Họa Đường Xuân

Chương 1




Căn phòng nhỏ hẹp truyền ra tiếng kêu thảm thiết của nữ nhân, trong ánh nến, một vị nữ tử toàn thân mặc trang phục đen, mặt không chút thay đổi nhìn nữ nhân thống khổ kêu thảm thiết trên giường, ngoan độc nói với một lão phụ nhân khác: “Nếu trong nửa canh giờ nữa ả còn không sinh được thì trực tiếp mổ bụng.”

“Vâng.”

Gương mặt lão phụ nhân kia cũng là sự lạnh lùng tương tự nữ nhân này.

Nữ nhân gầy như que củi trên giường không biết có phải không nghe thấy lời những người kia nói không, hay là đã bị đau bụng sinh tra tấn đến quá mức suy yếu, nàng cũng không vì sát khí trong lời nói của nữ nhân áo đen mà sợ hãi hoặc là lên tiếng cầu xin tha thứ. Nàng gắt gao nắm chặt đệm giường dưới thân đã sớm bị mồ hôi của nàng tẩm ướt, trong kêu thảm thiết vẫn cố gắng muốn sinh đứa nhỏ ra. Nếu nhìn kỹ, ngươi có thể nhìn thấy gương mặt nữ nhân còn rất trẻ, thoạt nhìn nhiều nhất mười tám tuổi, chỉ có thể tính là thiếu nữ. Nhưng suốt gần bảy tháng, nàng đều bị nhốt tại nơi không thấy mặt trời này, chịu đủ tra tấn cùng tàn phá, có lẽ cái chết đối với nàng mà nói cũng là một loại giải thoát.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nửa canh giờ đã sắp đến. Lão phụ nhân kêu một tiếng: “Đứa nhỏ sắp ra!”

“Nhanh làm nó ra đi!” Trên mặt nữ tử áo đen tuổi cũng không còn trẻ có hơn một phần nôn nóng và điên cuồng.

Nghe được đứa nhỏ sắp ra, thiếu nữ hét to mấy tiếng, chỉ chốc lát sau, trong phòng liền vang lên tiếng hài nhi sơ sinh khóc nỉ non. Sau khi lão phụ nhân cắt cuống rốn của đứa nhỏ, nữ tử áo đen khẩn cấp ôm lấy đứa nhỏ cả người đầy máu trong tay lão phụ nhân, rồi mới ngửa đầu phá lên cười.

“Ha ha, ha ha ha ha…… Là một đứa con trai, là một đứa con trai!”

Tiếng cười như vậy thật khiến người ta mao cốt tủng nhiên, có lẽ là bị này tiếng cười làm cho sợ hãi, đứa nhỏ ngừng khóc. Thiếu nữ sinh hạ đứa nhỏ ngơ ngác nhìn trần nhà, lão phụ nhân cũng không để ý đến nàng, rửa tay sạch sẽ cầm một cái chăn con đến bao lấy đứa nhỏ. Nữ tử áo đen nhìn về phía sản phụ hạ thân đầy máu, khóe miệng câu lên một nụ cười ác độc. Ả giao đứa nhỏ cho lão phụ nhân, đi tới, một tay nắm lấy cổ thiếu nữ.

“Vốn định chậm rãi giết chết ngươi, tuy nhiên xét cho cùng chúng ta cũng đều là nữ nhân, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái. Ngươi chớ có trách ta, muốn trách thì trách ngươi không nên gả cho nam nhân kia.”

Thiếu nữ dường như đã chấp nhận số phận, nhắm hai mắt lại. Nữ tử áo đen cúi người nói bên tai nàng: “Ngươi mất tích không đến hai tháng Mạc Thế Di liền cưới vợ khác, mạng của ngươi, đứa nhỏ của ngươi trong mắt hắn căn bản chẳng là cái gì. Kiếp sau ngươi cần phải mở to hai mắt, tìm nam nhân tốt hơn.”

Thiếu nữ mở mắt, trong mắt là bi thương, không biết là vì nam nhân tuyệt tình hay bởi vì cái khác. Nàng hé miệng, khàn giọng nói một câu: “Xin ngươi, hãy đối xử tử tế với đứa nhỏ của ta.”

“A a a a……” Nữ tử áo đen lại phát ra tiếng cười gian ác đáng sợ, sau đó ả ác độc nói: “Ta sẽ nuôi lớn đứa nhỏ của ngươi, ta không chỉ sẽ nuôi lớn nó, còn có thể dạy nó một thân võ công cao cường, ta sẽ……” Trong mắt nữ tử áo đen nháy mắt đã tràn ngập oán hận, “Ta sẽ nói cho nó, cha mẹ ruột của nó bị Mạc Thế Di giết chết, ta muốn bắt nó báo thù cho cha mẹ của mình!”

