Hỏa Hôn

Chương 23: Bát quái




Nghe xong lời nói của Mạnh Phương Ngôn, Ngôn Tích thiếu chút nữa ngất trên sofa trong văn phòng L .

Bồ Tư Nguyên thính lực rất tốt, tuy rằng cùng L nói chuyện, cũng đã hoàn toàn đem cuộc đối thoại bên cạnh của Mạnh Phương Ngôn và Ngôn Tích thu vào tai.

Anh híp mắt, quay đầu lại lạnh như băng mà liếc mắt với tiền bối mình một cái.

Mạnh Phương Ngôn lập tức giơ tay, lộ ra vẻ mặt "tôi không cầm kịch bản, tôi không biết chân tướng".

L lúc này một tay chống cằm, bắt đầu tiêu hóa ý đồ trong câu nói vừa rồi của Bồ Tư Nguyên.

Tuy rằng Bồ Tư Nguyên đề cập đến thủ đoạn phi thường không phải không có lý, xác thật có khả năng chiến thắng. Nhưng mà, cùng hợp tác truy bắt với tội phạm truy nã toàn cầu, trong lịch sử Shadow chưa từng phát sinh, thậm chí toàn giới đặc công chưa bao giờ nghe qua.

Đầu tiên không đề cập đến cuộc đời bối cảnh hay những chuyện đã trải qua của Hỏa Hôn mà họ không hiểu biết gì, hơn nữa làm sao có thể bảo đảm cô gái có tên trong hiệp định Satan này đủ thành ý hợp tác với bọn họ? Cùng họ hợp tác đối đầu với Osiris, cô gái này có thể làm được những gì?

Người vừa bị hậu bối mình nhìn một cách lạnh lẽo là Mạnh Phương Ngôn lúc này duỗi người, rốt cuộc chịu nói chuyện đứng đắn lại: "L, tôi thấy biện pháp này được đấy, anh đã nhắm mắt cùng CIA giằng co, dứt khoát ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa, trực tiếp đem tội phạm truy nã của họ về phía mình dùng rồi sao?"  

....

Sắc mặt L hết sức phức tạp.

Mạnh Phương Ngôn cười như không cười mà nói: "Huống hồ, anh không cần tín nhiệm Hỏa Hôn, chỉ cần tín nhiệm tiểu Bồ là được. Nếu cậu ấy nói có thể quản tốt Hỏa Hôn, xảy ra chuyện gì, không phải chính cậu ấy chịu trách nhiệm sao? Cùng lắm thì cậu ấy cũng đi theo cùng nhau trở thành cặp đôi bị truy nã? Có đôi có cặp không phải khá tốt sao?"

....

Sắc mặt Bồ Tư Nguyên cũng biến thành một lời khó nói hết.

Vị tiền bối Chiến Thần này, anh có phải tới làm trở ngại chứ không giúp gì được đúng không?

Qua một hồi lâu, L từ vẻ mặt phân vân trở về trạng thái bình thường. Ông ấy từ trên sofa đứng lên, trầm giọng nói với Bồ Tư Nguyên: "Cậu nói chuyện với cô ấy đi, cô ấy cũng không nhất định sẽ đồng ý với đề nghị này."

Ngày thường Ca Diễm dựa vào việc ám sát có thể kiếm đầy chén cơm, hơn nữa còn không bị quản thúc. Nếu lựa chọn hợp tác cùng Shadow, cô không chỉ chịu sự quản chế của Shadow, mà còn phải có nghĩa vụ lao động, như vậy vừa thấy, nửa điểm chỗ tốt cũng không có.

Bồ Tư Nguyên không nói gì, chỉ khẽ gõ ngón tay xuống.

Chờ Ngôn Tích đỡ tường thất tha thất thểu ra khỏi văn phòng L, Bồ Tư Nguyên đóng cửa lại, bỗng nhiên xoay người, thấp giọng nói với L và Mạnh Phương Ngôn: "Mọi người đều nghe hiểu đúng không? Những tên lừa bán người kia đã chạy trốn khỏi hai căn cứ còn lại nhờ vào 'nguyên nhân khác'"

L cùng Mạnh Phương Ngôn liếc mắt nhìn nhau một cái, đều hơi gật đầu.

Ý của Bồ Tư Nguyên đã quá rõ ràng, người của hai căn cứ kia có thể chạy trốn, nhất định có người mật báo cho bọn chúng.

Mà ở những căn cứ khác đều đã bị Shadow khống chế, không có khả năng người của Huyết Hạt Tử tiết lộ tin tức cho căn cứ còn lại.

Tuy rằng cảm thấy quá mức bất ngờ, nhưng vì vậy mà có thể suy đoán, trong Shadow có phản đồ là tai mắt của Osiris.

