Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 2: Oan gia ngõ hẹp




Ngày hôm sau, Bạch Thiên Thiên phó thác phụ thân mang bệnh cho dì mập hàng xóm, đi theo Chỉ Vân và Tố di lên đường, trước khi đi, Bạch Tú tài dựa nghiêng ở đầu giường, mặt mũi gầy gò bởi vì ho khan mà sung huyết đỏ bừng, hắn run rẩy nắm tay nữ nhi, dặn đi dặn lại, cuối cùng nhét một khối ngọc giác * tròn trắng tinh vào trong tay Bạch Thiên Thiên, bờ môi run rẩy, quay đầu đi chỗ khác không nói chuyện nữa.

(*) ngọc giác: hai miếng ngọc ghép thành đôi

Bạch Thiên Thiên biết, đây là vật đeo trên người mẫu thân, cũng là di vật còn sót lại. Nàng yên lặng thu vào trong tay áo, xoay người rời nhà đi, chỉ có điều nàng không dám nghĩ nếu phụ thân biết nữ nhi bảo bối bán chính bản thân mình sẽ có cảm nhận như thế nào.

Ra khỏi cửa thôn, lập tức nhìn thấy một chiếc xe ngựa sang trọng chờ ở đó, Bạch Thiên Thiên xách váy bò lên, nhìn thấy Tố di ở bên cạnh nhíu chặt chân mày, nàng coi như không nhìn thấy gì, vẻ mặt thảnh thơi vén rèm lên thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.

Không lâu sau, các nàng đã đến trấn trên gần đó, Bạch Thiên Thiên thường tới chọn mua vật phẩm ở nơi này, tất nhiên quen thuộc, lúc đi ngang qua sòng bạc Nguyễn gia nàng còn cố ý cười như không cười nhíu chặt chân mày, tiện tay ném vỏ hạt dưa trong lòng ra ngoài, những mảnh vỏ đó ở trong gió bay vèo vèo khắp nhà, thậm chí dính cả lên mặt mấy người ở trong sòng bạc.

Trong nháy mắt trước cửa sòng bạc nổ tung, mấy tên du côn cao lớn thô kẹch như hung thần ác sát nhảy ra, Bạch Thiên Thiên vội hạ màn xe xuống cao giọng hô: “Từ Thương, nếu không muốn bị đánh thì đánh xe nhanh một chút.”

Nam tử trung niên đánh xe tất nhiên nhìn rõ tình cảnh lúc nãy ở trong mắt, hắn vốn không kịp suy nghĩ vội vàng quật mông ngựa, mặt khác mồ hôi lạnh trên đầu chảy ròng ròng.

Sắc mặt Tố di chuyển từ trắng sang đỏ, sau lại từ đỏ sang trắng, cuối cùng tức giận trách mắng: “Bạch cô nương, vừa nãy cô nương làm cái gì vậy?”

Bạch Thiên Thiên vỗ tay một cái, cười hì hì, “Ta chỉ muốn nhìn coi xe ngựa Sở gia dùng tốt không, có thể chạy qua được võ vẽ mèo cào của mấy tên lưu manh sòng bạc không.”

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã chạy ra xa, lắc lư khiến ba nữ nhân trong xe thở hồng hộc, Tố di định nghiêng đầu không nhìn Thiên Thiên, nhắm mắt làm ngơ, trong lòng tiếc hận thay cho nhị tiểu thư, bỏ qua cuộc sống gấm vóc phú quý, chạy đi chịu khổ ở nhà tú tài nghèo kiết hủ lậu, cho một nha đầu vô lễ thô tục như vậy.

Ngược lại tâm tình Chỉ Vân nghịch ngợm, vẻ mặt sung huyết đỏ bừng vẫn không quên vén rèn xe lên nhìn về phía sau, không ngừng thông báo: “Bỏ rơi chạy thoát, nhìn những người đó rất hung dữ, thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Bây giờ tâm tình Bạch Thiên Thiên rất tốt, thiếu gia Nguyễn gia này dây dưa nàng không phải lần một lần hai, lúc đầu còn rất kiên nhẫn duy trì hình tượng khiêm tốn, sau mỗi lần nhìn thấy lại động tay động chân, “Thiên Thiên muội tử à, Thiên Thiên muội tử ơi.” Bạch Thiên Thiên nghe xong trong lòng chỉ có run rẩy.

