Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 38: Một chút năng lực của ta dành cho người thân yêu




Edit: Loli

Beta: Rika

Trong nháy mắt thời gian như ngừng lại. Tuyết trên núi rơi ngày càng mạnh. Lập tức đọng đầy mái tóc đen của Cừ Cử, xa xa nhìn lại, như là một đêm đã hóa bạc đầu.

Giữa một mảnh trời mênh mông này, ta giống như thấy lại thấy qua cảnh tượng từng ấm áp ở Linh Dẫn cốc , ví dụ như cảnh Tiểu Mai gánh theo thùng nước đi tìm Nhị Cẩu, lại ví như cảnh Hoa thẩm cùng Hải thúc lét lút hẹn hò ở bờ suối cửa thôn…

“Những điều chàng nói, đều là sự thật?” Thanh âm ta run run cẩn thận hỏi lại.

Cừ Cử đưa lưng về phía ta nhìn tuyết bay dưới khe núi, chậm rãi gật đầu.

“Ngày đó Lôi Khả tấn công Linh Dẫn cốc, sau khi kết giới bị phá bỏ, có một bộ phận tộc nhân đã nhảy xuống sông Trường Sinh.”

Ta sửng sốt, cảm thấy người như sắp ngã. Bàn tay giấu trong tay áo không khỏi nắm thật chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt vẫn không hề có cảm giác. Một đoạn này ta đã sớm nghe từ miệng Lô Dĩ Ngôn. Mà nguồn gốc của sông Trường Sinh ta cũng nhất thanh nhị sở.

Một đường chảy về Phong Đô —— nơi vong linh ngủ yên nơi đáy sông, ta làm sao có thể tiếp tục hi vọng xa vời, chỉ cần bốn tháng sau, tộc nhân của ta có thể sống lại

Còn?

“Cừ Cử, sông Trường Sinh, chảy vào Phong Đô, tuyệt đối không có khả năng còn sống …”

Cừ Cử xoay người nhìn ta chằm chằm , thật lâu sau đem khóe miệng chậm rãi nâng lên.

“Mật Nhi, người nhảy xuống sông Trường Sinh cũng sẽ không chết, chỉ là sẽ bị lưu lại trên đường xuống hoàng tuyền, vừa không thể siêu sinh, cũng không thể hoàn dương. Tộc nhân của nàng, bọn họ vẫn còn trên đường hoàng tuyền.”

“Trên đường hoàng tuyền.” Ta hít một ngụm khí lạnh, đầu ngón tay càng trở nên lạnh băng. Trước đây từng cùng đám bằng hữu ngồi ở trà lâu nghe bà con kể chuyện về các truyền thuyết, có liên qua đến đường hoàng tuyền cũng nghe được không ít. Ta còn nhớ rõ, có một người từng nói, người sống vào hoàng tuyền, đều bị bão cát nơi đó cắt vào da thịt cốt tủy , cho đến khi thân thể chết đi mới có thể nhập vào luân hồi, chẳng lẽ, tộc nhân của ta giờ phút này đang phải chịu loại thống khổ đó!

“Ta muốn trở về Linh Dẫn cốc!”

Cừ Cử đứng thẳng đón gió, tuyết bay đến dừng lại trên dung nhan tuyệt thế của chàng, lại chậm rãi hòa tan, tóc đen theo gió tung bay, dáng vẻ đó của chàng giống như muốn theo gió bay đi, không biết vì sao, ta cảm thấy chàng hiện tại thực vô cùng yếu ớt. Nhưng loại cảm giác này chỉ loáng lên một cái rồi biến đi, một cái chớp mắt, chàng đã cười quyến rũ dị thường.

“Nàng là muốn nhảy xuống sông Trường Sinh sao?” Chàng nâng tay chỉnh lại những sợi tóc hỗn độn, mị nhãn như tơ.”Nha đầu, nàng quả nhiên vẫn ngốc như trước kia.”

