Họa Đường Xuân

Chương 17




Đời này, điều khiến Thành Lệ bực mình nhất chính là thân thể hắn, chẳng qua hiện tại khiến hắn bực mình nhất lại nhiều thêm một thứ, chính là “lão già” tên Nguyệt Bất Do này.

Nhìn trừng trừng vào bộ y phục thô ráp không biết Nguyệt Bất Do lột từ trên người ai xuống kia, Thành Lệ cự tuyệt thay. Nghĩ lại đường đường hắn cũng là thái tử, thân mình hắn tuy không tốt nhưng từ nhỏ đến lớn coi như là cẩm y ngọc thực. Muốn hắn mặc bộ đồ thô ráp cũ nát kia, đừng hòng.

“Này, ngươi mau thay đi.” Nguyệt Bất Do không kiên nhẫn, tên thái tử này thật sự là phiền toái.

Thành Lệ mặt lạnh: “Bản cung không gọi này. Ngươi có thể gọi bản cung là thiếu gia. Còn nữa, bản cung không mặc y phục không rõ lai lịch.” (Đúng là ăn mày còn đòi xôi gấc mà!!!)

Nguyệt Bất Do đánh giá Thành Lệ, rất vô lễ nói: “Y phục trên người ngươi thì sạch sẽ được bao nhiêu?”

Thành Lệ tự nhiên biết y phục trên người mình đã sớm bị bẩn, nhưng: “Y phục của bản cung có bẩn mấy thì cũng là đồ của bản cung, bản cung không mặc y phục thừa của người khác.”

Nguyệt Bất Do vắt y phục lên vai, hai tay ôm ngực: “Xem ra ngươi vẫn không hiểu. Nơi này không phải hoàng cung, ta cũng không phải kẻ hầu của ngươi. Còn nữa, ngươi không đổi y phục cũng được. Đợi đi ra ngoài bị người ta nhận ra đây là y phục thái tử, đến lúc đó đưa tới phiền toái ta cũng mặc kệ. Ngươi ngại y phục không tốt vậy ngươi tự đi mà mua, ta không có tiền.”

Nhìn vẻ vô lại muốn đổi cũng không được của Nguyệt Bất Do, Thành Lệ khẽ cắn môi. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Nguyệt Bất Do không có tiền, nhưng thái tử gia Thành Lệ này cũng không có tiền. Cúi đầu nhìn lại trên người, Thành Lệ giật lấy trang sức bên hông đưa ra: “Lấy cái này đi đổi bạc, mua cho bản cung bộ đồ mới, bản cung không mặc đồ người khác đã mặc.”

Nguyệt Bất Do không nhận, mà là rất không khách khí đả kích: “Kẻ không biết giang hồ hiểm ác như ngươi khó trách sẽ bị người đuổi giết. Vật dụng bên người thái tử có thể tùy tiện đưa ra sao? Ta đi làm việc này, vậy đám quan binh kia sẽ biết thái tử đang ở trong tay ta. Hay là người muốn ta đưa quan binh tới để họ đưa ngươi hồi kinh?”

Không cần. Bị Nguyệt Bất Do xem thường rõ rệt, Thành Lệ phẫn nộ thu hồi lại trang sức, giật lấy bộ y phục trên vai Nguyệt Bất Do.

“Đi ra ngoài, bản cung muốn thử y phục.”

“Thay y phục thì nói đại cho xong, còn ‘thử y phục’ nữa.” Nguyệt Bất Do lẩm bẩm một câu rồi xoay người đi. Trừng nhìn bóng dáng Nguyệt Bất Do, Thành Lệ rất muốn giống như Mạc Thế Di có một thân võ công thật tốt, rồi sẽ hung hăng giáo huấn người này một trận.

Nhịn xuống chán ghét mà thay bộ y phục thô ráp kia, Thành Lệ nâng tay áo lên ngửi ngửi, may mắn, không có mùi lạ gì, có vẻ đã được giặt. Nếu mà bẩn thì chẳng sợ sẽ bị người nhận ra hắn cũng tuyệt đối không đổi.

“Được chưa?”

