Hoa Hồng Nhỏ Của Anh

Chương 24




Edit: Meimei

Quan San hỏi Kiều Gia Thuần có muốn đi chơi không, bọn họ muốn đi cắm trại ở Bắc Sơn. Kiều Gia Thuần không có tâm tình nên không muốn đi. Quan San năn nỉ: “Cậu không phải là muốn ở nhà đến già luôn chứ, đi ra ngoài chơi, hít bầu không khí mới mẻ mới tốt.”

Kiều Gia Thuần nói: “Tớ không muốn làm kỳ đà cản mũi.”

Quan San nói: “Không phải chỉ có mình tớ và Hướng Bắc, còn có rất nhiều người a.”

Lúc Kiều Gia Thuần cùng Quan San và Hướng Bắc đến nơi cắm trại, đích thực thấy rất nhiều người.

Lý Tuấn thấy Kiều Gia Thuần thì rất cao hứng, cùng Kiều Gia Thuần chào hỏi: “Gia Thuần.”

Kiều Gia Thuần cười với anh.

Quan San đối với Lý Tuấn là cho hắn thêm tí màu sắc, có nghĩa là cô đã giúp anh hẹn người đi ra, tiếp theo nhìn bản lĩnh của anh ra sao.

Hướng Bắc đem Quan San lôi đi giúp anh dựng lều trại, bất quá chủ yếu là anh làm Quan San đứng nhìn.

Hướng Bắc nói với Quan San: “Em làm như vậy không tốt được?” Anh hướng Kiều Gia Thuần nháy mắt.

Quan San biết anh nói chuyện cô tạo cơ hội cho Lý Tuấn tiếp xúc với Kiều Gia Thuần.

Quan San lơ đễnh: “Có cái gì không tốt a. Lý Tuấn vừa ôn nhu vừa có tiền, lại đẹp trai, kết đôi với Gia Thuần thì quá đẹp. Hơn nữa Gia Thuần có thể chế ngự anh ta, chứ không phải giống như Lục Cảnh Hành tâm cơ thâm trầm kia. Bây giờ cô ấy đụng tường biết đau, quay đầu lại mới thấy Lý Tuấn là đàn ông tốt.”

Hướng Bắc lắc đầu một cái.

Quan San mất hứng: “Anh có ý gì a, có gì thì cứ nói thẳng.”

Hướng Bắc nói: “Anh bây giờ thấy em ngoài mặt khôn khéo nhưng thực tế rất ngốc.”

Quan San tức giận, đá Hướng Bắc đang dựng lều ngã oạch: “Anh mới ngốc!”

Buổi tối, Kiều Gia Thuần ăn đồ ăn Lý Tuấn nướng cho cô. Lý Tuấn nướng xâu thịt dê rất tốt, bên ngoài vàng cháy xém, bên trong mềm, còn có rải thêm một ít bột ớt lên miếng thịt, đặc biệt thơm. Kiều Gia Thuần không nhịn được ăn nhiều thêm mấy miếng, nhưng bị cay đến hà hơi le lưỡi.

Lý Tuấn bận bịu rót nước cho Kiều Gia Thuần.

Sau đó, Lý Tuấn chỉ có thể rải một chút ít ớt bột lên xâu thịt cho Kiều Gia Thuần. Kiều Gia Thuần nhìn xâu thịt của người khác là một màu hồng diễm của ớt mà của cô thì không, liền nói Lý Tuấn: “Cho em thêm một ít ớt bột nữa đi!”

Lý Tuấn đành keo kiệt cho thêm một chút nhưng Kiều Gia Thuần không thỏa mãn, cô tiến tới cướp lấy lọ đựng ớt bột trong tay Lý Tuấn. Lý Tuấn nắm chặt lấy lọ ớt bột, anh không muốn cho Kiều Gia Thuần ăn cay quá.

Kiều Gia Thuần dùng một tay đè chặn Lý Tuấn lại, không cho anh đứng lên bởi vì vóc dáng của Lý Tuấn so với cô thì cao hơn, nếu Lý Tuấn đứng lên, cô sẽ bị mất ưu thế. Kiều Gia Thuần cướp được lọ ớt bột, cô nắm chặt không buông.

“Cách cách.” Một tiếng rất nhỏ, nắp và thân của lọ đựng bột ớt bị tách ra, bột ớt ào ào rớt xuống.

Chật vật nhất là Lý Tuấn, anh bị ớt bột làm cay sặc.

