Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 36: Kiếp sau, ta nhất định sẽ gặp nàng trước!




Edit: Loli

Beta: Rika

Hai người kia đi đã lâu, nhưng những người có liên can như bọn ta đứng chờ lại không biết phải làm gì.

Hôn lễ bên kia hồ dường như đã tàn, vốn tưởng rằng sẽ là một màn khôi hài, không ngờ là khi những người tham dự hôn lễ vừa đi ngang qua chúng ta vừa vui vẻ nghị luận khiến người nghe không khỏi lắp bắp kinh hãi .

“Ôi chao, ngươi nói xem, một đôi tân lang tân nương, trai tài gái sắc đứng bên nhau thật xứng đôi, trước kia từng nghe nói nhị công tử Lôi Khả nổi danh, hôm nay vừa thấy, dáng vẻ đường đường, quả thực bất phàm…”

Ta cùng Lô Dĩ Ngôn nhìn nhau liếc mắt một cái, đều là kinh ngạc đến cực điểm. Một đôi tân lang tân nương… Ta cùng Lô Dĩ Ngôn ở trong này, bên trong còn có một đôi tân hôn nữa?

Ta gãi gãi tóc, cười cười cản lại một vài vị khách đi qua.

“Ôi chao, các vị đại ca, chúng ta tới chậm, không được xem hôn lễ, không biết tân lang người mới nói bộ dáng như thế nào, ngươi mau cho hình dung một chút đi!”

Vị tân khách này là người hay nói, thấy ta đặt câu hỏi liền mở ngay máy hắt .”Ôi chao, cô nương ngươi không đi thật là đáng tiếc , một đôi kia quả thức tương xứng, riêng Nhị công tử kia thôi… uy vũ cao lớn, nhìn qua là biết người tập võ. Lớn lên… A… Chính là vị công tử kia!” Hắn nâng tay chỉ chỉ khuôn mặt biến sắc của Lô Dĩ Ngôn, cười nói: “Tuy rằng bộ dáng không phải rất giống, nhưng mà khí chất kia, tương xứng.”

Ta liếc liếc mắt nhìn Lô Dĩ Ngôn một cái, chỉ thấy hắn một tay nâng má, một tay ôm ngang ngực, làm như có điều gì suy nghĩ.

“Vậy tân nương tử kia ra sao?”

Một tân khách khác vội cười cười lên tiếng chen vào .”Hi, khỏi phải nói, chúng ta nguyên lai còn thắc mắc, phải là dạng nữ tử như thế nào mới có thể khiến Lôi Khả có thể cho phép cưới vào , nay vừa thấy, quả nhiên là cái báu vật. Không nói đến cái khác, nàng kia có một đôi mắt tím khiến người nhìn thần hồn điên đảo!”

Ta sửng sốt, mắt màu tím?

Sau một lúc lâu, hai người kia nói đủ, liền lắc lắc ra khỏi thành. Ta có chút suy nghĩ quay trở lại bên người Lô Dĩ Ngôn, đụng đụng bờ vai hắn.

“Ngươi đoán ra tân lang kia là ai sao?”

Lô Dĩ Ngôn thản nhiên gật gật đầu.”Cụ thể là ai còn chưa chắc chắn, thế nhưng, không thoát khỏi ba cái tên nhiều chuyện kia…”

Ba cái tên nhiều chuyện… Đây là lần đầu tiên ta nghe Lô Dĩ Ngôn dùng từ như vậy để hình dung đến ba huynh đệ đồng sinh cộng tử kia của hắn. Hắn ngại bọn họ nhiều chuyện,chỉ sợ càng nhiều là khiến bọn họ cuốn vào chuyện tai bay vạ gió này, thế nhưng… Chỉ sợ là ba cái tên đó cũng đã hạ quyết tâm, vô luận xảy ra chuyện gì đều hoa phúc cùng hưởng với nhau .

Cho tới bây giờ đều không vì điều gì khác, chỉ bởi bọn họ là huynh đệ.

Tô tỷ tỷ lui xuống, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng nàng hiển nhiên cũng đối với việc này sinh ra hứng thú, tiến lại gần nhẹ giọng nói : “Chỉ là không biết vị tân nương tử này là ai đây, lại khiến mọi người kinh diễm đến vậy.”

A Âm tựa người trên cây cột, phong tình vạn chủng phẩy phẩy khăn nhỏ .”Tô tiểu nha đầu, năng lực quan sát của ngươi quả thực kém nha, toàn bộ Lôi Khả, ngoài quân thượng ra , còn có ai là mắt tím?”

Tô tỷ tỷ sửng sốt, tiện đà hiểu rõ.

Lô Dĩ Ngôn cúi đầu nói ra tiếng.”Khuynh Thành!”

Có liên quan đến một đôi tân lang tân nương giả này là như thế nào mới xứng như trong lời những người kia nói chúng ta không thảo luận được nhiều, bởi vì ở thời điểm Lôi Khả rực rỡ lên đèn, chúng ta rốt cục cũng thấy Cừ Cử thong thả đạp lên mặt nước hồ tiến về phía chúng ta.

Thân hình hắn có chút lay động, ở dưới gió đêm phất phơ như giống như tùy thời liền có thể thổi ngã. Ta nhíu nhíu mày không khỏi tò mò, Cừ Cử rốt cục là đáp ứng quân thượng kia cái gì vậy?

Cừ Cử giương mắt nhìn ta liếc mắt một cái, cười thật là quyến rũ , sau đó dưới chân mềm nhũn thẳng tắp hướng mặt hồ dưới chân chìm xuống. Ta thét một tiếng chói tai, muốn tiến lên đỡ hắn nhưng mà đã muộn. Chỉ cảm thấy bên cạnh có một làn gió thổi qua, tay chân long ngóng đã thấy có người đỡ Cừ Cử.

Là Lô Dĩ Ngôn!

Ta nhấc chân váy cuống quýt chạy tới, nghe thấy hai nam nhân này đang nhỏ giọng lặng lẽ nói .

Cừ Cử nói, Lô Dĩ Ngôn, ngươi là một người tốt.

Lô Dĩ Ngôn hồi đáp, ta đương nhiên là một người tốt, chỉ tiếc không phải một người được yêu, Cừ Cử ta tự nhận yêu nàng so với ngươi không ít hơn, duy nhất so ra kém ngươi chính là gặp nàng muộn hơn ngươi một chút, cho nên kiếp sau, ta nhất định phải tìm được nàng trước ngươi, nhất định…

Cừ Cử nhìn Lô Dĩ Ngôn mỉm cười, giãy dụa đứng lên. Hắn không nói gì thêm, lắc người kiên định hướng phía ta đi tới. Thật lâu sau mới quay đầu nhìn Lô Dĩ Ngôn lộ ra một nụ cười thoải mái.

“Không thể nói trước được ! Cho nên, đều phải hảo hảo sống sót!”

Lô Dĩ Ngôn thản nhiên khoát tay áo, sau đó xoay người đi sâu vào Lôi Khả. A Âm cùng Tô tỷ tỷ không quên nhìn chúng ra, sau đó cũng theo cước bộ của hắn trở về.

Ta nghĩ rằng chuyện lần này dừng lại ở đây, chỉ là ta chưa từng nghĩ tới phía sau lời nói kia của Cừ Cử cư nhiên còn ẩn một tầng ý khác, đương nhiên, ta cũng thật không ngờ, sau lần li biệt này, ba người có thể tái kiến, lại khó như lên trời…