“Ngươi!” Lời nói của thiếu nữ bị cứng rắn bóp trở về, bàn tay nâng tay muốn gỡ hai tay đang bóp cổ nàng ra, nhưng nàng đã sớm bị phế võ công, căn bản chỉ là cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc người xâm lược.

“Ha ha ha ha, ta đã khẩn cấp muốn nhìn thấy Mạc Thế Di bị con trai ruột của hắn giết chết, hoặc là hắn tự tay giết chết con trai của mình, ha ha ha…… Ha ha ha……”

Tay thiếu nữ giãy dụa một lúc, dần dần vô lực, cuối cùng rũ xuống. Tràn ngập không cam lòng, nàng nuốt xuống một hơi cuối cùng.

Buông tay ra, nữ tử áo đen nói với lão phụ nhân phía sau: “Ném thi thể của ả ra sau núi.”

“Vâng.”

Không hề nhìn thiếu nữ vừa chết đi, cũng không hề liếc mắt tới đứa nhỏ thêm lần nào, nữ tử áo đen cười to rời khỏi căn phòng, là một đứa con trai, đến ông trời cũng giúp ả. Lão phụ nhân ôm đứa nhỏ đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, bà ta lại quay lại, không tốn chút sức nào mà khiêng thi thể thiếu nữ đi ra ngoài. Trong căn phòng mờ tối cách vách, đứa nhỏ mới sinh ra nằm ngủ trên một cái chiếu trải trên giường, không hề biết mẫu thân của mình đã chết đi, cũng không biết chính mình đã rơi vào tay một nữ nhân đáng sợ.

Không đến nửa canh giờ, lão phụ đã trở lại, trên tay bưng một chậu nước ấm. Bà ta xốc cái chăn nhỏ trên người đứa nhỏ lên, tắm rửa cho đứa nhỏ một phen, tiếp theo lại quấn chăn cho đứa nhỏ rồi ôm nó đi. Còn thiếu nữ kia đã trở thành một trong vô số những thi thể vô danh nơi hậu sơn. Ôm đứa nhỏ đi ra, lão phụ di chuyển cực nhanh trên con đường nhỏ âm u, hai bên đều là rừng cây rậm rạp. Chỉ chốc lát sau, phía trước xuất hiện ánh sáng rõ ràng, bộ pháp của lão phụ trở nên nhanh hơn.

Dừng lại trước một cái nhà gỗ lớn, lão phụ gõ gõ cửa, trong phòng truyền ra giọng nói của nữ nhân: “Tiến vào.” Là nữ tử áo đen kia. Lão phụ đẩy cửa tiến vào: “Tiểu thư, ta ôm đứa nhỏ đến đây.”

Nữ tử áo đen xoa xoa mặt, xoay người, ôm lấy đứa nhỏ trên tay lão phụ. Tiếp theo ả lại quay lại, trước mặt ả là một bàn thờ, trên bàn bày trái cây, chính giữa là một bộ bài vị, trên đó song song khắc: “Phu Kim Sư Liễu Tòng Sơn [ Tử Thiên Bảo Liễu Lập Quân ] chi linh vị”. Nữ tử áo đen nhìn linh vị kia, nước mắt chảy xuống.

“Tòng Sơn, ta vô năng, không thể tự tay đâm kẻ thù để báo thù cho chàng và nhi tử. Nhưng thù này không báo, ta tuyệt không còn mặt mũi nào đi xuống đó gặp chàng và nhi tử.” Ả giơ đứa nhỏ trong tay lên, “Tòng Sơn, đây là đứa nhỏ của Mạc Thế Di, ta sẽ dạy nó võ công, sẽ nói cho nó song thân của nó bị Mạc Thế Di giết chết, sẽ bắt nó chỉ hiểu một chuyện, đó là phải giết chết Mạc Thế Di, báo thù cho song thân nó. Ta sẽ làm cho bọn chúng phụ tử tương tàn, ta tuyệt không dễ dàng buông tha Mạc Thế Di. Tòng Sơn, chàng hãy chờ ta, ta nhất định sẽ báo thù cho chàng.”

Khi nữ tử áo đen tâm sự với trượng phu của ả, ả không nhìn thấy khóe miệng của đứa nhỏ trong lòng mình hơi hơi nhếch, dường như là đang cười nhạo sự ngu xuẩn của ả.



