Họa Đường Xuân

Chương 41




Trốn dưới tán cây, Hứa Ba nóng lòng đẩy nhánh cây ra nhìn theo hướng Nguyệt Bất Do rời đi. Nói thật, đối với việc Nguyệt Bất Do có thể giúp y tìm được cha lớn hay không, Hứa Ba cũng không để ý. Nhưng y và cha hoàn toàn không có sức mạnh gì, sức khoẻ của cha không tốt, y lại không có năng lực gì, nếu có một người nguyện ý giúp bọn họ thì không thể tốt hơn. Nguyệt Bất Do làm việc lão luyện, có thể thoải mái đưa y lên cái cây cao như thế, nói vậy võ công hắn hẳn là rất cao, người nọ còn nói hắn là thiên hạ đệ nhị mà.

Nghĩ đến cha và cha lớn, Hứa Ba cắn miệng, cho dù Nguyệt Bất Do có lợi hại như hắn nói không, bây giờ y chỉ có thể tin tưởng, chỉ có thể dựa vào người này. Cũng không biết ông trời có ý gì khi để y gặp được người này trong rừng. Y hi vọng Nguyệt Bất Do chính là quý nhân của y và cha.

“Cũng không biết dáng vẻ của Bất Do ca là thế nào nhỉ……” Hứa Ba có chút tiếc nuối nho nhỏ.

Đợi mãi đợi mãi, đợi thật lâu Nguyệt Bất Do vẫn không trở về, Hứa Ba đã đói bụng. Nhưng y nhớ kỹ lời Nguyệt Bất Do dặn dò, cho dù đói mấy cũng không được xuống, hơn nữa quan trọng nhất là y cũng không xuống nổi.

Nhánh cây phát ra âm thanh răng rắc, có người tới! Hứa Ba lập tức buông nhánh cây ra che miệng mũi lại, sợ tới mức tim đập thình thịch. Âm thanh dẫm lên nhánh cây và lá cây càng ngày càng gần, ngón tay Hứa Ba giật giật, con rắn nhỏ màu vàng chui từ cổ tay ra, lưỡi rắn thè lè, tỏ vẻ đã chuẩn bị tốt để tấn công.

Người tới dừng lại bên cạnh cái cây, trái tim Hứa Ba dường như sắp nhảy khỏi cổ họng ra ngoài. Đợi trong chốc lát, lá cây khô lại phát ra âm thanh, nhưng không đi xa, chỉ di chuyển xung quanh cái cây. Hứa Ba sợ muốn vỡ tim, chẳng lẽ có người phát hiện y ở trên này?!

“Ba Tử, Ba Ba? Con ở đây à? Ba Tử?” Ngay khi Hứa Ba chuẩn bị thả rắn, dưới tàng cây truyền đến tiếng một người khẽ gọi. Hứa Ba sửng sốt, rồi mới dùng sức đẩy nhánh cây ra gào xuống phía dưới: “Cha ! Cha ! Con ở trên này ! Cha !”

“Ba Tử?”

Hứa Ba thăm dò xuống, nhưng không nhìn thấy người, y hô to: “Cha ! Con ở trên cây, trên cây !”

“Ba Ba? Con ở đâu? Sao cha không nhìn thấy con?” Một người rất nôn nóng gọi dưới tàng cây.

Hứa Ba muốn xuống, nhưng cây rất cao, y sờ đầu Nguyên Bảo, con rắn phì một tiếng rồi bò xuống. Rất nhanh, dưới tàng cây liền truyền đến tiếng đối phương kinh hô: “Nguyên Bảo !”

Chợt nhớ tới trước lúc đi Nguyệt Bất Do đã bày trận dưới cái cây, Hứa Ba hô: “Cha, con ở trên cây, dưới tàng cây có trận pháp.”

“Trận pháp?” Người tới rất là khó hiểu, “Là con làm ?”

“Không phải.” Lo lắng mình không thể đi xuống, Hứa Ba nhanh chóng nói: “Cha, con gặp một vị đại ca, trận pháp là do vị đại ca đó làm. Cha, ở dưới có an toàn không? Cha tìm một chỗ trốn đi đã, đợi vị đại ca đó trở lại là con có thể đi xuống!”

