nuối của Viên Thế Tài vang lên:

- Vậy thì quá đáng tiếc, tôi luôn mong nhận được sự hợp tác của Vân tiểu thư.

Viên Thế Tài dừng lại một chút rồi nói:

- Vân tiểu thư, tuy chúng ta không thể hợp tác, nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể là bạn bè, tôi muốn mời cô dùng cơm, không biết tối nay Vân tiểu thư có rảnh không?

- Xấu hổ quá, tối tôi phải cùng ăn với con gái.

Vân Thanh dứt khoát từ chối, nàng suy đoán không sai, Viên Thế Tài có lẽ không chính thức hứng thú với thân phận luật sư của nàng, chẳng qua chỉ hứng thú với bản thân nàng.