Đồng Xuyên, Vân Hải sơn trang, một người đứng trên nóc nhà nhìn về phương xa trong bóng đêm. Xa xa có nhiều điểm ánh sáng, đó là ngọn đuốc bên ngoài Vân Hải sơn trang. Muốn biết Vân Hải sơn trang lớn đến đâu, chỉ sợ không ai có thể nói rõ ràng. Toàn bộ Đồng Xuyên trấn đều ở trong phạm vi Vân Hải sơn trang, vị trí của người này chính là trái tim của Vân Hải sơn trang — Vân Hải các, cũng là nơi ở của Vân Hải sơn trang trang chủ Mạc Thế Di.

Mạc Thế Di, người ngoài đều biết y là thứ tử của cốc chủ Tuyết cốc Mạc Chiến Lương ở Chá Bắc, là võ học kỳ tài thế gian hiếm có. Tám tuổi y đã rời nhà xuất môn học võ, mười bốn tuổi tiếp nhận thiên hạ đệ nhất đại trang “Vân Hải sơn trang” trên tay sư phụ, trở thành trang chủ trẻ nhất từ trước tới nay của Vân Hải sơn trang. Võ công của y thiên hạ trác tuyệt, không người có thể so sánh. Nếu nói võ công của Mạc Thế Di là thiên hạ đệ nhị, vậy tuyệt đối không người dám nói mình là thiên hạ đệ nhất. Cũng bởi vậy, sau khi Mạc Thế Di thành danh, có rất nhiều người không phục đến tìm y luận võ, chẳng qua những người đó còn chưa nhìn thấy Mạc Thế Di đã bị thị vệ bên ngoài sơn trang dùng mưa tên bắn chết .

Mà tại giờ phút này, người đứng trên nóc nhà đó chính là Mạc Thế Di, trang chủ Vân Hải sơn trang, một thiếu niên năm nay mới mười sáu tuổi. Y khoanh hai tay, thân thể thẳng đứng trên nóc nhà, trong mắt hiện lên những điểm ánh lửa, tựa hồ đang thưởng thức cảnh đêm của sơn trang, cũng có vẻ đang tự hỏi cái gì, hoặc có thể cũng chẳng nghĩ gì cả, chỉ đơn thuần đứng ở nơi đó hóng gió đêm. Luồng gió quanh thân y chấn động, y xoay người sang một bên, ngay sau đó, một người giống như từ trên trời giáng xuống dừng ở bên cạnh y. Nhìn thấy người tới, hai mắt Mạc Thế Di chợt lóe một nét kinh hỉ cực đạm: “Sao huynh lại đến đây?”

Người tới cũng là một vị thiếu niên, so với Mạc Thế Di thì cao hơn nửa cái đầu. Vẻ mặt hắn không đứng đắn cười nói: “Nhớ đệ. Từ xa đã thấy đệ đứng ở đây. Sao vậy, ngại trong phòng quá nóng?”

Mạc Thế Di không đáp lại mà là buông hai tay ngồi xuống, từ động tác của y có thể thấy được y rất hoan nghênh đối phương đến. Đối phương cũng ngồi xuống, một tay sờ bên eo, lấy ra một bầu rượu.

“Đặc biệt đến lấy ở chỗ Mai trang đấy, muốn uống không?”

Mạc Thế Di vươn một tay, rượu của Mai trang thì đương nhiên muốn uống.

Người này lại sờ bên eo, lần này lấy ra hai chén rượu. Hắn nâng chén đưa tới trước mặt mình và Mạc Thế Di, rồi mới mở nút bầu rượu ra, nhất thời hương rượu bốn phía, kể cả người không uống rượu thì khi ngửi được hương rượu này đều sẽ nhịn không được mà uống một ngụm. Rót rượu cho nhau, thiếu niên nâng chén rượu lên, Mạc Thế Di cũng phối hợp nâng chén, nhẹ nhàng chạm một cái.

Ngửa đầu uống hết, Mạc Thế Di hít vào một hơi thật sâu, tựa hồ đang say mê trong hương rượu. Thiếu niên nhìn y, một tay chụp lên bờ vai của y, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh bốn phía, hắn hạ giọng hỏi: “Huynh đệ, nghe nói mới có vài vị cô nương bộ dáng rất được vào trang, vị kia ở kinh vẫn chưa chịu buông tha?”