Nghe một tiếng nha đầu, tâm của ta không tự chủ được giật mình . Đã lâu rồi, không có người kêu ta như vậy, mà ta thế nhưng cũng chậm rãi quên đi, ta từng cùng chàng ngồi trên sườm núi này, đầu gối lên chân chàng, nghe tiếng chàng gọi một tiếng rồi lại một tiếng nha đầu, cùng chàng nói lời hẹn ước.

Mọi thứ, giống như chỉ mới phát sinh ngày hôm qua, nhưng mà, lại giống như đã trôi qua cả nghìn năm vậy…

“Lời này của chàng có ý tứ gì?” Ta xoay người qua không tiếp tục nhìn chàng nữa.

“Nàng nhảy xuống sôngTrường Sinh cũng không thể quay lại, nàng cũng sẽ giống như tộc nhân của nàng, vĩnh viễn lưu ở nơi đó, nha đầu, nàng không nghĩ rằng tiền mất tật mang chứ… Dù sao, nàng vẫn còn gia gia cần phải cứu!”

Ta nhìn bia mộ Đại Ngưu thập phần không tình nguyện gật đầu. Chàng nói không có sai, nếu đối với tộc nhân của mình ta không đủ sức, vậy ít nhất ta cũng muốn mang gia gia an toàn ra khỏi Lôi Khả!

“Chàng có biện pháp sao?”

Cừ Cử nhíu nhíu này, ôm vai nhìn ta chằm chằm.”Ta mang nàng vào Minh cung.”

“Cái gì? Chàng…”

Ta một câu còn chưa nói xong, lại đột nhiên thấy mặt Cừ Cử giãn ra nhìn chằm chằm về phía xa xa .”Có người đến …”

Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy hai người đang loạng choạng trong màn tuyết, nước mắt không khỏi dâng lên. Hồi lâu, người tới tựa hồ cũng phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta, sững sờ ở tại chỗ.

Đột nhiên, một tiếng rống khàn khàn giống như tiếng dã thú từ xa truyền lại, một thân ảnh lao lên phía trước giống như một mũi tên đánh về phía ta. Rồi sau đó người bên cạnh lấy năng lực phản ứng kinh người nhảy lên đè thân ảnh kia xuống mặt đất, một hồi xé rách, thẳng đến khi từ trên mặt tuyết đứng dậy, cảnh tượng kia thật giống như thiên binh vạn mã đạp tuyết mà đến.Cho đến khi một tiếng thét truyền đến.

“Tam Ngưu, ngươi con mẹ nó mau bình tĩnh lại, nàng là cô gái Đại Ngưu thích, ngươi động một sợi tóc của nàng ta liền phế ngươi!”

Đây là lần đầu tiên ta nghe được Nhị Ngưu gào ra một câu tức giận như thế. Ta ngây người, Tam Ngưu cũng im lặng . Sau đó, Nhị Ngưu từ trong tuyết đứng dậy, không thèm quan tâm đến từng mảng tuyết lớn dính vào trên người, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thẳng vào ta.

Ta thấy được cảm xúc lay động trong mắt hắn, ẩn chứa oán hận.

“Nhị Ngưu…” Thanh âm của ta đã lên tới yết hầu, lại bị ánh mắt Nhị Ngưu ép trở về.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn ta một cái,cúi xuống túm lấy bộ ngực vẫn đang phập phồng kịnh liệt của Tam Ngưu. Hai người bọn họ không nói gì thêm, chỉ chậm rãi đi qua ta, quỳ gối trước mộ Đại Ngưu . Toàn bộ quá trình, im lặng giống như mọi người đều chết lặng phía sau.

Ta nhìn lại chỗ tuyết mới vừa rồi bị hai huynh đệ Ngưu gia đánh ta, nơi đó hơi hơi hõm xuống một cái hố, mắt không kiềm được từ từ trở lên ướt át.

