Hoa Đào Nở Rộ

Chương 37




Editor: Voicoi08

Triệu Tiệm An quay đầu lại nhìn thấy Khương Mộc Ninh, anh vội vàng bước nhanh đến nhận lấy đồ trong tay Khương Mộc Ninh, để lên bàn ăn, sau đó mới đón nhận ánh mắt hờn dỗi của cô, cười cười đi đến cầm tay cô, cùng nhau đi đến trước mặt mấy người Chương Lộ.

“Mộc Ninh, họ đều là bạn thời đại học của anh, Chương Lộ hiện đang làm việc tại thành phố G, ba người còn lại đều đang làm việc tại thành phố H, đây là bạn gái của mình Khương Mộc Ninh.” Triệu Tiệm An có chút  không để ý giới thiệu qua những người bạn của mình cho Khương Mộc Ninh,

Khương Mộc Ninh mím môi cười, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt chột dạ của Triệu Tiệm An, mắt cô khẽ híp lại, khóe môi cũng nhếch lên, nở nụ cười giảo hoạt: “Chào mọi người.”

Tất nhiên cô cũng nhận ra Chân Mẫn Du, nhưng mà hiện tại đang đứng trước mặt bạn học của Triệu Tiệm An, hiển nhiên bây giờ không phải lúc nói chuyện này.

“Tiệm An, cậu….. cậu đang nói đùa đúng không? Cô ấy không phải nhân viên thực tập ở công ty cậu sao? Sao lại là bạn gái của cậu?” Chân Mẫn Du giống như vừa hồi phục lại tinh thần, âm thanh cũng cao hơn mấy đề xi ben, lqd, trên mặt hiện lên màu trắng bệch không tự nhiên, nở nụ cười kì quái, tầm mắt khó khăn rời khỏi người Khương Mộc Ninh, sau đó nhìn Triệu Tiệm An với ánh mắt chờ mong.

Triệu Tiệm An khẽ nhíu mày, mang theo chút kiềm chế, cười nhẹ nói: “Cô ấy là nhân viên thực tập ở công ty tớ, cũng là bạn gái của tớ, hai thân phận này có gì xung đột với nhau sao? Hơn nữa, chuyện tớ có bạn gái, có gì vui để nói đùa?”

“Lần trước lúc tớ nhìn thấy cô ấy, sao cậu không nói gì? Sao có thể biến thành bạn gái trong thời gian ngắn như vậy chứ?” Chân Mẫn Du cố gắng bình tĩnh tránh kích động, nhưng hốc mắt vẫn nhịn không được đỏ lên, trong lòng tràn đấy uất ức khó chịu đến mức khiến cô chỉ muốn hét to.

“Ha ha, lần trước tớ còn đang trong giai đoạn theo đuổi, tất nhiên chưa thể gọi là bạn gái được. Mộc Ninh mới đồng ý với tớ được mấy ngày thôi.” Triệu Tiệm An một lòng muốn giải quyết, nhân lúc Khương Mộc Ninh ở đây, anh, Chân Mẫn Du và tất cả bạn học ở đây, thật ra anh không ngại ngần nói ra, dù thế nào thì những chuyện anh nên nói với Khương Mộc Ninh cũng đã nói rõ, hôm nay nói rõ ràng lại một lần nữa, tránh sau này vẫn có bạn học cũ ghép đôi linh tinh.

“Tiệm An…….” Âm thanh của Chân Mẫn Du thấp hơn mấy lần, nhìn Triệu Tiệm An bằng ánh mắt vừa khiếp sợ vừa ngạc nhiên.

“Ha ha, Triệu Tiệm An, tay chân cậu thật nhanh đó. Nửa năm sau tớ cũng kết hôn rồi, cậu cũng nhanh chóng đuổi theo nha….” Như Ngữ giống như bây giờ mới hiểu rõ mọi chuyện, vội vàng lại gần cười ha hả.

“Không biết được, ít nhất phải đợi đến sang năm, chờ Mộc Ninh tốt nghiệp đã, cô ấy đang học năm ba đại học, là đàn em của chúng ta.” Tầm mắt của Triệu Tiệm An không hề nhìn về phía Chân Mẫn Du đang cắn môi mình đến mức chảy máu, anh cười cười trả lời Như Ngữ.