“Được rồi!”

Khẩu khí của thái tử không tốt chút nào.

Nguyệt Bất Do đi vào, trên tay lại nhiều thêm một thứ. Hắn đưa tới: “Này, đội vào.”

Lúc này Thành Lệ không cự tuyệt, lấy mũ sa đội vào. Thế này thật sự là không người nào có thể nhận ra hắn là thái tử đã mất tích sáu ngày. Khom người nhặt y phục thái tử lên, Nguyệt Bất Do đi ra ngoài. Thành Lệ nhìn trái nhìn phải bộ đồ của mình, trong lòng cũng không bài xích như trước. Nếu có thêm thanh kiếm, bộ dạng này của hắn coi như là người giang hồ đi.

Nguyệt Bất Do đã trở lại, Thành Lệ ngẩng đầu, hai mắt phía sau hắc sa ngẩn ra. Bên hông Nguyệt Bất Do có thêm hai thanh kiếm, trên lưng còn đeo hai thanh kiếm. Hắn mang nhiều kiếm như thế làm gì?

“Đi thôi. Thân thể của ngươi không tốt, buổi tối không thể ngủ ngoài đường. Lên đường sớm một chút đi, miễn cho trời tối không vào được thành.”

“Đợi đã.”

Thành Lệ chỉ vào kiếm trên lưng Nguyệt Bất Do: “Cho ta một thanh.”

“Ngươi biết dùng sao?” Nguyệt Bất Do tuy hỏi như thế nhưng vẫn kéo một thanh từ trên lưng xuống.

Áp chế lửa giận, Thành Lệ quát: “Bản cung không biết dùng thì không thể mang sao?”

Nguyệt Bất Do bĩu môi, đưa thanh kiếm cho Thành Lệ: “Phát hỏa như thế làm gì, có chuyện không thể nói đàng hoàng sao?”

“Ngươi!”

Đoạt lấy kiếm, Thành Lệ nặng nề dẫm từng bước chân đi ra ngoài. Sao hắn có thể nghĩ tên này rất thú vị chứ! Lại bĩu môi, Nguyệt Bất Do đuổi kịp vị thái tử điện hạ rất khó hầu hạ này, đột nhiên có chút tưởng niệm Mạc Thế Di. Vì sao rõ ràng là huynh đệ song sinh, tính tình tên này lại kém nhiều như thế? Hắn không hiểu.

Bởi vì thái tử mất tích, thuyền qua lại trên kênh đào bị tra rất nghiêm. Thành Lệ không muốn để quan binh biết hắn xuất hiện, thế nên Nguyệt Bất Do sẽ không thể đi đường thủy đưa Thành Lệ hồi kinh, hơn nữa hắn cũng lo lắng lỡ như đám thích khách lại đến thì trái tim yếu ớt của Thành Lệ sẽ không chịu nổi. Một lần này Thành Lệ phải nằm ba bốn ngày mới ngồi dậy được, Nguyệt Bất Do cũng không muốn gặp phiền toái trên đường đi kinh thành, nếu Thành Lệ bị bệnh, hắn lại càng không hầu hạ nổi.

Đặc biệt mua cho Thành Lệ một con ngựa cái tính tình dịu ngoan, nhiều lần xác nhận thân thể Thành Lệ đã không đáng ngại, Nguyệt Bất Do vung mã tiên, đưa Thành Lệ về kinh. Ngồi trên lưng ngựa, tất cả mọi thứ lọt vào tầm mắt đều phải thông qua một tầng hắc sa mỏng manh, bên hông còn treo một thanh trường kiếm, Thành Lệ nắm chặt dây cương, trong lòng sinh ra một cảm giác hào hùng khi được du tẩu, đây là điều mà hơn ba mươi năm sinh mệnh của hắn chưa từng có .

Nhìn về phía Nguyệt Bất Do, Thành Lệ hỏi: “Ngươi định cứ như thế mà đưa bản cung hồi kinh? Hành lý gì cũng đều không có?”

“Đừng có tự xưng ‘bản cung’ nữa.” Nhắc nhở Thành Lệ một lần, sau đó Nguyệt Bất Do mới trả lời: “Hành lý của ta để hết ở chỗ Mạc Thế Di rồi.”