Lúc này trong lòng đánh xe Từ Thương không dễ chịu như vậy, hắn và Tố di còn có Chỉ Vân, từ nhỏ đã hầu hạ phục vụ Hạ Mạt Nhi, lần này tới tìm Bạch Thiên Thiên làm thế thân thật sự là hạ sách không có cách nào, không ngờ lại tìm một người không đáng tin cậy như vậy, ngôn ngữ cử chỉ không dè dặt như đại gia khuê tú, thật sự không biết có thể bình an chịu đựng qua sáu tháng không.

Mấy người trong xe đều có tâm sự riêng, xe ngựa thoáng cái đã chạy lên đường lớn, ánh mặt trời giữa trưa xuyên qua khe hở màn xe vào, chiếu thẳng lên khuôn mặt Bạch Thiên Thiên, ánh sáng lung linh chiếu sáng gương mặt trắng trong thuần khiết, đẹp mắt không nói ra được.

Chỉ Vân ngồi bên cạnh nàng nhìn thấy không nhịn được mất hồn, nàng ta rất giống tiểu thư, nhưng lại không giống, rõ ràng giống nhau ở hàng mi nét mày nhưng lại không giống ở nét quyến rũ.

Đột nhiên, ngựa hí dài, hãm lại liên tiếp, mấy người Bạch Thiên Thiên ngồi không vững suýt nữa nhào ra ngoài, chỉ nghe thấy Từ Thương dienlanequydon trầm giọng hỏi: “Công tử là người phương nào? Vì sao lại chặn xe ngựa của phu nhân nhà ta?”

Nhưng người tới không để ý đến Từ Thương, chỉ nghe thấy một giọng nam cười xấu bụng nói về phía trong xe: “Thiên Thiên muội tử, ta biết rõ là nàng, chỉ có nàng mới đùa bỡn mấy trò xiếc như vậy, nào có ai đi ngang qua sòng bạc chúng ta chào hỏi như thế.”

Nam tử kia vừa dứt lời, Tố di oán hận nhìn chằm chằm Bạch Thiên Thiên, giống như đang nói: Nhìn coi, ngươi gây ra chuyện, người ta đã tìm tới cửa.

Bạch Thiên Thiên lại đoan đoan chính chính ngồi trong xe ngựa sửng sốt im lặng, nam tử ngoài xe đợi đã lâu, cuối cùng không nhịn được, lại nói: “Thiên Thiên muội tử…”

Nhưng mà lần này, hắn vừa kêu ra khỏi miệng, Bạch Thiên Thiên đột nhiên ngắt lời hắn: “Vị công tử này, ta nghĩ công tử nhận nhầm người, bản phu nhân là người của Sở gia Hoa Đình, vốn không phải nữ tử trong miệng công tử.” Nói xong, nàng chậm rãi vén rèm xe lên đi ra ngoài.

Thân hình của nàng từ từ hiện ra dưới ánh mặt trời, áo khoác ngoài màu đỏ tươi viền tơ vàng, váy xanh lơ đầy hoa lê sát đất, ngọc bội trên người leng keng, trâm phượng hoàng trong tóc mây dưới ánh mặt trời chiếu rọi trông rất sống động. Nàng khép nhẹ tay áo, nhàn nhạt liếc nhìn Nguyễn công tử, trong mắt tràn đầy kiêu căng.

Nam tử vừa rồi còn vênh váo hung hăng nhất thời ngây ngốc ở đó, nữ nhân này là ai, rõ ràng dáng dấp giống Bạch Thiên Thiên như đúc, nhưng… Chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi?

Bạch Thiên Thiên đưa tay vịn Từ Thương, chậm rãi xuống xe, nàng từ từ đi đến trước ngựa của Nguyễn công tử, nhẹ giọng nói: “Vị công tử này, vừa rồi nha hoàn trong nhà không hiểu quy củ mạo phạm sòng bạc, là ta đã thất lễ, mong công tử bao dung.” Giọng nói của nàng dqld êm ái, mặt khác còn lập tức vén áo thi lễ với nam tử, ánh mắt lạnh lùng nhạt nhẽo, Nguyễn Tử Lăng nhìn thấy mà tê dại da đầu, giống như nữ tử này ngồi trên ngựa nhìn hắn đứng dưới đất, khóe miệng mỉm cười nhưng tràn đầy thương hại.

