Hồ Ly Trùng Sinh

Chương 2: Có một vú em… (1)




Đản Hoàng Tô không phải là Thượng Đế, cho nên nàng không biết cái chỗ tối om chật chội kia là vỏ trứng, cũng không biết Vô Thượng Đế Quân và Vô Thượng Đế phi là ba mẹ trên danh nghĩa của mình. Thậm chí Đản Hoàng Tô cũng không biết có bao nhiêu người ở đây, đôi mắt xếch đẹp đến mức quá đáng kia đã thu hút hết toàn bộ sự chú ý của nàng, mà giờ phút này, chủ nhân đôi mắt xếch kia đang mang nàng đằng vân giá vũ, bay như điện giật sấm chớp vậy.

Tốc độ nhanh như điện giật sấm chớp này tuyệt đối còn hơn cả “70 km/h” của nhân gian. Điều thứ nhất Đản Hoàng Tô cảm khái không phải là việc cưỡi đằng vân giá vũ phong cách đến thế nào, mà là —— phương tiện giao thông của thần tiên thiệt quá cổ lổ sỉ, không có cả kính chắn gió!

Đón cơn gió “rét cắt da cắt thịt” chèn ép bốn phía kia, chờ cho đến khi Đản Hoàng Tô đến được Tử Thần Phủ, lông trên người nàng vì sợ hãi mà dựng đứng cả lên, tạo hình vô cùng khác biệt!

“Sư phụ.” Tử Thập Nhất chịu trách nhiệm việc trông coi sơn môn bước lên ngắm nghía, cậu tò mò đưa mắt nhìn Đản Hoàng Tô: “Sao người lại đem cái cục lông xấu như vậy về ạ?”

Xấu như vậy…

Cục lông…

Đản Hoàng Tô ngửa đầu bốn mươi lăm độ đón gió rơi lệ!

Tử Phủ Đế Quân giơ tay hạ xuống một cái cốc nổ đom đóm lên đầu Tử Thập Nhất: “Con ở cùng đã lâu mà sao không phân biệt được tốt xấu gì hết vậy!”

Nói xong Tử Phủ Đế Quân giúp Đản Hoàng Tô vuốt lông: “Xấu thì xấu, nhưng đây là vật quý giá.”

Vẫn là xấu…

Đột nhiên Đản Hoàng Tô rất rất muốn soi gương thử xem rốt cuộc mình trông như thế nào.

Tử Thập Nhất cũng thò tay vuốt vuốt lông hồ ly của Đản Hoàng Tô, ngây thơ hỏi: “Sư phụ, vậy rốt cuộc nó là cái gì mà quý hiếm thế ạ?”

“Bây giờ còn chưa nhìn ra? Bình thường ta dạy con như thế nào!” Tử Phủ Đế Quân đảo mắt: “Đi, chạy hai mươi vòng quanh Tử Thần Phủ.”

Tử Thập Nhất mắc cỡ rụt tay về, hóp bụng ưỡn ngực, gồng vai siết tay, bắt đầu chạy bộ.

Đản Hoàng Tô hả hê khi người khác gặp họa, hất cằm nói: “Đáng đời!”

Đương nhiên, chữ “Đáng đời” kia vẫn là âm thanh i i a a gì đó không có ý nghĩa.

Tử Phủ Đế Quân cúi đầu nhìn Đản Hoàng Tô, thi thoảng vuốt vuốt mấy cái, vô cùng hứng thú lên tiếng: “Ồ, thì ra ngươi có thể nghe hiểu được tiếng người.”

Hừ, tiếng người thì nói làm gì, nàng đây còn thông thạo cả tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Nhật, cả ngôn ngữ C++ nữa kìa!

(C++ là một loại ngôn ngữ lập trình.)

Đản Hoàng Tô híp mắt hưởng thụ sự ấm áp từ lòng bàn tay Tử Phủ Đế Quân.

—— hèn gì A Hoàng nhà nàng thích nàng sờ nó như vậy, quả nhiên được người ta vuốt lông là chuyện cực kỳ thoải mái.

Tử Phủ Đế Quân càng lúc càng hứng thú, thuấn di một phát đưa Đản Hoàng Tô vào phòng chứa đan dược.

