Hoa Hồng Đỏ

Chương 27




Trần Tĩnh bị kẹp giữa anh và cửa phòng, không cử động được. Hành lang vô cùng yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào. Ở đây hệt như một góc không người, chỉ có cơ thể cả hai kề sát vào nhau. Trần Tĩnh ngước mắt, nhìn khuôn mặt anh dưới tia sáng mờ ảo.

Thời đại học người đàn ông này đã khiến cô phải ngước mắt nhìn, lúc này đây, cô lại nhìn thấy mình trong mắt anh.

Trần Tĩnh nhớ đến những lời tối qua của anh, cô bỗng muốn hỏi lại, không quan tâm vậy anh hỏi làm gì?

Người đàn ông này, có lẽ thực sự đã rung động với cô rồi. Cánh tay Trần Tĩnh khoác lấy cánh tay anh, đường nét cánh tay của người đàn ông rõ ràng, mạnh mẽ. Trần Tĩnh kiễng chân, kề bên tai anh, nói: “Anh Lục nói, mời tôi ăn cơm.”

Vẻ mặt Phó Lâm Viễn vẫn vậy, anh cụp mắt nhìn cô.

Trần Tĩnh nói xong thì tách ra, vài sợi tóc rơi bên má cô, hàng mi rất dài, mắt cô rất xinh đẹp, cũng đang nhìn anh, không lên tiếng nhưng lại loáng thoáng toát lên đôi phần khiêu khích.

Mùi rượu phảng phất giữa hai người, Phó Lâm Viễn đột nhiên cúi đầu chặn môi cô lại, bàn tay nắm chặt, ôm eo cô đi tới cửa. Ngón tay Trần Tĩnh nắm chặt lấy cánh tay anh, gáy tì vào cửa, cổ hơi ngửa lên, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Phó Lâm Viễn đè cô, hôn càng sâu hơn, cũng mạnh mẽ hơn.

Soạt... Áo khoác rơi xuống đất.

Cánh tay Trần Tĩnh theo bả vai, vòng qua cổ anh.

Anh đè chặt cô lên cửa, vùi đầu hôn, ngón tay sờ đường cong ở eo cô, lần nữa giữ lấy chiếc eo mảnh mai của cô.

Đầu ngón tay anh nóng bừng.

Trần Tĩnh nhắm mắt, cô thừa nhận rằng cô yêu người đàn ông này, yêu nụ hôn của anh, cũng yêu mọi thứ thuộc về anh.

Thời gian dần trôi. 

Nơi này trở nên nóng bỏng, bên dưới vạt áo sơ mi của cô, eo đã lộ ra ngoài, lòng bàn tay của người đàn ông giấu bên trong áo, siết chặt eo cô.

Cửa thang máy mở ra.

Vu Tùng vừa ngước mắt thì thấy cảnh này, ngay sau đó, cửa thang máy đóng lại. Ngắn ngủi chỉ vài giây, tốc độ nhanh đến kì lạ, thang máy lại đi xuống.

Trần Tĩnh cảm thấy mình lại say rồi.

Phó Lâm Viễn tì lên môi cô, nói: “Mở cửa.”

Trần Tĩnh mơ màng tìm thẻ, “tít” một tiếng, cửa mở. Phó Lâm Viễn đẩy cửa, đẩy cô vào, sau đó lại lần nữa ép cô lên tủ giày, hôn cô.

Trần Tĩnh cảm thấy anh đã uống rất nhiều rượu.

Đều là loại bình thường cô không uống, cô say đến choáng váng, cánh môi đỏ mềm mại dán lên anh.

Phó Lâm Viễn tách ra một chút, nhìn cô chằm chằm, ghi nhớ dáng vẻ mê say của cô. Tay anh siết chặt eo cô, Trần Tĩnh không hôn được anh, bèn mở mắt, nhìn vào đôi mắt toát lên dục vọng của anh.

Trần Tĩnh bỗng tỉnh táo đôi chút.

Anh cúi đầu, cắn mở cổ áo cô, hôn lên cổ cô.

Cơ thể Trần Tĩnh run lên, muốn tránh đi, nhưng Phó Lâm Viễn giữ lại. Nụ hôn của anh quay về cổ cô, giọng anh trầm thấp: “Chưa chuẩn bị.”