“Vị đại ca kia là người nào? Là người Miêu sao?”

“Không phải không phải!”

Hứa Ba kêu lên trong lòng: Bất Do ca, huynh mau trở lại đi.



Rời khỏi Bát Khương trại, Nguyệt Bất Do không lập tức trở về tìm Hứa Ba mà vẫn mượn cớ tìm dược thảo ở xung quanh Bát Khương trại để điều tra địa hình Bát Khương trại. Từ rất xa, hắn nhìn thấy vài người đi ra từ trong phòng trúc cao hai tầng trong trại, nhìn những người khác cung kính với mấy người này, không khó đoán họ chính là các chưởng môn của Bát Khương trại. Cũng không biết đó có phải Cố công tử kia không, cách quá xa, Nguyệt Bất Do thấy không rõ lắm.

Di chuyển đã được tương đối, nghĩ đến Hứa Ba vẫn còn ở trên cây, Nguyệt Bất Do mang một bao thức ăn của hắn trở về. Thằng nhóc kia là con trai của Người gù đen, cũng không thể để y đói chết được.

Xuyên qua bụi cỏ dày rậm, từ rất xa Nguyệt Bất Do đã nhìn thấy một người ngồi gần cái cây kia. Hắn lập tức ngồi xổm xuống giấu mình đi, lặng lẽ tới gần.

“Ba Ba, có đói bụng không?”

“Đói…… Cha, cha đã ăn chưa?”

“Vẫn chưa. Cha chờ con xuống dưới rồi cùng ăn. Cha tìm chút hoa quả.”

“Cha, chờ con xuống dưới con sẽ bảo Nguyên Bảo bắt thỏ cho cha ăn. Cha lo lắng lắm đúng không?”

“Cũng không đâu. Nếu không phải con để lại ký hiệu thì cha thật sự sẽ gấp muốn chết. Cũng may con gặp được người tốt.”

Cha? Cha của Hứa Ba? Nguyệt Bất Do nháy mắt mấy cái, đứng lên khỏi bụi cỏ, cố ý tạo ra tiếng động. Người ngồi dưới đất nghe thấy động tĩnh, khẩn trương nhìn về phía Nguyệt Bất Do, chỉ thấy một người Miêu bẩn thỉu đứng ở đó. Y hoảng sợ, bối rối đứng lên.

Nguyệt Bất Do nhìn đối phương, mở miệng gọi: “Hứa Ba, ta đã trở về.”

“Bất Do ca?! Huynh đã trở lại rồi !”

Vừa nghe đối phương là vị đại ca mà Hứa Ba nhắc tới, nam tử trung niên đứng đó nhẹ nhàng thở ra. Sau khi Nguyệt Bất Do đi tới, y cảm kích nói: “Vị tráng sĩ này, cám ơn ngươi đã cứu khuyển tử.”

“Ngươi chính là cha của Hứa Ba?” Nguyệt Bất Do cao thấp đánh giá đối phương một phen.

Đối phương kéo kéo bộ quần áo bẩn đầy nếp nhăn của mình, ngượng ngùng nói: “Tại hạ Hứa Thanh Thủy, là cha của Hứa Ba, nghe Hứa Ba nói là tráng sĩ cứu nó, tại hạ vô cùng cảm kích.”

Nguyệt Bất Do khoát tay: “Tiện tay làm thôi, không coi là cứu. Nhưng thằng nhóc này cũng biết tự tìm thức ăn, ta cũng không tính là làm không công. Ngươi đợi chút, ta đưa y xuống dưới.”

“Cám ơn tráng sĩ.”

Hứa Thanh Thủy lùi sang một bên, liền nhìn thấy Nguyệt Bất Do dịch chuyển tới lui những tảng đá xung quanh cái cây, rồi mới vụt một cái bay lên trên cây. Hứa Thanh Thủy ngẩng đầu lên, trong mắt là chờ mong.

“Bất Do ca, cuối cùng huynh cũng đã về rồi, đói chết ta.”

“Ta có mang đồ ăn trở về.”

“Cám ơn Bất Do ca.”

