Hỏa Hỏa Và Băng Băng

Chương 33: Người Thân Là Chúng Tôi






Sáng hôm sau, Trần Hinh vì cảm thấy không khỏe trong người nên đã xin nghỉ phép ở công ty, cậu nằm ngủ say sưa trên cái giường ấm áp trong phòng Lâm Y Phàm.

Còn Lâm Y Phàm từ sớm đã thức dậy, anh nấu bữa sáng xong xuôi rồi liền lái xe đến bệnh viện nơi Lâm Thiệu Đức đang chữa trị.

Lái xe qua vài con đường, cuối cùng anh cũng đến nơi. Lâm Y Phàm vội đậu xe vào bãi rồi tức tốc đi đến phòng bệnh. Anh đi trên hành lang bệnh viện vắng vẻ, trước mắt rất nhanh đã phát hiện ra Lâm Viên đang đứng bên ngoài uống cà phê.

Anh khẽ nhíu mày từ từ đi lại gần. Lâm Viên cũng đã phát hiện ra em trai mình từ đằng xa đi đến, anh chậm rãi hít thở, ly cà phê trong tay được đưa lên môi nhấp vài ngụm.

" Đến sớm vậy? " Lâm Viên cất tiếng. Anh nhìn thoáng qua bộ dạng của Lâm Y Phàm, biết là hắn vội vàng song quần áo trông vẫn tươm tất lạ thường.

Lâm Y Phàm chậm rãi bước lại, " Tối qua em đã không vào rồi. Sáng nay tranh thủ một chút, tí còn ghé qua Bắc Hà nữa. "

" Ồ, vào bên trong thăm ba đi. Sáng nay ba vừa ra phòng ngoài. " Lâm Viên nói, anh đi đến trước cửa vặn nắm cửa tiến vào. Lâm Y Phàm lầm lũi theo sau.

Bên trong máy điều hòa ở nhiệt độ khá thấp, không gian trở nên lạnh lẽo. Diệp Lam Ngọc đang ngồi cạnh bên giường bệnh, gương mặt bà có chút hốc hác.

Lâm Viên đi tới ngồi xuống ghế sô pha gần đó, Lâm Y Phàm thì lẳng lặng đến bên giường cha mình. Anh cúi mặt nhìn thần sắc của Lâm Thiệu Đức. Gương mặt ông gầy gò, trắng xanh. Bàn tay đang kim tiêm truyền nước biển có thể thấy rõ được gân xanh đang nổi lên.

Lâm Y Phàm khẽ nhíu mày, anh ngồi xuống ghế, nắm lấy tay ba mình. Sau đó thì ngước mắt về phía Diệp Lam Ngọc, thấy mắt bà hoen đỏ. Chắc tối qua vì lo sợ mà mẹ đã khóc rất nhiều?

" Mẹ, mẹ về nhà nghỉ ngơi một tí đi. " Lâm Y Phàm lên tiếng. Anh thật sự không chịu nổi cái tình cảnh trước mắt.

Diệp Lam Ngọc thở dài, bà lắc đầu, " Không cần đâu con. Mẹ ở đây với ba được mà, ông ấy vẫn chưa tỉnh lại nữa. Mẹ lo lắm. "

Lâm Y Phàm nghe bà bảo lo, anh đành trấn an, " Ba vừa mới phẫu thuật đêm qua, sáng nay chưa tỉnh là phải. Mẹ yên tâm, lát con sẽ qua nói chuyện với bác sĩ để rõ hơn về tình hình của ba. "

Lâm Viên ngồi trên ghế, tay anh cầm báo dán mắt vào đó lướt tới lướt lui, tuy một chữ cũng không thể lọt vào tâm trí. Đầu óc anh từ tối qua đến nay ngoài chuyện sức khỏe của ba mình thì còn có chuyện của thằng em trai kia nữa.

Tối hôm qua, Lâm Y Phàm đã dẹp bỏ đi sự băng lãnh thường ngày để cầu xin anh suy nghĩ lại về mối quan hệ tình cảm của hắn, cầu xin đến vậy lẽ nào lại làm ngơ?! Trong quá khứ, chính anh và Lâm Thiệu Đức đã đối xử vô cùng lạnh nhạt với Hạo Hiên, khiến cậu khi yêu Lâm Y Phàm cũng không mấy vui vẻ.

Bây giờ, em trai anh tiếp tục yêu một người con trai khác, tình cảm đó cũng nhiều đến mức hắn có thể từ bỏ tất cả, lẽ nào anh lại tiếp tục phủ nhận cái tình cảm mãnh liệt đó?!

Càng suy nghĩ lại càng không thể nghĩ được gì. Lâm Viên khẽ nhíu mày, tay day day thái dương, mắt liếc về phía giường bệnh.

Lâm Y Phàm đã sớm rời khỏi phòng bệnh đi đến gặp bác sĩ. Căn phòng lạnh lẽo đó bây giờ chỉ còn lại ba người.