“Ngươi…” Nguyễn Tử Lăng hơi dao động, nhưng Bạch Thiên Thiên không cho hắn có cơ hội nói chuyện, nàng xoay người lại, vung tay áo lên, lạnh lùng nói vào trong xe: “Chỉ Vân, còn không mau xuống nhận lỗi với công tử, lão phu nhân bệnh nặng, nếu để trễ lộ trình lão thái gia sẽ tức giận!”

Nàng quát lạnh một tiếng hoàn toàn thức tỉnh Nguyễn Tử Lăng, quý phu nhân lạnh lùng cao ngạo này tuyệt đối không phải Bạch Thiên Thiên, hơn nữa… Sở gia ở Hoa Đình… lập tức khiến nam tử hoàn toàn khuất phục, hắn cuống quýt xuống ngựa để gia nô sang hai bên đường, ôm quyền nhận lỗi: “Phu nhân nóng lòng lên đường gấp rút, tại hạ quá mạo phạm, thật sự chỉ là hiểu lầm.” Nói xong hắn làm một động tác mời, một mặt ra vẻ đỡ Bạch Thiên Thiên lên xe.

Vậy mà, Bạch Thiên Thiên vừa giơ tay lên, cặp ngọc màu trắng như tuyết trong tay áo rơi ra, rơi vào bụi đất trên đường. Chính giữa cặp ngọc có một chữ “Bạch”, ánh mắt Nguyễn Tử Lăng híp lại.

Bạch Thiên Thiên sững sờ, vừa định cúi người, lại phát hiện cách đó không xa dưới cây đại thụ có một nam tử mặc áo trắng đi ra, trên khuôn mặt tuấn lãng của hắn có nụ cười thanh thản, chậm rãi đi tới, đi thẳng đến bên cạnh, khom lưng nhặt khối ngọc trên đất, cung cung kính kính thả vào trong tay Bạch Thiên Thiên.

Suy nghĩ của Bạch Thiên Thiên dừng lại trong nháy mắt, cao ngạo vừa rồi của mình chỉ là giả vờ, cũng chỉ có thể dọa tên nhà quê Nguyễn Tử Lăng kia, mà bây giờ vị nam tử áo trắng này, toàn thân tỏa ra khí thế cao quý tự nhiên, ngôn ngữ cử chỉ bình dị gần gũi, chính là khiến cho người ta không thể bỏ qua. Bạch Thiên Thiên nắm khối ngọc tim nhảy thình thịch, trước mắt chỉ thấy nam tử kia thản nhiên nói vài câu với Nguyễn Tử Lăng, Nguyễn Tử Lăng lập tức buông lỏng cảnh giác, ôm quyền nói: “May mắn được gặp may mắn được gặp…”

Bạch Thiên Thiên mơ mơ màng màng nhìn dung nhan tuấn tú của nam tử cao lớn trước mắt, mơ mơ màng màng được dìu lên xe, mơ mơ màng màng nhét ngọc giác vào trong ngực, lại mơ mơ màng màng nhìn nam tử áo trắng kia vén rèm ngồi vào trong xe ngựa, thuận theo tự nhiên ngồi bên cạnh nàng, thân mật rỉ tai nói: “Giả bộ cũng giống thật, ngươi được lắm.”

Rốt cuộc, Bạch Thiên Thiên giật mình một cái tỉnh lại, nàng cuống quýt đứng dậy, lại đụng phải đỉnh mui xe, trên gáy sưng đỏ một mảng, nàng nhất thời ôm đầu mở miệng oán trách, giận dữ hét: “Ngươi là ai, ngươi từ nơi nào xuất hiện?”

Tố di và Chỉ Vân kéo kéo vạt áo Bạch Thiên Thiên, lại bị nàng hất mạnh ra, Từ Thương ngoài xe vỗ trán thở dài.

Mọi người hoàn toàn ngạc nhiên, nữ tử bị thương tức giận hồi sinh, nàng quát nam tử đẹp trai đến rối tinh rối mù: “Không cần biết ngươi là ai, bây giờ lập tức cút ra ngoài cho bản cô nương!” Hừ, đẹp trai thì ngon sao, đẹp trai có thể tùy tiện vào trong xe ngựa người khác sao, đẹp trai có thể tùy tiện mắt đi mày lại với cô nương nhà khác sao?