Cái phòng chứa đan dược này cũng không khác với hiệu thuốc của người trần gian không bao nhiêu, chỉ có điều ở đây không có mấy ngăn tủ gỗ kéo ra kéo vô mà là mấy loại hồ lô to to nhỏ nhỏ không đếm xuể, có ngọc có sứ có thủy tinh có gỗ thô, còn có mấy bình Đản Hoàng Tô không biết nó làm bằng cái gì.

Trên mỗi hồ lô đều dán một cái nhãn, nhưng mà là chữ phồn thể.

Một lần nữa Đản Hoàng Tô lại ngửa đầu bốn mươi lăm độ đón gió rơi lệ —— nàng học nhiều ngôn ngữ như vậy, thế mà chưa bao giờ nhớ ra phải học cổ ngữ!

Tử Phủ Đế Quân đi thẳng đến một cái hồ lô thủy tinh màu tím, đổ ra một việc thuốc to bằng quả long nhãn, dùng hai ngón tay kẹp lấy đưa đến bên miệng Đản Hoàng Tô: “Ăn.”

Đản Hoàng Tô kiên quyết ngậm mõm.

Đừng giỡn nha, bây giờ nàng còn chưa lớn hơn bàn tay Tử Phủ Đế Quân bao nhiêu, uống cái viên thuốc bự chảng kia vào không nghẹn chết mới là lạ!

Với lại ai biết thuốc đó là thuốc gì, lỡ như thuốc lắc thì biết làm sao bây giờ!

Tử Phủ Đế Quân thấy Đản Hoàng Tô không nghe lời, đôi mắt xếch nheo nheo: “Sao, ta tự đút mà còn không thấy hãnh diện?”

Đừng nói ngươi tự tay đút ta, cho dù ngươi dùng miệng đút cũng không thể uống được!

Ánh mắt Đản Hoàng Tô rõ ràng là thà chết chứ không chịu khuất phục.

Có một vài phương diện Đản Hoàng Tô vẫn có nguyên tắc của mình!

“Thì ra ngươi không muốn nói chuyện.” Tử Phủ Đế Quân tiếc nuối chớp mi, làm bộ muốn cất viên thuốc kia.

Đản Hoàng Tô vội vàng giơ chân đè tay Tử Phủ Đế Quân lại.

Thì ra thuốc này có thể làm người ta nói chuyện được nha, thế thì cho dù có bị nghẹn chết thì cũng phải nuốt vào! Đản Hoàng Tô sợ chết, nhưng nàng còn sợ câm điếc hơn!

Bởi vì Đản Hoàng Tô nói rất nhiều!

Động viên tinh thần xong, Đản Hoàng Tô thè cái lưỡi hồng hồng ra, cuốn viên thuốc kia nuốt vào bụng.

Không ngờ một dòng nước ấm dâng từ đan điền, lan khắp tứ chi bách hải, không hề có cảm giác cồn cào hay đầy bụng khó chịu, tựa hồ khi bệnh phải uống thuốc như dạo trước, chẳng có bất cứ cảm giác gì.

Đản Hoàng Tô hơi thất vọng.

“Thì ra tiên đan cũng chỉ là như vậy mà thôi!” Đản Hoàng Tô thở dài.

Nhưng âm thanh thoát ra vẫn là mấy tiếng i i a a vô nghĩa.

Đản Hoàng Tô nghi ngờ nhìn về phía Tử Phủ Đế Quân —— không phải thuốc của ngươi hết hạn sử dụng chứ!

Tử Phủ Đế Quân cũng ra chiều suy nghĩ, xoa xoa hai ngón tay vừa cầm thuốc của mình, như đang nhớ nhung cảm giác mềm mại êm ái lúc nãy. Ngừng một chút, hắn xoa xoa đầu Đản Hoàng Tô: “Đừng vội, đây là Khải trí đan, dùng để khai hóa trí tuệ cho ngươi, đợi cho đến khi trí tuệ đủ cao ngươi có thể nói chuyện.”

Đản Hoàng Tô 囧, chẳng lẽ IQ 120 còn chưa đủ cao hay sao?

Tiếp theo lại thuấn di thêm một cái, cả hai đến phòng ngủ của Tử Phủ Đế Quân.

Đản Hoàng Tô đảo mắt nhìn, nhất thời trong lòng nảy sinh ghen tị. Sa đọa, thiệt quá sa đọa, làm người sao có thể sa đọa đến bực này!