Trong nháy mắt cằm Mạc Thế Di buộc chặt, biểu lộ áp lực. Thở dài, thiếu niên vỗ vỗ y, lặng im an ủi y, rồi mới hạ càng thấp âm thanh vài phần nói: “‘Nàng’ bảo đệ cưới thì đệ cứ cưới, dù sao đệ cưới một người, quả phụ kia liền giết một người. Bây giờ đệ cưới hết các cô nương này, nếu lập tức đều chết hết, ta xem ‘nàng’ còn dám bắt đệ cưới không. Lại nói tiếp, quả phụ kia coi như là giúp đệ một đại ân đây. Nhưng mà tính ngày, nếu Tiểu Hồng còn sống thì nàng hẳn cũng đã sinh đi.”

Mạc Thế Di mím chặt miệng, hai đấm nắm chặt. Thiếu niên lại thở dài, vỗ vỗ hắn, nói: “Huynh đệ, trên đời này người làm khó dễ đệ quá nhiều, đệ cũng không thể lại làm khó dễ chính mình. Đệ muốn làm cái gì thì làm đi, ca ca ta vĩnh viễn đứng bên cạnh đệ.”

Mạc Thế Di quay đầu nhìn về phía thiếu niên, nhẹ nhàng gật đầu, rồi mới cúi đầu nói: “Cám ơn.”

Thiếu niên nở nụ cười: “Ta là ca của đệ, đệ khách khí cái gì? Cho dù sau này đệ giết người phóng hỏa, ta cũng giúp đệ giết người châm lửa.”

Khóe miệng Mạc Thế Di cuối cùng cũng xuất hiện một nụ cười thản nhiên. Áp chế khổ sở trong lòng, y nằm ra phía sau, nhìn ánh trăng trên bầu trời. Thiếu niên, huynh trưởng lớn hơn Mạc Thế Di ba tuổi, con trưởng của Tuyết cốc cốc chủ Mạc Thế Triệu cũng nằm xuống theo y, chẳng qua hắn không nhìn ánh trăng mà là nhìn Mạc Thế Di nói: “Thế Di, trời đã tối rồi, đệ cũng không thể bỏ mặt nạ ra sao. Đại ca như ta khó có cơ hội đến một lần, đệ tháo mặt nạ xuống đi.”

Giọng nói của Mạc Thế Di không hề có chút độ ấm: “Nơi này chỉ có huynh là người một nhà, ta không thể gây phiền toái cho huynh.”

Tâm Mạc Thế Triệu rất khó chịu, hắn nhìn về phía ánh trăng, thấp giọng lẩm bẩm: “Bây giờ ta cũng sắp không nhớ được dáng vẻ của đệ, trước đây khi ở Tuyết cốc, khi hai ta còn cùng một chỗ đệ còn có thể tháo xuống cho ta nhìn mặt đệ một cái, bây giờ cuối cùng ta cũng không nhìn được. Qua vài năm nữa, cái mà ta còn nhớ rõ có lẽ cũng chỉ là mặt nạ này thôi ……”

Mạc Thế Di không nói gì, trong lòng y làm sao không bi ai, nhưng đây là mệnh của y.

“Thế Di……” Mạc Thế Triệu rất muốn nói cho đối phương nếu chịu không nổi thì hãy chạy đi, chạy trốn tới một nơi mà những người đó không tìm thấy. Nhưng nghĩ lại, thiên hạ này đều là đất của những người đó, Thế Di có năng lực chạy trốn tới đâu? Qua một lát, hắn mở miệng: “Thế Di, có lẽ những lời này của ta không thỏa đáng, nhưng ta nghẹn đã lâu. Người tốt thường bị ức hiếp, có chuyện đệ có thể cho qua, nhưng có chuyện nên cự tuyệt thì phải cự tuyệt, còn tốt hơn so với cưới vợ như thế này. Đệ hãy trực tiếp nói với nàng là đệ không muốn. Tên kia không sinh được con trai thì chỉ có thể trách chính hắn, có liên quan gì đến đệ? Bằng cái gì đệ phải thay hắn sinh con trai? Thế Di, đệ hãy học tập hắn, học xấu một chút, người khác cũng không dám bắt nạt đệ.”

Nếu có người ngoài ở đây, nhất định sẽ buồn bực vì sao Mạc Thế Triệu lại nói như thế. Ánh mắt Mạc Thế Di lóe lóe, Mạc Thế Triệu mím môi, rõ ràng xin lỗi nói: “Thế Di, ta phải đi, không biết khi nào mới có thể trở về, đệ chỉ có một mình, phải nhớ bảo trọng.”

