Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1706: Figure (3)




Bóng đèn phát nổ, nguồn sáng trong phòng chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ phòng khách và phòng ngủ vào.

Tối đen, mọi thứ đều không thấy rõ.

Vương Diêm cảm nhận được người đàn ông ghì lấy mình đã buông tay, dường như bị thứ gì đó lôi ra.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không nghe thấy tiếng gì, căn phòng rơi vào sự tĩnh lặng đáng sợ.

Tim Vương Diêm đập thình thịnh, còn căng thẳng hơn vừa nãy.

Cô ta cố gắng nhìn, nhưng trong nhất thời không tìm thấy bóng dáng người đàn ông.

Tôi cảm nhận được1hơi thở trong căn phòng, hơi thở thuộc về con figure kia. Nó ở ngay trước mặt Vương Diêm, dường như đã làm gì đó, nhưng lại như đứng bất động ở đó.

Một lúc sau, Vương Diêm hồi phục chút lí trí, cô ta vội vàng mò mẫm dưới đất, tìm thấy túi xách của mình, lấy điện thoại ra.

Mở điện thoại, sau khi dùng chức năng đèn flash, trong phòng đã có nguồn sáng.

Vương Diêm nhìn quanh một lượt, tìm thấy con figure đó. Nó đứng ở nơi không xa chỗ của Vương Diêm, còn có thứ gì nằm phía8sau nó.

“Chủ nhân, đừng sợ.” Figure nói.

Vương Diêm sững người.

Con figure đó đi đến trước mặt Vương Diêm, bàn tay nhỏ bé để lên chân Vương Diêm, lật đật leo lên người Vương Diêm.

Vương Diêm cầm nó lên rồi nhìn sang nơi ánh đèn điện thoại chiếu sáng.

Chỗ đó cũng có một con búp bê bằng nhựa đang nằm đó.

Vương Diêm nín thở, trong lòng đã đoán ra, cô ta cẩn thận di chuyển qua đó.

Đó là một con búp bê đang nằm rạp, nó mặc áo sơ mi quần âu, để tóc ngắn, chính là cách ăn mặc của người2đàn ông kia.

Cơ thể Vương Diêm run rẩy, đặt con figure trong tay lên chân, chầm chậm giơ cái tay không qua đó.

Cô ta cầm lấy con búp bê kia lật ngửa nó lên.

Rõ ràng là búp bê có khuôn mặt hoạt hình nhưng Vương Diêm vẫn nhìn ra khuôn mặt đó chính là người đàn ông vừa nãy.

Cô ta buông tay, con búp bê đó rơi xuống đất, tay và đầu rời rạc, chân tay tách rời.

“Chủ nhân, đừng sợ. Hắn ta sẽ không thể làm hại cô nữa.” Figure nhựa nói.

Giọng nói vẫn như vậy, ngữ điệu cũng rất4bình thường, mang theo ý xoa dịu.

Vương Diêm bỗng rơi nước mắt.

“Chủ nhân?” Thứ đó dường như không thể hiểu được cảm xúc của Vương Diêm lúc này.

Vương Diêm như được giải thoát. Cô ta ôm lấy con figure đó.

“Cảm ơn... Cảm ơn...”

Sợ hãi đã biến mất, trong lòng không còn gánh nặng nặng nề đó nữa.

Cảnh mộng thay đổi, tôi thấy Vương Diêm ném con búp bê kia vào thùng rác.

Cô ta nhìn một lúc rồi quay người rời đi.

Cô ta chọn cách chuyển nhà, rời khỏi căn phòng thuê tạm thời đó.

Cô ta đã tìm được việc làm ở ngoại tỉnh, dọn đến đó. Đổi số điện thoại, không liên lạc với bất kỳ người thân nào. Ngay cả em trai, em gái mà cô ta trước đó yêu quý cũng bị cô ta cho vào danh sách đen.

Cô ta chuyển tiền tiết kiệm vào trong thẻ lương trước đó, tiếp tục trả tiền nhà hàng tháng, nhưng lại quyết tâm không liên lạc với cha mẹ nữa.

Cô ta mang con figure đó bên mình.

Tôi phát hiện cảnh mộng lúc này lại có sự thay đổi.

Tôi thấy nhà Vương Diêm. Là ngôi nhà cô ta và cha mẹ sống chung đó.

Tôi thấy ngạc nhiên, bởi vì trước mặt tôi trừ cha mẹ Vương Diêm, còn có người đàn ông kia.

Cha mẹ cô ta cười vô cùng vui mừng, người đàn ông kia cũng mỉm cười. Bọn họ đang lật xem một quyển ảnh cưới.

Mặt Vương Diêm không có lấy chút cảm xúc, ngồi chỗ hơi xa hơn.

“Con nhìn này, không cười lấy một cái, hồi hộp quá chứ gì.” Mẹ Vương Diêm nói.

“Đúng vậy. Tiểu Khúc người ta cười tươi như vậy.”

Người đàn ông kia không nói gì.

“Đến ngày cưới con không được như vậy đâu nhé. Người ta thấy lại bàn tán lung tung.” Mẹ Vương Diêm quở trách.

Vương Diêm không có lấy chút phản ứng, trong đầu cô ta không có bất kỳ suy nghĩ gì.

Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại như vậy?

