Hoa Hồng Đỏ

Chương 85




Những ngón tay nắm lấy cánh tay anh siết chặt hơn, như muốn để lại dấu ấn. Gió đột nhiên nổi lên, từ bên cạnh thổi qua, mái tóc Trần Tĩnh tung bay, nhìn từ xa rất đẹp, Phó Lâm Viễn hơi rời đi, Trần Tĩnh ngẩng đầu, bờ môi cô đỏ mọng, ánh mắt xinh đẹp nhìn anh chăm chú.

Đầu ngón tay của Phó Lâm Viễn giữ chặt cằm cô.

Anh cũng cúi đầu nhìn cô.

Đôi mắt anh vẫn sâu thẳm, nhìn không thấu.

Trần Tĩnh giơ tay lên, chạm vào một bên mặt anh.

Phó Lâm Viễn ôm chặt lấy eo cô theo phản xạ, Trần Tĩnh sờ gò má chân thực của anh, nhưng vẫn cảm thấy hơi không chân thực, cô cảm giác như mình sắp gần đến chỗ anh, như con thiêu thân lao vào ngọn lửa.

Nhưng cô lại rất rõ, bây giờ cô muốn một tương lại ổn định.

Lần đầu tiên cô có thể tỉnh táo rời đi.

Vậy lần thứ hai thì sao, cô cảm thấy nếu để mất anh một lần nữa, ngay cả những xương cốt của cô cũng sẽ bị vỡ vụn. Đi theo anh hơn hai năm, cô hiểu rõ anh xem nhẹ tình cảm như thế nào.

Hoặc nên nói là anh xem nhẹ những người phụ nữ ở xung quanh mình.

Đó là lý do tại sao cô rất quan tâm đến cụm từ Seulement vous mà anh để trên vòng bạn bè.

Anh nói không sai.

Cô thiếu cảm giác an toàn.

Thiếu tất cả cảm giác an toàn khi sở hữu người này.

Cô khẽ chạm vào mắt anh.

Giọng trầm thấp khàn đặc của anh vang lên: "Đang suy nghĩ gì vậy?"

Trần Tĩnh bình tĩnh lại, nhìn thẳng vào mắt anh nói: "Không có, tôi phải về rồi."

"Mẹ tôi hay thức dậy vào ban đêm, tôi sợ bà ấy ngã."

Phó Lâm Viễn dùng lòng bàn tay siết chặt vòng eo của cô, nói một tiếng ‘được’. Anh cũng muốn hỏi xem cô có muốn cùng anh bắt đầu lại một lần nữa không, nhưng khi nhìn thấy trong mắt cô lộ ra vẻ bối rối, Phó Lâm Viễn biết cô vẫn thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa cô có thể rung động thêm lần nữa đối với anh hay không, vẫn còn là một ẩn số.

Anh nghiêng đầu muốn hôn cô thêm một cái.

Trần Tĩnh hơi đẩy vai anh ra, nhìn anh chằm chằm, động tác của Phó Lâm Viễn khựng lại, lặng lẽ nhìn cô vài giây rồi nói: "Thật sự muốn em uống say."

Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.

Trần Tĩnh nghe xong, nói: "Tổng giám đốc Phó sai rồi."

"Đều là lòng người say."

Phó Lâm Viễn nghe vậy, hơi nhướng lông mày.

Cánh tay của Trần Tĩnh dùng sức, anh cũng thuận thế mà buông cô ra, Trần Tĩnh sửa lại mái tóc bị gió thổi tung của mình, cô bước xuống bậc thang, đi về. Phó Lâm Viễn sửa lại tay áo, xắn lên, bước xuống bậc thang bằng đôi chân dài, đi bên cạnh cô, cũng đi về. Giờ này, yên tĩnh không một tiếng động, Trần Tĩnh đi bộ dưới ánh đèn đường.

Bóng người chiếu lên nền đất.

Phó Lâm Viễn đi phía sau cô một chút, hai tay đút trong túi quần, nhìn mái tóc bồng bềnh của cô, nếu nhìn như thế này sẽ không nhìn ra đuôi tóc màu nâu của cô.

Bởi vì quá yên tĩnh, Trần Tĩnh quay người lại, đi về phía sau vài bước, hỏi anh: "Tổng giám đốc Phó, anh có sợ không?"

Khóe môi Phó Lâm Viễn khẽ co giật.

"Sợ, em có thể quay lại hôn anh một cái không?"

