Hổ Lang Truyền Thuyết

Chương 39




Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Với sự tức giận của Lâm Tĩnh, khiến Lôi Hồng Phi cũng cảm động, nhưng dù sao y từ nhỏ đã lớn lên cùng với Lăng Tử Hàn, so với Lâm Tĩnh thì càng biết rõ nội tình hơn, vì vậy hiện tại cũng chỉ có thể thở dài: “Chú Lăng nói, lần này Tử Hàn thật sự bị tổn thương. Khi em ấy còn nhỏ, thời điểm khi mẹ em ấy qua đời, chú Lăng cũng chỉ nói cho tôi biết, không nói cho em ấy nghe, lễ tang hiển nhiên em ấy cũng không thể tham gia, hiện tại con của em ấy ra đời, bọn họ cũng chỉ nói cho Thiên Vũ nghe, không báo em ấy biết, khiến em ấy cứ ngây ngô tới tận 3 năm ….”

“Thực sự quá phận.” Lâm Tĩnh tức giận nói: “Người nhà bọn họ sao ai cũng như thế hết vậy? Còn Vệ Thiên Vũ nữa, rõ ràng anh ta là một người thông minh, sao lại có thể làm cái chuyện hồ đồ như thế này? Nếu anh ta thật sự yêu Tử Hàn, thì càng phải tôn trọng cậu ấy, sao có thể làm tổn thương cậu ấy như thế?”

Lôi Hồng Phi cũng rất tức Vệ Thiên Vũ, nhưng càng lo cho Lăng Tử Hàn hơn, nên không muốn đứng yên ở đây đánh giá chuyện mà bọn họ đã làm. Y xoay người nhấn vào hệ thống chuông, vẻ mặt sầu lo mà nói. “Chúng ta lên thăm Tử Hàn trước đi, chắc em ấy không định không tiếp ngay cả chúng ta đâu ha?”

Chuông cửa vang 2 tiếng, bọn họ không có nghe tiếng của Lăng Tử Hàn, nhưng cửa chính mở, hiển nhiên là Lăng Tử Hàn bằng lòng gặp bọn họ.

Lôi Hồng Phi trong lòng vui vẻ, liền cùng Lâm Tĩnh đi vào.

Hai người đến tầng, vừa ra thang máy liền nhìn thấy cửa nhà Lăng Tử Hàn đang khép hờ. Bọn họ bước nhanh vào trong, đẩy ra cửa ra đã lập tức gọi: “Tử Hàn?”

Trong phòng khách nhỏ có 2 đứa bé trai đang ngồi chơi, nghe thấy tiếng liền cùng lúc quay đầu nhìn về phía hai người họ, sau đó liền nở nụ cười, hướng về phía họ hoa tay múa chân.

Hai người họ nhất thời bị hấp dẫn, liền cẩn thận quan sát.

Hai đứa bé nhiều lắm cũng cỡ 3 4 tuổi, nhìn y chang nhau, tựa như bản thể chính thống của Lăng Tử Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như mỹ chạm ngọc thành, vừa cười lên càng như ánh nắng ngày xuân, khiến người ta vừa nhìn liền vui vẻ.

Lôi Hồng Phi vốn lòng đầy phẫn uất, vừa thấy hai đứa bé này thì lòng liền hóa thành dòng nước ngọt, nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt nhẹ khuôn mặt tụi nhỏ, mặt mày rạng rỡ mà nói: “Thật giống y như khuôn mẫu từ Tử Hàn mà ra ấy.”

Hai đứa nhỏ bỗng nhiên cùng nhau đưa tay, nắm tay cánh tay trái không ngừng quấy rầy bọn họ của y, dùng hết sức đẩy ra, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng.

Lôi Hồng Phi càng cao hứng: “Quả nhiên là song bào thai, ngay cả tâm tư, động tác cũng giống y như nhau.”

Lâm Tĩnh cũng thích 2 đứa bé này, nhưng càng lo cho Lăng Tử Hàn hơn, nhìn Lôi Hồng Phi cùng hai đứa nhỏ chơi bất diệc nhạc hồ, liền đứng dậy đi tìm người.

