Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1508: Mã số 001 – Chó sủa ban ngày (11)




“Có thể kể cụ thể hơn không ạ?”

“Hả? Thì bị cắn chết chứ sao?”

“Bị cắn chết trong sân nhà họ Đường ư?”

“Không không.

Con chó chạy ra ngoài, tự cắn đứt dây trốn đi.

Thằng bé ấy đang chơi bên ngoài, bị con chó đó rượt, chạy đi xa lắc.

Đám trẻ còn cùng chơi nói là chúng đã ném đá, hò hét nhưng không đuổi con chó đó đi được.

Sau đó chúng đến gần, cũng bị cắn.

Thằng bé ấy… thảm lắm.

Cánh tay bị cắn đứt rồi ăn mất.”

“Không có người lớn ra ngăn lại sao?”

“Không kịp.

Lúc có người đến, thì bụng bị cắn rách toạc rồi.

Haiz…”

“Sau đó chuyện này được xử lý thế nào ạ?”

“Thì đền tiền chứ sao.

Cả nhà họ Đường ban đầu không chịu nhận.

Lúc có người đến thì con chó chạy mất rồi.

Đám trẻ con… đều bảo chính là con chó lớn của nhà họ Đường, nên bắt không nổi… Sau đó Đường Anh Hùng về, có hỏi đến, cũng hỏi giống như các cậu khi nãy vậy, hỏi cụ thể là thế nào, đám trẻ con nói ra thì lên tiếng xin lỗi.

Nhưng họ lại còn bảo có thể là do chó hoang cắn chết, chó nhà họ chưa từng cắn ai, chưa từng trông nhà, ở trên thành phố chỉ biết ăn ăn uống uống, không biết cắn người.

Chuyện này vèo một cái đã bị lấp liếm cho qua.

Rồi sau đó nữa, con chó đã bị bắt được…”

“Xin lỗi đã cắt ngang.

Khoảng thời gian đó, Đường Anh Hùng có đưa vợ mình về không?”

“À, có một lần.

Vợ lão Đường vốn một cắc cũng không muốn lòi ra.

Còn bảo con chó chạy mất, chắc chắn là do đám con nít đã lén làm gì đó.

Thằng nhóc Đường Anh Hùng đó đã cãi một tràng.

Cậu ta là người có ăn học, có trình độ mà, còn làm sếp người ta ở trên thành phố nữa.

Cậu ta nói một trận làm người ta phải cứng họng, rồi sau đó mới chịu bỏ ra chút tiền bồi thường.

Có điều cậu ta nói trước, trả tiền rồi thì coi như xong.

Nếu vợ cậu ta hỏi thì cứ bảo chó chạy mất, bệnh chết rồi.

Tôi thấy khó hiểu lắm, người thành phố chắc đầu không bình thường.

Khi không lại chạy đến chỗ chúng tôi làm gì chứ.

Cái cô vợ của cậu ta xem ra đầu óc không được tốt lắm.

Chắc là ở thành phố nhiều quá rồi, muốn chạy xuống dưới quê xem thứ hiếm lạ.

Họ xúm nhau dỗ ngọt cô đó cứ như dỗ đồ ngu ấy.

Còn tìm chút rau dưa gì đấy, rồi lôi gà heo ra tắm rửa sạch sẽ, để cô ta vuốt ve.

Đúng là đầu bị chập mạch mà.”

“Vâng.

Ông kể tiếp chuyện con chó bị bắt được đi.”

“Chuyện này, tôi cũng chỉ là thấy ầm ĩ thì chạy đi xem thôi.

Hình như nhà Đại Hổ bắt được đó, sau đó liền lôi ra ngoài.

Tại bắt được sau nhà.

Còn béo ra.

Nghe kể là bắt gặp đúng lúc nó đang ăn gì đó, hình như trộm lạp xưởng mà nhà Đại Hổ đang phơi.

Đánh một trận quá trời quá đất, cẳng chân bị đánh nát luôn, chỉ còn rên ư ử thôi.

Bộ dạng đó xem ra không giống thứ cắn chết người… Có điều chuyện này ấy hả… Nhà có đứa nhỏ chết liền tóm lấy con chó đấy.

Cảnh tượng sau đó… con chó đã bị đánh chết.

Rất nhiều người xúm vào ném đá này nọ.

Đánh nát bét… mà cái đống thịt đó… cũng chẳng có ai dọn, gớm chết được.

Sau đó bị chó hoang lén đến liếm láp rồi ăn mất.

Sau trận mưa thì chẳng còn gì cả.”

“Vâng.

Sau khi con chó đó chết, trong thôn có xảy ra chuyện gì không ạ?”

“Sao cơ? Xảy ra chuyện gì được chứ? Chỉ là một con súc vật chết thôi mà… À, con chó này cũng đâu có chết trong nhà họ Đường.

Vốn dĩ định mang đến tận nhà họ Đường đánh chết, nhưng mẹ của đứa bé giận quá, đập vỡ đầu con chó ngay tại chỗ.

Nên chết ở ngoài đường luôn.”

“Có thể phiền ông dẫn đường cho chúng tôi không? Liên quan đến chuyện này, chúng tôi còn muốn phỏng vấn đương sự, nhà họ Đường vốn nuôi con chó, nhà có đứa bé chết và cả người bắt được con chó…”

“Chà, chuyện này…”

“Có khó khăn gì không ạ?”

“Hơi khó đấy.

Nhà có đứa bé chết thì đã dọn đi hai năm trước rồi.