Trần Tĩnh nghe vậy, xoay người đi, lười trả lời lại anh, trong ánh mắt Phó Lâm Viễn có chút vui vẻ, chậm rãi đi phía sau cô.

Trần Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân của anh.

Yên tâm đi về cho tới cửa cầu thang.

Cô liếc nhìn Phó Lâm Viễn: "Tổng giám đốc Phó, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Trần Tĩnh nhìn anh thêm vài giây rồi bước lên cầu thang, một lúc sau bóng người biến mất ở cầu thang, Phó Lâm Viễn đứng ở đó một lát, sau đó xoay người đi về phía chiếc xe con màu đen đậu ở lối vào siêu thị, Vu Tùng mở cửa xe cho anh, Phó Lâm Viễn không lên xe ngay, anh cụp mắt nhìn Vu Tùng một cái.

"Hoa hồng trắng, Cố Quỳnh, do cậu nói?"

Vu Tùng ngẩn ra, anh ta ngước mắt lên, chợt nhớ đến những gì anh ta đã nói với Trần Tĩnh khi bay đến Philadelphia. Biểu cảm lúc đó của Trần Tĩnh rất bình tĩnh, không nhận ra chút khác lạ nào.

Chẳng lẽ, đây chính là nút thắt trong lòng Trần Tĩnh?

Sắc mặt Vu Tùng hơi thay đổi.

Anh ta gật đầu.

"Tổng giám đốc Phó, lúc đó tôi chỉ tường thuật lại sự thật mà thôi."

Phó Lâm Viễn giơ tay sửa lại cổ áo, từ trên nhìn xuống nói: "Tôi từng nói cô ta là hoa hồng trắng sao?"

Trái tim Vu Tùng đập thình thịch.

Anh ta lắc đầu.

Sắc mặt Phó Lâm Viễn rất lạnh lùng.

Sau đó, anh cúi người ngồi vào xe: "Tự nhận hình phạt đi."

"Vâng." Vu Tùng trả lời, anh ta đóng cửa xe lại, đi vòng qua ghế lái, thầm nghĩ cũng may là Trần Tĩnh không biết ý nghĩa của hoa hồng trắng.

Muốn mà không thể nào có được, nhất định phải lấy cô ấy, đời đời kiếp kiếp, thử thăm dò, đây là ý nghĩa của hoa hồng trắng.

Nhưng Cố Quỳnh, hiển nhiên không phải là người đang được nói đến.

Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi thị trấn Chu, hướng về trung tâm thành phố, đèn đường chiếu rọi vào trong xe, Phó Lâm Viễn nhắm mắt nghỉ ngơi, anh cũng không mở mắt, chỉ nói: "Thuê một ngôi nhà ở thị trấn Chu, đừng cách xa cô ấy quá."

Vu Tùng nghe xong, đáp: "Vâng."

_

Cô cẩn thận đóng cửa lại, Trần Tĩnh nhìn về phía phòng của Tiếu Mai, cửa đóng chặt, Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm bước về phòng mình. Sau khi trở về phòng, Trần Tĩnh thay bộ đồ ngủ rồi ngồi ở bên đầu giường, cô ngồi dựa vào đầu giường ngẩn người một lúc, sau đó mới kéo chăn nằm xuống.

Quá mệt.

Chẳng mấy chốc, Trần Tĩnh đã chìm vào giấc ngủ say.

Sáng hôm sau, Trần Tĩnh thức dậy sửa lại bản kế hoạch, rồi gửi nó cho Phùng Chí. Sau đó, cô ra ngoài rửa mặt, Tiểu Mang nhìn thấy cô đi ra thì cười tủm tỉm.

Ánh mắt tràn ngập vẻ muốn buôn chuyện.

Trần Tĩnh phớt lờ cô ấy, rửa mặt xong rồi thay quần áo. Hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm, Tiếu Mai uống nước xong thì nắm tay Trần Tĩnh nói: "Con đi chợ mua đồ ăn, mua nhiều chút."

Trần Tĩnh nhìn vào mắt Tiếu Mai, hỏi: "Sao vậy?"

Tiếu Mai: "Lỡ có khách tới thì sao."

Trần Tĩnh nghe xong, có lẽ biết được khách trong miệng bà ấy nói đến là ai, cô nói cô sẽ cố gắng mua, nhưng cũng không thể mua quá nhiều. Tiếu Mai cười nói: "Được."

Sau đó, Trần Tĩnh vào bếp làm bữa sáng.

Trần Tĩnh hỏi Tiếu Mai đêm qua ngủ có ngon không.