Ta một chút cũng không oán hận thái độ của họ đối với mình, ta biết là ta bị trừng phạt đúng tội. Nếu không phải ta, người Ngưu thôn không bị mê hoặc, Đại Ngưu cũng sẽ không chết…

Cừ Cử lặng lẽ nhìn phản ứng của hai huynh đệ Ngưu gia, mím miệng không nói một câu. Ta nghĩ, áy náy của chàng hẳn là cũng không thua kém ta, mặc dù chàng còn không biết rằng, đầu sỏ gây nên mọi chuyện chính là A Lê mà chàng luôn tâm tâm niệm niệm.

“Chung Mật Nhi!” Nhị Ngưu đột nhiên cúi đầu lạnh lùng gọi tên ta. Chậm rãi quay đầu lại, nhìn đến Tam Ngưu vẫn kiên nhẫn dọn dẹp phần mộ bên phải luôn bị ta sơ ý bỏ sót.

Đó là —— Tiểu Mai!

“Một đoạn thời gian này ngươi đã đi đâu?”

Ta cúi đầu, dùng mũi chân cọ cọ đống tuyết trước mặt.”Ta đi Lôi Khả, hại các ngươi lo lắng …”

Một đạo ánh mắt phóng tới, ta đột nhiên cảm thấy rất lạnh, ngẩng đầu lại thấy Nhị ngưu cười lạnh nhìn ta chằm chằm.

“Lo lắng… Chung Mật Nhi, ngươi quả nhiên là ngu xuẩn, ngươi cho là ở Ngưu thôn còn có ai chờ mong ngươi trở về? Trừ bỏ Đại Ngưu ngu ngốc này, còn có ai chịu tha thứ cho ngươi! Chung Mật Nhi, ngươi nên thấy may mắn! Nếu ngươi không bỏ chạy đến Lôi Khả, chỉ sợ là ở nơi này còn muốn có một cái mộ cho ngươi đấy, ngươi có biết mình chết thế nào không, ngươi là bị người trong Ngưu thôn phỉ nhổ mà chết!”

Ta nhìn không thấy bộ dáng lúc này của mình, nhưng mà ta có thể cảm giác được tất cả máu trong nháy mắt đều dồn lên đầu, ta có thể nghe thấy tiếng ù ù trong tai. Ta nghĩ, mặt của ta nhất định là tái nhợt đến đáng sợ!

“Nhị Ngưu, Đại Ngưu chết chúng ta đều thất đáng tiếc, nhưng mà ngươi phải hiểu được, tất cả trách nhiệm không phải do Mật Nhi, ngươi nói như vậy cũng không công bằng!” Cừ Cử ôm vai, nhíu lại mày nhìn chằm chằm Nhị Ngưu, ngữ khí lành lạnh.

Nhị Ngưu sửng sốt một chút, tiếp đó một hồi châm biếm quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Cừ Cử. Hai mắt hắn đỏ ngầu từ đầu đến chân đánh giá Cừ Cử vài lần, ánh mắt lạnh lùng kia như muốn đem người Cừ Cử chọc thủng!

“Cừ Cử… Cừ tiên sinh, đúng vậy, toàn bộ trách nhiệm đúng là không nên đổ lên đầu một mình nàng, đa tạ ngươi nhắc nhở, ta thế này mới nhớ lại là còn có một người! Ta nghe nói, A Lê là tìm đến nương tựa ngươi, ta còn nghe nói ngươi vì nữ nhân kia mà không tin tưởng nàng, làm hại nàng nhảy xuống vực ! Ha ha ha! Ha ha ha! Ông trời có mắt, ta muốn nói đây chính là báo ứng! Hai người các ngươi xứng đáng tra tấn lẫn nhau, xứng đáng không thể tương phùng !”

Sắc mặt Cừ Cử càng thêm khó coi, ta nhìn thấy ngón tay thon dài của chàng gắt gao xiết chặt ống tay áo, gân xanh nổi trên mu bàn tay .

Tam Ngưu cuối cùng cũng đứng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm ta, hồi lâu mới hơi hơi mở miệng.