“Thế Di?”

Nguyệt Bất Do thoải mái nói: “Năm trước cùng y luận võ, ta thua, toàn bộ bạc và y phục đều ném lại chỗ y. Chờ ta đánh bại y thì mới có thể cầm lại.”

Lời này gợi lên sự hiếu kì của Thành Lệ, hắn hỏi: “Võ công của Thế Di thật sự lợi hại như vậy?”

Nguyệt Bất Do nghiêm túc gật đầu, trong mắt là quang mang chờ mong. “Rất lợi hại, là một cao thủ mà ta đáng giá dụng tâm. Võ công của y tuyệt đối xưng là thiên hạ đệ nhất. Chẳng qua ta nhất định sẽ đánh bại y.”

“Vì sao ngươi lại tự tin như vậy?”

Nguyệt Bất Do nở nụ cười: “Bởi vì ta là Nguyệt Bất Do.”

Thành Lệ nhíu mi, lửa giận trong lòng vừa mới bị Nguyệt Bất Do khơi mào cũng tiêu tán, hắn cười vài tiếng: “Được, vậy bản, ừm, vậy vi huynh sẽ chờ xem cuối cùng ai trong các ngươi có thể thắng.”

“Vi huynh?” Nguyệt Bất Do quay đầu, rất bất mãn.

Thành Lệ nhấc lên hắc sa chỉ vào mặt mình: “Nhìn gì đấy, bản, ờ, vi huynh lớn tuổi hơn ngươi chứ?”

Vẻ mặt Nguyệt Bất Do lập tức phẫn uất, thân thể đời này của hắn chỉ mới mười sáu tuổi, dựa theo bối phận mà nói Thành Lệ xem như bá phụ của thân thể này, tự nhiên là lớn tuổi hơn hắn.

“Ngươi ta xuất môn bên ngoài, ngươi luôn gọi ta ‘này này’, người bên ngoài chắc chắn sẽ hoài nghi. Vẫn là lấy quan hệ huynh đệ tiện hơn, ngươi nghĩ thế nào đây?”

“Hừ.” Nguyệt Bất Do rất bất mãn hừ một tiếng, nghĩ lại, trong lòng cũng không bực mình nữa. Người này vốn là “đại bá”, lấy quan hệ huynh đệ không phải tự hạ thân phận sao? Như vậy hắn coi như lời to rồi. Nguyệt Bất Do cong khóe miệng: “Được thôi, vậy lấy quan hệ huynh đệ đi. Ta gọi ngươi là đại ca nhé.”

Thành Lệ sửng sốt, sao người này đồng ý mau vậy? Nhưng nếu Nguyệt Bất Do đáp ứng rồi, Thành Lệ cũng vui vẻ tiếp nhận. Dù sao nhìn thế nào Nguyệt Bất Do cũng không thể đã bốn mươi tám được, thái tử như Thành Lệ chủ động làm huynh trưởng của hắn, hắn nên có cảm giác vinh quang sâu sắc mới đúng. (Tự kỉ ╮(╯_╰)╭)

“Vậy bản, ờ, vậy vi huynh sẽ gọi ngươi là tiểu đệ .”

“Tùy ngươi.”

“Ngươi thì sao? Gọi một tiếng đại ca nghe coi?”

“Này.”

“Nguyệt Bất Do!”

“Ha ha ha……”

Hung hăng quất mông ngựa một roi, báo thù nho nhỏ xong Nguyệt Bất Do liền chạy. Thành Lệ cắn răng đuổi theo, nhưng tiếp theo, khóe miệng của hắn liền cong lên, trong lòng là từ sự thoải mái và thích thú chưa từng có.



Thành Lệ không phải chưa từng nghĩ trên người hắn và Nguyệt Bất Do không hề có bạc, vậy ăn cơm ở trọ phải tính sao. Tuy rằng mấy ngày nay Nguyệt Bất Do không bỏ đói hắn, còn bữa nào cũng có thịt cá, nhưng Nguyệt Bất Do không phải đã nói rồi sao, bạc của hắn đều để ở chỗ Mạc Thế Di rồi.