“Lần sau.”

Trần Tĩnh đẩy cánh tay anh ra, tim đập loạn nhịp, hệt như giẫm trên mây. Cô thấp giọng nói: “Tôi muốn tìm đồ.”

Phó Lâm Viễn: “Cái gì?”

Trần Tĩnh đẩy anh, tỏ ý anh buông ra. 

Phó Lâm Viễn nhướng mày, buông cô ra.

Trần Tĩnh đứng vững, cô hít một hơi, đi tới chỗ để vali, ngồi xổm xuống tìm đồ. Phó Lâm Viễn đi theo, anh khoanh tay, dựa vào khung cửa, nhìn cô chằm chằm.

Cô nóng, vì vậy vừa rồi đã vứt đại áo khoác lên sofa.

Lúc này cô chỉ mặc áo sơ mi và váy ôm, mà áo sơ mi đã nhàu nhĩ, tóc cũng rối. Trần Tĩnh lục tìm ra một hộp thuốc, cô giơ lên đưa cho anh.

“Thuốc giải rượu.”

Tư thế này của cô, cổ ngẩng lên, cánh tay trắng nõn, vẻ mặt nghiêm túc. 

“Cuộc họp thượng đỉnh vẫn đang diễn ra.”

Phó Lâm Viễn nhìn cô chốc lát, đột ngột đi tới cầm lấy thuốc trong tay cô, sau đó cúi người nhìn cô đăm đăm: “Vì vậy, không thể làm?”

Trái tim Trần Tĩnh đập mạnh, cô im lặng quỳ tại chỗ, sau đó lại đứng lên, đi tới bên bàn, rót một ly nước rồi đi ra đưa cho anh, tỏ ý bảo anh uống thuốc.

Phó Lâm Viễn đứng thẳng người, nghịch hộp thuốc. Vài giây sau, anh lấy một viên bỏ vào miệng, để trên đầu lưỡi rồi cầm lấy ly nước trong tay cô, một hơi uống hết, yết hầu hiện lên rõ ràng.

Trần Tĩnh thở phào một hơi, nhìn anh, nói: “Tổng giám đốc Phó, ngủ sớm một chút.”

Phó Lâm Viễn cũng nhìn cô.

Ánh sáng trong phòng cô mờ tối, cô đứng ở đó lộ ra một chút yếu ớt, nhưng cũng có cả dáng vẻ điềm tĩnh và kiềm chế như lần đầu họ gặp nhau.

Anh nhìn cô một lúc lâu, sau đó đưa tay cởi cà vạt và cổ áo: “Em cũng ngủ sớm đi.”

Nói xong, anh đi về phía cửa phòng.

Trần Tĩnh đứng tại chỗ nhìn anh đi, cho đến khi cửa đóng lại, cô mới ngồi xuống giường, rồi bắt đầu ngẩn ngơ.

Có đôi khi, anh thật sự xấu xa, nhất là lúc tấn công một người phụ nữ.

Ngồi một lúc, Trần Tĩnh cầm lấy ly đi rót nước, uống một ngụm lớn, để đề phòng, cô cũng uống một viên thuốc giải rượu.

Sau đó cô mới cầm đồ ngủ đi tắm.

Vì cuộc họp thượng đỉnh diễn ra trong hai ngày, ngày mai là ngày cuối cùng, cũng rất quan trọng, Trần Tĩnh không nghĩ nhiều nữa, tắm xong thì đi ngủ. Nhưng cả đêm này, Trần Tĩnh luôn ra mồ hôi, ngủ không yên giấc, cô dậy mấy lần, sau đó mới mơ màng phát hiện mình đến tháng, nửa đêm cô phải vào nhà vệ sinh xử lý.

Xong xuôi, cô uống hai ly nước ấm rồi lại nằm xuống giường.

Đến sáng sớm, bụng đau không chịu được, cơn đau đến tháng của cô lại đến.

...

Tảng sáng, hành lang yên tĩnh, Vu Tùng từ trong phòng đi ra, nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ nhưng Trần Tĩnh vẫn chưa ra, Vu Tùng đợi ở cửa phòng Trần Tĩnh một lúc mà vẫn không thấy cô ra, chỉ đành gọi điện thoại cho cô, nhưng điện thoại tắt máy, Vu Tùng ngẩng người. Lúc này, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra.