" Bác sĩ, bệnh tình của ông Lâm Thiệu Đức thế nào ạ? " Lâm Y Phàm bây giờ đang ngồi đối diện với bác sĩ đêm qua đã phẫu thuật cho ba mình.

Người này cũng có quen biết với Lâm gia, là bác sĩ thường trực bên cạnh Thiệu Đức nên sức khỏe của ông thế nào người này là rõ nhất.

" Y Phàm, tôi phải nói cho cậu biết cái này. Sức khỏe của ông Lâm ngày càng trở nặng, tế bào ung thư lan ra nhanh quá, tôi đây chỉ đảm bảo được một chút. Một phần là nhờ vào thuốc uống mỗi ngày, có lẽ sẽ kéo dài được..." Vị bác sĩ điềm tĩnh nói.

Lâm Y Phàm từ trước đã sớm biết về căn bệnh ung thư phổi của ba mình, nhưng hôm nay nghe tin này, anh thực sự không biết phải làm sao nữa. Diệp Lam Ngọc, mẹ anh liệu có chịu nổi khi biết được tin này không chứ?

Vốn dĩ bệnh tình của Thiệu Đức, anh trai cùng Lâm Y Phàm đã giấu nhẹm đi một vài chỗ, chỉ là không muốn bà lo lắng quá mức để ảnh hưởng đến sức khỏe của chính mình mà thôi.

" Bao lâu? Ba tôi...có thể cầm cự được bao lâu nữa? " Lâm Y Phàm trở nên sốt ruột.

Vị bác sĩ nói có chút khó khăn, ông không nỡ nói ra cái điều đau lòng này. Suy nghĩ một lát, ông chần chừ, " Hai...tháng nữa. "

" Hai tháng? Ông bảo ba tôi chỉ còn sống được hai tháng nữa thôi ư? " Lâm Y Phàm mất bình tĩnh mà đứng bật dậy, bàn tay siết lại lộ ra gân xanh.

Không thể nào, không thể nào! Ba anh đã chữa trị nhiều như vậy, biết bao nhiêu thuốc thang, vậy mà bây giờ anh nhận được thông báo gì đây?!

Hai tháng, khoảng thời gian quá ngắn, thật sự quá ngắn với một người mắc bệnh ung thư...

" Cậu bình tĩnh đã. Chuyện này tôi cũng muốn nói với cậu lâu rồi, bây giờ thì nên chấp nhận nó. " Vị bác sĩ ôn tồn vỗ vai trấn an Y Phàm.

Lâm Y Phàm khẽ gật đầu như đã hiểu lời ông nói, anh từng bước rời khỏi căn phòng đó. Anh bước dọc trên hành lang, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt có phần sao lãng.

Bây giờ có phải lúc báo cho mẹ tin này không? Mẹ sẽ thế nào đây? Hai tháng tới sẽ xảy ra chuyện gì được nhỉ?

************

Trần Hinh ở trong phòng sau khi ngủ đủ giấc thì nhướn người dậy, hai tay dụi mắt cho tỉnh táo. Cậu giương mắt ngó quanh phòng, lững thững đi đến tủ quần áo của Lâm Y Phàm.

Cánh cửa được mở ra, bên trong chỉ độc mỗi trang phục tối màu. Cả đồ ngủ cũng chỉ màu đen hoặc xanh đậm.

Trần Hinh lấy tay bịt miệng cười khình khịch, cái tên này thật quá choảng với cậu rồi. Tủ quần áo của cậu toàn là đồ sáng màu, nhất là màu trắng tinh khôi. Còn Lâm Y Phàm thì toàn y phục màu tối, đặc biệt có nhiều nhất là màu đen.

Nhìn cái tủ quần áo của anh ta cũng đủ khiến cậu lạnh xương sống nữa. Hóa ra tính cách cũng ảnh hưởng đến trang phục thường ngày.

Trần Hinh đứng đó ngắm nghía một lát rồi vớ đại một bộ đồ thể thao màu xanh đậm, sau đó thì xoay gót vào nhà vệ sinh. Cậu tắm rất nhanh, lát sau thì đã diện bộ đồ thoải mái thong thả xuống dưới lầu.

Trước mắt cậu hiện ra mấy món điểm tâm ngon lành, nhưng đã nguội mất. Trần Hinh cẩn thận mang từng món đi hâm lại, sau đó thì bắt đầu dùng bữa sáng.

Đang ăn dở dang, Trần Hinh cầm điện thoại gọi vào số Lâm Y Phàm. Kỳ thực, gọi ba cuộc, ba cuộc đều không thể liên lạc được. Cậu khẽ nhíu mày, tiếp tục cúi mặt ăn sáng.

Lát sau, tiếng chuông điện thoại reo lên giữa không gian yên ắng khiến Trần Hinh giật bắn mình. Cậu chụp vội điện thoại bắt máy trả lời, trong đầu đinh ninh rằng đó là Lâm Y Phàm.