Thực ra người đàn ông kia chưa chết ư?

Hay là, đây là ác mộng của Vương Diêm? Là ảo giác mà Vương Diêm nhìn thấy? Suy đoán gay go hơn là, những việc trước đó mới là ảo giác, mới là thứ Vương Diêm tưởng tượng ra...

Không đúng, không thể nào, tôi rõ ràng cũng thấy...

Cũng không phải không có khả năng. Bây giờ tôi bị hạn chế trong cơ thể của Vương Diêm, nói không chừng cảm quan cũng chịu ảnh hưởng của Vương Diêm.

Cảnh mộng lại đổi.

Tôi nhìn thấy Vương Diêm mặc váy cưới, ngồi trước gương.

Có người phụ nữ lạ mặt đang trang điểm cho Vương Diêm.

Họ hàng của Vương Diêm ùa vào, nói chuyện rôm rả, khen Vương Diêm.

“Cô nói rồi mà, Tiểu Khúc tốt lắm.”

“Trước đây cứ cứng đầu mãi. Giờ nghĩ thông suốt là được rồi.”

“Vẫn là cậu Tiểu Khúc đó biết nói chuyện. Vương Diêm vừa nghe cậu ta khuyên, không phải dọn về rồi hay sao.”

“Cậu đó cũng đẹp trai.”

“Ha ha...”

“Được rồi, được rồi, cũng lấy nhau rồi, sau này sống hạnh phúc với nhau. Công việc đó của con, bác cả con nói giúp con rồi. Lần này con đừng từ chức nữa đấy.” Mặt cô Vương Diêm đầy vẻ vui mừng, tự hào nói.

“Chắc sang năm cũng sẽ có em bé. Quai Quai của chúng ta sẽ có em trai, em gái rồi.”

Dường như không có ai phát hiện sự bất thường của Vương Diêm.

Đám người bọn họ ùa vào rồi lại cả đám rời đi.

Tôi nghe thấy tiếng bàn tán của họ ngoài cửa.

“Tôi thấy bộ dáng đó của nó...”

“Việc gì chứ? Sau khi lấy chồng, lòng cũng sẽ lắng lại, ổn cả thôi.”

“Chắc vẫn là việc mà thím nói. Đám bạn ở đại học của con bé...”

Tiếng bàn tán xa dần.

Thợ trang điểm như cũng cảm thấy xấu hổ, nói một tiếng đi vệ sinh rồi rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Vương Diêm.

Căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ.

Tôi hoàn toàn không hiểu gì.

Tôi không làm được gì, thậm chí không thể tách rời khỏi Vương Diêm, chỉ có thể thông qua ánh mắt của Vương Diêm nhìn cô ta được trang điểm đậm đến mức không nhận ra trong gương.

“Chủ nhân.”

Một giọng nói vang lên.

Tôi kích động.

Vương Diêm vẫn không có cử động gì, dường như không hề nghe thấy giọng nói như vậy.

Trên vai Vương Diêm xuất hiện thứ gì đó. Vương Diêm nhìn thấy trong gương, con figure đó đột nhiên xuất hiện trên vai mình.

Bộ dạng không có sức sống của cô ta có chút thay đổi.

“Rất đáng ghét đúng không?” Con figure đó ngồi trên vai Vương Diêm: “Rất ghét những việc này đúng không?”

Cơ thể Vương Diêm nhẹ run rẩy, nắm chặt nắm tay.

“Hãy để tôi đưa cô đi gặp bọn họ.” Con figure đó bay lên, bay đến trước mặt Vương Diêm, chìa tay ra với Vương Diêm.

Vương Diêm thấy hoảng hốt.

“Rời khỏi nơi đáng ghét này, hãy đi với tôi. Bọn họ đều đang đợi cô đấy. Ở thế giới tốt đẹp hơn...”

Giọng nói vẫn vậy nhưng lại thêm hương vị mê hoặc mà trước đây không có.

Tôi thực sự không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Vương Diêm đã không thể khống chế, chìa tay ra với con figure đó.

Không đúng... không nên như vậy!

Sự thay đổi này, sự khác biệt này...

“Xin lỗi, tôi đã đến muộn. Bây giờ tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây.” Con figure đó nói như vậy.

Vương Diêm rưng rưng nước mắt, trong đầu đã có ký ức.

Không có bầu bạn an ủi, không có sự giúp đỡ trong thời khắc khó khăn... Vương Diêm một mình đối mặt với những đau khổ đó, bị người đàn ông kia tìm thấy, bị người đàn ông kia quấy rầy, cuối cùng chọn cách từ bỏ phản kháng...

Lịch sử, đã thay đổi!

Tôi hết sức kinh hãi.

Trong giây phút đó, tôi nhớ lại cảnh mộng lần trước, nhớ lại điều đã đoán ra trước đây, có lẽ có thứ gì đó có thể thay đổi ký ức, hoặc là... giống tôi, có thể thay đổi lịch sử.

Là vế sau!

Sự thật là vế sau!

Mà sau cảnh mộng đó, sau khi nói với Ngô Linh suy đoán của mình, tôi liền...

Vương Diêm đã đứng dậy, bị con figure đó dắt đi, đến bên cửa sổ. Cơ thể cô ta bị một luồng sức mạnh vô hình nhấc lên, bay ra ngoài.