L lúc này nói: "Còn nữa, qua hai lần hành động, người của CIA tới nhanh ngoài ý muốn, dường như bọn họ đã lường trước được hướng đi của ta."

Bồ Tư Nguyên thanh âm lạnh lẽo nói: "Tôi sẽ mau chóng tìm ra hai 'tai mắt' đó."

*****

Chờ khi Ca Diễm ăn xong cơm đùi gà, cô liền bắt Đồng Giai cùng mình nói chuyện phím.

Đồng Giai tuy rằng thân thủ lợi hại, lại là thành viên trong đội Bồ Tư Nguyên, ở Shadow có tiếng nói nhất định, nhưng là một cô gái có tính cách rất hiền lành lại dễ gần, Ca Diễm mới chọc cô ấy vài câu, mặt của cô gái liền đỏ lên.

Ca Diễm lúc này một tay chống cằm, tay khác nhẹ nhàng vẽ vời lên bàn: "Bồ Tư Nguyên, anh ta ngày thường lúc không có nhiệm vụ hay làm gì?"

Đồng Giai nghĩ nghĩ: "Lão đại giống như không có thời gian nghỉ ngơi, vẫn luôn thực hiện nhiệm vụ, hoặc là trên đường chuẩn bị cho nhiệm vụ."

".... Anh ta sao lại nhàm chán như vậy?" Ca Diễm nhịn không được cảm thán: "Nơi cảnh đẹp, anh ta không nghĩ sẽ đi chơi một chút? Đẹp trai như vậy, đều không nghĩ đến chuyện yêu đương gì đó?"

Các cô gái nói đủ thứ chuyện bát quái, người nghiêm túc cũng không may mắn thoát khỏi. Tuy lý trí Đồng Giai thầm nhắc nhở, không nên quá thân thiết với Ca Diễm, nhưng lại không nhịn được mà cuốn vào.

Hơn nữa tuy rằng cô gái tóc đỏ này là tội phạm truy nã toàn cầu, nhưng trực giác cho cô ấy biết đối phương là người tốt. Bọn họ không hiểu được sao lão đại có những hành vi kỳ quái đối với cô gái này, nhưng giờ cô ấy cũng đang không ngừng tâm sự cùng Ca Diễm!

Cô cả ngày chỉ tiếp xúc với ba người đàn ông, căn bản không có phụ nữ để cùng vui vẻ!

Đồng Giai trong đầu rối rắm một vòng xong, lập tức thả mình theo: "Chúng tôi cũng thấy rất kỳ lạ! Nhưng mà anh ấy đã độc thân trong bụng mẹ rồi, có trời đất chứng giám!"

Ca Diễm: "Hả? Tôi không tin."

Gương mặt kia của Bồ Tư Nguyên, độc thân từ trong bụng mẹ? Đánh cô đi?

Đồng Giai: "Ngay từ đầu tôi cũng không tin, nhưng lúc lão đại mười lăm tuổi đã gia nhập Shadow, đến hôm nay là tám năm đã trôi qua, chúng tôi mỗi ngày đều đi theo lão đại, bên người anh ấy thật sự không có phụ nữ. Mặt khác có rất nhiều cô gái thổ lộ với anh ấy, đều bị anh ấy dọa cho chạy mất, anh ấy ở Shadow chúng tôi có danh hiệu là bông hoa cao lãnh."

Ca Diễm bưng đầu mình: "Khoan đã, anh ta mới hai mươi ba tuổi?!"

Giỡn à? Bồ Tư Nguyên rất ít khi cười nói lại có thái độ nghiêm khắc, nói anh ta sáu mươi ba tuổi còn có người tin, nhưng thực ra chỉ lớn hơn cô một tuổi.

"Đúng vậy, lão đại chúng tôi là một thiếu niên thiên tài!" Đồng Giai nói tới đây, kiêu ngạo nhún vai: "Anh ấy là đặc công ưu tú trẻ tuổi nhất trong lịch sử Shadow, so với Chiến Thần lúc gia nhập, tuổi tác của họ đều rất nhỏ!"

Ca Diễm ở trong đầu cố gắng tiêu hóa tin tức chấn động này, lại hỏi: "Cho nên, lúc anh ta mười lăm tuổi đã là đệ nhất hacker toàn cầu?"

Đồng Giai cho cô một đòn trí mạng: "Mười bốn tuổi."

Ca Diễm: "...."

Người so với người, thật là tức chết.

Vì thế, lúc Bồ Tư Nguyên đi đến cửa phòng thẩm vấn, liền nghe được tiếng cười nói vui vẻ bên trong thiếu chút nữa muốn đem nóc nhà xốc lên.

