Họ Tiêu! Anh Cởi Hay Là Tôi Cởi!

Chương 14: Ở cùng Tiêu Minh Tuấn




Trong phòng, mọi người đứng thành một hàng, Thượng Giai Hảo đứng đối diện chắp tay sau lưng như lãnh đạo phân phó nhiệm vụ.

Tiêu Minh Tuấn, Vương Đào, Từ Hoán Vũ, Ngô Hiểu Phong, năm người đàn ông cầm chổi sơn cố gắng sơn hết bức tường. Bởi vì Ngải Khải cảm thấy chiều cao mình bị kỳ thị, oán giận với Thượng Hảo Giai, Thượng Hảo Giai cảm thấy thật phiền, liền nhốt cậu ta vào phòng vệ sinh lau sàn. Bốn cô gái đã dán giấy dán tường xong, đồ dùng trong nhà cũng được đưa tới. Các thiết bị trong căn phòng đã được trang trí xong, Điềm Điềm cho rằng mình không còn việc gì làm, muốn hô to vạn tuế đã bị Thượng Hảo Giai xách đến chỗ Ngải Khải để trang trí phòng khách. Còn lại mấy người đàn ông vừa sơn tường xong, Thượng Hảo Giai chạy tới, bảo Ngô Hiểu Phong đi giúp Điềm Điềm.

Tiêu Minh Tuấn vỗ vai Thượng Hảo Giai khen ngợi: “Nhóc con, coi như em có lương tâm. Biết anh làm việc mệt mỏi nên để hai anh nghỉ ngơi.”

Thượng Hảo Giai cười sáng lạn nhìn Tiêu Minh Tuấn: “Ha ha, ngại quá. Nhiệm vụ của hai người là đến phòng chứa đồ khiêng tủ quần áo đến phòng này. Hết cách rồi, ai bảo hai người cao nhất, khoẻ mạnh nhất chứ.” Mắt Tiêu Minh Tuấn trợn trắng muốn ngã xuống đất, kêu to cứu mạng, lại bị Vương Đào kéo tới phòng chứa đồ khuân đồ.

Sau đó, cuối cùng, Thượng Hảo Giai mới biết, thật ra đồ dùng trong nhà đều do một mình Vương Đào chuyển, còn Tiêu Minh Tuấn lại lười biếng, giả vờ chạy đi chạy lại, muốn để người khác thấy anh rất vội, nhưng anh bận cái gì chứ, dù sao trong lòng cũng tự nói với chính mình, Tiêu Minh Tuấn rất cố gắng, anh rất bận. Nhưng thật ra anh bận chơi, bận lười biếng. Thượng Hảo Giai đột nhiên tuyệt vọng, kỹ thuật này nên coi là ưu điểm hay khuyết điểm của Tiêu Minh Tuấn đây? Nếu là khuyết điểm, vậy nếu cô có kỹ thuật này, về sau mẹ cô nhất định không phải lo lắng cho tương lai của cô nữa, hoặc mắng cô là đồ ngốc…….

Bốn người trang trí ngôi nhà xong, người bên ngoài cũng đã thu dọn sạch sẽ, bắt đầu ồn ào kêu đói.

Điềm Điềm và Đa Hoà xuống bếp nấu cơm, còn lại phụ giúp, cuối cùng vẫn bị mắng là phế vật rồi bị Điềm Điềm ném ra khỏi phòng bếp. Ngải Khải và Ngô Hiểu Phong chơi điện tử online ở phòng khách, mấy người khác lên phòng nghỉ ngơi.

Thượng Hảo Giai ôm Tuấn Tuấn lăn qua lăn lại trên đất, Tằng Nhã Nhu ngồi trên giường hút thuốc lá tán gẫu.

Tằng Nhã Nhu nháy mắt với Vương Đào, Vương Đào hiểu ý. “Minh Tuấn, tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu.”

“Chuyện gì? Tăng tiền lương hay cuốn gói đuổi đi?”