Khi nói chuyện, Nguyệt Bất Do cõng Hứa Ba bay từ trên cây xuống. Chân vừa chạm đất Hứa Ba liền bổ nhào vào trong lòng Hứa Thanh Thủy: “Cha !”

Hứa Thanh Thủy vội vàng sờ mặt Hứa Ba, lại sờ tới sờ lui trên người xem y có bị thương không. Thấy Hứa Ba ngoài gương mặt bẩn lem nhem ra thì cũng không tệ lắm, Hứa Thanh Thủy lộ ra nụ cười nhợt nhạt, lúc này mới trách nói: “Con đúng là hù chết cha. Cha về nhà không thấy con, chỉ thấy con để lại mấy chữ nói đã vào trong rừng tìm cha, con biết cha sợ đến thế nào không?”

“Hai ngày liền cha không trở về, con không yên lòng, con sợ cha gặp nguy hiểm.”

“Cha có thể gặp nguy hiểm gì được chứ?”

Hai cha con ngồi bên kia “tâm sự”, Nguyệt Bất Do ngồi một bên bĩu môi nhìn. Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận trong lòng mình có chút hâm mộ. Cả đời hắn chỉ biết đến tình yêu thương của mẫu thân, không biết phụ ái là tư vị gì. Nhưng mà Hứa Ba nói cha y đối với y còn tốt hơn cả nương, Nguyệt Bất Do rất xấu xa coi Hứa Thanh Thủy thành nữ nhân, dù sao mặt tên kia vốn cũng là mặt nữ nhân mà.

Kiên nhẫn đợi cho hai cha con nhà kia ngọt ngấy xong, lúc này Nguyệt Bất Do mới lên tiếng: “Đến ăn cơm đi.”

Hứa Ba đã sớm đói bụng, Hứa Thanh Thủy cũng đói bụng. Nguyệt Bất Do bày đồ ăn ra đất, Hứa Ba đưa một miếng bánh cho cha trước rồi mới tự mình cầm lấy một miếng ăn liên tục. Nguyệt Bất Do không đói bụng, thấy hắn không ăn, Hứa Thanh Thủy ngượng ngùng nói chuyện.

“Nhanh ăn đi. Ăn xong rồi ta còn có chuyện cần nói với các ngươi.” Nguyệt Bất Do nói một câu, lúc này Hứa Thanh Thủy mới ăn tiếp.

Trong quá trình cả ba đều không nói gì, Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba giống như vừa nhịn đói mấy trăm năm, ăn như hổ đói toàn bộ thức ăn Nguyệt Bất Do mang đến. Hứa Thanh Thủy dù sao cũng là trưởng bối, nhìn qua cũng rất có giáo dưỡng, tướng ăn coi như chỉ mất tự nhiên, Hứa Ba thì cứ nấc với ợ liên tục.

“Bất Do ca, hức, huynh không, hức, ăn sao?”

“Ta ăn rồi, ngươi đừng quản ta.”

“Hức, vâng.”

Hứa Thanh Thủy vừa ăn vừa nhìn lén Nguyệt Bất Do. Mặt đối phương quá bẩn, cả người đều bẩn, y nhìn không ra dáng vẻ thật của đối phương, nhưng nghe giọng thì tuổi cũng có vẻ không lớn. Ăn no, lại sức được một chút Hứa Thanh Thủy chủ động mở miệng: “Ta tìm thấy ký hiệu Ba Tử để lại trong rừng, đi một đường thì tìm đến đây, cám ơn tráng sĩ.”

“Đừng lúc nào cũng nói cảm ơn, ta nói là tiện tay mà làm, hơn nữa ta cũng có việc cần các ngươi hỗ trợ, Hứa Ba hẳn là đã nói cho ngươi đi.” Nguyệt Bất Do rất trực tiếp.

Hứa Thanh Thủy gật đầu, cũng không lảng tránh, nói: “Ta không tin Ba Tùng đã chết. Võ công của hắn có lẽ không bằng ngươi nhưng ở Miêu Cương cũng là đỉnh đỉnh lợi hại. Huống chi cổ độc thuật của hắn lại càng là không người nào bằng.”