Ngôn Tích vốn dĩ chân đã mềm nhũn, nghe được tiếng cười nói bên trong còn có giọng của Đồng Giai, chân anh ta càng mềm nhũn hơn.

Đây là, Ca Diễm kia là muốn đem căn cứ của họ đều "Hỏa Hôn hóa" sao? Đồng Giai ngoan ngoãn như vậy cũng bị hòa nhập vào!

Bồ Tư Nguyên đứng ở cửa trong chốc lát, rốt cuộc anh vặn mở cửa ra.

Trong nháy mắt, tiếng cười nói trong phòng đều biến mất, phảng phất chỉ là anh ở ngoài cửa ảo giác mà thôi.

Đồng Giai ngoan ngoãn từ trên ghế đứng lên, cung kính nói: "Lão đại."

Bồ Tư Nguyên nhìn cô ấy một cái, lại nhìn đến Ca Diễm đang bắt chéo chân ngồi trên ghế chơi điện thoại, giọng nói lạnh lẽo: "Cô và Ngôn Tích đi xử lý căn cứ Huyết Hạt Tử tiếp đi."

Đồng Giai lập tức lôi Ngôn Tích mà chạy trốn.

Cửa phòng thẩm vấn lại lần nữa đóng lại, Ca Diễm buông điện thoại xuống, cô giống như chủ nhân ở đây, cả người lười biếng dựa vào ghế nhìn Bồ Tư Nguyên.

Bồ Tư Nguyên lúc này duỗi tay ngồi xuống ghế đối diện cô, ánh đèn phòng thẩm vấn tỏa xuống sườn mặt tuấn lãng như được điêu khắc của anh, chiết xạ ra ánh sáng nhàn nhạt.

Ca Diễm nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, trong lòng còn đang suy nghĩ đến lời Đồng Giai nói. Cô cảm thấy nếu vị này đã độc thân từ trong bụng mẹ, sợ là không phải từ vấn đề tâm lý thì chính là vấn đề sinh lý.

Vì thế, nghĩ xong liền nói, cô nhìn anh vừa ngồi xuống kia, bỗng nhiên dùng giọng nói thật nhẹ nhàng tình cảm nói với anh: "Bồ Tư Nguyên, anh còn trẻ, có bệnh thì đi chữa sớm một chút, chữa xong vẫn có thể tìm được hạnh phúc mà."

Bồ Tư Nguyên: "?"

Phòng thẩm vấn rơi vào yên tĩnh quỷ dị.

Sau đó, Bồ Tư Nguyên cụp mắt, ném cho cô mấy chữ lạnh như băng: "Tôi có bệnh gì?"

Ca Diễm nghĩ, chẳng lẽ nói thẳng trước mặt anh ta là anh "bất lực"? Người "bất lực" này không chừng đem đầu cô ấn xuống bàn thì sao?

Nên cô lập tức thành "kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt" chuyển đề tài: "Anh tới là nói điều kiện với tôi phải không? Nào, nói đi, tôi dựng lỗ tai lên nghe đây."

Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà phòng thẩm vấn có hai máy theo dõi.

Bồ Tư Nguyên môi mỏng khẽ mở: "Không hoạt động."

Ca Diễm: "Hả?"

Bồ Tư Nguyên mặt không biểu tình: "Từ khi cô vào phòng này đã cho người tắt, nếu không, cô cùng Đồng Giai nói bậy bạ tôi những gì hẳn là bây giờ toàn Shadow đã biết hết."

Ca Diễm tức khắc tỏa ra một trận mồ hôi lạnh, cô ngồi trên ghế không được tự nhiên, cười gượng: "Aiya, anh đừng vu khống tôi, sao tôi có thể nói xấu ân nhân cứu mạng mình được?"

Bồ Tư Nguyên lười đấu võ mồm với cô, lúc này vắt chân dài lên, trực tiếp vào vấn đề chính: "Lúc trước Osiris đi tìm cô sao?"

Ánh mắt cô nhẹ lóe lên một chút: "Có tìm."

Còn tìm không dưới một lần.

Rốt cuộc, thân thủ thuộc hàng số một của Hỏa Hôn, nếu có danh nghĩa gia nhập Huyết Hạt Tử, đối với Osiris như hổ thêm cánh. Lúc trước khi Osiris trộm hiệp định Satan, kỳ thật đã đến tìm cô vài lần, nhưng đều bị cô cự tuyệt. Cho nên, cô đã sớm biết đến sự tồn tại của Huyết Hạt Tử.

Một năm trở lại đây, cô vẫn luôn im lặng thu thập tài liệu và tin tức về Huyết Hạt Tử, cũng đang đợi thời cơ cùng cơ hội thích hợp, muốn xem có thể một đòn diệt trừ được bọn chúng không.