Tiếu Mai gật đầu ý bảo ngủ ngon.

Lòng Trần Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, ăn sáng xong, Trần Tĩnh đi xuống lầu, cô không đi chợ ngay mà đi siêu thị, hôm nay ông Chung tổ chức họp ở siêu thị, vừa quay đầu thì nhìn thấy Trần Tĩnh bước vào, ông Chung cười nói: "Cô Trần, hôm nay siêu thị có giảm giá đấy."

Trần Tĩnh đã từng gặp ông Chung một lần khi cô ở Phó Hằng.

Là Phùng Chí đã tuyển dụng, sau đó hình như được chuyển tới chi nhánh ở Lê Thành, hai người không thân quen, Trần Tĩnh mỉm cười với ông ta, sau đó đi vào trong mua quà.

Bởi vì phải mua rất nhiều.

Ông Chung lúc nào cũng chú ý đến cô, nhìn thấy hai tay cô cầm không hết, lập tức kêu người đẩy xe tới giúp cô, người nhân viên không hiểu sao người cấp trên này lại nịnh nọt Trần Tĩnh như vậy, cô ta bĩu môi đẩy xe tới, Trần Tĩnh nói một tiếng cảm ơn xong rồi đặt mọi thứ vào trong xe.

Sau đó chọn thêm một vài cái phối chung, mới đẩy xe đi ra ngoài.

Ông Chung đích thân tính tiền cho Trần Tĩnh, ông ta nhìn đồ trong xe rồi nói: "Cô Trần, chắc không cầm hết được nhiều đồ như thế đúng chứ? Lát nữa tôi sẽ kêu người mang đến giúp cô."

Trần Tĩnh định nói không cần.

Nhưng nhìn thấy những thứ đã mua, quả thật cô xách hai tay cũng không cầm hết. 

Cô nói được, cảm ơn.

Ông Chung giảm giá cho Trần Tĩnh, là kiểu âm thầm giảm giá, Trần Tĩnh tính toán thấy không được đúng cho lắm, nhìn ông Chung, ông Chung cười nói: "Cô Trần rất ít khi đến siêu thị, hiếm lắm mới tới một lần, áp dụng nhiều mã giảm giá cùng lúc nên mới thế, lần sau sẽ không còn chuyện tốt như vậy nữa."

Trần Tĩnh ngập ngừng trong chốc lát.

Nói: "Cảm ơn, mọi người không lỗ là được."

"Yên tâm đi, chuỗi cung ứng của chúng tôi rất thuần thục." Ông Chung nói.

Sau đó, ông ta gọi một nhân viên tới, và cả ông ta giúp cô xách đồ về, Trần Tĩnh cũng cầm đầy hai tay, băng qua đường, về nhà.

Hai người bọn họ để đồ ở cửa ra vào, Trần Tĩnh đưa cho họ mỗi người một chai nước, ân cần chu đáo, ông Chung mỉm cười nhận lấy rồi dẫn người nhân viên xuống lầu đi về.

Tiếu Mai nhìn thấy những thứ mà Trần Tĩnh đã mua.

Bà ấy biết.

Trần Tĩnh muốn tặng nó cho những người dì có mối quan hệ tốt kia, hôm qua họ cũng ở hiện trường, có một số người trong số họ vô tình bị thương. Làm xong hết việc này, Trần Tĩnh đi chợ mua đồ ăn, nhân tiện mang quà cho đám người dì Tiêu, khi đến quầy rau của dì Tiêu, dì Tiêu quay người lại đã thấy Trần Tĩnh, cô khẽ mỉm cười, đang định nói chuyện.

Dì Tiêu cũng lập tức nở nụ cười, vẻ mặt hoàn toàn như không có chuyện gì, bà cười hỏi: "Hôm nay Trần Tĩnh mua khoai tây không? Có khoai tây mới đào lên đấy."

Trần Tĩnh ngập ngừng đôi chút.

Cô cười nói: "Dạ, lấy một ít ạ."

"Vậy dì lấy cho con." Dì Tiêu quay người lấy khoai cho Trần Tĩnh, Trần Tĩnh lựa thêm mấy món rau khác, cùng đem ra cân, đưa tiền xong, Trần Tĩnh đặt quà lên quầy rau, nói: "Dì Tiêu, ngày nào con cũng ăn rau thơm của dì mà không trả tiền, cũng ngại lắm, hai ngày nay con đi siêu thị mua ít quà, con mang cho dì một phần nè."