“Lúc ấy Ba Ba bị hạ cổ và độc, ta giải độc cho nó cũng mất mấy năm, rồi ta lại phải tĩnh dưỡng cũng mất thêm mấy năm nữa. Hai năm nay ta mới có thể đi ra ngoài tìm hắn. Chỉ là ta không có võ công, thân thể lại không tốt, còn phải đề phòng bị bọn họ phát hiện, cho nên vẫn không tìm được tung tích của hắn.”

Nói tới đây, Hứa Thanh Thủy che ngực, trên mặt có thương cảm: “Ta có thể cảm giác được, hắn còn sống.”

“Cha.” Hứa Ba ôm lấy cha, Hứa Thanh Thủy cũng ôm y.

Cha con hai người một yếu một bệnh, cũng không phải là người có thể hỗ trợ gì, nhưng mà Nguyệt Bất Do cũng không cần. Có thể gặp được Hứa Ba đã xem như được ông trời giúp đỡ rồi, làm người không thể quá tham làm.

Khi hai người ăn cơm Nguyệt Bất Do cũng đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Hắn nói: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nhưng ta cũng nói trước, nơi này dù sao cũng là địa bàn Miêu Cương, cho dù tìm được người hay xác chúng ta cũng phải đi, không được trả thù.” Chủ yếu là hắn gấp gáp chạy về kinh thành. Nếu Người gù đen chết hắn còn phải tiếp tục đi tìm người khác, không có thời gian rảnh nhiều như vậy.

Hứa Thanh Thủy lập tức gật đầu: “Ta chỉ muốn tìm được hắn, báo thù cái gì ta không nghĩ tới.”

Hứa Ba cũng gật đầu theo: “Ta chỉ muốn ở cùng cha và đại cha, chúng ta trốn đi, trốn thật xa vào.”

Nguyệt Bất Do nói: “Cũng không cần phải thế. Chỉ cần rời khỏi nơi này thì bọn chúng sẽ không thể định đoạt được nữa.” Tiếp theo, Nguyệt Bất Do nói tất cả những thứ hắn chứng kiến ở Bát Khương trại cho hai người. Hứa Ba khẽ hô một tiếng, nhìn về phía cha.

Nguyệt Bất Do hỏi: “Có chuyện gì?”

Hứa Thanh Thủy nhíu mày nói: “Kim thiền rất khó tìm, nhưng ta từng nghe Ba Tùng nói qua kim thiền cổ là tượng trưng cho cổ vương, không có kim thiền cổ thì không có khả năng làm cổ vương. Ba Tùng có hai đôi kim thiền cổ, khi hắn bị đuổi giết có mang theo một đôi, Bao Bồi không có khả năng không biết.”

“Bao Bồi là cữu cữu của ta.” Hứa Ba giải thích.

Nguyệt Bất Do nheo hai mắt, nói như thế tức là Bát Khương cổ vương rất có thể đã có kim thiền cổ, vì sao Cố công tử kia lại nói như vậy?

“Nhưng người Miêu trong Bát Khương trại đều tin tưởng cổ vương của bọn họ không có kim thiền cổ.”

Hứa Thanh Thủy nói: “Cổ vương có cổ gì chỉ có chính cổ vương và đại đầu lĩnh biết, cái này xem như bí mật, không thể tùy tiện nói.”

“Cái này thật kỳ quái ……” Nguyệt Bất Do sờ sờ cằm, sau đó hắn nói: “Ngày mai ta đi theo bọn họ tự nhiên sẽ biết bọn họ muốn tìm cái gì. Nhưng mà ngày mai các ngươi không thể đi, các ngươi không có võ, tuyệt đối sẽ bị phát hiện.”

Hứa Thanh Thủy do dự, y muốn đi theo.

Nguyệt Bất Do nói: “Ta không hiểu cổ độc, các ngươi không thể tìm người, chúng ta đều có những việc không thể làm. Ngày mai các ngươi cứ ở đây chờ ta, ta đi một mình mới tiện làm việc.” Rồi hắn nói với Hứa Thanh Thủy: “Ngươi giải thích cẩn thận địa hình nơi này cho ta.”

“Được.”

