Hồ Ly Truyền Kỳ

Chương 24: 24: Gây Sự





"Ta đã ở đây bao lâu rồi? Hơn nữa đây là đâu?"
Bạch Tinh nhìn người ở trước mắt, không lên tiếng.

Câu này lẽ ra phải hỏi ngay từ đầu, nàng còn đã cất công chuẩn bị câu trả lời, nhưng người lại ngẩn ngơ nhìn mình, rồi lại hỏi đúng lúc nàng không ngờ đến nhất.
Làm sao lại không có chút bản năng tự vệ chứ, đây là điều không tốt.
Bạch Tinh thầm mắng nàng ngốc xong, mới trả lời, "Mười lăm ngày.

Đương nhiên, đây là nhà của ta."
Kiến Nguyệt mở to mắt, nửa tháng? Nàng là đã ngủ mê đến tận nửa tháng? Vội vàng muốn đứng dậy, nhưng đầu đau như búa bổ, vừa nhấc người dậy đã phải từ bỏ.
"Ngươi không sao chứ, đã yếu đừng ra gió." Bạch Tinh không quên khịa người, nhưng vẫn quan tâm đến đỡ người, "Ngươi bị mất máu rất nhiều, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, chưa kể còn dầm mưa.

Ta xem tình hình ở nơi ngươi bất tỉnh, lại thêm liên tục khóc nhè lúc ngủ, nhất định là mơ thấy ác mộng đi."
"..." Ai khóc nhè cơ.
"Nhưng, ta cũng không thể tiếp tục ngồi chờ ở đây được...!có chuyện khẩn cấp." Kiến Nguyệt lắp bắp nói, thầm trách bản thân làm sao lại bất tỉnh lâu thế.

Nghĩ đến hàng trăm nghìn mạng sống đang nước sôi lửa bỏng, dù là những người xa lạ mà nàng chưa từng gặp, nhưng vẫn không nhịn được nổi lòng trắc ẩn, bản thân nên sống có trách nhiệm một chút.
"Chuyện của Cửu Vĩ tộc ngươi còn giấu diếm làm gì.

Không vội, ngươi nịnh ta đi, ta giúp ngươi." Bạch Tinh cười nhạt, mấy đứa ngốc nghếch chính là chỉ biết nghĩ cho người khác nhưng lại không chăm sóc nổi cho bản thân.
"Thế nào?" Kiến Nguyệt chưa từng gặp ai mặt dày thế này, thầm khinh bỉ, "Ngươi còn chưa biết ta cần gì mà, đừng có nói điêu."

Bạc Tinh bật cười, chưa từng có ai dám dùng thái độ này nói chuyện với mình, lại còn dám nói mình là kẻ nói điêu, "Nếu ta không lầm, các ngươi muốn đến thành Trường An, nhưng đến đó để làm gì thì ta không biết."
"Ngươi, ngươi làm sao biết?" Kiến Nguyệt há miệng biểu thị ngạc nhiên, cảnh giác lúc này mới nâng lên.

Dương Quyền là cố ý tránh né tầm nhìn của Nam Đường Hoàng Đế, tuyệt đối không được để tin tức này bị bại lộ, người ngoài ai cũng không được biết, nếu không sẽ truyền tin đến tai hắn, nói không chừng sẽ nổi điên, dồn sức diệt sạch Cửu Vĩ tộc.
"Hướng đi a.

Ta thấy giữa một con đường thoáng đãng và con đường rừng rú hoang vu, trừ khi có ý khác, chẳng ai chọn đi đường thứ hai.

Vừa vặn, có hai nơi ở gần đây nhất, là Nam Đường và Trường An" Bạch Tinh thấy nàng cảnh giác nhìn mình, buồn cười cố nén nhịn, giờ không phải là quá muộn sao.
Thấy nàng nói có lý, Kiến Nguyệt cảm thấy mình có chút ngốc.
"Tiện thể." Bạch Tinh đứng dậy, quay trở lại tủ sách, lấy một thứ gì đó dài dài được bọc vải, "Thứ này của ngươi sao?" Kiến Nguyệt nhìn thứ trên tay nàng, có hình dáng giống thanh kiếm.

