Hoa Đào Bất Thành Kiếp

Chương 64: Lời cuối sách : Đại đoàn viên trong truyền thuyết




Edit: Rika

Đêm nay ánh trăng rất đẹp. Ngoài cửa sổ mặt trăng đã qua ngọn trúc, dưới ánh trăng, lá trúc tản ra màu xanh mượt.

Thiên Dao hôm nay chơi cùng hài tử nhà bên rất hăng hái, tối về liền tắm một cái rồi ngủ.

Ta mang theo một bầu rượu ngồi trước cửa sổ ngắm trăng, vô luận như thế nào đều ngủ không được. Ánh trăng như thế làm ta luôn nghĩ đến nhưng ngày ở Ngưu thôn. Cũng tròn, cũng sáng như thế.

Thế nhưng cảnh còn người mất, người đã từng ngắm trăng cạnh ta đã không còn.

Đại chiến năm năm trước, Cừ Cử ngã xuống không tỉnh lại nữa.

Ta không biết Thiên Lai lão nhân cùng Cô Xạ tiên tử nói gì với thiên binh thiên tướng, tựa hồ nhắc tới Mật Phi, nhắc tới chuyển thế luân hồi, cuối cùng chuyện của ta cũng không giải quyết được. Cầm Khương bị Cô Xạ tiên tử mang về Doanh Châu, còn xử lý như thế nào ta cũng không biết.

Cừ Cử sử dụng kim khâu thứ huyệt, gần như dầu hết đèn tắt, trước khi chàng trút hơi thở cuối cùng ta liền đem Hồi Mộng nhét vào trong miệng chàng, nhưng chàng vẫn như cũ không tỉnh lại, vì vậy Thiên Lai lão nhân đem toàn bộ sự việc nói cho ta biết.

Năm ấy ở Lôi Khả, Cừ Cử hộ thể cho Minh Lam là thật, nhưng phương pháp chàng dùng có chút dã man, chàng đã hy sinh mấy vạn năm tu vi. Sau đó cùng ta đi vào Bất Chu Sơn, cùng Chúc Âm một hồi đại chiến, nguyên khí hao tổn, rồi lại bị Mạc Quý làm trọng thương, gần như là chết, sai đó vất vả được Thiên Lai lão nhân trợ giúp khôi phục được một tia nguyên khí, chỉ cần không xảy ra sự cố, sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng một chuyến đi lên núi Phương Trượng, bị Thiên Đình chế trụ xương bả vai, mạnh mẽ khóa đi tiên thể, cùng Tả Khâu Ngạo ra sức đánh một trận hơn nữa kim khâu thứ huyệt, cho nên dù xoay chuyển đất trời cùng không có phương pháp.

Hồi Mộng tuy rằng bá đạo, nhưng lưu lại chỉ là một hơi thở mà thôi.

Đây hết thảy đều là khi chàng rồi ngã xuống rồi ta mới nghe người khác nói, đã từng nói là thẳng thắn thành khẩn, nhưng chung quy chàng vẫn không làm được. Ta oán chàng, hận chàng, thế nhưng ta cũng yêu thương chàng.

Mang thai ba năm, ta rốt cục vì chàng sinh nhi tử, thế nhưng chàng không có cách nào mở mắt nhìn con trai chàng lớn lên giống chàng như thế nào. . .

Đây lông mi, đây đôi mắt, nụ cười tà tà bên khóa miệng, cũng thường đưa tay gãi gãi mũi ta.

Mỗi khi thấy con ta lại thất thần, tựa hồ nhìn thấy chàng tỉnh lại, một nhà ba người chúng ta không chia cách nữa.

Nhưng điều này vĩnh viễn chỉ là giấc mộng không bao giờ trở thành sự thật, không còn ai gọi ta là “Nha đầu” nữa.

Ta trở thành Tộc trưởng, trở thành mẫu thân, trở thành cô cô, ta không còn trốn trong ngực chàng nữa, mỉm cười nhìn mưa gió bên ngoài.

Không còn ai đúng giờ mang ta ngắm mây trời, ngắm trăng sao



Nhớ lại dĩ vãng, đôi mắt có chút chua xót. Đem chén rượu trong tay đặt bên cửa sổ, loạng choạng bước tới giường. Gió đêm thổi tới… Ngọc Linh Lung nhiều năm yên lặng như thế đột nhiên va vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.

Ta nhắm mắt lại, cảm giác say mơ mơ màng màng ngủ mất.

Ngủ được thì tốt rồi, trong mộng luôn có thể thấy chàng mỉm cười, luôn có thể thấy chàng đút cháo cho ta ăn, sẽ thấy chàng giơ tay nhéo nhéo mũi ta. Ta cái nhớ , cái không, chàng có muôn hình vạn trạng hình dạng, ta ở trong mộng đều có thể nhìn thấy được ,như vậy thật tốt.

Trong mơ dường như có người nhẹ nhàng nắm lỗ mũi của ta. Giơ tay lên đánh phách một cái, chậm rãi mở mắt, nương theo ánh trăng, lại nhìn thấy chàng ngồi ở đầu giường ta mỉm cười.

Một đầu tóc bạc.

Chàng giơ tay lên xoa trán ta, sờ đuôi lông mày ta, nhẹ giọng cười nói: “Nha đầu, ta đã tở về”

Ta vui vẻ, cười từ trong mộng tỉnh lại, lại phát hiện nước mắt từ lâu thấm đã ướt gối đầu.

Chẳng bao lâu trời đã sáng choang, Thiên Dao ở bên cạnh ta vuốt mắt cọ cọ nói: “Mẫu thân, con đói bụng”

Ta đưa tay lên day day cái trán, hung hăng ôm Thiên Dao hôn một cái, sau đó đứng dậy thay đồ.

“Chờ một chút, mẫu thân đi làm đồ ăn ngon cho con”

Thiên Dao ôm chân ta cười hì hì: “Không phải trên bàn đã có rồi sao?”

Ta sửng sốt, xoay người hướng cái bàn trong phòng mà nhìn. Nhìn hồi lâu, hai dòng nước mắt tuôn rơi.

Trên chiếc bàn vuông trong phòng, có một chén cháo đang bốc khói, làm ta nhìn không rõ. . .



“Nha đầu, ta sẽ chờ nàng chuyển thế, chờ nàng lớn lên, sau đó sẽ cưới nàng, tiếp tục làm tướng công của nàng, trọn đời trọn kiếp, ta cứ như vậy chờ nàng. . .”

– Hoàn –