Nghe giọng điệu Nguyệt Bất Do rất tự tin, cũng hiểu rõ mình quả thật không được, Hứa Thanh Thủy giao toàn bộ chuyện tìm người cho Nguyệt Bất Do. Tuy rằng người này chỉ vừa mới gặp mặt nhưng lại cho người ta một cảm giác rất yên tâm, y cũng không thấy lo lắng như trước nữa. Nếu đi theo, y và Hứa Ba sẽ làm vướng chân hắn.

Hứa Thanh Thủy từng ở Bát Khương trại hơn hai năm, rất quen thuộc với nơi này. Y tỉ mỉ vẽ địa hình cánh rừng này lên mặt đất cho Nguyệt Bất Do, còn nói một vài kiêng kị trong Bát Khương trại cho đối phương. Hứa Thanh Thủy dù sao cũng đã làm cha, những nơi cần chú ý so với Hứa Ba có trọng điểm hơn. Hứa Ba tạm thời không có gì giúp được, liền đến phụ cận bắt thỏ.

Buổi tối, ba người ăn con thỏ Hứa Ba bắt được, Nguyệt Bất Do lại bày trận xung quanh, phòng ngừa buổi tối có mãnh thú đánh lén. Ba người ăn no bụng, Hứa Thanh Thủy và Hứa Ba đến bờ sông rửa tay rửa mặt rồi nằm bên đống lửa ngủ. Nhìn hai cha con rúc vào nhau, Nguyệt Bất Do không hề thấy buồn ngủ, hắn nhớ Mạc Thế Di. Muốn chui vào trong chăn Mạc Thế Di, rất muốn rất muốn.



Bên Nguyệt Bất Do không được bình yên, ở kinh thành cũng không hề bình lặng chút nào. Thừa dịp Thành Khiêm vào cung, Vương hoàng hậu lệnh cho đại ca Vương Hiến tự thân xuất mã tới phủ Trung vương mang tên thị vệ bên cạnh Thành Khiêm đi, Thành Khiêm thì bị Vương hoàng hậu giữ lại trong cung. Bên ngoài thì nói là Thành Khiêm cùng nàng lễ Phật, trên thực tế là giam lỏng Thành Khiêm. Bên này, Vương hoàng hậu lại bức Thành Lệ lấy danh nghĩa hoàng đế hạ chỉ, tứ hôn cho Thành Khiêm.

Thành Lệ là có tiếng “hiếu thuận” với mẹ mình, nếu mẫu hậu yêu cầu, cho dù hắn khó xử cũng không có biện pháp. Ngay hôm sau hôm Thành Khiêm bị giam lỏng trong cung, Thành Lệ hạ chỉ, nửa tháng sau Thành Khiêm sẽ thành thân, cưới con gái của em gái Binh bộ thị lang. Mối hôn nhân này là do Vương hoàng hậu tuyển chọn rất tỉ mỉ mới có được. Binh bộ thị lang này và Vương gia có liên hệ rất sâu, cuộc hôn nhân này của Thành Khiêm cũng không đơn giản chỉ là một cuộc hôn nhân.

Sau khi Thành Lệ hạ chỉ thì phái người gửi thư cho đại cữu, nói tên thị vệ kia tốt xấu gì cũng là người trong lòng Thành Khiêm, đừng quá khó xử hắn. Đợi sau khi Thành Khiêm cử hành đại hôn thì lại đưa trở về cho Thành Khiêm, miễn cho Thành Khiêm thầm oán mẫu hậu. Thái tử ra mặt, Vương Hiến vốn muốn giết tên thị vệ kia cũng hạ thủ lưu tình, liền bí mật giấu tên thị vệ đó đi. Không giấu đi thì thôi, vừa giấu Vương Hiến liền phát hiện ra một chuyện nguy hiểm.

Đêm đó, Vương Hiến vội vàng vào cung mật đàm cùng Vương hoàng hậu. Tối đó đã xảy ra chuyện gì không ai biết, chỉ biết là ba ngày sau, Thành Khiêm bị Vương hoàng hậu đưa đến hoàng lăng. Vương hoàng hậu nói tâm hắn không vững vàng, bảo hắn đi túc trực bên linh vị tổ tông thuận tiện tỉnh lại. Mà ngay trong ngày hôm đó, có người đến nha môn kinh thành đánh trống kêu oan, nói em trai Vương hoàng hậu Vương Tông Vương đại nhân nợ hắn mấy ngàn lượng tiền đánh bạc không trả. Vương tử phạm pháp phải xử lý thế nào đây?