Giường bạch ngọc, gối mã não, chăn không biết làm từ cái gì, nhìn thấy sáng lòe lòe, bên cạnh giường là một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ đàn hương, bên trên được trang trí bằng san hô hơn ba thước, chân bàn làm bằng ngọc bích, guốc gỗ trầm hương, thảm là thảm nhung tuyết…Đản Hoàng Tô không nhịn được nhảy xuống khỏi tay Tử Phủ Đế Quân, lăn qua lăn lại trên tấm thảm.

Nhớ ngày nào nàng nằm mơ cũng muốn mua một cái thảm nhung tuyết như vầy, nhưng quả thực là nó quá mắc tiền!

Trong phòng còn đặt vài đồ trang trí khác, không gì là không cao quý thanh nhã, không gì là không sang trọng đắt giá, không gì không…đốt tiền!

Chả có nhẽ đây là đãi ngộ cho thần tiên?

Đản Hoàng Tô cực kỳ hâm mộ nhìn về phía Tử Phủ Đế Quân.

Tử Phủ Đế Quân cười như không cười xách Đản Hoàng Tô từ thảm lên: “Sao, thích thảm của ta?”

“Ừ!” Đản Hoàng Tô gật mạnh đầu một cái, vô cùng chờ mong nhìn Tử Phủ Đế Quân.

Tử Phủ Đế Quân không hề nể mặt đáp, “Khi nào ngươi nói được thì tự đi nhờ Điệp y tiên tử dệt cho.”

Đản Hoàng Tô suy sụp, khuôn mặt buồn so.

Chưa nói đến việc căn bản nàng không biết khi nào mình có thể nói chuyện được, mà cho dù nàng nói được, thì Điệp y tiên tử là ai, dựa vào cái gì mà người ta dệt thảm cho nàng chứ?

“Ừm, không sai, rất tốt.” Tử Phủ Đế Quân hưởng thụ nhìn biểu cảm biến ảo của Đản Hoàng Tô: “Hình như mang ngươi về đây là quyết định đúng đắn, cho dù không phải là song vĩ hồ ly thì cũng có thể nuôi cho vui.”

Nuôi cho vui…Chẳng lẽ hắn là tên biến thái? Đản Hoàng Tô cảnh giác nhìn nhìn Tử Phủ Đế Quân như thể đang nhìn một ác ma ham mê việc ~ dạy ~ dỗ ~, cầm roi da nhe răng từ từ áp sát nàng.

Tử Phủ Đế Quân thấy nàng cảnh giác, không phụ lòng nàng mà cười: “Đừng sợ, ta sẽ không cố tình đùa chết ngươi. Nhưng mấy ngàn năm rồi ta chưa nuôi một vật sống nào, sống chết của ngươi còn phải xem số phận tạo hóa.”

Nếu những lời này được coi là an ủi…Đột nhiên Đản Hoàng Tô cảm thấy tương lai thiệt mơ mịt đen tối.

“Hm, vừa mới sinh, hẳn là nên bú sữa.” Tử Phủ Đế Quân lẩm bẩm, đột ngột thuấn di.

Mặt cỏ xanh rì ngút mắt, một đàn bò đen như bị mắc chứng bạch tạng, vô cùng khỏe mạnh, vô cùng sáng sủa.

Dẫn nàng đi thăm trại sữa? Đản Hoàng Tô mù mờ lấy chân trước gãi gãi đầu.

Đang nghĩ vậy, Tử Phủ Đế Quân đã túm lấy nàng nhét xuống bụng một con bò, hiền lành nói, “Bú.”

Bú?!

Nhìn vú bò khổng lồ lắc qua lắc lại trước mắt, đây là lần thứ ba trong ngày Đản Hoàng Tô ngửa đầu bốn mươi lăm độ đón gió rơi lệ —— đây là đang nuôi nấng nàng sao? Không phải là đang trừng phạt nàng đi?

Quả nhiên sống được hay không còn phải xem tạo hóa!

Nhưng mà cho dù không sống nổi nàng cũng không thể mất đi lòng tự trọng, mất đi phẩm giá tôn nghiêm mà bú sữa bò được!

Đản Hoàng Tô ngậm mõm thật chặt, so với lúc Tử Phủ Đế Quân muốn đút thuốc cho nàng càng chặt hơn, cuối cùng còn nhắm nghiền cả mắt.