Vì tiết kiệm bạc, cũng vì an toàn, Nguyệt Bất Do và Thành Lệ ở chung một phòng. Tuy nhiên Thành Lệ ngủ giường, Nguyệt Bất Do ngủ bàn. Thành Lệ tuyệt đối sẽ không ngủ chung giường với Nguyệt Bất Do không thích sạch sẽ kia, mà kể cả Nguyệt Bất Do có sạch sẽ thì hắn cũng không thể ngủ cùng nam nhân trên một cái giường được. Nguyệt Bất Do cũng tuyệt đối sẽ không ngủ chung với Thành Lệ, vạn nhất buổi tối hắn luyện công rồi đạp Thành Lệ xuống giường sẽ không tốt lắm. Thân mình thái tử làm bằng giấy mà. Đương nhiên, Nguyệt Bất Do không có cái loại khúc mắc về chuyện hai hảo hán thì không thể ngủ chung giường, dù sao cũng chỉ là ngủ thôi, ngủ đâu mà chẳng thế. Thành Lệ không cho hắn ngủ giường, hắn ngủ bàn là được.

Một đêm đầu Thành Lệ còn có chút áy náy, nhưng buổi sáng thức dậy thấy trên bàn có thêm một bãi nước miếng, hắn liền lập tức không hổ thẹn nữa, còn may mắn mình không nhất thời mềm lòng cho Nguyệt Bất Do lên giường, bẩn chết.

Nhịn hai ngày, vào một lần họ ra ngoài Thành Lệ liền hỏi: “Không phải ngươi nói bạc của ngươi đều ném lại sao? Vậy tiền chúng ta ăn cơm ở trọ là từ đâu đến?”

“Lấy thôi.” Nguyệt Bất Do không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Lấy?” Thành Lệ có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, Nguyệt Bất Do quay đầu không chút xấu hổ nói: “Buổi tối tìm nhà nào thoạt nhìn có tiền, đi vào lấy một chút không phải là sẽ có bạc sao?”

“Là ngươi trộm?!” Thành Lệ thất thanh kinh hô.

“Cái gì mà trộm chứ, khó nghe thế.” Nguyệt Bất Do không bằng lòng, “Ta đâu có vét sạch nhà họ, chỉ là lấy mấy lượng bạc thôi. Này xem như cướp của người giàu chia cho người nghèo.” Đương nhiên là cướp phú người khác, cứu kẻ bần hàn là hắn.

Thành Lệ á khẩu, tiền ăn ở hàng ngày của hắn không ngờ đều là bạc trộm đến, Thành Lệ không cách nào hình dung cảm thụ trong lòng mình lúc này. Nhưng câu tiếp theo của Nguyệt Bất Do liền đả kích sạch sẽ sự xấu hổ nho nhỏ trong lòng Thành Lệ.

“Không lấy bạc thì chúng ta ăn cái gì, ở đâu? Vậy ngươi suy nghĩ biện pháp kiếm bạc nhé. Ta tuyệt đối sẽ không đi đốn củi săn thú đổi bạc đâu.”

Thành Lệ hí mắt: “Đừng nói xiêm y trên người chúng ta cũng là do ngươi ‘lấy’ đến đấy.” Một đường này hắn đã thay y phục ba lần rồi.

Nguyệt Bất Do rất thành thật gật đầu: “Đúng vậy. Chẳng lẽ là ta may ra? Ta cũng không có bản lĩnh kia. Hơn nữa, ngươi có chịu giặt quần áo sao?”

Thành Lệ chán nản, hắn có thể rửa bát đã là không sai rồi! Nhưng vừa nghĩ hắn đường đường thái tử không ngờ cũng có ngày lưu lạc đến mức phải đi trộm, hắn liền nẫu ruột. Chỉ vào Nguyệt Bất Do, Thành Lệ giận dữ hỏi: “Ngoài luyện võ ra ngươi còn có thể làm cái gì?”

“Sẽ không.”