“A a a…… Lần này lại thành mẫu hậu đau đầu rồi.” Thành Lệ nhấp một ngụm rượu trái cây, thoả mãn hít vào một hơi. Một người cùng hắn uống rượu thì hỏi: “Ngươi xác định bà ấy đã biết nữ nhân kia là người Miêu ?”

“Tin tức là người của ta tự mình đưa đến chỗ Vương Hiến, bằng không sao mẫu hậu lại phải đưa Thành Khiêm đến hoàng lăng? Ta thậm chí còn nghe nói sau khi đại cữu đi thì mẫu hậu còn tức giận với Thành Khiêm một trận, hình như còn đánh hắn.” Thành Lệ đối với người anh em vốn không hề thân thiết với mình lại càng không có bao nhiêu tình cảm.

“Nếu việc này không có quan hệ gì với hắn, vậy cho qua; nếu hắn có tham dự trong đó, đánh hắn vẫn còn nhẹ tay với hắn lắm.” Mạc Thế Di lạnh lùng nói một câu.

Thành Lệ cười, là nụ cười thật lòng khi đối mặt với anh em của mình.

“Thế Di, cái ả Lục nhi kia ngươi hãy nghĩ cách cứu ra đi. Mẫu hậu chắc chắn sẽ hạ sát thủ, nhưng bây giờ ả ta còn không thể chết được.”

Mạc Thế Di gật đầu: “Chốc nữa ta sẽ đi.”

Nhìn thời gian không còn sớm, Thành Lệ duỗi cái eo lười: “Đi ngủ đây. Sáng mai ta còn phải vào cung. Phụ hoàng bây giờ lại thành ra thanh nhàn, đáng thương ta ở trong này chịu vất vả.”

Mạc Thế Di nói móc: “Ngươi không làm hoàng đế thì khỏi phải chịu mệt.”

Thành Lệ lập tức hừ lạnh một tiếng: “Ngôi hoàng đế này là của ta, mệt cũng không cho người khác.”

“Cho nên mới nói ngươi là tự tìm.”

“Ta thích thế.”

Không để ý tới Thành Lệ, Mạc Thế Di đứng dậy: “Ta đi Vương gia, ngươi ngủ trước đi.”

“Ngươi phải cẩn thận đấy.”

“Ừ.”

Mạc Thế Di lặng lẽ đi ra từ cửa sổ, Thành Lệ nằm lăn ra giường nhìn đỉnh giường lẩm bẩm: “Bất Do à Bất Do, khi nào ngươi mới trở về? Trời cũng sắp lạnh rồi.”



Mơ mơ màng màng ngủ trong chốc lát, Nguyệt Bất Do liền tỉnh. Quay đầu, hai cha con nhà kia vẫn còn rúc vào nhau. Hứa Ba nhìn thế nào cũng không giống hai mươi tuổi. Nào có ai hai mươi tuổi còn chui vào lòng cha ngủ chứ.

Cũng không biết là canh giờ nào rồi, Nguyệt Bất Do ngồi dậy. Đống lửa đã sắp tắt, Nguyệt Bất Do lại bỏ thêm một ít nhánh cây. Ngủ không được. Vừa nhắm mắt lại đã nhớ tới Mạc Thế Di. Chưa từng nhớ nhung một người như thế, cảm giác này thật sự là không dễ chịu. Cũng không biết vì sao, hôm nay gặp được Hứa Thanh Thủy làm hắn càng nhớ Mạc Thế Di hơn.

Vẫn ngồi như vậy đến tận lúc trời gần sáng, Nguyệt Bất Do đánh thức cha con Hứa gia, đưa bọn họ lên trên cây, để con thỏ ăn còn thừa tối qua lại cho họ, Nguyệt Bất Do một mình ra đi.

“Cha, con sợ.” Sợ cha lớn đã mất rồi.

Hứa Thanh Thủy ôm chặt Hứa Ba: “Không sợ. Cha tin cha lớn của con còn sống, nhất định còn sống.”