“Mật Nhi, đại ca của ta thích ngươi ngươi không thể không biết, vì ngươi hắn cố gắng học viết, hắn không để ý cha ta ngăn cản mà cùng ngươi vượt qua núi Thiên Lam, mỗi khi nói đến ngươi đều đỏ mặt lắp bắp, sau lại còn vì ngươi mà chết thảm, cho nên, không vì cái gì khác , chỉ riêng phần tình cảm này của đại ca mà hôm nay hai huynh đệ chúng ta không thể làm gì ngươi, nhưng, từ nay về sau, hai người các ngươi đều đừng bước vào Ngưu thôn, nơi này đã không còn là Ngưu thôn năm đó, hai người các ngươi cũng không phải là hai người năm đó bị chúng ta tôn sùng là tiên nhân, sau này, cho dù là gặp ở trên đường, chúng ta liền coi như không quen biết đi!”

Huynh đệ bọn họ mỗi người nói một đoạn lời, bái tế Đại Ngưu cùng Tiểu Mai rồi không chút biểu tình bước qua bên người ta rời đi

Tuyết, kéo đến càng ngày càng dày.

Ta nghĩ,thấy nhau mà không nhận thức, tâm như tro tàn đại thể là chính là cái dạng này đi .

Không trung bị tuyết đọng chiếu rọi càng phát ra sáng ngời. Hai bóng dáng lảo đảo trên sơn đạo kia càng khiến tâm ta đau đớn. Ta cắn môi nắm chặt hai tay, cho đến khi hai người bọn họ băng qua một mảnh cỏ khô héo, không còn nhìn thấy bóng dáng, cuối cùng khó có thể tiếp tục duy trì, ta đặt mông ngồi dưới đất gào khóc.

Ngưu thôn là ngôi nhà thứ hai của ta trên đời này, sau khi Linh Dẫn cốc bị hủy, nó cuối cùng cũng bị chính ta hủy đi rồi…

Khóc lâu, ta rốt cục mệt mỏi, nức nở ngồi dưới đất tò mò nhìn Cừ Cử ngồi xổm bên cạnh đem ngón giữa cùng ngón cái tay trái niết cùng một chỗ, làm ra đủ các loại hình dạng, sau đó một đóa lại một đóa kim hoa bay ra từ lòng bàn tay chàng, dọc theo trăm ngàn đường từ bốn phía tiến vào Ngưu thôn, trong đó có hai đó nhẹ nhàng đuổi theo phía sau Nhị Ngưu cùng Nhị Ngưu .

“Đây là cái gì?”

Cừ Cử mệt mỏi thở hổn hển thở ra miệng, ở bên cạnh ta ngồi xuống.”Kết giới bảo hộ. Ta có thể làm, cũng chỉ đảm bảo những người còn sống bình an…”

Ta chảy nước mắt gật đầu, quay đầu nhìn khói lửa bay lên từ thôn trang, chậm rãi bình phục tâm tình. Ta nghĩ, tiểu Toàn ở tại nơi này, có lẽ cũng là điều cuối cùng ta có thể làm, là chuyện cuối ta có thể làm cho những người ta yêu mến này ..

“Chúng ta đi thôi…” Cuối cùng nhìn thoáng qua mộ Đại Ngưu cùng Tiểu Mai, ngẩng đầu chậm rãi đứng dậy, hướng dưới núi đi tới, thật lâu sau cũng không thấy Cừ Cử đi theo, một loại cảm giác quái dị đột nhiên xâm nhập đại não ta, ta quay mạnh người, lại thấy Cừ Cử khó nhọc đứng lên . Chắc là cảm giác được cái nhìn chăm chú của ta, chàng chậm rãi ngẩng đầu, hướng ta cười quyến rũ, sau đó đột nhiên đổ người về phía sau!

“Cừ Cử!”

Toàn bộ sơn cốc, trong nháy mắt liền tràn ngập một tiếng gào sợ hãi này của ta, đập vào vách núi vọng lại, đinh tai nhức óc.