Chung quy là họ ám ảnh quá.

Nhà đó đã dọn lên thành phố làm thuê, cả nhà lớn nhỏ đều đi hết.

Hổ Tử thì còn dễ nói.

Chứ nhà họ Đường… họ không muốn nhắc đến chuyện này.

Cứ nhắc đến là họ bảo con chó chạy mất rồi, chết rồi.

Còn chuyện cắn chết người, bị đánh chết thì cứ bảo không có.”

“Họ không chịu thừa nhận sao?”

“Đúng vậy.

Cứ giả ngu giả ngơ.

Chết sống gì cũng không chịu nhận.”

“Nhưng chúng tôi vẫn muốn gặp họ thử xem sao.”

“Chậc, thôi được rồi.

Để tôi đưa các cậu đi…”

“Lão Hướng à! Lão Hướng…”

“Chuyện gì vậy? Gọi hồn à! Tôi đang tiếp khách mà…”

“Chết người rồi!”

“Hả?”

“Hổ Tử chết rồi! Chết người rồi đó!”

“Hả?!”

“Ông mau lên đi! Ở bên kia kìa!”

“Ờ, ờ…”

Bịch bịch bịch… … “Chậc chậc chậc! Như vậy là đã bị thứ gì đó cắn chết rồi đúng không?”

“Nhìn đi, nửa bên mặt mất sạch…”

“Úi… ọe!”

… … Xác nhận Lưu Đại Hổ tử vong do bị thú hoang tấn công.

Hiện trường còn xót lại âm khí.

Chưa phát hiện ra con chó mà Đường Anh Hùng từng nuôi.

Ngày 20 tháng 1 năm 2001, nhận cuộc gọi của Đường Anh Hùng.

File ghi âm cuộc gọi 200101201424.mp3.

“A lô, chào anh Đường.”

“…”

“Anh Đường?”

“Các cô… tạp chí của các cô… Các cô đã từng nói, mình có… có quen một số chuyên gia đúng không? Kiểu như thầy trừ ma đó, có đúng không?”

“Vâng ạ.

Anh Đường gặp phải chuyện gì sao?”

“Không phải, không phải tôi… Tôi… là ở dưới quê… con súc sinh đó, con súc sinh đó tìm xuống đó rồi… con súc sinh đó…”

“Anh Đường này, anh cứ nói vậy thì chúng tôi không thể nào phán đoán được mức độ nghiêm trọng của sự việc đâu.”

“Nghiêm trọng? Chết người rồi đó! Đã có người bị cắn chết rồi!”

“Anh Đường, vẫn mong anh nói cụ thể hơn.

Nếu tiện, chúng ta hãy gặp mặt để nói chuyện.”

“Được, được…”

Ngày 20 tháng 1 năm 2001, gặp Đường Anh Hùng.

File ghi âm 00120010120.wav.

“… Hôm nay tôi nhận được điện thoại của mẹ tôi, từ dưới quê gọi lên.

Trước đây một khoảng thời gian, mấy ngày trước cũng có điện rồi.

Bảo trong thôn có người bị thứ gì đó cắn chết.

Cũng tương tự như… đứa bé nhà Phùng Tiểu Thụ…”

“Phùng Tiểu Thụ?”

“Là cái nhà ở sát vách nhà tôi… đứa con của nhà đó chết rồi.”

“Làm sao mà chết ạ?”

“…”

“Anh Đường?”

“Nghe nói là… bị chó cắn chết.”

“Là con chó anh đã nuôi trước đây?”

“Họ bảo vậy.

Nhưng sao vậy được chứ? Sao nó lại cắn người… nó không biết cắn người.”

“Vâng.

Anh tiếp tục đi.”

“Lần đó, họ cứ khăng khăng bảo con chó nhà tôi cắn chết đứa bé ấy.

Thì có mấy đứa nhỏ bảo nhìn thấy một con chó to.

Con nít dưới quê nghịch ngợm, gia đình cũng chẳng mấy để tâm, khác hẳn mấy đứa trên thành phố.

Hơn nữa, đều cùng một thôn mà, ban ngày thường hay mở cổng, người trông nhà cũng không để ý.

Mấy đứa bé ấy lén vào nhà tôi, thả con chó ra.

Rượt con chó vào trong núi, rồi bị chó hoang cắn chết… Nhà tôi đã đền cho họ chút tiền, chuyện này mới xem như kết thúc.”

“Anh vừa bảo, mấy ngày trước trong thôn có người bị chó cắn chết à?”

“Cái… cái người đó chính là người đã đánh chết con chó nhà tôi.

Không phải vừa nói, họ đã vu cho con chó nhà tôi cắn chết người sao? Lúc ấy con chó chạy mất, sau đó bị bắt được.

Họ không thèm nói đúng sai gì cả, đánh chết tươi con chó.

Sau khi đánh chết cũng chẳng thèm dọn, để luôn trên đấy, bị chó hoang đến ăn sạch.

Chính cái người bắt được con chó, mấy ngày trước đã bị cắn chết.

Chết ngay tại cửa nhà mình.

Chạy một đoạn, từ trong phòng ra đến cửa.

Mẹ tôi nói, suốt quãng đường đó lấm đầy máu.

Cũng không ai nhìn thấy, rốt cuộc là thứ gì đã cắn chết anh ta… Hôm nay mẹ tôi lại gọi lên, bảo… bảo đã nhìn thấy con chó đó… Ngay lúc đang đi vệ sinh qua khe cửa, nhìn thấy con chó đó từ từ chạy ngang qua…”