Hờ Truyện

Chương 2-1




" Oa... a...a...a... hu... hu..."

" Khóc khóc khóc , có biết hiện tại vẫn còn là giờ thìn (7-9h) không kia chứ ? Bổn cô nương vẫn còn đang ngủ đấy " .

" Oa...a....aa...a "

Đỗ Diệu Tuyết từ trong chăn ngồi bật dậy , sao đó lao ra khỏi phòng truy tìm tiếng khóc dám phá rối giấc ngủ của nàng . Bên ngoài phòng nàng không một bóng người , hay thật , lại là tên mập nhà kế bên , lần trước gặp sâu cũng khóc , gặp chuột cũng khóc , không biết lần này lại là thứ gì đây , dù là thứ gì thì bổn cô nương cũng quyết không cho qua nữa . Mang theo nổi tức giận trong mình , tiểu cô nương nhanh chóng trèo lên sau đó rất nhanh phát hiện ra mục tiêu đang nằm dài trên đất, cả gương mặt và tay chân đều đen xì, chơi dọc đất sao ?

" Tên mập chết tiệt , ngươi tại sao lại khóc nữa hả ? "

Từ Chánh Nam lúc này vẫn còn là một đứa nhóc mới có 7 tuổi nhưng đã nặng đến gần 50 kg , đối với người lớn thì hắn đã là một tên nhóc mập ú , xấu xí còn đối với những đứa bé như hắn , hắn thật là một tên quái dị , người lúc nào cũng toàn là mồ hôi , bẩn chết đi được , đây là suy nghĩ trong đầu của Đổ Diệu Tuyết khi nhìn thấy hắn . Một tên mập , một con heo biết mặc quần áo .

" Ta... hic... ta bị ... hic ... té ..."

Đổ Diệu Tuyết trợn mắt nhìn , bị té thì đứng dậy , khóc cái gì mà khóc ? Ta bị té cũng đã khóc đâu .

" Ngươi đừng nói với ta , ngươi mập tới mức té cũng không thể tự đứng dậy " .Nếu thật , nàng sẽ suy nghĩ lại , hắn không phải là một con heo tầm thường mà là một con heo lai rùa .

" Ta muốn có người đỡ ta , không ai đỡ ta thì ta sẽ không đứng dậy " .

Từ Chánh Nam tiếp tục khóc la , xung quanh hắn là bụi đất mù mịt .Hắn muốn có người quan tâm hắn nhưng mọi người nhìn thấy hắn chỉ toàn cười hắn , chỉ có phụ thân và mẫu thân che chở cho hắn , còn tất cả đều chán ghét hắn , bây giờ phụ thân và mẫu thân không có ở nhà , ngay cả bọn tôi tớ cũng không thèm đếm xỉa hắn .

" Vậy ngươi cứ việc nằm đó nhưng phải biết giữ im lặng chứ "

" Nếu ta im lặng , bọn họ làm sao biết ta bị té mà đỡ ta chứ "

Đỗ Diệu Tuyết hít một hơi thật sâu , nguyên một tảng thịt lớn như vậy nằm dài trên đất , ai mà không nhìn thấy , có thừa là không ai thèm lo đến thôi . Nàng cũng không muốn đôi co với tên mập này , nàng cần ngủ , còn tên mập này cần người đỡ , được , nàng hy sinh đỡ hắn , thân hình ốm yếu mới 20 kg , đỡ lấy một con heo 50 kg.

Thân mình nhanh nhẹn của tiểu cô nương nhanh chóng từ trên cây nhảy lên vách tường , sau đó là một hơi nhảy xuống đất chạy đến bên cạnh Từ Chánh Nam giơ bàn tay nhỏ bé trước mặt hắn . Nhìn thấy ánh mắt ngây ngốc của tên mập trước mặt , tâm nàng càng thêm khó chịu , đừng nói muốn ta bế ngươi lên , ta không có cái khả năng vĩ đại đó nha .

" Đưa tay cho ta !"

Hai mắt Từ Chánh Nam mở to , vô cùng cảm động cắn cắn môi vài cái sau đó mới giơ lên bàn tay đen xì toàn là đất bắt lấy bàn tay nhỏ xíu trắng tinh của tiểu cô nương .

Sau khi dốc hết sức kéo Từ Chánh Nam đứng dậy , Đỗ Diệu Tuyết nhanh chóng phủi sạch tay sau đó liếc hắn một cái .

" Có như vậy cũng khóc , thật không giống nam nhân "

Đỗ Diệu Tuyết nhanh chóng muốn quay về nhà nàng , nhưng khi nhìn thấy vách tường trước mặt , khóe môi nàng khẽ giật , bên nhà nàng có cây có thể leo , còn bên này , lại nhìn một lượt , cái cây gần nhất cũng cách bức tường tới hai trượng , làm sao nàng nhảy nổi , không lẽ muốn nàng đường đường chính chính bước ra khỏi cửa Từ gia để về nhà , không được , mẫu thân sẽ phạt nàng nha . Quay lại nhìn tên mập , hắn cũng đang nhìn nàng , cả gương mặt đều đen , quần áo cũng đen , tóm lại là bẩn , bẩn kinh khủng .

" Ngươi có thể cõng ta lên đó không ? "

Hai mắt Từ Chánh Nam tỏa sáng , tiểu muội muội đỡ hắn , lại còn không chê hắn bẩn cho phép hắn cõng nàng , nàng thật tốt , hắn thật lại muốn khóc tiếp nhưng nếu khóc sẽ không giống nam nhân , hắn sẽ không khóc nữa .

Sau khi đã yên vị phía trên vách tường , Đỗ Diệu Tuyết quay lại nhìn tên mập nở ra một nụ cười dịu dàng xem như cảm tạ ,sau đó nhanh chóng phóng xuống đất , nàng phải tắm , phải tắm a .

Chỉ có Từ Chánh Nam vẫn đứng dưới trời nắng nhìn về phía vách tường , lòng của hắn bây giờ rất ấm áp .

Lúc đó :

Từ Chánh Nam 7 tuổi quyết định cả đời này sẽ chỉ tốt với tiểu muội muội nhà sát vách của hắn .

Đỗ Diệu Tuyết 5 tuổi cảm thấy bản thân thật xui xẻo , ngủ không được , còn phải tắm đến ba lần . Tên mập nhà sát vách thật đáng ghét .

Nếu chỉ có như vậy khiến nàng ghét đến 12 năm thì cũng thật quá đáng nhưng chuyện lại không chỉ có như vậy .

Tên mập nào đó vì muốn tiểu muội muội biết được hắn rất tốt , rất có chí khí , ngày nào cũng đúng vào giờ mão ( từ 5-7h) sẽ ra ngay vách tường mà luyện công , vừa luyện vừa sợ người trong lòng không biết phải hô to .

" Hư ...ha ... hây ... da "

Luyện đều đặn suốt 12 năm , luyện từ một tên mập biến thành một nam tử tuấn tú tràn đầy khí chất . Tiểu cô nương năm xưa cũng không hoàn toàn vô tình , nàng biết cách làm búp bê hình của nam tử , to nhỏ nhiều kích cỡ nhưng cách vài ngày lại thay một con mới mà con cũ nào cũng không bẩn thì rách hoặc chi chít vết kim châm.