Nụ cười của Khương Mộc Ninh cứng đờ, đáy lòng khó chịu, cô hận không thể cắn Triệu Tiệm An mấy cái.

Cái gì vậy, bạn gái trước xông vào nhà còn chưa giải quyết đấy. Còn ở đó mà nghĩ đến chuyện kết hôn? Anh nghĩ hay nhỉ.

Chương Lộ và Sở Duệ nhìn gương mặt buồn bã của Chân Mẫn Du, trong lòng hai người đều thở dài nặng nề. Ai có thể nghĩ tới, ban đầu Chân Mẫn Du chia tay không chút do dự, Chân Mẫn Du vừa tốt nghiệp lập tức ra nước ngoài, không ngờ rằng vẫn chưa quên được Triệu Tiệm An. Đáng tiếc, Triệu Tiệm An hình như không có chút lo lắng nào.

Ban đầu nhìn hai người rất xứng đôi, thì ra cũng chỉ là hai đường thẳng có một chút gặp nhau ngắn ngủi, sau đó lại đường ai nấy đi, hôm nay đã đi xa còn muốn quay đầu lại, nhưng trong trí nhớ chỉ còn lại chỗ trống mà thôi.

“Tiệm An, xem ra hôm nay cậu không thể ra ngoài ăn cơm với bọn tớ, ngược lại là bọn tớ đến quầy rầy rồi.” Chương Lộ cười nói, “ Chắc cậu cũng không muốn giữ bọn tớ lại ăn cơm đúng không?”

“Tất nhiên, bạn gái tớ lần đầu tiên nấu bữa cơm tình yêu cho tớ, tớ còn chưa ăn đâu.” Triệu Tiệm An cười cười trả lời, đưa tay vỗ vỗ vai Chương Lộ, “Bạn học cũ à, mai bay chuyến lúc mấy giờ? Tớ đến tiễn cậu.””

“Được, tớ ở khách sạn Giang Nam, sáng mai bay chuyến mười rưỡi, đúng lúc tớ tiết kiệm tiền khi đi đường xa đó.” Chương Lộ cười đồng ý, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, may mắn Triệu Tiệm An không tính chuyện hôm nay lên đầu bọn họ, khó lắm cậu ấy mới một ngày vui vẻ, bây giờ bị phá đến không còn gì, nhìn biểu hiện của Chân Mẫn Du, chỉ cần bạn gái của Triệu Tiệm An không phải người ngu thì nhất định sẽ nhận ra vấn đề.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Chương Lộ và Sở Duệ cùng kéo tay Chân Mẫn Du đang đứng bất động, khẽ dùng sức, cười cười dùng sức kéo  Chân Mẫn Du đi ra ngoài. “Đừng tiễn nữa. Hai người ăn cơm đi.”

Triệu Tiệm An nhìn bốn người bạn học nhanh chóng đi khỏi, anh lắc đầu bất đắc dĩ, anh vừa quay đầu lại đã thấy Khương Mộc Ninh đang khẽ híp mắt, anh cũng bắt đầu thấy nhức đầu.

Ai, đêm sinh nhật tốt biết bao, vậy mà nhiều bạn học cũ đến phá hỏng không khí như vậy.

Triệu Tiệm An khẽ thở dài một cái, bước những bước chân trầm ổn, nở nụ cười ôn hòa đi tới kéo Khương Mộc Ninh ôm vào ngực, anh quyết định sẽ đánh đòn phủ đầu, không phải, là thẳng thắn được khoan hồng, kháng cự bị nghiêm trị.

“Mộc Ninh, lần trước sau khi em tức giận, anh không gặp Chân Mẫn Du nữa rồi, cô ấy gọi điện mời anh đi ăn cơm anh đều từ chối, hơn nữa cũng rất ít khi anh nhận điện thoại của cô ấy. Anh thật sự không nghờ hôm nay bọn họ lại đến đây. Hơn nữa, từ trước đến nay Chân Mẫn Du chưa bao giờ đến nhà anh, nhất định là Sở Duệ dẫn đến, chính là người đàn ông cao cao gầy gầy ấy, cậu ấy từng đền nhà anh rồi.” Triệu Tiệm An nhanh chóng giải thích, anh thấy Khương Mộc Ninh đã ngừng giãy giụa, cúi đầu nặng nề hôn lên môi Khương Mộc Ninh, ôm chặt không buông tay. “Lần này em không thể tức giận với anh, anh thật sự bị oan đấy.”