Vương Đào gật đầu, cười xấu xa nói: “Ừ, đoán đúng rồi.”

Tiêu Minh Tuấn nghe ông chủ muốn đuổi việc mình, anh nhảy dựng lên. “Vương Đào, cậu đừng như thế! Tôi mới vừa diễu võ dương oai nói không muốn gia đình giúp đỡ, cậu lại cho tối một gậy vào đầu, cậu có coi tôi là anh em không?”

“Hai ngày trước bộ phận này xảy ra vấn đề, không thể để mình Đinh Hạo Hiên ở đó, dù sao theo tôi không lâu, tôi cũng không yên tâm, muốn cậu qua đó giám sát, chức vị tôi cũng đã sắp xếp xong, chức vị quan trọng nhất của phòng thị trường, tuần sau cậu sẽ làm quản lý bộ phận đó. Chuyện cuốn gói này xem ra cũng tốt, cậu ở phòng nhỏ như vậy, cho nên tôi cho cậu ở phòng lớn, ha ha.”

“Mẹ kiếp, vậy tôi làm thế nào? Giá phòng cao như vậy, tiền thuê một tháng trên hai ngàn, gần nửa tháng tiền lương của tôi đó. Cậu muốn tôi ăn không khí sao? Hơn nữa, cậu ở với ba mẹ, sao còn bảo tôi?”

“Cậu cảm thấy tôi và Nhã Nhu thích hợp ở cùng ba mẹ sao?”

Thượng Hảo Giai đang ôm Tuấn Tuấn, nghe hai chữ ở chung, cô liền đứng phắt dậy, nháy mắt ra hiệu với Tiêu Minh Tuấn: “Ở chung, nha… nha… nha… Chuyện này cũng không thích hợp, Tiêu Minh Tuấn, bé con mau ra đây, nếu không làm hỏng chuyện tốt của người ta, làm mẹ nuôi trễ, con bồi thường nổi sao?”

Tiêu Minh Tuấn cười xấu xa, nói với Hảo Giai: “Đền nổi mà. Anh sẽ hạ mình lấy em làm vợ bé, rồi anh cố gắng, để em sinh cho anh một đứa bé mập mạp, như vậy vợ chồng Vương Đào không có con cũng không sao.”

Thượng Hảo Giai nghe vậy, thẹn quá hoá giận nói với Tiêu Minh Tuấn: “Hừ. Em sẽ hoàn thanh tâm nguyện cho anh. Nhưng mà em sẽ cho anh làm vợ bé, anh làm mẹ nhỏ cũng không sao mà.”

Vương Đào nhìn Thượng Hảo Giai muốn bịt miệng cô ngay lập tức, chỉ sợ mình đỗmáu, vội vàng hoà giải: “Ha ha, được rồi, tôi thấy chuyện này quyết định vậy đi, nế , bốn ngày sau tôi sẽ chuyển vào, còn tiền thuê công ty sẽ chi trả cho cậu.”

Vẻ mặt Tiêu Minh Tuấn tự nhiên nhìn Vương Đào, trong mắt thoáng qua một tia sáng, sau đó, khóc lóc rên rỉ với Vương Đào, kẻ bị cáo rất oan uổng, Vương Đào nói cho anh thêm một ngàn đồng tiền thuê phòng, vẻ mặt Tiêu Minh Tuấn đột nhiên thay đổi thành vẻ mặt của kẻ tiểu nhân được toại nguyện…

Thượng Hảo Giai nằm trên người Tuấn Tuấn, ngước mặt nhìn Tiêu Minh Tuấn cười hả hê. “Vương Đào, em thấy hai người đi đăng ký kết hôn đi. Em nói cho anh nghe, chỉ cần hai người đăng ký, kết hôn xong, em lập tức tặng quà mừng thật to cho hai người. Tiền thuê nhà của Tiêu Minh Tuấn em sẽ trả, coi như tặng quà mừng. Thật đó, nói dối là cháu anh.” Nói xong, Thượng Hảo Giai cúi đầu, nhưng thật ra vụng trộm vui mừng, bởi vì cô có thể cảm thấy tâm trạng bây giờ của Tiêu Minh Tuấn rất không vui.