Trên cánh tay Phó Lâm Viễn vắt áo khoác ngoài, cổ áo hơi mở, anh bước ra.

Vu Tùng lập tức nói: “Tổng giám đốc Phó, điện thoại của thư ký Trần tắt máy."

Phó Lâm Viễn hơi khựng lại, anh nhìn vào cánh cửa phòng đóng kín đó.

Trong nháy mắt, mày anh cau lại, cô trốn rồi?

Ngay sau đó, anh phủ định suy nghĩ này. Anh bảo Vu Tùng gõ cửa, Vu Tùng không do dự mà bước tới gõ cửa, vẫn không có động tĩnh gì.

Phó Lâm Viễn bảo Vu Tùng gọi điện thoại cho quản lý, chẳng mấy chốc, quản lý chạy đến.

Phó Lâm Viễn: “Mở cửa.”

Quản lý cầm thẻ khóa dự phòng, vội đi tới mở cửa. Phó Lâm Viễn sải bước lớn đi vào, rẽ qua tủ, vừa nhìn đã thấy người phụ nữ đang nằm nghiêng trên giường, tay nắm chặt gối. Phó Lâm Viễn biến sắc, ngồi bên giường, nắm lấy bả vai cô: “Trần Tĩnh.”

Trần Tĩnh cả đêm ngủ không ngon, cơn đau khiến cô hơi mơ màng. Trong phòng không mở rèm, vì vậy không biết thời gian. Cô mơ màng mở mắt, đầu đầy mồ hôi, tóc cũng rối tung.

Bàn tay nắm bả vai cô của Phó Lâm Viễn siết chặt.

Trần Tĩnh nhận ra là Phó Lâm Viễn, cô nắm cổ áo anh nói: “Tôi đau, anh lấy khăn rồi nhúng nước nóng giúp tôi.”

Phó Lâm Viễn quay đầu nhìn, trên tủ đầu giường có một cái khăn, anh cầm lên đi vào phòng tắm, nhìn thấy một góc băng vệ sinh vứt trong thùng rác, anh dời mắt đi, nhúng khăn vào nước ấm, sau đó vắt nước rồi xoay người đi ra ngoài.

Trần Tĩnh nhìn thấy anh ra, giơ tay muốn cầm lấy khăn.

Phó Lâm Viễn ngồi xuống, đưa tay vào trong chăn, luồn vào bụng cô, dứt khoát dán khăn lên trên. Trần Tĩnh sửng sốt, vô thức giơ tay nắm lấy tay anh.

Anh cụp mắt nhìn cô: “Lần nào đến cũng đau à?”

Trần Tĩnh vẫn rất đau, cơn đau âm ỉ.

Cô không ngờ anh lại biết, bên dưới chăn, cô nắm cổ tay anh, nói: “Thỉnh thoảng, tháng này ăn nhiều đồ lạnh.”

Vẻ mặt Phó Lâm Viễn vẫn vậy, anh ngước mắt, gọi: “Vu Tùng.”

Vu Tùng đứng ở tủ giày, đưa lưng về phía họ, nghe thấy anh gọi, anh ta đi ra, không dám nhìn Trần Tĩnh mà nhìn Phó Lâm Viễn. 

Giọng Phó Lâm Viễn trầm thấp: “Mua thuốc, thuốc giảm đau.”

Vu Tùng gật đầu: “Vâng.”

Sau đó, anh ta bước nhanh ra ngoài. 

Thì ra là đau bụng kinh?

Phụ nữ đau bụng kinh sẽ đau như vậy sao?

Cửa đóng lại, trong lòng yên tĩnh.

Thực ra buổi sáng nay không đau bằng tối qua, Trần Tĩnh cả đêm không ngủ nên cô rất buồn ngủ, hơi nóng ấm áp ở bụng khiến cô mơ màng muốn ngủ.

Cô cố tỉnh táo, ngước mắt nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó, hôm nay tôi xin nghỉ.”

Phó Lâm Viễn trầm giọng đáp: “Ừm.”