Hắn cũng từng là người có con, dựa theo quy luật chung, chỗ đầu tiên nên tìm chính là nhà bếp. Bước tới chỗ đó, quả nhiên nhìn thấy Lăng Tử Hàn đang bận rộn bên trong. Hắn đứng ở phía sau nhìn, liền biết Lăng Tử Hàn đang làm đồ ăn cho tụi nhỏ, dự định lại hỗ trợ, lại sợ quấy nhiễu cậu, không thể làm gì khác hơn là đứng đó nhìn.

Mới mấy tháng không gặp, Lăng Tử Hàn đã thay đổi quá nhiều. Ánh mắt của cậu ủ dột, khuôn mặt gầy gò, sắc mặt tái nhợt, nhìn qua y như lúc mới bước chân vào đại đội Dã Lãng mấy năm trước vậy. Lâm Tĩnh càng nhìn càng lo lắng, chậm rãi thăm dò bước tới.

Lăng Tử Hàn đang lấy 2 trứng gà không ngừng bốc hơi từ trong nồi ra, lại xem lại nồi canh cá, dường như không hề có cảm giác gì với sự tới gần của hắn. Lâm Tĩnh càng thêm kinh ngạc. Trong ấn tượng của hắn, Lăng Tử Hàn luôn là một người vô cùng mẫn cảm, dường như hắn chỉ mới vừa bước tới dưới lầu, thì Lăng Tử Hàn cũng có thể cảm nhận được rồi, nhưng hiện tại dù hắn sắp tới bước gần sát cậu, Lăng Tử Hàn vẫn không hề phản ứng. Nghĩ tới nghĩ lui, đại khái chỉ có một giải thích, Lăng Tử Hàn hiện tại cực kỳ thương tâm, cho nên dù ai cũng không nhìn thấy, với người cùng sự vật bên ngoài cũng trì độn hẳn đi.

Hắn nghĩ rất khó chịu, cẩn thận đưa tay qua, nhẹ nhàng khoát lên đầu vai Lăng Tử Hàn, lại sợ cậu bỗng nhiên phản ứng sẽ đánh người, liền ghé vào lỗ tai cậu ôn nhu mà nói: “Tử Hàn, là tôi.”

Động tác Lăng Tử Hàn ngừng một chút, quay đầu nhìn về phía hắn.

Đôi mắt cậu càng thêm sâu thẳm, giữa trán tràn đầy uể oải, khiến trái tim Lâm Tĩnh tê rần, không chút nghĩ ngợi liền ôm chặt lấy cậu vào trong lòng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng tức giận nữa mà, cũng đừng quá mệt mỏi. Có con luôn là một chuyện tốt, chỉ sợ một mình cậu thì quá bận rộn, tôi có thể đến hỗ trợ mà, dù sao chăm con tôi cũng có chút kinh nghiệm.”

Lăng Tử Hàn lập tức nghĩ đến con hắn, lại sợ hắn đau lòng, mà phiền muộn chồng chất ở trong lòng mình cũng dần tản đi 1 chút, liền nhẹ tay ôm lấy thắt lưng của hắn, mỉm cười nói: “Tôi khá rồi, mấy ngày qua lo chăm con bận rộn tới mềm nhũn cả người, làm sao có thời gian để tức giận ai?”

Lâm Tĩnh nghe thanh âm thoải mái của cậu, nhưng lại càng thêm đau lòng, càng ôm chặt lấy cậu, một hồi lâu mới buông ra.

Cũng không biết là ai an ủi ai, hai người họ nói nói mấy câu, tâm tình cũng dần tốt lên, liền lần lượt bưng trứng gà luộc cùng canh cá đi tới phòng khách.

Lôi Hồng Phi đã ôm hai đứa nhỏ ở trong xe con nít ra, trên mặt đất cuộn tròn 1 vòng, tiếng cười không ngừng quanh quẩn ở trong phòng.

Âu buồn trên mặt Lăng Tử Hàn cũng dịu bớt đi, trong mắt cũng có chút ý cười: “Hồng Phi, để hai đứa nhỏ ăn xong rồi chơi tiếp.”