Vương Đào nhìn Tằng Nhã Nhu một lát, thấy cô gật đầu với mình, biết bây giờ đã đến lúc, mặc dù hành động quá sớm, nhưng nếu anh tham gia, sẽ phải đáp ứng anh. Vương Đào điều chỉnh cảm xúc của mình, cười gian nói với Hảo Giai: “Được, Giai Giai, vậy anh xin nhận. Mấy ngày trước anh và Nhã Nhu đã đăng ký rồi, vốn tính hôm nay thông báo, em đã nói trước sẽ tặng quà, trả lễ lại, anh nói cho em biết trước đó.” Lần này nhìn vẻ mặt kinh hoàng của Tiêu Minh và Thượng Hảo Giai, hả hê cười.

Thượng Hảo Giai há hốc miệng sững sờ nhìn Vương Đào, nghe Tiêu Minh Tuấn hỏi mình: “Tiểu Giai Giai, em nói anh nên thuê nhà cấp ba hay cấp hai đây?”

Thượng Hảo Giai quả thật hối hận muốn cắn đứt lưỡi mình, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Vương Đào “Hai người….. thật sự đăng ký rồi hả?” Thấy cả hai cùng gật đầu, Thượng Hảo Giai kêu rên: “Vương Đào, Tiểu Nhu, hai người thật quá đáng, vậy mà không nói cho em biết.”

Vương Đào cười nhìn Thượng Hảo Giai, cũng không tức giận, giơ ba ngón tay lên với cô: “Hảo Giai à, một tháng anh cho cậu ta ba ngàn, em không có việc thì cho kiểu gì đây?”

Tiêu Minh Tuấn biết Vương Đào cố ý đùa Thượng Hảo Giai, cười xấu xa nhìn Thượng Hảo Giai: “Hảo Giai, em nói anh ở nhà 2000 một tháng hay 3000 một tháng?”

Thượng Hảo Giai muốn tát vào miệng mình một cái, cười gượng gạo rồi giơ ngón bàn tay nắm chặt lên trước mặt Vương Đào. “Anh khá lắm.”

Thượng Hảo Giai quay đầu nhìn Tiêu Minh Tuấn, nịnh hót lấy lòng, học mấy cô gái trong phim thần tượng HongKong, Đài Loan làm nũng với Tiêu Minh Tuấn: “Anh Minh Tuấn à ~ à ~ anh xem, người ta còn chưa có việc làm, không có tiền đâu. Nếu không anh hạ mình ở ngôi nhà này của người ta đi, ngày ngày người ta có thể hầu hạ anh, bứng trà rót nước cho anh, có được không?” nói xong, Thượng Hảo Giai còn liếc mắt đưa tình với Tiêu Minh Tuấn, trước liếc, sau liếc. Trái liếc, phải liếc, liếc qua liếc lại…….

Tiêu Minh Tuấn rùng mình, cả người nổi hết da gà, lắc đầu thật mạnh: “Anh không muốn, anh còn chưa kết hôn mà. Em hầu hạ anh? Em không khiếm nhã với anh đã tốt lắm rồi, anh không muốn đâu.”

Thượng Hảo Giai nghe bốn người gọi ăn cơm, nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài, quay lại nhìn ba người, thật ra chủ yếu nhìn Tiêu Minh Tuấn: “Anh không muốn cũng phải muốn. Em khiếm nhã với anh? Não em để lừa đá hay để cho cắn hả? Còn nữa, ba người ngậm miệng lại cho em, nếu để mấy người ngoài đó nghe thấy, em lột da mấy người.” nói xong đóng mạnh cửa, sau khi cửa bị đóng sầm lại, trên mặt Thượng Hảo Giai có một nụ cười không dễ thấy……

Tiêu Minh Tuấn nhìn hai người Vương Đào và Tằng Nhã Nhu cười ác ý, rên một tiếng rồi nhào xuống giường, làm bộ vô tội, thở dài nói: “sự thật khó tránh, ám mũi khó phòng”

Tằng Nhã Nhu và Vương Đào vô cùng kinh thường nhìn Tiêu Minh Tuấn, đạp chuẩn xác, đạp Tiêu Minh Tuấn xuống giường, nói với anh: “Chủ mưu, cậu còn giả bộ cái gì.”