Trần Tĩnh nhìn mặt anh từ trên xuống dưới, sau đó từ từ nhắm mắt lại ngủ. Cô không đau như tối qua nữa, có lẽ có thể ngủ một giấc ngon. Nhìn cô ngủ, Phó Lâm Viễn rút tay ra, cầm lấy khăn đi vào phòng tắm, lần nữa nhúng nước ấm rồi đi ra. Anh ngồi bên giường, lại đưa khăn vào trong chăn.

Vén áo ngủ của cô lên, anh đặt khăn lên bụng cô.

Trần Tĩnh ngủ mơ, vươn tay nắm cổ tay anh.

Phó Lâm Viễn khẽ híp đôi mắt hẹp dài, cô thật sự rất tin tưởng anh.

Chẳng bao lâu sau, Vu Tùng quay về, anh ta chạy đến mức đầu đầy mồ hôi. Vào phòng, Vu Tùng đặt thuốc lên tủ đầu giường, anh ta thấy Phó Lâm Viễn ngồi bên giường, tay vẫn đặt trên bụng Trần Tĩnh. Cổ áo người đàn ông hơi mở, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn người phụ nữ đang ngủ say. Vu Tùng hơi ngẩn ra, anh ta chưa từng thấy Phó Lâm Viễn như vậy.

Vu Tùng khẽ nói: “Tổng giám đốc Phó, thuốc này?”

Phó Lâm Viễn: “Để đó.”

Vu Tùng nghĩ ngợi, lấy miếng dán bụng tiện tay mua trong túi ra, anh ta mở ra, đưa cho Phó Lâm Viễn, nói: “Tổng giám đốc Phó, hay là dùng cái này, khăn sẽ nguội, cái này có thể giữ ấm.”

Phó Lâm Viễn nhìn miếng dán trong tay anh ta, rút khăn của Trần Tĩnh ra, nhận lấy miếng dán đó. Vu Tùng biết điều rời đi trước, Phó Lâm Viễn vén chăn, cẩn thận dán miếng dán lên bụng Trần Tĩnh. Cô mặc đồ ngủ dáng dài, đường cong ở eo xinh đẹp và trắng mịn.

Phó Lâm Viễn yên lặng nhìn một lúc mới đắp chăn lại cho cô.

Có lẽ tối qua cô ngủ không ngon, bên giường rất lộn xộn. Phó Lâm Viễn nhìn đồng hồ, đứng lên rời đi. Vu Tùng ở ngoài cửa đợi anh, thấy anh đi ra, đóng cửa phòng Trần Tĩnh lại.

Phó Lâm Viễn chỉnh lại tay áo, đi về phía thang máy, nói: “Tôi ngồi xe Yến Tuân, cậu ở đây trông cô ấy.”

“Vâng.”

Vu Tùng nhìn cửa thang máy đóng lại, quay về cửa phòng Trần Tĩnh.

...

Có miếng dán bụng này, Trần Tĩnh thoải mái hơn rất nhiều. Cô ngủ một giấc đến mười một giờ trưa, lưng cô đẫm mồ hôi, cô ngồi dậy, người vẫn hơi mơ màng.

Cảm giác bụng có gì đó, cô cúi đầu nhìn, là miếng dán bụng bình thường cô hay dùng, lần này Trần Tĩnh không ngờ kinh nguyệt sẽ đến đúng ngày như thế. Cô thường bị trễ ba bốn ngày, vì vậy cô không chuẩn bị cái này, băng vệ sinh để trong túi mỹ phẩm, vì để phòng hờ nên chỉ có một miếng. Còn miếng dán bụng này...

Hình ảnh trước khi ngủ hiện về.

Anh làm ấm khăn cho cô, vậy miếng dán bụng này là anh dán rồi.

Trái tim Trần Tĩnh loạn nhịp, cô cầm điện thoại, phát hiện đã hết pin rồi. Thời lượng pin của chiếc điện thoại cũ này quá ngắn, Trần Tĩnh vội sạc pin, chẳng mấy chốc, thông báo nhảy ra.

Vu Tùng: [Dậy thì nói với tôi một tiếng, tôi mang cơm cho cô.]