“Được.” Lôi Hồng Phi ngồi xuống, lần lượt bỏ 2 đứa nhỏ vào trong xe con nít, thuận miệng hỏi: “Tụi nhỏ tên gì thế?”

“Lăng Tiêu, Lăng Diêu.” Lăng Tử Hàn đặt chén lên bàn trà, đưa tay kéo lấy xe con nít, chuẩn bị đút cho tụi nhỏ ăn.

Lâm Tĩnh liền đặt chén canh xuống, lại quay vào nhà bếp cắm lấy hai cái chén không cùng 2 cái muỗng nhỏ, một cái đưa cho Lăng Tử Hàn. “Chúng ta mỗi người đút 1 đứa.”

Lăng Tử Hàn đương nhiên không có ý kiến, vừa muốn cầm chén, bỗng nhiên suy nghĩ gì đó, đứng dậy đi vào nhà bếp, cầm một chén cơm nấu đã bầm nhuyễn ra, đặt lên bàn.

Hai người họ dùng muỗng xẻ trứng gà ra, cẩn thận thổi nguội rồi đút cho tụi nhỏ ăn.

Tay nghề Lăng Tử Hàn cực kỳ cao, dù chỉ một cái trứng gà bình thường cũng có thể làm ngon vô cùng, hai đứa nhỏ ăn ngon miệng, vừa không ngừng há miệng chờ đút vừa vỗ tay cười, khiến đôi mắt to tròn cong thành hình trăng tròn.

Lôi Hồng Phi ngồi trên thảm, nhìn chằm chằm 2 đứa nhỏ, càng nhìn càng thích: “Tử Hàn, tụi nó ai là anh, ai là em?”

Lăng Tử Hàn chỉ chỉ đứa nhỏ mà mình đang đút: “Đứa này là anh.”

“À.” Lôi Hồng Phi quay đầu nhìn trái nhìn phải. “Không được, anh không phân biệt được.”

Lăng Tử Hàn nở nụ cười: “Đứa lớn nhìn trầm ổn hơn, đứa nhỏ thì tương đối hoạt bát.”

Lôi Hồng Phi không tin, “Mới có mấy tuổi đầu mà sao có thể trầm ổn được chứ? Anh thấy đứa nào cũng hoạt bát hết trơn.”

“Có câu: 3 tuổi biết 80 mà.” Lăng Tử Hàn chậm rãi mà nói. “Tuy rằng hai đứa nó đều khá bướng, nhưng phương thức xử lý cùng 1 vấn đề lại không giống nhau, từ chỗ này có thể nhận ra được.”

“À?” Lôi Hồng Phi cảm thấy thú vị, lại nhìn một hồi, nhịn không được thốt ra. “Tử Hàn, để con em nhận anh làm cha nuôi được không?”

Lăng Tử Hàn còn chưa nói, Lâm Tĩnh hừ một tiếng. “Anh rất tham lam đó biết không, hai đứa đều nhận hết, còn tôi thì sao?”

Lôi Hồng Phi nhìn hắn 1 cái, có vẻ không vui mà nói: “Được được, nhường cho cậu 1 đứa đó.”

Lăng Tử Hàn cười khẽ: “Cha nuôi có nhiều hay ít thì có sao đâu? Lẽ nào hai người các anh không thể nhận cả hai đứa nó hay sao? Chờ tụi nó lớn thêm chút nữa, xem tụi nó hợp ý ai trong số hai anh, thì lúc đó quyết định đi. Hiện tại tụi nhỏ còn nhỏ quá, chuyện gì cũng không biết hết, tôi cũng không thể thay tụi nó quyết định được.”

“Nói vậy cũng đúng.” Lâm Tĩnh lập tức tán thành.”Dù sao hai đứa nhỏ tôi nhất định sẽ thương yêu y như con ruột vậy, cũng không muốn tụi nhỏ sinh hư, “

“Được.” Lôi Hồng Phi thống khoái mà gật đầu. “Anh vừa nhìn thấy tụi nhỏ thì đã thích rồi, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho 2 đứa nó, đừng có mong ai ăn hiếp được.”

Hai đứa nhỏ dường như nghe hiểu được bọn họ nói cái gì, nên liền dùng hết sức vỗ tay, cười ra tiếng.