Hoa Đô Thập Nhị Thoa

Chương 36: Đừng đùa, tôi là Đảng viên đấy.




.......

- À, sếp tắm xong rồi hả?

Vương Dung ngước mắt lên nhìn cô bắt chuyện, sau đó lại tiếp tục dán mắt vào bộ phim Hàn Quốc trên màn hình máy tính, đồng thời ăn tô mì một cách ngon lành.

- Đây là mì do tôi nấu.

Âu Dương Phỉ Phỉ lạnh lùng nói, sát khí lóe lên trong mắt cô.

- À, cảm ơn sếp đã quan tâm, biết tôi về nên nấu sẵn mì.

Vương Dung ngẩng đầu lên một lần nữa nhìn cô với ánh mắt cảm kích, thành thật khen ngợi:

- Mì cô nấu ngon lắm, mặc dù chỉ là một bát mì nhỏ nhưng tôi cảm thấy rất ấm áp.

Ấm áp, ấm áp cái đầu hắn ấy, hắn là cái thá gì mà cô phải nấu cho hắn ăn? Cô giận tím mặt, nghĩ cô đường đường là một Tổng Giám đốc cao quý, bị xui xẻo nên đêm khuya đói bụng chỉ có thể ăn mì. Mặc dù như thế cũng hơi thiếu thốn nhưng lại có một tên đến giành mất bát mì của cô và ăn một cách ngon lành. Ấm áp, anh thích ấm áp đúng không? Được, bổn tiểu thư sẽ cho anh biết thế nào là trời đông giá rét của tháng Chạp.

Cô buộc thắt lưng của bộ đồ ngủ lại.

- Cộp cộp cộp.

Mặc dù là một đôi dép nhựa nhưng cô cũng tốn mất vài đô la để mua nên lúc bước đi nó vẫn phát ra tiếng kêu như giày cao gót, Âu Dương Phỉ Phỉ gập máy tính xuống, ánh mắt nhìn hắn từ trên cao xuống, nếu đôi mắt của cô mà là viên đạn thật thì chắc chắn đầu của Vương Dung đã bị bắn nát rồi.

Hóa ra xem phim Hàn Quốc cũng thú vị, dáng người của diễn viên nữ kia cũng không tệ, lại sắp cởi cả quần lót thì đột ngột bị gián đoạn. Vương Dung thấy có chút oan ức nên ngẩng đầu lên nhìn Âu Dương Phỉ Phỉ, không biết bà cô già này rốt cuộc có phải bị bệnh về thần kinh hay không. Đang ăn và xem phim một cách vui vẻ thì bị phá đám, hắn làm vẻ vô tội nói:

- Sếp đang làm gì vậy?

- Thứ nhất, mì là để cho tôi ăn.

Mặt Âu Dương Phỉ Phỉ như bị sương lạnh che kín, cô khiến cho căn phòng đang ấm áp thì bị gió lạnh tháng Hai thổi qua, gằn lên từng tiếng:

- Thứ hai, laptop cũng là của tôi nốt.

- Này......chỉ là một bát mì thôi mà, cô có cần phải như vậy không?

Vương Dung thấy cô đằng đằng sát khí nên ngập ngừng nói.

- Như vậy thì sao? Anh nói thì hay lắm, liên tục bị anh lừa gạt, giờ trên người tôi còn được bao nhiêu tiền hả? Đói bụng hơn nửa ngày, khó khăn lắm mới quyết định mua một bát mì về ăn, anh chưa hỏi ý kiến của tôi đã ăn, tôi, tôi có thể dễ dàng như vậy sao?

Càng nói Âu Dương Phỉ Phỉ càng thấy mình bị oan ức, nước mắt đã bắt đầu ứa ra. Bố ức hiếp mình cũng được, Mộ bá bá tính toán này nọ nhưng cũng là để giúp đỡ bố thì cũng chấp nhận được, nhưng không thể chịu đựng được việc suốt mấy đêm liền gặp phải loại người khốn nạn như Vương Dung, hắn tước đoạt hết tiền của cô, lại còn bắt cô trở thành con nợ của hắn nữa, một cái chăn mà bắt cô ghi nợ hai mươi ngàn.....

- Này.....

Vương Dung thấy bộ dạng tội nghiệp của cô, rưng rưng nước mắt nhưng lại bướng bỉnh không để cho cho nó rơi xuống thì đành đưa tô mì trả lại cho cô, áy náy nói:

- Cô đói như vậy thì trả lại cho cô, cô ăn đi.

