Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1591: Mã số 007 – Thiệp mừng năm mới (11)




Ngày 17 tháng 6 năm 2006, trao đổi với cha mẹ của Thân Tuyết là Thân Gia Tuấn và Vương Hân Phương. File ghi âm 00720060617.wav.

“Chào ông bà Thân. Chắc con gái của ông bà đã kể cho ông bà nghe mọi chuyện rồi. Chúng tôi cũng đã gửi hết tư liệu trước đây cho ông bà rồi. Chuyện liên quan đến quá khứ của Tiêu Doanh và gia tộc họ Thân, ông Thân còn có điều gì bổ sung thêm không? Nắm được càng nhiều chi tiết thì càng có lợi cho chúng tôi điều tra ra chân tướng của sự việc và cũng có thể bảo vệ tốt hơn cho gia đình ông.”

“Ừ, tôi hiểu, tôi hiểu mà. Thực ra, chuyện này… tôi đưa cả nhà di cư, cũng là vì chuyện này. Vốn dĩ tôi… nói thế nào nhỉ… phù…”

“Ông đừng vội. Cố gắng hết sức nói thật tỉ mỉ những điều mà ông biết, tốt nhất là đừng để bỏ sót bất kì chi tiết nào. Dẫu ông thấy điều ấy không đáng kể, nhưng có thể sẽ giúp đỡ rất nhiều cho công tác điều tra của chúng tôi đối với toàn bộ chuyện này.”

“Ừ, tôi hiểu.”

“…”

“… Lúc ban đầu thì tôi vẫn không tin. Ý tôi là, lúc nghe được chuyện này, lúc tôi còn học tiểu học, thì đã nghe ông bà nội kể chuyện này. Họ cũng không tin tưởng lắm, nên tôi cũng không tin. Cũng không hẳn là không tin… Vì cái thời đại ấy, sẽ cảm thấy chuyện như thế rất là oách…”

“Chuyện ông không tin là…”

“Nhà chúng tôi có một kho báu. Là tiền, vàng thỏi, đồ cổ… do tổ tiên tôi tích trữ, đại khái là những thứ như thế. Tổ tiên tôi rất giàu, nên đã tàng trữ lại. Lúc nghe được chuyện này tôi mới học lớp hai hay lớp ba gì đó… Tôi thấy thật là lợi hại, nhà mình rất ghê gớm. Tôi còn định đi khoe với bạn học. Và đúng là tôi đã kể lại ở trong trường. Cũng vì chuyện này mà tôi đã đánh nhau với bạn học. Mấy đứa bảo tôi bốc phét. Nhà trường đã đến gặp phụ huynh của tôi. Người lớn đều nghĩ tôi bịa chuyện, chỉ là bốc phét vậy thôi. Ông bà nội tôi lúc đó cũng nghĩ hệt như thế. Tôi thấy ấm ức lắm, cứ ghi nhớ chuyện này rất lâu. Lớn lên một chút, tự tôi thấy cái suy nghĩ ấy của mình thật là buồn cười. Đại khái là vậy.”

“Vâng.”

“Thực ra… tôi cũng chẳng rõ lắm… cái kiểu chuyện kho báu này, giống hệt trong các bộ tiểu thuyết giật gân… Bây giờ nghe đến thì lại giống các chiêu trò trong các email lừa đảo, nào là kho báu được chôn cất, muốn lấy được phải mất tiền này nọ… Sau này tôi cũng không tin.”

“Vâng.”

“Còn nữa, đó là chuyện của Tiêu Doanh. Các cô cậu biết rồi đấy, bên phía gia đình ông ta rất phức tạp, quan hệ rối rắm, gia đình không ngừng xào xáo, chốc chốc thì bán con gái, chốc chốc lại bắt rể, rồi nào là nhận con thừa tự, nhận tổ quy tông đủ thứ. Những thông tin mà các cậu điều tra được, cùng với lời kể của mấy người họ hàng của tôi, hầu hết đều là sự thật. Phía của Thân Minh Nghĩa chắc chắn đã nhận được nhiều lợi lộc hơn phía bên nhánh chúng tôi. Mà cụ Thân Minh Tu cũng rất ưu ái nhánh bên ấy. Thế hệ cha mẹ tôi cũng đã từng bàn tán, nếu không phải đầu cụ Thân Minh Tu hỏng mất, thì là bên nhánh chúng tôi… Cũng do quan hệ vợ chồng của cụ Thân Minh Tu có vấn đề, có thể phía chúng tôi không phải là con ruột của cụ Thân Minh Tu. Thì chỉ nói vậy thôi, chứ không ai tin là thật. Người lớn hồ đồ là bình thường, chuyện thiên vị cũng đâu hiếm thấy.”

“Trên thực tế thì thế hệ sau không biết tình hình cụ thể ra sao ư?”

“Đúng, đúng là đều không biết. Nhưng ít nhiều gì cũng nhìn ra được một chút. Ý tôi là, một gia đình quản lý không được nghiêm ngặt, cũng không có luật lệ bảo mật. Hơn nữa, cả gia tộc họ Thân đâu chỉ có hai nhà chúng tôi, còn có các con gái, cô, bà cô… họ còn khá gần gũi nhau nữa. Tôi cũng không rõ là đã nghe được ở cuộc hội họp nào, nhưng đích xác là con cháu bên nhánh của Thân Minh Nghĩa đã nắm giữ một lượng tài sản kếch xù.”

“Tiền ở đâu mà có vậy?”