Kiều Gia Thuần cũng bị, cô vội vàng lùi về phía sau bỏ chạy, vừa chạy vừa cười.

Lý Tuấn bị sặc một lúc mới tỉnh lại, anh chạy đến bắt lấy Kiều Gia Thuần: “Em cố ý?”

Kiều Gia Thuần giống như gà con bị chim ưng bắt được, đáng thương khoát khoát tay: “Không phải, không phải.”

Lý Tuấn bị ớt bột làm cay mắt. cả hai con mắt đều đỏ, Kiều Gia Thuần giúp anh nhỏ nước nhỏ mắt. Lý Tuấn nằm trên đệm, áo khoác của anh thì đặt trên đầu gối, anh có chút thích ý, thong thả nói: “Thật ra, như thế này cũng không tệ.”

Kiều Gia Thuần không chú ý nghe Lý Tuấn nói cái gì, cô đang ngẩng người ngắm bầu trời đêm. Hôm nay thời tiết rất tốt, bầu trời đêm rất đẹp, một vài ngôi sao chợt lóe một cái cũng nhìn rất rõ ràng.

Cô đã rất lâu rồi không có ngắm sao, mà giờ phút này, tâm tình của cô rất điềm tĩnh.

Kiều Gia Thuần ngắm sao, Lý Tuấn ngắm Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần rất nhanh ý thức được Lý Tuấn đang nhìn cô: “Anh nhìn em làm gì?”

Lý Tuấn nói: “Em so với mấy ngôi sao kia còn đẹp hơn.”

Kiều Gia Thuần quay đầu đi, không nhìn anh, mím môi, có chút muốn cười bởi vì mắt của Lý Tuấn đang rất đỏ, nhìn rất buồn cười.

Lý Tuấn ngồi dậy, nhẹ nhàng ôm lấy Kiều Gia Thuần. Kiều Gia Thuần giãy giụa một chút, Lý Tuấn đột nhiên che mắt anh.

Kiều Gia Thuần vội hỏi, Lý Tuấn nói mắt anh bị đau. Kiều Gia Thuần liền quên giãy giụa, tùy ý để Lý Tuấn ôm.

Một lát sau, Kiều Gia Thuần ngượng ngùng đứng lên nói phải đi tìm Quan San. Lý Tuấn cầm áo khoác của mình lên đưa cho Kiều Gia Thuần. Kiều Gia Thuần nói không cần. Lý Tuấn hỏi cô có mang theo áo khoác không, Kiều Gia Thuần nói không có.

Lý Tuấn nói: “Ban đêm ở trên núi lạnh, em dùng áo khoác của anh đi.”

Lúc Kiều Gia Thuần lên núi, cái gì cũng không mang theo, lúc xuống núi lại mang theo thêm một anh bạn trai.

Mối quan hệ của Kiều Gia Thuần và Lý Tuấn phát triển có thể nói là rất nhanh.

Nhưng suy nghĩ một chút thì bọn họ cũng không phải là mới quen, thật sự nếu tính từ thời điểm bọn họ quen biết nhau thì thời gian này cũng không coi là ngắn. Đại khái là mối quan hệ của họ phát triển giống như hình xoắn ốc, ban đầu thì uốn cong sau thì đột nhiên tăng lên.

Sau khi hai người chắc chắn mối quan hệ, Lý Tuấn liền muốn đến ra mắt bố mẹ Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần nói: “Có phải là quá gấp hay không?”

Kiều Gia Thuần bị Lý Tuấn năn nỉ, cuối cùng cũng đồng ý, đem anh về ra mắt bố mẹ.

Lần đầu tiên Lý Tuấn gặp bố mẹ Kiều Gia Thuần liền nói muốn kết hôn với cô, bố mẹ Kiều Gia Thuần bị dọa sợ, cả Kiều Gia Thuần cũng vậy.

Kiều Gia Thuần nói: “Tại sao anh không nói với em trước, anh đây là tiền trảm hậu tấu.”

Lý Tuấn nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, anh thật sự muốn cùng em ở chung một chỗ.”

Ngay trước mặt bố mẹ, Kiều Gia Thuần đỏ mặt.

Sau chuyện này, Kiều Gia Thuần hỏi Quan San: “Tớ cùng anh ấy có phải nhanh quá hay không?”