Thanh kiếm như cảm ứng được chủ nhân, bắt đầu rung lắc lên, Bạch Tinh liền bỏ miếng vải ra, nó liền bay đến chỗ nàng.
"Tiểu Bạc!" Lúc nguy hiểm nhất nó luôn bảo vệ nàng, Kiến Nguyệt vui vẻ vuốt nó.
"Không tệ, khi ta định đưa ngươi về, nó còn lao ra muốn đánh nhau với ta đây." Bạch Tinh nhìn hai người thân thiết, nhướng mày lên, "Ban đầu ta còn nghĩ có kẻ nào ẩn thân định gây sự với ta, nhưng lại quên không giấu cả thanh kiếm đi.

Nhìn kĩ mới nhận ra không phải, liền đoán nó là vì bảo vệ ngươi, sợ đánh gãy nó rồi ngươi sẽ khóc rống lên, chỉ có thể phong ấn nó."
Kiến Nguyệt đỏ mặt, nàng làm sao cảm thấy người này luôn coi mình bằng trẻ lên ba, cũng có hơn mình được mấy cái đầu cơ chứ, "Vậy, đa tạ."
"Không cần đa tạ, ngươi dạy nó phân biệt đâu ra địch đâu ra bạn đi, quá ngốc rồi."
Tiểu Bạc như nghe hiểu lời nàng nói, bất mãn giật lắc, nhưng cũng không dám gây sự, người ở trước mắt này lấy bừa một miếng vải rách cũng khống chế được nó, hiển nhiên không tầm thường.
Kiến Nguyệt nhìn Tiểu Bạc một lúc, như đang nghĩ gì đó, mở to mắt, quay sang nhìn Bạch Tinh, "Ngươi là thần rừng của Xích Quỷ sơn mạch?"

"Không biết, đoán xem."
"..."
"Hừ, ta trông chỉ giống một thần rừng thôi ư." Bạch Tinh lẩm bẩm bằng ngôn ngữ kì lạ, Kiến Nguyệt nghe không hiểu, "Ngươi nói gì cơ?"
"Không nói gì cả."
"..."
Kiến Nguyệt hít sâu, cố gắng ổn định nhịp thở, bình tĩnh, bình tĩnh, không được đấm người ở trước mắt, đó là ân nhân.

Tự nhủ xong, lại nở nụ cười thân thiện, "Vậy, cô nương này, có biết người của ta ở đâu không?"
"Ngươi hỏi ai?"
"Bạch Tinh cô nương."
Bạch Tinh không nói gì, bỗng dưng quay người đi ra ngoài, Kiến Nguyệt thấy người muốn đi, là mình chọc giận nàng rồi sao, "Ngươi đi đâu thế." Muốn xuống giường, lại phát hiện không cử động được.
"Đi lấy đồ ăn với thuốc, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, ta vui vẻ thì nói cho ngươi." Nói xong, phất tay áo đi mất.
Kiến Nguyệt thực sự dở khóc dở cười, người này không ngừng bỡn cợt mình, cơ bản là muốn gây sự.

Nàng bất lực nằm xuống, lúc này mới quan sát xung quanh.
Nơi nàng đang ở là một hang động, nhưng lại sạch sẽ ấm cúng vô cùng, căn bản sẽ không như đang ở trong hang, không có rêu xanh, đất lại bằng phẳng, cũng không có bụi, hiển nhiên là thường xuyên được quét dọn.