Cô không nhắc chuyện xảy ra hôm qua.

Dì Tiêu nhìn thấy món quà, nhìn nó một lát rồi mỉm cười, nhận lấy nói: "Được, vậy dì nhận nó, gần đây dì bận rộn, cũng không có thời gian đi siêu thị, nghe nói có rất nhiều đồ mới."

Trần Tĩnh cười nói: "Đúng vậy, đợi chân của mẹ con khỏe lại, hai người có thể cùng đi dạo một vòng."

"Được." Bà vui vẻ đồng ý.

Trần Tĩnh nhìn thấy bà nhận, mới thở phào nhẹ nhõm, sau khi tạm biệt bà xong, cô đi đến gian hàng tiếp theo, Dì Tiêu cầm món quà, nhìn theo bóng lưng cô.

Nghĩ trong lòng, Trần Tĩnh thật sự rất khác biệt, có phần khác so với một số cô gái trong thị trấn này.

Chẳng trách Chu Thần Vĩ thích cô.

Chỉ là Lâm Tú Lệ không có phúc phần đó.



Sau khi mua đồ ăn xong.

Trần Tĩnh về nhà ướp sườn, Phùng Chí đọc xong bản kế hoạch, anh ta bảo Trần Tĩnh in nó ra, đưa cho Phó Lâm Viễn ký tên là được. Máy in ở trong văn phòng, Trần Tĩnh lau tay, cầm laptop xuống lầu, đi đến tòa nhà văn phòng.

Cô bước lên cầu thang.

Vừa lên tầng ba, cô đã nhìn thấy một bóng người cao lớn quay lưng về phía cửa cầu thang, đang nói chuyện điện thoại, vai rộng chân dài. Chỉ với tấm lưng đã thu hút người khác, bước chân Trần Tĩnh hơi dừng lại, sau đó cô đi lên, không làm phiền anh gọi điện thoại, cô đi về phía cửa văn phòng, Phó Lâm Viễn nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn.

Sải bước chân đi theo cô.

Ánh nắng chiếu vào, màu nâu ở đuôi tóc của cô rõ ràng hơn.

Cô nhuộm tóc, cũng rất đẹp.

Tiếng ‘cạch’ vang lên, Trần Tĩnh mở cửa, cô đi kéo rèm cửa, ánh sáng lập tức chiếu vào, Phó Lâm Viễn thuận tay kéo ghế, ngồi dựa vào thành ghế tiếp tục nghe đầu dây bên kia nói chuyện.

Trần Tĩnh đi in giấy tờ, một lúc sau cô in ra một bản kế hoạch, đặt nó vào tập kẹp tài liệu, đưa bản kế hoạch cho anh, Phó Lâm Viễn cầm lấy nó bằng một tay, sau đó bảo đầu dây bên kia cúp máy đây. Đầu dây bên kia là Lục Thần, nói rằng muốn nói chuyện với Trần Tĩnh, thế nhưng Phó Lâm Viễn nhanh chóng cúp máy.

Trần Tĩnh không nghe thấy giọng nói của Lục Thần.

Phó Lâm Viễn mở bản kế hoạch ra, cẩn thận đọc.

Trần Tĩnh đi lại bàn, rót một ly nước ấm, bưng tới, đặt ở bên cạnh. Lúc này, có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Trần Tĩnh ngước mắt nhìn.

Người đến là Chu Thần Vĩ.

Bởi vì ngủ không ngon, nên trông anh ta hơi suy sụp, anh ta nhìn thấy Phó Lâm Viễn trong văn phòng, sững sờ vài giây, Trần Tĩnh đi về phía anh ta, Chu Thần Vĩ nhìn Trần Tĩnh, dưới đáy lòng mãnh liệt xông lên cảm giác áy náy: "Thật sự xin lỗi, chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng không biết nên nói gì, Trần Tĩnh, tôi chỉ muốn đối xử tốt với em."

Trần Tĩnh hơi ngẩn ra.

Phó Lâm Viễn ngồi ở phía sau xem bản kế hoạch, lại lật sang một trang khác.

Trần Tĩnh nói: "Không sao đâu, đều đã qua rồi."

Chu Thần Vĩ do dự một lúc, anh ta nói: "Tôi muốn nói chuyện với em về việc cổ phiếu chui. Nếu bây giờ em không tiện, đợi em bận xong rồi chúng ta nói sau."

Trần Tĩnh nghĩ cũng được, cô gật đầu, định nói được.

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: "Nói bây giờ đi."