Quan San nói: “Gia Thuần, cậu không phát hiện ra gì sao? Lúc cậu cùng Lục Cảnh Hành yêu nhau, anh ta chưa bao giờ nói qua muốn đi gặp bố mẹ cậu, thậm chí bố mẹ cậu đều không biết đến sự tồn tại của anh ta. Nhưng Lý Tuấn mới cùng với cậu xác nhận mối quan hệ thì liền lập tức muốn gặp bố mẹ cậu, muốn kết hôn với cậu. Cái này không phải là càng quan tâm càng gấp gáp, lại càng sợ mất đi, vì vậy muốn khẳng định với trưởng bối …”

Kiều Gia Thuần trầm mặc, trong lòng cô có chút buồn phiền, chẳng lẽ trước đó Lục Cảnh Hành không phải là đối xử nghiêm túc thật lòng với cô?

Biểu tỷ Vương Đệ cũng biết tin tức Kiều Gia Thuần muốn kết hôn, bởi vì Kiều mẹ gọi điện thoại cho bố mẹ của Vương Đệ nói chuyện này, nói bà ấy phải từ từ chuẩn bị từ bây giờ.

Nghe nói đối tượng của Kiều Gia Thuần mọi mặt đều rất tốt, trong lòng của Vương Đệ có chút ghen tị. Có diều nghe nói bọn họ quen nhau thông qua xem mắt, Vương Đệ nghĩ người quen nhau qua xem mắt chỉ là tạm bợ, không nghĩ tới Kiều Gia Thuần cũng có ngày hôm nay. Nghĩ như vậy làm lòng Vương Đệ thoải mái hơn, ngược lại còn thấy thương hại cho Kiều Gia Thuần, dẫu sao cũng là phụ nữ với nhau huống chi Kiều Gia Thuần còn là em họ của cô.

Vương Đệ đến nhà Kiều Gia Thuần, thấy Kiều Gia Thuần đang lựa chọn kiểu dáng thiệp mời.

Lúc chỉ còn hai người, Vương Đệ hỏi Kiều Gia Thuần: “Gia Thuần, em thực sự thích Lý Tuấn đó sao?”

Kiều Gia Thuần nói: “Em cảm thấy ở cùng một chỗ với anh ấy rất yên ổn.”

Vương Đệ: “Yên ổn nhưng không phải là yêu.”

Kiều Gia Thuần nói: “Em đã trải qua một cuộc tình trùng lãng, một hồi thì giống như từ mặt biển được đưa lên ngọn sóng, một hồi thì lại đột nhiên mất trọng lực cứ như vậy mà rơi xuống. Loại cảm giác lúc cao lúc thấp như vậy em thật sự không chịu nổi. Bây giờ em cảm thấy Lý Tuấn như vậy cũng thích hợp. Trước kia em không biết thưởng thức anh ấy nhưng bây giờ em thấy anh ấy rất tốt, anh ấy có thể cho em cảm giác yên ổn, rất an tâm. Đây là một loại vui vẻ khác, em cảm thấy loại vui vẻ này có thể lâu dài.”

Kiều Gia Thuần ngoài mặt nói cho Vương Đệ nghe nhưng thật ra là nói cho chính bản thân cô nghe. Nói ra như vậy giống như cô tự cho chính mình ăn một loại định tâm hoàn.

Lúc này, Kiều mẹ thúc giục Kiều Gia Thuần đi thử áo cưới. Đúng lúc có Vương Đệ ở đây, Kiều mẹ liền nói Vương Đệ ở lại góp ý một ít cho Kiều Gia Thuần.

Kiều mẹ giúp Kiều Gia Thuần lựa chọn một tiệm áo cưới do một nhà thiết kế nổi tiếng làm chủ. Nghe nói người này học thiết kế ở Ba Lan, sau đó về nước mở ra tiệm này, ban đầu là thiết kế áo cưới cho người có tiền, sau đó càng ngày càng nổi tiếng.

Kiều Gia Thuần thử một bộ lễ phục ngắn màu vàng nhạt, phía trên tựa như cái yếm, phía dưới là váy xòe rộng, chiết eo, lộ ra vóc người xinh đẹp của cô, thêm màu sắc sáng ngời, càng hiện lên vẻ xinh đẹp khả ái.

Kiều mẹ hết sức hài lòng.

Vương Đệ lấy lòng Kiều mẹ: “Váy cưới của Gia Thuần thật đẹp.”

Kiều mẹ nói: “Cái này mặc lúc mở tiệc mời tân khách, lễ phục lúc làm lễ còn chưa có may xong.”