Nhưng chung quy vẫn chỉ có một mình cô, muốn đấu với băng đản to lớn là Huyết Hạt Tử, quả thực không khả năng. Hơn nữa, bản thân cô còn đang nằm trong danh sách truy nã của CIA, ốc không mang nổi mình ốc.

Thấy Bồ Tư Nguyên không nói chuyện, cô lại nói: "Sao anh không hỏi vì sao tôi không gia nhập tổ chức của hắn? Hắn ta ra giá rất cao, là tôi không nuốt trôi bọn chúng. Hơn nữa theo tôi được biết, tất cả đặc công trong hiệp định Satan, hầu như tất cả đều sẵn sàng giúp đỡ hắn."

Anh ôm cánh tay, vẻ mặt lãnh đạm: "Không cần hỏi."

Ca Diễm cong môi cười một chút: "Vì sao lại không hỏi? Anh không sợ tôi lừa anh sao? Tôi suốt ngày bị CIA nói chuyện đánh gϊếŧ gì cũng làm! Nói không chừng sớm đã là người của Osiris, chẳng qua ở Hắc Mao Đại cố diễn kịch cho anh xem, kỹ năng diễn của tôi rất tốt đấy."

Anh cảm thấy đây là vấn đề rất dư thừa, nhưng mắt thấy cô là vẻ "Anh không trả lời tôi, tôi liền tiếp tục hỏi." Anh trầm mặc trong chốc lát, chỉ có thể hơi không kiên nhẫn nói: "Nếu cô cùng Osiris là một loại người, cô sẽ không cần báo đáp mà đi gϊếŧ chết nhiều phần tử khủng bố như vậy."

Nghe được lời này, cô lập tức ngây ngẩn cả người.

"Bất luận là cô ở ngục giam ADX gϊếŧ chết Mục Tát Duy, hay là ám sát những người khác, không có tên nào không tạo những cuộc khủng bố ác liệt đối với thế giới này. Dù bọn chúng đang ở trong ngục, hay đang ung dung ngoài vòng pháp luật, có lẽ trong đó có người nhận tiền để làm việc, nhưng đại đa số, đều do cô hao tổn tâm tư đi gϊếŧ chết."

"Một người căm thù bọn người khủng bố, sao có thể làm bạn với Huyết Hạt Tử? Càng không thể liều chết vào căn cứ của chúng giải cứu những cô gái vô tội kia."

Đây là lần đầu tiên, cô nghe anh nói chuyện nhiều nhất từ trước đến giờ.

Từng câu từng chữ anh nói, đều đâm thẳng vào trong nội tâm cô, khiến cho lớp ngụy trang bên ngoài cô rơi xuống lập tức không sót thứ gì.

Bởi vì những gì anh nói đều là sự thật.

Mà sự thật này, vì cô mang danh là tội phạm truy nã, đều làm như không để tâm đến.

Nhiều năm trôi qua, cô sớm đã quen bị CIA truy đuổi, mặt khác không chuyện ác nào không làm đều bị gán cho cô, lựa chọn bỏ qua chân tướng, sắm vai là tội phạm bị truy nã.

Nhưng hôm nay, lại có một người nói cho cô - Cô cùng những tội phạm kia không giống nhau, cô không cùng một loại người với chúng.

Cô làm tất cả, đều xuất phát từ ý tốt.

Anh đều thấy được.

Không biết qua bao lâu, Ca Diễm ngửa mặt lên.

Ánh đèn trên đỉnh phòng thẩm vấn giờ phút này thẳng tắp chiếu vào trong mắt cô, cô nhắm mắt, thuận thế giấu đi thứ cảm xúc mãnh liệt kia.

Sau đó cô lại lần nữa mở mắt ra, khôi phục vẻ cợt nhả thường ngày: "Ồ, không ngờ anh lại tốn nhiều tâm tư đi tìm hiểu tôi đến thế?"

Những việc ám sát trước kia cô làm, anh nhất định đã điều tra qua mới có thể biết đến, bởi vì cô chưa bao giờ nói với anh.

Bồ Tư Nguyên thấy được ánh mắt cô hơi phiếm hồng, tạm dừng một chút rồi sau đó nhàn nhạt nói: "Tôi cần bắt được Osiris."

Cô cười cười: "Tôi biết."

"Tôi nguyện ý giúp anh."

Ca Diễm lúc này cả người lười nhác ngồi thẳng dậy, hướng về phía anh, cũng bởi vậy, khoảng cách giữa anh và cô kéo gần lại.

Cô nhìn vào mắt anh, nói từng câu từng chữ: "Không phải giúp Shadow, mà là giúp anh."