Là tin nhắn một tiếng trước.

Trần Tĩnh lập tức trả lời lại anh ta: [Tôi dậy rồi, anh không đến hội trường cuộc họp thượng đỉnh à?]

Vu Tùng không trả lời.

Trần Tĩnh vội xuống giường sửa soạn, trong phòng rất lộn xộn, hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc họp thượng đỉnh, chiều là về rồi. Dọn dẹp xong, cô thay quần áo thì có người gõ cửa, Trần Tĩnh đứng lên đi mở cửa. Vu Tùng xách cơm đứng bên ngoài, cười nói: “Thế nào? Đỡ hơn chưa?”

Trần Tĩnh đã buộc tóc lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú.

Cô tránh sang một bên, nói: “Đỡ nhiều rồi, sao anh không đến cuộc họp thượng đỉnh?”

Vu Tùng đặt cơm lên bàn trà, ngồi xuống, nhìn cô, nói: “Cô nói xem tại sao? Tổng giám đốc Phó bảo tôi ở lại.”

Trần Tĩnh khựng lại.

Cô đi tới, cầm một chiếc ly dùng một lần rót nước cho Vu Tùng, sau đó cũng rót cho mình một ly, đi tới ngồi xuống sofa đơn.

Vu Tùng đưa đũa cho cô, cô nói: “Cảm ơn.”

Trầy trật cả buổi tối, thực ra cô cũng đói rồi.

Vu Tùng mua cơm chiên, Trần Tĩnh cúi đầu ăn.

Vu Tùng nhìn cô, hai người đều im lặng. 

Thực ra Vu Tùng nhìn ra được Trần Tĩnh không phải không động lòng với tổng giám đốc Phó, nhưng tình cảm cô dành cho tổng giám đốc Phó dường như không giống với kiểu của nhóm Hoàng Mạt, cụ thể là gì thì anh ta rất mơ hồ. Ăn trưa xong, tinh thần Trần Tĩnh tốt hơn một chút, cô dọn dẹp bàn.

Vu Tùng nói: “Buổi tối, tổng giám đốc Phó và anh Yến có hẹn, anh Văn cũng về rồi, tôi đưa cô về nhà trước, hôm nay cô nghỉ ngơi cho khỏe.”

Trần Tĩnh cười đáp: “Được.”

Dù sao hôm nay cô cũng xin nghỉ rồi.

“Cô thu dọn đi.” Vu Tùng đứng lên rời đi.

Trần Tĩnh ừ một tiếng, cô dọn sơ phòng vì bừa bộn quá. Sau đó, cô nhét đồ vệ sinh cá nhân và đồ ngủ các thứ vào vali, đóng lại rồi kéo ra ngoài. Không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy Phó Lâm Viễn đang ngậm một điếu thuốc chưa châm lửa, tay cầm điện thoại, đang nhận cuộc gọi.

Anh vừa ra khỏi thang máy, ngước mắt đã nhìn thấy cô.

Bước chân Trần Tĩnh khựng lại.

Phó Lâm Viễn im lặng nhìn cô.

Trần Tĩnh nắm chặt vali, lúc này, cà vạt của Phó Lâm Viễn rơi xuống đất, Trần Tĩnh vô thức thả vali ra, sau đó đi tới nhặt lên.

Cô giơ tay đưa cho Phó Lâm Viễn.

Phó Lâm Viễn không nhận, anh nghe người ở đầu kia điện thoại nói chuyện, người ở đầu kia chính là cậu ấm của nhà họ Cố.

Trần Tĩnh cứ giơ tay như thế một lúc, cuối cùng cô dứt khoát đi tới, đeo cà vạt lên cổ anh. Phó Lâm Viễn cúi đầu, để tiện cho cô. Trần Tĩnh gập cổ áo sơ mi của anh lại, vết thương ở xương quai xanh đã nhạt đi, cô im lặng cài khuy, sau đó kéo cà vạt lại.

Hành lang bỗng chốc yên tĩnh, Trần Tĩnh thắt rất cẩn thận, Phó Lâm Viễn cụp mắt nhìn cô: “Còn đau à?”

Trần Tĩnh ngước mắt, lắc đầu, đáp: “Hết đau rồi.”