Khương Mộc Ninh bị Triệu Tiệm An ôm đến mức sắp không thể thở nổi,  cô đẩy mấy cái mới khiến anh buông lỏng tay ra, đến khi Triệu Tiệm An nói xong, lúc này cô mới ngẩng đầu trừng mắt lườm anh một cái. “Người cũng là do anh trêu chọc vào. Vừa rồi còn hung hăng lườm em, em còn oan hơn anh đây này.”

Triệu Tiệm An nhìn cánh môi đỏ thắm đang chu lên của Khương Mộc Ninh, đáy lòng nóng lên, lại nặng nề hôn xuống, che kín đôi môi kia, khẽ xoa nhẹ mút, dây dưa vào sâu một lần, lúc này mới thở hổn hển thoáng tách ra, nhỏ giọng nói, trong âm thanh mang theo chút tủi thân: “Mộc Ninh, cuối năm ngoài Chân Mẫn Du mới trở về, lúc em đến thực tập nhìn thấy cô ấy cũng là lần đầu cô ấy quay lại tìm anh sau khi tốt nghiệp, cô ấy lấy danh nghĩa bạn học cũ đến tìm anh, lúc ấy anh cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng mà, anh thừa nhân, đây là lỗi của anh, là anh không xử lí tốt, anh đảm bảo về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Khương Mộc Ninh đem gương mặt đỏ ửng của cô chôn trong ngực Triệu Tiệm An, nhẹ giọng thở dài.

Lại nói tới chuyện này thì vấn đề cũng không phải ở chỗ Triệu Tiệm An, cũng không thể trách anh khiến người khác nhớ thương nhiều năm như vậy, nhưng mà, cô uất ức khó chịu trong lòng là thật, cô là bạn gái hiện tại của anh, vậy mà lại bị một người phụ nữ nói đến cùng cũng chỉ là bạn học cũ lườm.

“Hừ, dù sao anh cũng phải xử lí tốt chuyện này,lqd,  đừng làm phiền đến em. Nếu không, đừng trách  em không khách khí.” Khương Mộc Ninh ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt ngập nước, hờn dỗi nhìn Triệu Tiệm An, chọc khiến cho Triệu Tiệm An cúi đầu chạm trán vào trán cô cười một lúc lâu.

“Nhưng mà, chuyện này, anh còn cần em phối hợp một chút, ví dụ như thường xuyên đến công ty của anh, làm cho những người quen biết với anh biết bà chủ tương lai là ai, tạo thành hiệu ứng dư luận, anh nghĩ, hiệu quả tốt hơn nhiều so với việc tự anh đi giải thích.” Triệu Tiệm An thật lòng đề nghị.

Khương Mộc Ninh thật sự nhịn không được, kéo tay Triệu Tiệm An lên mạnh mẽ cắn một cái, nghe thấy Triệu Tiệm An nhỏ giọng hô đau một tiếng, lúc này cô mới cảm thấy hơi hả giận, hất tay anh ra, chống tay vào hông gắt giọng: “Còn không nhanh đi ăn cơm. Thức ăn nguội rồi.”

Bữa tối sinh nhật này, bắt đầu ấm áp, quá trình có hơi quanh co, nhưng cuối cùng Triệu Tiệm An cố gắng khen ngợi hết sức và dạ dày giãn rộng, kết thúc trong hạnh phúc.

Sau khi ăn xong, Triệu Tiệm An cướp việc dọn bàn và rửa bát, bởi vì trong lúc ăn cơm, Khương Mộc Ninh làm như vô ý nhắc đến chuyện ở nhà cô đều là cha cô rửa bát, Triệu Tiệm An tất nhiên cũng ngẩm hiểu trong lòng, lập tức học theo tâm gương tốt.

Khương Mộc Ninh nhìn Triệu Tiệm An bận rộn trong phòng bếp, sau đó vào phòng tắm rửa tay, cô mím môi cười không ngừng, mấy chuyện uất ức trước khi ăn cơm cũng bị bay mất không còn chút nào. Đến khi cô buồn chán đi vào phòng bếp, thấy Triệu Tiệm An bị ép đeo tạp dề, đang cúi người tập chung lau bát đũa, trong lòng cô cũng có chút nóng lên.