Tuyến lệ của Âu Dương Phỉ Phỉ ngay lập tức bị một cái gì đó chặn lại, mắt mở to rất đẹp, đôi mắt với hai màu đen trắng rõ ràng đang chăm chú nhìn hắn, nói thế nào thì ở công ty cô cũng là sếp, bụng đói không thể ăn những thứ ngon lành, phải lấy mì để lấp đầy bụng đã là chuyện uất ức lắm rồi. Đó chẳng phải là giới hạn của sự cực khổ mà cô gặp phải sao? Vậy mà bây giờ cô phải ở cùng với con người này nửa năm sao?

Nhìn dáng vẻ « gió thổi báo giông tố sắp đến » của cô thì Vương Dung cũng có thể thấy được là cô nghèo như thế nào, đến mức phải ăn mì là hiểu rồi. Sờ vào túi áo lấy ra vài đồng tiền xu vừa mới đi taxi được thối lại, để tránh cho việc cô đấu võ mồm, không tôn trọng người khác nên hắn cố ý không nhìn cô và đặt tiền ở trên bàn.

Tuy nhiên sau một lúc ngẫm nghĩ thì Vương Dung thấy hình như đưa thiếu vì giá cả hiện giờ tăng cao, hơn nữa đó là bát mì được nấu trực tiếp, sau khi lục lọi một chút thì tìm thấy một tờ năm đồng hơi nhàu, tất cả đều để trước mặt cô.

Lúc ấy muốn đứng dậy đi khỏi nhưng cẩn thận cân nhắc lại nếu đã trả tiền rồi mà không ăn sạch thì không cam lòng nên quay lại ăn sạch bách tô mì mới thấy thỏa mãn và dùng khăn lau miệng, quay đầu lại nhìn cô với ánh mắt thông cảm, thở dài quay đi.

Từ đầu đến cuối Âu Dương Phỉ Phỉ bị kích động bởi một loạt hành động của hắn, mắt trợn ngược lên, đờ người ra. Chuyện này là sao? Cô thấy lạnh run cả người, trong nháy mắt cơ thể cô như phát ra một luồng gió lạnh, cô thê thảm chẳng khác nào cô bé bán diêm cả.

Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà hắn dám ăn đồ của cô, lại còn bị ép buộc nhận tiền nữa chứ, hắn ăn bát mì do cô tự tay cực khổ nấu và kết quả là bố thí cho tám đồng tiền. Càng nghĩ càng không cam lòng. Âu Dương Phỉ Phỉ chạy đến đập cửa phòng với sự tức giận và nhục nhã trong lòng. Cho dù là trả thù lao thì cũng phải dựa vào khí chất, dung mạo và thân phận của bổn tiểu thư mà trả chứ. Một bát mì như vậy ít gì cũng phải năm mươi đồng.

- Rắc rắc.

Lúc Âu Dương Phỉ Phỉ vừa đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa thì Vương Dung mở cửa ra, nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng mình, lấy làm lạ nên hỏi:

- Sếp tìm tôi có việc gì vậy?

- Á……

Âu Dương Phỉ Phỉ ngẩn người ra kêu lên một tiếng, lấy lại bình tĩnh, vội vàng bịt mắt, giậm chân nói:

- Vương Dung, Vương Dung, anh anh anh, tại sao anh không mặc quần áo mà lại ra đây? Mau quay vào mặc đồ đi.

Không mặc quần áo à? Vương Dung cúi đầu liếc nhìn cái quần lót màu đỏ của mình và tức giận nói:

- Sếp còn trẻ mà đã bị hoa mắt rồi sao? Tôi có mặc đồ đấy.

Âu Dương Phỉ Phỉ khẽ tách ngón tay ra cẩn thận quan sát rồi ngay lập tức bịt mắt lại, tức giận nói:

- Vương Dung, anh lừa tôi, rõ ràng là anh không mặc, tôi phản đối, nghiêm túc phản đối việc anh không mặc quần áo.

- Phản đối cái đầu cô ấy, tôi muốn đi tắm, cô đừng chắn đường tôi.

Vương Dung tức giận dùng tay đẩy cô qua một bên và nói:

- Chưa thấy ai quái đản như cô, cô đi du học ở nước ngoài về, tôi không tin là cô chưa từng thấy đàn ông mặc quần bơi trên bãi biển hoặc trong bể bơi.

- Tôi không đến bể bơi công cộng, không đến bãi biển công cộng.

Âu Dương Phỉ Phỉ mặt đỏ đến tận mang tai, bịt mắt nói:

- Hơn nữa pháp luật trong nước cũng nói rõ ngoại trừ là ở địa phương đó cho phép thì đàn ông mới có thể trần truồng ra ngoài, ở nơi công cộng mà làm như vậy thì nhiều khả năng sẽ bị buộc tội quấy rối tình dục. Vương Dung, đề nghị anh mặc quần áo vào ngay lập tức, nếu không tôi....