Đây hình là phòng ngủ của nàng ấy, cũng chỉ có một cái bàn gỗ thấp được chải thảm lông, bên cạnh là một cái trường kỷ, nơi Bạc Tinh vừa nãy nằm đọc sách, thứ còn lại cũng chỉ là một cái tủ sách gỗ và giường tre, mà bản thân nàng đã ngang nhiên chiếm lấy giường của người ta suốt nửa tháng.
Nghĩ Bạch Tinh không có giường nằm, có lẽ phải nằm ở trường kỷ, Kiến Nguyệt có cảm giác xấu hổ.
Trong lúc Kiến Nguyệt còn rối tung rối mù, Bạch Tinh đã trở lại, trên tay còn cầm một bát cháo đang có hơi nóng thoang thoảng bốc lên, "Đến, ăn cháo để còn uống thuốc."

Kiến Nguyệt ngửi thấy mùi thơm, lại chật vật ngồi dậy, "Làm phiền rồi, là cháo gì thế?"
"Cháo hành." Bạch Tinh nhìn xung quanh, không tìm thấy cái ghế con nào, cũng chẳng mảy may, tiện tay biến ra một cái ghế gỗ nhỏ bên cạnh giường, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Nói a đi." Khẽ thổi vài cái, sau đó lấy muỗng múc một miếng nhỏ, đưa lại gần miệng Kiến Nguyệt, giọng nói mềm mỏng như đang dỗ trẻ ăn.
"Ta tự ăn cũng được..." Kiến Nguyệt thực sự cạn lời, làm sao lại bị coi thành trẻ sơ sinh thế này, má có chút hồng, vươn tay định tiếp nhận bát cháo.
Bạch Tinh thấy nàng ngại ngùng, cũng không giằng co, chỉ có lòng tốt nhắc nhở, "Đừng để bị bỏng."
"Ta biết, ta đâu còn nhỏ nữa." Kiến Nguyệt nhận lấy bát cháo, cũng không như mình nghĩ.

Cũng đâu chỉ có hành, nàng ấy còn bỏ thêm một ít trứng và củ rền vào.
"Ngươi mới là thiếu nữ mười bảy."
Kiến Nguyệt dừng động tác lại, nàng nhưng lại không biết điều này, Kiến Nguyệt không dám hỏi người khác về chủ nhân cơ thể này, cũng không biết làm thế nào để gợi ý người khác nói ra, đành giấu những vấn đề này vào trong lòng.
"Mười bảy tuổi cũng đâu còn là trẻ con mà nói a khi ăn." Kiến Nguyệt lẩm bẩm, thấy Bạch Tinh đang đứng trước tủ sách, nhìn nhìn một lúc, lấy đại một quyển ra, ngồi xuống thảm.
"Nhưng mười bảy tuổi lại hay tự cho là mình luôn đúng, thấy thế sự không đúng ý là sẽ giận dỗi." Không ngờ lại nghe thấy rất rõ điều nàng vừa nói.
Kiến Nguyệt cũng không nói nữa, chỉ lặng lẽ ăn, nhưng âm thầm công nhận, khi còn là thiếu niên hầu như ai cũng cho rằng thế giới phải quay quanh mình, bài học trưởng thành đầu tiên cũng là, thế giới này không giống như mình chờ mong.
Kiến Nguyệt ăn xong, vừa để muỗng xuống bát, Bạc Tinh liền cất sách vào tay áo, đứng lên nhận lấy cái bát, cười nhạt, "Không tệ, quả là đứa bé ngoan.