Trong phòng khách, mấy người ngồi quanh bàn ăn nhìn mấy món ăn ngon trên bàn mà chảy nước miếng.

Trước khi bưng ra hết tất cả các món ăn, Điềm Điềm vẫn ở trong phòng bếp quơ múa cái thìa như diễn xiếc làm món ăn cuối cùng. Ngô Hiểu Phong bày bát đũa, nghe Điềm Điềm hét lớn, Ngô Hiểu Phong nói cẩn thận nhìn một chút rồi xoay người đi vào phòng bếp bưng thức ăn giúp Điềm Điềm.

Món ăn vừa được đặt lên bàn, Ngải Khải liền lao về phía món thịt kho Điềm Điềm làm, những người khác vẫn không động đũa. Mới cho vào miệng, sắc mặt Ngải Khải lập tức thay đổi, nhìn mọi người đang trừng mắt nhìn mình, trong lòng Ngải Khải cũng hiểu, gật đầu một cái. không đợi mình ăn miếng thư hai, tất cả mọi người đã lao vào món ăn đó.

“Mẹ kiếp. Ngải Khải, vị giác cậu có vẫn đề rồi hả. Chua như vậy mà cậu cũng gật đầu, cậu bị bệnh không?” Hoắc Vũ phun cái gì đó trong miệng ra, kêu la với Ngải Khải.

“không có bệnh, tôi biết rõ. Tôi gật đầu có nghĩa là chua, ai bảo cậu ăn?” Ngải Khải cố ý hỏi.

Mọi người sững sốt, Tiêu Minh Tuấn phản ứng đầu tiên, chửi ầm lên. “Tên nhóc nhà cậu, cố ý trêu chọc chúng tôi, ông đây đánh chết cậu.” nói xong liền nhào về phía Ngải Khải, không đợi Ngải Khải nói chuyện, những người còn lại cũng nhào tới.

Cuối cùng Ngải Khải vết thương chồng chất, ôm Tuấn Tuấn ngồi trong góc, ai oán nhìn mấy người vừa đuổi theo. Điềm Điềm nhìn vẻ mặt đáng thương của cậu nên kéo cậu lại, tiếp tục ăn cùng họ.

Mặt mọi người bắt đầu đỏ bừng, Thượng Hảo Giai liếc nhìn những chai bia ném đầy sàn, Thượng Hảo Giai cái gì cũng tốt, nhưng uống nhiều nên điên điên khùng khùng, đây là chuyện làm mọi người buồn bực, cô luôn làm ra rất nhiều chuyện khác người…….

Cho nên, trừ Tiêu Minh Tuấn ở đây, căn bản cô sẽ không uống rượu, bởi vì khi say….. cô không nhớ gì, người khác cũng không coi đó là chuyện quan trọng………

Nhưng hôm nay còn chưa uống say, Tiêu Minh Tuấn đã khẳng định “quan hệ ở chung” với mình, rốt cuộc chuyện này là chuyện cô muốn hay anh muốn, đáp án này chỉ có thể về sau mới biết thôi.

Rốt cuộc Tiêu Minh Tuấn ăn Thượng Hảo Giai hay Thượng Hảo Giai ăn Tiêu Minh Tuấn?

Vấn đề này rất sâu xa, rất sâu xa………. Khó hiểu như câu đó vậy……

Rốt cuộc cô mắc bẫy của anh hay anh mắc bẫy của cô?

Việc này cũng không thể kết luận ngay bây giờ được………..