Tử Phủ Đế Quân nhíu mày, khó hiểu cầm cái đuôi Đản Hoàng Tô giật giật, “Đừng giả chết, bú sữa.”

“Không bú, chết cũng không bú!” Đản Hoàng Tô bi phẫn lắc đầu, bốn chân giãy giụa, i i a a kêu.

“Không bú sữa…” Tử Phủ Đế Quân ra chiều nghĩ ngợi, nhăn mặt nhăn mũi nói, “Chẳng lẽ muốn ăn gà?”

Vừa dứt lời, Đản Hoàng Tô phát hiện nàng đang ở trong một cái chỗ nuôi gà nào đó.

Vẫn là mặt cỏ mông mênh, nhưng cỏ rất thấp, thấy cả đất bên dưới, còn có một em gà mái đang rong chơi vui vẻ.

Là một trại nuôi gà rất khoa học, không phải kiểu nuôi nhốt dây chuyền.

Đản Hoàng Tô cảm thán.

Nhưng lần này nàng không ngây thơ nghĩ Tử Phủ Đế Quân chỉ mang mình đi thăm trại nuôi gà.

Quả nhiên, Tử Phủ Đế Quân đích thân tóm một con gà đến trước mặt Đản Hoàng Tô, ôn hòa nói, “Ăn.”

Đản Hoàng Tô thích ăn gà, nhưng Đản Hoàng Tô chỉ thích ăn KFC, còn về phần chú gà sống oai phong hùng dũng kia…Đản Hoàng Tô hoảng sợ nhìn cái mỏ nhọn hoắc, rồi móng gà sắc lẹm kia, vội vã chui vào lòng Tử Phủ Đế Quân.

“Ta rất sợ đó a a a ~~>_

Từ nhỏ Đản Hoàng Tô đã sợ mỏ với móng gà rồi.

Tử Phủ Đế Quân không hiểu: “Sữa không uống gà không ăn, chẳng lẽ con hồ ly này ăn chay?”

Vì thế, Đản Hoàng Tô lại bị đưa tới chuồng bò.

Tử Phủ Đế Quân bứt một cọng cỏ để tới trước mặt nàng: “Ăn!”

Nếu tiếng “ăn” như nhất có thể nói là hiền lành, tiếng “ăn” thứ hai có thể nói là ôn hòa, thì tiếng “ăn” thứ ba này chỉ có một từ bình tĩnh để miêu tả.

Bầu trời luôn yên tĩnh trước khi giông tố đến!

Đản Hoàng Tô ấm ấm ức ức nhai một cọng cỏ.

Mặt mày Tử Phủ Đế Quân hớn hở không thôi: “Quả nhiên là con hồ ly này ăn chay.”

Cho dù ăn chay cũng còn có rau xanh đậu hũ tinh bột lúa mì gì đó để mà phạt phạt phạt phạt phạt phạt!!!!!!

Đản Hoàng Tô mặt cắt không còn hột máu, ráng sức nuốt cọng cỏ kia vào, rốt cuộc cũng đã tường tận hiểu ra cái gì gọi là cho dù có Chopin cũng không thể đàn nên nỗi bi thương của ông đây!

(Câu Đản Hoàng Tô nói trên là một trong 37 câu thịnh hành nhất năm 2012 của Trung Quốc, diễn tả nỗi đau không gì nói nên lời ấy =)))

Tử Phủ Đế Quân đã khôi phục lại trạng thái hiền lành lúc nãy: “Ăn tiếp đi, ăn nhiều vào, chỗ này không thiếu.”

“No rồi!” Mặt Đản Hoàng Tô bình tĩnh dùng chân trước chỉ chỉ bụng.

“Ăn một cây cỏ cũng đủ no.” Tử Phủ Đế Quân vừa lòng sờ sờ đầu Đản Hoàng Tô: “Tuy khẩu vị của ngươi hơi kỳ lạ, nhưng rất dễ nuôi.”

Đản Hoàng Tô không nói gì, chỉ có thể hết giật khóe miệng bên này rồi giật khóe miệng bên khác.

Đang lúc Đản Hoàng Tô nghĩ hết thảy mọi chuyện đã xong, Tử Phủ Đế Quân lại sờ cằm, “Cho ăn xong rồi, bây giờ chơi cái gì cho vui nhỉ?”