- Buộc tội tôi quấy rối tình dục à?

Vương Dung nổi cáu, nói:

- Đừng đùa, tôi là Đảng viên đấy.

- Không biết xấu hổ.

- Tiểu thư Âu Dương, phiền cô cân nhắc lại sự việc cho rõ ràng.

Vương Dung gác lại chuyện đi tắm mà quang minh chính đại đứng trước mặt cô nói chuyện cho ra ngô ra khoai.

- Đây là nhà của tôi, tôi thích mặc như thế nào thì tôi mặc, nếu cô nhìn không quen thì hoặc là về phòng hoặc là đi khỏi đây, đừng có ở đó mà gào lên. Hơn nữa tôi chỉ hứa với cô là không mặc đồ ngủ đi dạo nhưng không hứa với cô là không mặc đồ ngủ đi vô phòng tắm đúng không?

Âu Dương Phỉ Phỉ tức đến mức mặt trắng bệch ra, giọng nói cũng run rẩy theo:

- Tôi, tôi dựa vào cái gì à? Chính là tôi đã trả tiền nhà, hơn nữa anh như vậy mà dám nói là đồ ngủ à?

- Cô trả tiền thì cũng chỉ có quyền được ở trong nhà này mà thôi, cô nghĩ bỏ tiền ra thì có thể điều khiển tôi sao? Tuy nhiên chuyện này cũng không phải là không thương lượng được.

Vương Dung chớp mắt, xoa hai tay, vẻ mặt ám muội:

- Chỉ cần cô có thể trả giá hợp lý thì đừng nói là bắt tôi mặc áo khoác, ngay cả bắt tôi cởi đồ ngủ ra cũng được.

- Hạ lưu, vô liêm sỉ, biến thái.

Âu Dương Phỉ Phỉ mặt đỏ bừng, bỏ hai tay xuống, trừng mắt nhìn hắn:

- Được lắm, anh không mặc, không sợ người khác thấy thì việc gì bổn tiểu thư phải sợ? Coi như được xem sắc lang miễn phí vậy.

Cô dường như đã ngộ ra, trước mặt gã đàn ông này thì da mặt cần phải dày như một bức tường mới được. Về phần lễ tiết này kia, đừng giỡn mặt, liệu hắn có biết viết hai chữ đó như thế nào không? Nếu muốn đấu thắng hắn ở mặt này, muốn hắn hiểu được lễ nghĩa, liêm sỉ này kia thì còn khó hơn việc làm cho mình trở thành người giàu có nhất thế giới nữa.

Học qua tâm lý học nên cô biết nếu cả hai người đều có tính cách mạnh mẽ, nếu như vậy mà mình tỏ ra yếu thế hơn thì đối phương sẽ càng kiêu ngạo hơn, nhưng nếu mình cứng rắn hơn thì đối phương sẽ trở nên yếu hơn.

Chân lý này rất đơn giản, nếu một cô gái đi trên đường vào ban đêm lại đột nhiên gặp phải một người trần truồng mà sợ hãi la hét, run rẩy che mặt thì sẽ khiến cho đối phương có được cảm giác thỏa mãn rất lớn. Nhưng nếu trưng ra một bộ mặt lạnh lùng, khinh thường, thậm chí châm chọc, khiêu khích một chút thì sẽ khiến lòng tự trọng của đối phương bị tổn thương, nói không chừng còn bỏ chạy trối chết ấy chứ.

Đúng là vừa rồi Âu Dương Phỉ Phỉ nhất thời bị dọa cho nhảy dựng lên nhưng đó chỉ là lúc đầu, sau một lúc ngại ngùng và tức giận thì cô đã tỉnh táo lại và trấn an mình, trưng ra vẻ mặt bình thường nhất có thể.

Dùng đôi mắt rất quyến rũ và lạnh lùng nhìn quét qua người hắn, cô biết cho dù là một người tự tin đến đâu nhưng bị người khác soi mói thì cũng sẽ thấy không tự nhiên, khó chịu. Cô quyết định nhìn thật kĩ xem trên người hắn có khuyết điểm gì không rồi phóng đại ra để châm chọc một phen, để hắn chừa cái tật mặc quần lót đi lại trong nhà.

Tuy nhiên cô lại quyên mất đây là lần đầu tiên trong đời cô đứng gần và quan sát thân thể của một người đàn ông.

Nhìn qua tổng thể thì làn da của màu đồng khỏe mạnh trên người cũng giống như khuôn mặt hắn, nhìn kỹ xuống dưới thì:

- Á.....

Sắc mặt của cô ngay lập tức trắng bệch ra, nhìn kĩ lại thì trên người hắn chỗ nào cũng có vết thâm và sẹo nông, sâu đủ cả.