Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1590: Mã số 007 - Thiệp mừng năm mới (10)




“Thân Tuyết này, cả nhà chú họ của em không phải chết vì tai nạn đâu.”

“Em biết. Em biết mà! Em có hỏi cha và còn biết các anh chị đã từng liên lạc với cha, nhưng cha đã chọn cách lẩn tránh! Em muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ông Tiêu Doanh ấy là một người như thế nào. Có phải chính ông ta đã giết chết cả nhà người chú họ ấy không. Có thể ông ta là một nhân vật nguy hiểm… nhưng em vẫn muốn biết tất cả. Gia tộc của em, ông bà nội của em và cả ông bà cố nữa, rốt cuộc họ là những người thế nào. Em muốn biết hết.”

“Chuyện này không phải để đùa chơi đâu. Muốn chúng tôi nhận ủy thác để điều tra giúp em, thì cần phải có sự đồng ý của cha mẹ em. Tốt nhất là để họ tự đến ủy thác chúng tôi.”

“Họ sẽ không đồng ý đâu…”

“Thế thì chúng tôi không thể tiếp nhận ủy thác của em được…”

“Tại sao? Em có tiền thật mà! Em đã suy nghĩ kĩ lắm rồi và biết chuyện gì có thể xảy ra mà.”

“Thân Tuyết này, em không biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này đâu. Tiêu Doanh không phải xã hội đen, đây không phải kịch bản trong phim, ân oán gia tộc, sau đó thuê sát thủ giết người này nọ. Em hiểu không?”

“Đương nhiên! Em đâu phải trẻ con! Chỗ các anh chị là phòng nghiên cứu hiện tượng quái dị. Em lâu nay vẫn theo học rất nhiều loại ngôn ngữ. Em biết quái dị là gì mà. Là ma đúng không? Vu thuật, phép thuật. Em đã từng tiếp xúc rồi! Em từng nhờ phù thủy bói giùm số mệnh, bạn của em còn có mô hình phù thủy độc ác nữa!”

“Đây là thật, không phải đồ chơi bán trong tiệm.”

“Mô hình phù thủy của bạn ấy cũng là thật mà!”

“Xin lỗi em!”

“…”

“Chúng tôi đưa em về nhé.”

“Nếu các anh chị không nhận ủy thác, thì em sẽ tự điều tra. Em sẽ đến những nơi ấy tìm kiếm. Bưu thiếp mà ông ta gửi đến, đều nằm trong tay em.”

“… ”

“Xin các anh chị đó! Giúp em nhé! Em muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Gia đình chỉ có cha và mẹ… rất quạnh quẽ! Lúc nhìn thấy tấm bưu thiếp, thực lòng em cực kỳ sung sướng! Em biết nói như vậy thì không hay… nhưng khi nghe tin gia đình chú Nhất Phàm mất, em quả thật thấy vui vui. Lúc đó em mới biết, thì ra gia đình mình còn có họ hàng, còn có rất nhiều họ hàng ở trong nước. Chúng em không phải là một gia đình ba thành viên lẻ loi đơn độc. Em biết, Tiêu Doanh là một người nguy hiểm, không nên dây vào. Nhưng chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó rồi! Năm nào ông ta cũng gửi thiệp mừng năm mới đến, các anh chị…”

Sột soạt sột soạt…

“Các anh chị xem đi! Những lời chúc phúc rất đơn giản! Ông ta nhất định là một người rất hướng nội. Năm nào ông ta cũng từ phương xa gửi thiệp mừng cho người thân. Ông ta không biết phải làm sao để giao lưu với những người thân như chúng em. Gia đình chú Nhất Phàm rốt cuộc đã chết thế nào, các anh chị cũng không chắc đúng không? Cảnh sát báo với cha em là nhà chú ấy tự sát. Di sản của họ không nhiều. Còn nữa! Còn nữa! Dẫu cho họ đúng là bị sát hại, thì vẫn chưa chắc là do Tiêu Doanh làm mà! Làm sao các anh chị dám khẳng định là do Tiêu Doanh làm? Em chỉ muốn biết nhiều hơn về ông bà nội, về những tổ tiên xưa hơn nữa…”

“…”

“Cho cô bé nghe một đoạn ghi âm đi.”

“Sếp?”

“Ghi âm gì? Giống như bây giờ… của chú Nhất Phàm?”

“Nếu em chỉ muốn biết chuyện của Thân Nhất Phàm, thì nghe thử những người họ hàng này nói gì là được rồi.”

“Để tôi đi lấy.”





“… Người em ấy của ông nội của ông nội tôi, sau khi kết hôn chẳng được bao lâu thì qua đời, lâm bệnh rồi mất…”

“… Chắc ông ấy làm được công việc gì đó tốt lắm. Chưa nghe ai nói đã kết hôn. Nhưng chỉ nhìn địa chỉ trên thiệp mừng…”

“… Khi đứa bé gái được sinh ra, cụ tổ tiên ấy cực kỳ giận dữ. Lúc bà đỡ đưa bé gái cho ông ấy xem…”

…..