“……”

Hung hăng quất ngựa, Thành Lệ cảm thấy mình phải tìm chút gì đó để phát tiết. Phía sau có tiếng vó ngựa, tiếp theo hắn nghe tiếng một người kêu: “Ngươi đừng quá nhanh, nếu không lát nữa tim sẽ đập mạnh đó.”

“Giá !”

Đây có tính là Nguyệt Bất Do trả thù chuyện ngày đó bị cưỡng bức đi tắm không? Thành Lệ rất khó không nghĩ như thế.



Vài ngày ở chung, Thành Lệ không thể nói hoàn toàn hiểu biết Nguyệt Bất Do, nhưng cũng coi như có hiểu biết. Nguyệt Bất Do tuy là tùy tiện, nhưng thời điểm nên cẩn thận thì cũng rất cẩn thận. Cho dù là ăn hay ở, Nguyệt Bất Do đều tận lực để Thành Lệ ăn ngon ngủ ngon. Hơn nữa Nguyệt Bất Do nắm chặt thời gian rất tốt, trước khi trời tối bọn họ tuyệt đối sẽ vào được trong thành. Cho nên tuy rằng luôn bị Nguyệt Bất Do làm cho tức giận đến nghiến răng, Thành Lệ cũng sẽ nghĩ biện pháp trả thù trở lại, trêu cợt Nguyệt Bất Do. Có Nguyệt Bất Do cùng đi, đường về kinh của Thành Lệ vô kinh vô hiểm, còn rất thú vị. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là bỏ qua chuyện tiền ăn tiền ở của họ đều là bạc từ “người khác”.

Khả năng thích ứng của con người luôn thật đáng sợ. Hai ngày sau Thành Lệ cũng rất thản nhiên tiếp nhận sự thật buổi tối Nguyệt Bất Do sẽ đến nhà ai đó kiếm chút nước chút dầu. Trời nóng, ban ngày còn phải chạy đi, sợ Thành Lệ bị cảm nắng, đêm nay hai người vào khách điếm xong thì Nguyệt Bất Do gọi riêng chưởng quầy bảo nấu một nồi canh giải nhiệt, hầm một con gà. Theo hắn thấy, Thành Lệ yếu nhược như thế hoàn toàn là vì ăn quá ít. Nam nhân nên mồm to ăn thịt chén lớn uống rượu, thế này mới không sinh bệnh.

Mỗi ngày đều phải chạy đi, Nguyệt Bất Do có cẩn thận mấy thì Thành Lệ cũng vẫn rõ ràng cảm thấy thân thể có chút không gượng được. Ăn cơm xong, Thành Lệ bảo tiểu nhị đưa dục dũng tới để ngâm mình nghỉ ngơi. Bởi vì Thành Lệ cường liệt yêu cầu nên trước mắt Nguyệt Bất Do coi như sạch sẽ, đương nhiên trừ tay áo ra. Đối với việc hắn cơm nước xong luôn dùng tay áo lau miệng, Thành Lệ dạy sao cũng không được, đơn giản nhắm mắt làm ngơ. Ở trần, Nguyệt Bất Do ngồi trên cửa sổ lau kiếm. Mặt trời xuống núi, gió bây giờ rất mát mẻ.

“Nguyệt Bất Do.”

“Hả?”

Nhảy xuống khỏi cửa sổ, Nguyệt Bất Do buông kiếm. Đi qua bình phong, hắn đi đến bên giường: “Tỉnh rồi?”

Lại một lần nữa dùng ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ nửa thân trần của Nguyệt Bất Do, sắc mặt Thành Lệ có chút tái nhợt nói: “Rót cho ta chén nước. Ta không có khí lực.”

Nguyệt Bất Do rất tự nhiên sờ trán Thành Lệ, hỏi: “Sao lại không có khí lực?”

Kéo tay Nguyệt Bất Do xuống, Thành Lệ tức giận nói: “Không có việc gì. Ta chính là như vậy, ngủ một giấc thì tốt rồi.” So với sự cường tráng trực tiếp lộ ra ngoài của Nguyệt Bất Do, Thành Lệ lại càng thêm chán ghét sự yếu ớt của mình.