Mạc Thế Di nhìn về phía Mạc Thế Triệu, trong mắt cũng không ngoài ý muốn, tựa hồ đã sớm biết Mạc Thế Triệu đến để nói chuyện đó. Mạc Thế Triệu gật đầu với y, thấp giọng nói: “Mạc gia có liên quan quá sâu với kinh thành, khó đảm bảo có một ngày sẽ không dẫn lửa thiêu thân, ta phải tìm đường lui cho Mạc gia.” Đương nhiên, còn có đệ đệ này của hắn, một khi có ngày Mạc Thế Di không muốn nhẫn nại nữa, ca ca như hắn tất phải có năng lực giúp y. Chẳng qua những lời này Mạc Thế Triệu cũng không định nói cho đối phương, gông xiềng trên người đối phương đã quá nhiều .

Lại nhìn về phía ánh trăng, Mạc Thế Di thấp giọng nói: “Từ xưa đến nay, những kẻ có liên lụy quá sâu với hoàng thất đều không có kết cục tốt, huynh nói cho cha, bảo cha mau chóng thoát thân, không cần liên lụy không rõ với những người đó thêm nữa.”

Mạc Thế Triệu gật đầu. Tục ngữ nói gần vua như gần hổ, kỳ thật không chỉ là “Vua”, tất cả những người ở gần cung điện kia đều có thể biến thành hổ dữ ăn thịt người.

Trầm mặc một lát, Mạc Thế Di lại nói: “Huynh an tâm đi, chỗ ta có tệ lắm chẳng qua cũng chỉ như bây giờ. Bọn họ không dám quá bức ta, làm ta nóng nảy đối với ai cũng không có gì tốt. ‘Nàng’ sinh ta, ta nợ nàng phần ân tình này, không hơn, ta cũng không phải là quân cờ mặc cho họ sắp đặt.” Nói đến đây, một tay Mạc Thế Di che ngực, trong mắt là sự lạnh lùng đối với vài người. Y không còn là đứa trẻ không thể phản kháng lúc đó nữa, y là Mạc Thế Di, là Mạc Thế Di võ công thiên hạ đệ nhất.

“Đệ nghĩ được thế thì ta cũng an tâm.” Mạc Thế Triệu cầm lấy bàn tay đang che ngực của Mạc Thế Di, trong mắt cũng là lạnh lùng và bất mãn với một số người. Hắn khàn giọng nói: “Đệ phải tự bảo trọng, ta nhất định giúp đệ tìm được cách giải độc.”

“Không sao đâu, dù sao ta cũng không chết được.” Mạc Thế Di lấy tay ra, “Ta sẽ chú ý trong nhà, huynh cứ yên tâm mà đi.”

“Có đệ ở đây, ta yên tâm.” Mạc Thế Triệu nâng tay lên, Mạc Thế Di cũng nâng tay lên, hai bàn tay nắm chặt một chỗ.

Một bầu rượu đã sớm thấy đáy, trên nóc nhà cũng không còn bóng dáng Mạc Thế Triệu. Nhảy từ nóc nhà xuống, Mạc Thế Di chậm rì rì quay lại phòng ngủ, cách đó không xa có đôi chút tiếng vang, những tiếng vang này người bên ngoài không nghe được, nhưng Mạc Thế Di lại nghe thấy vô cùng rõ ràng. Ánh mắt y thản nhiên nhìn phía trước, hoàn toàn không có cảm giác với những tiếng vang này, y sớm đã có thói quen. Vân Hải sơn trang này chẳng qua là nhà giam cầm tù y, cái gọi là thủ hạ chẳng qua cũng chỉ là thám tử đến giám thị y.

Trầm mặc vào phòng, Mạc Thế Di khóa trái cửa phòng, mở ra những cơ quan ám khí trong phòng. Những người đó có thể giám thị y, theo dõi y, nhưng đừng nghĩ bước vào phòng y một bước. Hạ nhân chết dưới cơ quan của y không được một trăm thì cũng đến mấy chục, chẳng qua bây giờ cũng không còn người nào dám không được gọi mà tiến vào phòng ngủ của y.

Rửa tay sạch sẽ, Mạc Thế Di gỡ mặt nạ trên mặt xuống, trong gương đồng là khuôn mặt trẻ tuổi tái nhợt, không chút biểu tình, đó là mặt của Mạc Thế Di, là gương mặt mà chính Mạc Thế Di đôi khi cũng quên mất. Thế Di, Thế Di, tên của y đã định trước vận mệnh cả đời của y. Mạc Thế Triệu đi, không biết năm nào tháng nào mới được gặp lại, bây giờ y chân chính là người “cô đơn”. Nhưng mà Mạc Thế Triệu đi cũng tốt, thân phận của y tốt nhất không cần có quá nhiều vướng bận.