“Thì đời trước truyền cho đời sau. Nhưng hình như lượng sử dụng bị hạn chế thì phải. Tiêu Doanh liên tục gửi bưu thiếp cho chúng tôi, có lẽ cũng đã nghĩ đến phương diện này. Ban đầu thì con gái trong toàn gia tộc, hễ gả chồng là trở nên xa cách với gia đình, đến thế hệ của Tiêu Doanh mới có thay đổi. Không phải thay đổi quan niệm, mà là thay đổi một cách đột ngột. Tôi cũng chẳng rõ nguyên nhân… Bây giờ nhắc lại những chuyện này… có thể là do huyết thống nhỉ?”

“Giống như trong tiểu thuyết, phải có máu của con cháu đời sau để mở kho báu?”

“Tiểu Tuyết?”

“Chẳng phải cha có ý đó sao?”

“Ông cũng nghĩ vậy à?”

“… Phải… tôi không biết những người khác nghĩ sao. Nhưng tôi cảm thấy vậy. Trong phút chốc mà Tiêu Doanh đã biến thành cục vàng, tất cả mấy người bà con xa lơ xa lắc nhảy ra giành giật. Chắc chắn là có ai đó đã tìm được từng người một trong số họ. Còn bên phía chúng tôi nữa, là nhánh của Thân Minh Tu, kể từ khi Thân Minh Tu chết đi, đã lạnh nhạt dần với bên nhánh của Thân Minh Nghĩa. Nhưng hễ có chuyện là bên ấy lại mời bên chúng tôi đến chủ trì công đạo, ông bà nội, rồi lớp ông cố tôi cũng không thể bỏ mặc được, nhưng nếu nói là nhiệt tình thì… Là một loại không khí rất kì quái, các cô cậu hiểu không? Cả mấy tấm thiệp mừng đó nữa.”

“Những tấm thiệp mừng có vấn đề gì sao?”

“Tết năm nào cũng gửi thiệp, nhưng địa chỉ gửi đi lại mỗi năm mỗi khác. Tiêu Doanh đã đi khắp nơi trên thế giới, nhưng… có mấy địa điểm, không biết mọi người có để ý thấy không? Hầu hết đều là các quốc gia có qua lại với nước ta từ thời cổ đại, còn những nước bắt đầu phát triển quan hệ từ thời cận đại… Tôi không biết phải nói thế nào…”

“Ông nghĩ rằng, tổ tiên của nhà họ Thân từng đến những nơi ấy và giấu tài sản ở đó à?”

“Oa…. Cha à, cha cũng quá là…”

“Hơi tưởng tượng thái quá nhỉ. Nhưng cảm giác này lại rất mạnh mẽ. Mà tôi không phải người đầu tiên nghĩ như vậy, mà là cha tôi. Ông ấy biết nhiều chuyện hơn, nhưng chưa bao giờ kể tường tận cho tôi biết. Lúc Tiểu Tuyết chào đời, cha tôi rất vui, ông ấy trước đó đã nói con gái tốt hơn con trai. Em trai tôi có sinh một đứa con trai, nhưng ông ấy chẳng vui mấy. Sau đó đứa con ấy đã đi theo người mẹ tái giá, đi đến nhà người khác… Điều này là do chính cha tôi nói ra, ông ấy luôn luôn rất lạnh nhạt với đứa cháu nội ấy. Vốn dĩ cô em dâu ấy không muốn đưa con trai theo đâu, vì làm như thế chắc chắn sẽ ảnh hưởng không ít đến chuyện tái hôn của cô ta. Hơn nữa sau đó, phía bên cha của tôi đã chủ động cắt đứt quan hệ với hai mẹ con họ. Tôi di cư cũng là do cha tôi giúp đỡ. Đại khái là vậy. Ông ấy không muốn tôi quan hệ quá nhiều với nhà họ Thân, với Tiêu Doanh. Vốn dĩ đã định đem các tấm thiệp mừng đốt hết, nhưng hình như ông ấy có trăn trở gì đó… Lúc ấy tôi chỉ nghĩ là do ràng buộc tình cảm gia đình. Nếu quả thật có kho báu truyền lại, hay tài khoản ngân hàng không kí tên gì đó, thì vì tiền, ai biết những người họ hàng ấy sẽ làm gì chứ. Tôi nghe nói, chỉ với thân phận của Tiêu Doanh thôi đã khiến cho người ta không thoải mái rồi. Vì tiền mà bán con, cướp con, kết hôn bất chấp vai vế… Đúng là điên rồ.”

“Vâng.”

“Lần này nghe mọi người nói xong thì chuyện này có vẻ rất thần bí… Tôi không muốn gia đình lại gặp phải chuyện như thế, nhưng khổ nỗi con gái tôi đã bị nhắm đến rồi… Phiếu gửi tiền cũng chẳng biết phải trả lại cho ai…”

“Báo cảnh sát được không?”

“Mẹ à, báo cảnh sát thì ích gì chứ? Đâu phải thuê hung thủ giết người đâu, đây là ma mà!”

“Mẹ chỉ là…”

“Tình hình tôi đã nắm được đại khái rồi. Ông Thân, xin ông nhớ kĩ lại lần nữa, tốt nhất là chuyện làm sao có thể biết được rốt cuộc thì tổ tiên nhà họ Thân đã trao cho đời sau thứ gì.”

“Chuyện này tôi không biết mà. Chẳng nghe ai nói, phía bên nhánh của chúng tôi cũng không rõ. Cái đồ đó thì chắc chắn không nằm trong tay chúng tôi rồi. Bất luận đó là đồ cổ, vàng thỏi, hay là loại phiếu gửi tiền này, nhà chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Có thể di cư coi như vợ chồng chúng tôi lời lắm rồi, cộng thêm tiền tiết kiệm cả đời của cha mẹ… Công việc của chúng tôi cũng rất tốt.”

“Vâng. Nếu đã vậy thì cũng tôi chỉ có thể dùng những biện pháp chủ động thôi.”