Nguyệt Bất Do đi rót nước cho Thành Lệ, Thành Lệ xoa xoa ngực mình, trong lòng khó chịu, cũng bực mình. Nguyệt Bất Do rất nhanh đã trở lại, Thành Lệ ngồi xuống. Nhận lấy nước trên tay đối phương, hắn ừng ực uống hết, thật sự là khát. Sau khi hắn uống xong, Nguyệt Bất Do đặt cái chén xuống một bên, đẩy đẩy hắn.

“Dịch vào bên trong một chút.”

“Làm gì?”

Thành Lệ xê dịch vào trong, Nguyệt Bất Do cởi giày lên giường, tiếp theo quay về Thành Lệ, ngồi xếp bằng.

“Cởi áo ra.”

“Ngươi muốn làm cái gì?”

Thành Lệ lùi dần về phía sau.

Nguyệt Bất Do thúc giục: “Nhanh lên.”

“Ngươi nói cho ta trước ngươi muốn làm cái gì?”

“Ta cũng không phải muốn giết ngươi, ngươi khẩn trương cái gì?”

Nguyệt Bất Do không nhẫn nại, trực tiếp điểm huyệt Thành Lệ, cởi áo hắn ra.

“Nguyệt Bất Do!”

“Ta biết mình tên là gì, không cần ngươi nhắc.”

Để Thành Lệ đưa lưng về mình, một tay Nguyệt Bất Do đè lại phía sau tim hắn: “Thả lỏng, tốt nhất là không suy nghĩ gì cả, vạn nhất ngươi bị thương thì ngươi cũng đừng trách ta.”

Cảnh giác trong mắt Thành Lệ biến thành kinh ngạc. Một màn này rất nhiều năm trước hắn đã từng thấy qua. Thở hắt ra thật sâu, hắn nhắm mắt lại: “Giải huyệt cho ta, không thoải mái.”

Huyệt đạo được cởi bỏ.

“Đừng lộn xộn đó.”

“Ta biết rồi.”

Kế tiếp hai người cũng không nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng bàn tay Nguyệt Bất Do. Khụ khụ, đừng hiểu nhầm đấy. Điểm vài huyệt đạo trên lưng Thành Lệ, đưa nội lực ôn hòa vào, Nguyệt Bất Do lại quay mặt Thành Lệ lại, tiếp tục.

Sau một hồi lâu, Thành Lệ chỉ cảm thấy cơn đau trong tim đã đỡ nhiều.

Lại qua một lúc nữa, Thành Lệ nghe thấy Nguyệt Bất Do nói: “Xong rồi. Khá hơn không?”

Thành Lệ thở hắt ra, mở to mắt: “Tốt hơn nhiều.”

“Đêm nay đi ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta đi muộn một chút, thôn trấn sau cách cũng không xa.”

Nói xong, Nguyệt Bất Do đi hài xuống giường.

Môi Thành Lệ giật giật, cuối cùng vẫn không cam nguyện lắm nói: “Cảm tạ.”

Nguyệt Bất Do quay đầu, nhân cơ hội giáo huấn: “Chính vì ngươi luôn cho rằng mình không khỏe nên mới càng ngày càng không khỏe. Trước đây sức khỏe ta cũng không tốt, bọn họ đều nói ta không thể luyện võ, nhưng ta cố tình không tin điều đó. Cuối cùng không phải lão tử cũng luyện thành thiên hạ đệ nhất sao? ‘Mệnh do ta không do trời’, mạng của ngươi cũng tùy vào chính ngươi thôi.”

Thành Lệ kinh ngạc: “Ngươi cũng có bệnh tim?”

“Cái đấy thì không. Nhưng mà bệnh lớn không ngừng, bệnh nhỏ không lui. Đại phu còn nói ta không thể sống quá hai mươi tuổi cơ. Thiết, về sau lão tử sống còn tốt hơn bất kì tên nào.”

Thành Lệ lập tức tiến tới phía trước, dựa sát vào: “Không phải ngươi nói Thế Di là thiên hạ đệ nhất sao? Sao lại thành ngươi rồi?”