" A lô, Phàm, sao nãy giờ anh không chịu bắt máy? "

Đầu dây bên kia hơi đứng hình giây lát, "...Ừm Trần Hinh, là tôi, An Mỹ. "

Cậu nghe thấy giọng một người phụ nữ liền lấy điện thoại ra quan sát màn hình, quả thực trên đó hiện lên tên Giám đốc An. Trần Hinh khẽ nuốt nước bọt, "...Tôi xin lỗi, giám đốc An, lúc nãy tôi nhầm người."

An Mỹ bên đây cười tươi, dịu dàng nói, " Không sao đâu. Cậu có đang rảnh không? Chúng ta gặp nhau một chút nhé. "

Ách, lại chuyện gì nữa đây? Trần Hinh mơ hồ suy nghĩ, nhưng cũng gật đầu đồng ý, " Được, bây giờ luôn sao? Gặp ở đâu? "

An Mỹ nghe cậu nói xong liền liếc mắt đến An Giai Kỳ, cô nhìn theo khẩu hình miệng của anh rồi trả lời, " Đúng vậy, là bây giờ luôn. Chúng ta gặp nhau ở quán cà phê đối diện công ty cậu nha. "

" Ừm, tôi biết rồi. " Trần Hinh nhàn nhạt đáp. Cậu nghĩ chắc An Mỹ chỉ tìm cậu để bàn về chuyện công ty đi?

30 phút sau, Trần Hinh bắt xe buýt đi đến chỗ hẹn. Đêm qua cậu đã ở lại nhà Lâm Y Phàm, xe riêng thì để tại công ty, sáng nay chỉ còn có phương tiện bình dân nhất để đưa đón mà thôi.

Cánh cửa quán cà phê được đẩy vào, tiếng chuông phía trên khẽ kêu lên leng keng. Trần Hinh đi vào nhìn quanh, phát hiện An Mỹ đang ngồi cùng một người đàn ông ở một góc khuất.

Cậu nhấc chân đi tới, sau đó ngồi xuống đối diện, " Chào giám đốc An, chào...anh. " Trần Hinh cười với An Mỹ rồi liếc mắt qua người đàn ông bên cạnh.

Người đi cùng An Mỹ có tướng mạo rất phong độ, điềm tĩnh. Anh ta đặc biệt dùng ánh mắt ôn nhu của mình mà chăm chú quan sát Trần Hinh.

" Cậu uống gì thì gọi đi. " An Mỹ nói.

Trần Hinh gật gật rồi kêu đại một ly cà phê, sau đó trực tiếp hỏi, " Cô kiếm tôi...có chuyện gì sao? "

An Mỹ ngồi đối diện, vẻ mặt bình thản, cô cầm muỗng khuấy nhẹ ly nước cam, " Thả lõng đi nào, từ từ chúng ta sẽ vào chuyện chính. "

"....À được. " Trần Hinh cảm thấy có gì đó không ổn, cậu thầm thở dài trong lòng.

5 phút sau, ly cà phê đã được mang lên bàn. Trần Hinh cầm ly lên nhấp một ngụm. Lúc này An Mỹ mới tiếp tục gợi chuyện, " Trần Hinh, tôi hỏi cậu vài câu được chứ? "

" Cô muốn hỏi gì cứ hỏi. "

" Ừm, tôi không thấy cậu nhắc về gia đình mình, cậu sống một mình sao? "

"............ " Trần Hinh nghe cô hỏi chỉ trầm mặc, " Ừm...thực ra tôi sống cùng mẹ, tôi không có ba. "

Cơ mặt hai người kia có chút cứng lại. Không có ba? Chỉ sống với mẹ thôi?

" Mẹ tôi rất tốt. Bà là người phụ nữ mà tôi yêu nhất, dù cho...bà chỉ là mẹ nuôi của tôi. " Trần Hinh khẽ ngước mắt nhìn An Mỹ, đôi môi nặn ra một nụ cười gượng gạo.

An Mỹ cố gắng tự trấn tĩnh mình, " Tôi xin lỗi nếu làm cậu buồn..."

" Không sao, tôi cũng không biết vì sao tôi lại kể chuyện này với cô nữa. Có lẽ, cô tạo cho tôi một cảm giác thoải mái khi nói chuyện. " Trần Hinh vẫn cười.

" Trần Hinh, cậu có bao giờ muốn biết về gia đình thực sự của mình không? Ba mẹ ruột, những người thân của mình. Cậu có muốn...." Lời An Mỹ chưa dứt, Trần Hinh đã chen ngang vào nghe khá chua xót, " Tôi cũng có gia đình thực sự sao? "

"...Có...có...chứ. " Giọng An Mỹ bây giờ như sắp khóc, cô hơi run.

" Đâu? Sao cô biết? " Trần Hinh gương mặt thay đổi 180 độ, cậu cất giọng lạnh băng.

An Mỹ đột nhiên không biết nói gì, cô im lặng vài giây. An Giai Kỳ bên cạnh bây giờ mới lên tiếng, anh còn đưa ra một tập hồ sơ màu vàng, " Người thân của cậu, chính là chúng tôi. "