Đây tuyệt đối là người đàn ông ra được phòng khách vào được phòng bếp. Khi đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, nhất là người trước mặt này, người đàn ông đang lau bát mà cũng tập chung giống như đang xử lí một công trình, dưới ánh đèn vàng ấm áp của phòng bếp, gương mặt của Triệu Tiệm An cũng nhu hòa hơn rất nhiều, anh nhíu nhẹ hàng lông mày tạo thành nếp nhăn giữa mi tâm, mang theo một chút hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành, Khương Mộc Ninh cảm thấy nhịp tim của cô bắt đầu tăng tốc, ngay cả gương mặt cô cũng bắt đầu nóng lên.

Thích thì là thích, nhưng trên thích vẫn có thích nhiều hơn. Mỗi chút thích đều do tích lũy dần dần, lâu ngày có phải sẽ biến thành yêu…..

Đến khi Triệu Tiệm An rửa bát xong, đi ra khỏi phòng bếp, anh thấy Khương Mộc Ninh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khác, cô xem tiết mục giải trí trên ti vi mà cười đến mức cong người lại, anh nhướng mày đi đến, trên ti vi là một người có chút quen mắt, là một người đàn ông trẻ tuổi nhưng không nổi tiếng, có lẽ cũng chỉ là diễn viên thôi.

“Khụ khụ, Mộc Ninh, trong nhà không còn hoa quả muốn đi mua một chút không?” Triệu Tiệm An từ từ đứng trước ti vi, cười hỏi.

“Được, em xem hết tập này đã. Anh tránh ra đi, đừng cản ti vi của em.” Khương Mộc Ninh nghiêng người, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ti vi như cũ, thuận miệng đồng ý.

Triệu Tiệm An thở dài trong lòng, tránh sang một bên, bất đắc dĩ đi đến ngồi bên cạnh Khương Mộc Ninh, an phận chờ cô xem ti vi xong.

Đợi đến khi kết thúc tiết mục này, Triệu Tiệm An thấy Khương Mộc Ninh cầm điều khiển ti vi bắt đầu ấn, tiếp tục chọn chương trình khác khiến anh không nhịn được nhíu mày: “Em muốn xem bao lâu?”

Tay Khương Mộc Ninh hơi dừng lại, quay đầu cười ha ha, từ từ buông điều khiển ti vi xuống: “Internet nhà anh thật tốt, cũng nhiều chương trình hơn, em tìm cái gì cũng có, xem thoải mái hơn máy tính nhiều.”

“Đây là Broadbannd đưa tặng, cho đến bay giờ anh cũng không dùng đến, nếu em thích thì lúc nào cũng có thể đến đây xem.” Triệu Tiệm An cười mời cô. “Tí nữa trước khi đi ra ngoài, anh lưu vân tay cho em luôn.” Nói xong anh đứng lên đưa tay đến trước mặt Khương Mộc Ninh: “Đi thôi, đi siêu thị mua đồ xong đã, lúc trở về cho em xem tiếp.”

Khương Mộc Ninh Y Y tắt ti vi, sau đó mới để tay vào tay Triệu Tiệm An, tùy anh dùng lực kéo cô lên.

Đi ra cửa, Triệu Tiệm An kéo Khương Mộc Ninh đi lưu vân tay, sau đó mới cầm tay cô đút vào túi áo mình, cùng nhau đi vào thang máy. Lúc đi ra cửa chưng cư, gió lạnh thổi đến, Khương Mộc Ninh nhịn không được rụt cổ một cái, Triệu Tiệm An cười nói: “Ai bảo em mặc ít như vậy? Bây giờ mới là cuối tháng hai mà, thời tiết còn lạnh lắm.” vừa nói anh vừa mở áo khoác của mình ra, kéo Khương Mộc Ninh vào trong ngực anh, dùng áo khoác của anh bao chặt bên ngoài.

“Đi thôi. Siêu thị cũng gần đây, chúng ta đi nhanh lên.”