Điều làm Thành Lệ giật mình là Nguyệt Bất Do lại quay đầu đi. Thành Lệ thăm dò nhìn lại, nháy mắt mấy cái, không phải người này đang xấu hổ đấy chứ.

“Này, chẳng lẽ là ngươi tự biên tự diễn?” Thành Lệ bật cười.

Nguyệt Bất Do vội quay đầu lại, lớn tiếng nói: “Trước đây lão tử là thiên hạ đệ nhất, hiện tại là thiên hạ đệ nhị. Nhưng mà nhất định lão tử sẽ đánh bại Mạc Thế Di đoạt lại thiên hạ đệ nhất. Hừ. Ngươi mau ngủ.”

Nguyệt Bất Do đứng dậy bước đi.

“Ha ha ha, thì ra vẫn là Thế Di lợi hại nhất.” Thành Lệ cười, ngã người xuống giường.

“Ta sẽ đánh bại y!”

“Nguyệt Bất Do, ngươi tức giận sẽ hỏng người đó.”

“Thiết, hừ.”

“Toàn bộ người trên lầu ra ngoài, quan gia muốn kiểm tra phòng!”

Nụ cười trên mặt Thành Lệ biến mất trong nháy mắt, nhanh chóng lấy xiêm y mặc vào. Vừa mới ngồi lên cửa sổ, Nguyệt Bất Do lập tức đóng lại. Có rất nhiều tiếng bước chân từ dưới đi lên, Thành Lệ bước nhanh đến cạnh cửa mở ra một cái khe, có quan binh lên lầu. Nguyệt Bất Do đi đến phía sau Thành Lệ, hắn cũng nhìn thấy.

“Chẳng lẽ hành tung của chúng ta bị lộ?” Thành Lệ thấp giọng hỏi.

“Không có khả năng đó.”

Nguyệt Bất Do tự tin về chuyện này.

“Toàn bộ người trên lầu ra ngoài!”

Đã có người đập cửa. Nguyệt Bất Do vung một chưởng tắt nến, hỏi: “Ngươi muốn đi cùng bọn họ hay là đi theo ta?”

“Bản cung không yên tâm giao tính mạng của mình cho bọn họ.”

“Vậy chúng ta đi.”

Bóng đêm không gây bất cứ ảnh hưởng gì cho Nguyệt Bất Do. Trước khi quan binh phá cửa, hắn cõng Thành Lệ nhảy qua cửa sổ ra ngoài.

“Ngựa của chúng ta thì sao đây?”

“Mua con khác là được.”

Mắt Thành Lệ trợn trắng, lại trộm chứ gì.

Quay đầu, liếc nhìn quan binh bị Nguyệt Bất Do bỏ lại phía xa một cái, Thành Lệ rất yên tâm thoải mái nằm trên lưng Nguyệt Bất Do, thấp giọng hỏi: “Vì sao ngươi không giao ta cho Thế Di?” Hắn đã sớm muốn hỏi .

“Không cần.”

“Vì sao?”

“Kì hẹn một năm của ta và y còn chưa tới, ta không thể thấy y.”

Ánh mắt Thành Lệ hấp háy.

“Ngươi sợ y?”

“Lão tử không sợ bất kì kẻ nào!” Phát hiện giọng mình có chút cao, Nguyệt Bất Do vội đè thấp xuống, lại nhấn mạnh: “Ta và y có kì hẹn một năm. Thời gian không đến, ta tuyệt không gặp y. Ta nhất định sẽ đánh bại y.”

Thành Lệ khẽ cười, hỏi: “Nếu ngươi ngẫu nhiên đụng phải y trước, ngươi sẽ làm thế nào?”

Nguyệt Bất Do đắc ý trả lời: “Ha ha, y chưa từng thấy mặt ta, đụng phải thì y cũng không nhận ra được.”

“Ồ……”

Lại quay đầu nhìn đám quan binh đã không còn nhìn rõ được, trong mắt Thành Lệ chợt lóe mạt nghiền ngẫm. Quả thật không nhận ra được? Có muốn thử xem không?