Uống xong canh thuốc này sẽ có thưởng." Nói xong thì thấy con nhím vừa nãy bê một cái bình sứ vào, lạch ba lạch bạch, đưa cho Bạch Tinh, cái mũi còn ngửi vài cái.
Bạch Tinh cúi xuống nhận lấy bình sứ, để bát cháo lên bàn, lại lấy từ trong tay áo ra một cái cối xay.
"..." Nàng vừa nhìn thấy cảnh tượng gì, túi thần kỳ à.
Bạch Tinh đổ bình sứ kia, lấy ra một viên đan, cho vào cái cối chày đập nhuyễn ra, đến khi nó chảy ra thành tinh chất mới thôi.
Bước tiếp theo khiến Kiến Nguyệt choáng váng, Bạc Tinh lại từ trong tay áo lấy một bát nước nóng ra, đổ tinh chất vào, bát nước kia rất nhanh chuyển sang màu nâu.
"Rốt cuộc tay áo của ngươi là thứ gì?" Kiến Nguyệt không nhịn được cảm giác tò mò nữa.
Bạch Tinh cầm lấy bát thuốc kia, lắc nhẹ nó vài cái, "Cho ngươi thấy kinh ngạc, ta đơn giản chỉ cần niệm chú là có thể lấy được mọi đồ vật ở trong đây, bất cứ mọi lúc mọi nơi." Thấy tinh chất đã hòa tan hoàn toàn, đưa cho Kiến Nguyệt, "Uống đi."
Còn có chuyện khoe khoang cho mình hỏi sao, Kiến Nguyệt nhận lấy, nhìn bát canh đen sì, có mùi hăng hắc, dự cảm không tốt.


Quả nhiên vừa nhấp một ngụm, đắng đến mặt nàng đều nhăn lại.

Đúng là thuốc đắng giã tật, nhưng thuốc này cũng đắng quá mức chịu đựng rồi.
Bạch Tinh nhìn biểu cảm của nàng, nhe răng ra cười hả hê.

Thực ra có thể bỏ chút hoa ngọt vào, nhưng tại nàng lười.
Vất vả một hồi, đắng đến mồ hôi đều toát ra, Kiến Nguyệt cảm thấy vị giác của mình đã hoàn toàn mất cảm giác, đưa bát ra cho Bạc Tinh xem, hoàn toàn trống trơn.
"Ngươi vì sao không hỏi ta đưa cho ngươi uống cái gì? Không sợ sao."
"Không cần, ta với ngươi không thù không oán, nếu muốn hại ta thì đã làm lâu rồi." Kiến Nguyệt lau mồ hôi nói, nghĩ xem từ nay lưỡi mình còn có khả năng cảm nhận được mùi vị không.
"Cũng hợp lí, có điều vẫn nên hỏi trước, vì ta cũng không bảo ngươi uống hết, uống một nửa là được." Bạc Tinh đem hai cái bát dọn lại, nhét vào trong tay áo.
"Cái gì?" Kiến Nguyệt tay còn đang lau trán, nghe thấy nàng nói, hoàn toàn không thể tin được, "Sao ngươi không nói?"
Bạch Tinh nhún vai, vẻ mặt vô tội, "Thấy ngươi uống ngon lành, một câu cũng không kêu, nên ta cứ nghĩ ngươi sẽ thích."
Kiến Nguyệt tức đến muốn khóc, độ thiện cảm với đối phương lên xuống thất thường như tàu lượn.
"Được rồi, vì biểu hiện của ngươi rất tốt, ta cũng sẽ không thất hứa, thưởng cho ngươi một thứ."
"Thứ gì?"
"Ta nói cho người một điều, ngươi có muốn nghe không?"
Kiến Nguyệt đương nhiên là muốn, hứng thú đến vô thức nghiêng người về phía Bạch Tinh, nhưng bị người này trêu đùa quá nhiều, lại có chút nghi ngờ, "Ngươi nói xem."
"Không phải các ngươi muốn đi đường vòng để đến thành Trường An sao?"
"Đúng thế."
Bạch Tinh cười cười, ngồi xuống bên cạnh nàng, "Có điều, các ngươi đi nhầm đường rồi, ngay từ đầu đã sai, nếu cứ tiếp tục, lộ trình sẽ còn dài hơn một tháng."
Cái gì?
"Thật sao, ngươi không lừa ta chứ?" Kiến Nguyệt sửng sốt, Dương Quyền là tướng quân giàu kinh nghiệm, trong suốt thời gian đi cùng hắn, nàng đã nhìn thấy điều này, làm sao nói lạc là lạc, trừ phi...
"Bởi vậy, ngươi nịnh ta đi, ta dẫn ngươi đi.".