Vương Đệ biết, cái váy này là có sẵn, thiết kế chỉ dựa vào dáng người của Kiều Gia Thuần mà chỉnh sửa cho cô. Mà váy cưới của Kiều Gia Thuần mặc trong lúc làm lễ phải đợi thiết kế lên bảng vẽ mới bắt đầu may.

Kiều Gia Thuần đứng trước gương nhìn, cô thật thích cái váy này.

Kiều mẹ đi đến nói: “Giống như còn thiếu cái gì đó.” Bà từ trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra, lấy nhẫn kim cương bên trong hộp ra.

Vương Đệ thấy chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh được đeo lên ngón tay của Kiều Gia Thuần, trong lòng cô có chút chua. Kiều Gia Thuần thật tốt số, muốn cái gì thì sẽ có cái đó, lại luôn luôn có người có điều kiện tốt bên cạnh, kết hôn thì có hôn lễ long trọng, có váy cưới thiết kế, lại còn có nhẫn kim cương.

Lúc này đột nhiên có tin nhắn weixin đến, Vương Đệ liếc nhìn, là Cổ Văn Bân. Cổ Văn Bân hẹn gặp cô tối nay, đi làm gì thì tất nhiên không cần nói cũng biết.

Vương Đệ đến khách sạn thì Cổ Văn Bân đã tắm rửa xong, thấy Vương Đệ đi vào thì không kịp chờ đợi liền muốn ôm cô, với tay vào áo Vương Đệ. Vương Đệ hôm nay tâm tình không tốt, cô không phối hợp như trước, đẩy Cổ Văn Bân ra.

Cổ Văn Bân thấy cô không vui, liền dỗ Vương Đệ. Cổ Văn Bân ôm Vương Đệ: “Sao vậy? Bảo bối.”

Vương Đệ tức giận nhìn Cổ Văn Bân một cái: “Rốt cuộc khi nào anh mới ly dị?”

Cổ Văn Bân tránh ánh mắt của Vương Đệ: “Em cho anh thêm một chút thời gian nữa …”

Vương Đệ hừ một tiếng.

Cổ Văn Bân nói: “Anh đang chuyển giao tài sản, nếu quá nhanh cô ta sẽ nghi ngờ …”

Vương Đệ cảnh cáo Cổ Văn Bân lần cuối: “Anh tốt nhất làm cho nhanh một chút, chậm nữa em sợ em sẽ không kịp chờ đợi anh.”

Cổ Văn Bân vuốt ve mông và đùi Vương Đệ: “Bảo bối, em gấp như vậy, vậy để anh phụng bồi em.” Vừa nói, Cổ Văn Bân liền nhanh tay cởi quần áo của Vương Đệ.

Vương Đệ đánh một cái lên tay Cổ Văn Bân: “Không biết xấu hổ.”

Cổ Văn Bân cầm tay cô: “Còn giận anh nữa a.”

Vương Đệ lườm anh một cái, ngồi trên giường: “Em còn có một việc muốn hỏi anh.”

“Việc gì?”

“Em phát hiện sổ sách của công ty có vấn đề rất lớn …” Vương Đệ nghiêm nghị.

“Em phát hiện ra?” Cổ Văn Bân cắt ngang lời nói của cô.

Sắc mặt Vương Đệ có chút khẩn trương: “Anh nói, chúng ta có thể hay không bị chịu trách nhiệm?”

Cổ Văn Bân an ủi cô: “Không sao, công ty nào cũng có chuyện sổ sách giả, lúc kiểm tra không phải chúng ta đã đút lót cho bọn họ rồi sao, em đừng lo lắng.”

“Em chính là sợ vạn nhất …” Vương Đệ vẫn còn lo lắng.

Cổ Văn Bân trấn an Vương Đệ: “Không có vạn nhất, cho dù có, chúng ta không phải là người đại diện của công ty trước pháp luật, trách nhiệm cũng không đổ được lên đầu chúng ta.”

“Nhưng mà …” Vương Đệ còn muốn nói nhưng Cổ Văn Bân đã bắt đầu giỡ trò với cô, miệng hắn dụ dỗ: “Bảo bối, một khoảng thời gian không ở cùng em, trách sao anh thật nhớ …. đến …. ừ …”

Vương Đệ bị Cổ Văn Bân gợi lên cảm giác, rất nhanh quên hết lời mình muốn nói.