Lần này Khương Mộc Ninh cũng không giãy giụa, đầu xuân, gió đêm vẫn khiến người ta thấy lạnh lẽo, cô ngoan ngoãn nấp trong ngực Triệu Tiệm An, gật đầu một cái, nửa gương mặt bị áo khoác màu đen che đi, như ẩn như hiện.

Thật ấm áp. Cô vui vẻ nghĩ, quả nhiên, mùa đông là mùa của những cặp đôi yêu nhau, đầu xuân cũng vậy. Triệu Tiệm An nói với cô rất nhiều lí do hợp lí: “Em sợ lạnh, cho nên anh dùng nhiệt độ cơ thể anh khiến em thấy ấm áp hơn.

Khương Mộc Ninh mím môi cười trộm, bàn tay lúc trước còn thấy lạnh lẽo, bây giờ cũng ấm áp dần.

Đến siêu thị chỉ mất khoảng năm phút đồng hồ, lqd, hai người cố ý bước nhanh hơn, mặc dù hai người đang dán vào nhau, lúc mới đi cũng có chút kì lạ, nhưng đi một đoạn ngắn cũng không sao cả. Vào siêu thị, Triệu Tiệm An đẩy một cái xe, Khương Mộc Ninh sai đi đâu thì anh chạy đến đó.

“Đến phía trước mua chút khăn giấy đi, em thấy nhà anh chỉ còn một hộp thôi, còn cả nước rửa bát nữa, ừ, hình như xà phòng trong phòng tắm cũng sắp hết rồi, trong nhà còn hàng dự trữ không?” Khương Mộc Ninh nắm chặt tay, suy nghĩ xem trong nhà Triệu Tiệm An còn thiếu những gì.

Khóe môi Triệu Tiệm An nhếch lên, nhìn danh sách hàng cần mua mà Khương Mộc Ninh nói, trong lòng anh rất vui.

Trong mắt người khác anh và Khương Mộc Ninh giống một đôi vợ chồng son bình thường đúng không?

Loại cảm giác ấm áp này khiến đáy lòng Triệu Tiệm An hơi kích động, anh muốn nắm chặt sự ấm áp này, không bao giờ buông ra.

Đi ngang qua khu đồ sinh hoạt của nữ, Khương Mộc Ninh nhìn qua vài lần, cắn môi, cô do dự muốn mua mấy túi. Trong phòng ngủ của cô cũng sắp hết rồi, đếm ngày một chút cũng sắp đến rồi, dù sao hôm nay cũng đến siêu thị, thuận tiện mua về luôn, đỡ phải đi mua chuyến nữa, cùng lắm thì, chờ tí nữa tự cô đi tính tiền.

“Chuyện đó, em đến bên kia mua chút đồ, anh đẩy đồ về phía kia trước đi.” Khương Mộc Ninh nhăn nhó nói, âm thanh nhỏ hơn lúc nãy rất nhiều.

“Anh đi cùng em.” Triệu Tiệm An nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, một tay đẩy xe, một tay thoải mái nắm tay cô: “Em muốn mua cái gì?”

Khương Mộc Ninh khẽ cúi đầu, vành tai từ từ chuyển sang màu đỏ: “Đồ của con gái…”

Triệu Tiệm An ngẩn ra, có chút nghi ngờ hỏi ngược lại: “Đồ của con gái là cái gì?”

Khương Mộc Ninh quệt quệt miệng, ngẩng đầu nhìn Triệu Tiệm An, cáo giọng nói: “Đương nhiên là bông vải bảo bối mà con gái phải dùng đến mỗi tháng.”

“Bông vải bảo bối?” Triệu Tiệm An ngẩn ra, suy nghĩ mất giây, cuối cùng anh cũng hiểu, trên mặt cũng có chút đỏ, anh buông tay Khương Mộc Ninh ra, nắm tay thành quyền, đưa lên môi ho nhẹ một cái. “Khụ, vậy em đi đi. Đúng rồi, mua nhiều một chút, để lại nhà anh một ít để phòng.”

Khương Mộc Ninh vừa quay người đi, bước chân của cô lập tức dừng lại, gương mặt càng đỏ hơn, cô vội vàng bước nhanh hơn về phía bông vải bảo bối.

Phòng cái gì mà phòng? Chẳng lẽ sau này cô sẽ thường xuyên ở đó sao? Chẳng lẽ mỗi lần cô bị cũng luôn mang theo người sao?