“Hức… Chuyện như vậy… thật không ngờ… Con gái thì có gì không tốt chứ? À… mà ở nước ngoài cũng vậy thôi. Con trai giỏi hơn, được yêu thích hơn… Nhưng mà… ông ta vẫn thật đáng thương, bị cha mẹ đem cho người ta, đến khi cha nuôi chết lại bị cha mẹ ruột đòi trở lại… Em có một người bạn học cũng được nhận làm con nuôi. Cha mẹ ruột của bạn ấy đều là người xấu, nghiện ngập, trộm cắp. Sau khi được nhận làm con nuôi, cậu ấy mới được sống những tháng ngày hạnh phúc. Cha mẹ nuôi của cậu ấy rất là tốt. Tuổi có hơi lớn nhưng mà hiền lắm. Sau khi ra tù, cha mẹ của cậu ấy hay tìm đến, quấy rầy cuộc sống của họ. Học kỳ trước cậu ấy chuyển đến trường em, cũng chỉ để lánh nạn cha mẹ ruột của mình…”

“Thân Tuyết này, em đã biết về thân phận của Tiêu Doanh rồi, cũng đã biết quá khứ của gia tộc rồi. Như vậy được rồi chứ?”

“Nhưng mà… Cuối cùng các anh chị vẫn chưa tìm ra Tiêu Doanh sao?”

“Chưa tìm ra.”

“Em vẫn muốn mặt đối mặt, nói chuyện với ông ta…”

“Chúng tôi vẫn chưa tìm ra ông ta.”

“Không có cách nào cả sao?”

“Không có…”

“Xin các anh chị mà…”

“Ủy thác của Thân Nhất Phàm, chúng tôi đã thất bại rồi. Chỉ vậy thôi. Chúng tôi vẫn chưa tìm ra Tiêu Doanh. Dẫu bây giờ em có ủy thác chúng tôi tìm kiếm, thì chúng tôi cũng chẳng tìm được. Manh mối quá ít và đã bị đứt.”

“…”

“Em nên về nhà rồi đấy.”

“À… Em có thể biết địa điểm mà nhà chú Nhất Phàm chết không?”

“Không thể.”

“Ơ?”

“Mời em về.”

“Nhưng mà, nhưng mà…”

Cộp cộp cộp…

“Em, em muốn, em cần sự giúp đỡ của các anh chị…”

“Chúng tôi không có cách nào tìm được Tiêu Doanh…”

“Không không, không phải…”

“Có phải em đã gặp phải chuyện gì rồi không?”

“… ”

“Thân Tuyết?”

“Em chưa bao giờ kể cho cha mẹ biết, hy vọng các anh chị cũng đừng kể.”

“Chúng tôi không thể hứa với em được.”

“…”

“…”

“Em đã nhận được cái này, trong phòng khách sạn. Em có nói với các anh chị qua điện thoại rồi phải không? Lần này trường tổ chức sự kiện trại hè. Em, các bạn và giáo viên cũng qua đây. Em và bạn thân ở chung một phòng, khách sạn năm sao, không có thẻ quẹt phòng thì không thể lên lầu được. Nhưng mà… thứ này…”

Sột sột sột…

“Em đã nhặt được nó ở cửa phòng. Bị ai đó nhét vào qua khe cửa.”

Sột sột soạt…

“Phiếu gửi tiền?”

“Dạ… em cũng không ngờ… đây chắc là đồ thật nhỉ? Em nhận được cái này… Trên thư đề tên là Tiêu Doanh. Nhưng mà... em hơi sợ. Em thừa nhận là em vẫn còn chút tin tưởng. Thật đó! Cũng giống như khi nãy chị đã nói, trước đây em từng nghĩ, giống như trong phim ấy, cực ngầu luôn. Bạn em cũng thấy như thế. Nhưng… nhưng em lại thấy… Em lên kế hoạch liên hệ với các anh chị, lên kế hoạch tìm kiếm Tiêu Doanh, nhưng lúc đó em chỉ nói cho bạn em biết. Cha mẹ không biết mục đích em tham gia trại hè. Em không biết sao… những thứ này làm em thấy hơi sợ, nhưng em có chút kiềm chế không được… Em xin lỗi vì đã nói dối… À, mà tính ra cũng không hẳn là nói dối.”

“Sau khi nhận được phiếu gửi tiền, Thân Nhất Phàm đã quyết định tìm kiếm Tiêu Doanh. Sau khi tìm đến nhiều nơi, thì đã đến chỗ chúng tôi. Sau đó như em đã biết rồi đấy, cả nhà anh ta đã tự sát.”

“Ực…”

Cộp cộp cộp…

“Bây giờ, kể hết thử xem, rốt cuộc chuyện này là sao?”

“Hả? Vừa rồi em đã nói rồi đó…”

“Chị muốn nghe toàn bộ diễn biến. Bắt đầu từ thiệp mừng năm mới. Tốt nhất là em đừng che giấu gì hết. Bằng không, tình hình sẽ tồi tệ hơn đó.”

“Ực… Như vậy là các anh chị đã nhận ủy thác rồi? Đúng không?”

“Đúng. Chúng tôi còn phải liên lạc với cha mẹ em, để báo rõ chuyện này.”

“Á… đừng đừng! Nếu làm vậy…”

“Cha mẹ em đều cần phải biết chuyện này. Em và cha mẹ, hiện tại đều đang gặp nguy hiểm đấy.”

“… Ơ… ơ… thôi được ạ…”