Nam tử trước mặt bất đắc dĩ bĩu môi, uất ức nói: “Tẩu tử *, lúc đệ tới cưỡi ngựa, vừa rồi uống say nghỉ ngơi ven đường, cũng không biết con ngựa đi đâu, tẩu không dẫn đệ về chẳng lẽ còn để cho đệ đi bộ về sao, nơi này cách Hoa Đình tuy rằng không xa, nhưng cũng không gần, tẩu nỡ lòng sao?”

(*) tẩu tử: chị dâu

Bạch Thiên Thiên nghe được hai chữ “tẩu tử” không nhịn được mà run run một trận, sau lại nghe giọng nói làm nũng của hắn lại run thêm lần nữa, nhưng mơ hồ cảm thấy là lạ ở chỗ nào, nàng vuốt trán, run giọng hỏi nam tử trước mặt: “Vừa rồi ngươi nói gì ở bên tai ta?” Giả bộ, cái gì gọi là giả bộ…

Ánh mắt trong veo của nam tử kia nhìn Bạch Thiên Thiên, cười nói: “Đệ vừa mới nói, phụ thân phái đệ tới đón đại tẩu, không ngờ tình cờ gặp nhau ở đây, chẳng lẽ đại tẩu nhẫn tâm để cho đệ tự mình đi về?” Hắn vững vàng ngồi trong xe, một chút ý tứ muốn đi cũng không có.

Bạch Thiên Thiên liếc nhìn Tố di, lại nhìn Chỉ Vân, xác định tên nam tử này đúng là nhị thiếu gia của Sở gia, tức là tiểu thúc * của Hạ Mạt Nhi, nhưng mà, vấn đề tên hắn là gì?

(*) tiểu thúc: em chồng

Tố di mang theo ánh mắt phải mời trà nhị thiếu gia, một mặt khuyên nhủ: “Nhị thiếu gia, nam nữ thụ thụ bất thân, tiểu thúc và tẩu tử chung xe không hợp lễ nghĩa, làm ô uế thanh danh của thiếu gia và tiểu thư thì không tốt rồi.” Lần đầu tiên, Bạch Thiên Thiên cảm thấy lời Tố di vô cùng có lý, nàng dè dặt gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.

Nam tử áo trắng nhận lấy chung trà, hết sức ưu nhã nhấp một ngụm, ánh mắt quái dị nhìn lướt qua Bạch Thiên Thiên, giọng nói cũng biến thành mập mờ không rõ, “Nàng… Còn có danh tiết để cho ta bại hoại sao!?”

Bạch Thiên Thiên vốn cũng đang uống trà nhuận khí, nghe vậy nghẹn đến sặc ho khan kịch liệt, ho đến khi mặt đỏ tới tận mang tai, lại thấy vị công tử áo trắng đẹp trai đã nheo mắt tính toán nghỉ ngơi rồi.

Tố di bất đắc dĩ lắc đầu, kéo Bạch Thiên Thiên và Chỉ Vân đến bên người, nhẹ giọng nói: “Vẫn như cũ.”

Bạch Thiên Thiên không hiểu ra sao, không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Hắn tên là gì?” Tố di không nói tiếp, Chỉ Vân bên cạnh đưa ngón tay đặt lên miệng làm động tác chớ lên tiếng.

Vì vậy trong xe liền yên tĩnh lại, chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc, đi như vậy một buổi chiều, chiều tối lúc đến khách điếm nghỉ ngơi Bạch Thiên Thiên cố ý dặn Tố di chuẩn bị bữa tối đến phòng mình, nàng biết rất ít về Sở gia, cứ tiếp tục như vậy không cần phải nói sáu tháng, chỉ sợ sáu ngày mình sẽ bị trên dưới cả nhà coi thành ả lừa đảo bắt đi nha môn.

Ngay tại lúc Tố di và Chỉ Vân dọn dẹp hành lý, vị nhị thiếu gia Sở gia khó dây dưa lại chủ động tới tìm tẩu tử nhà mình tán gẫu, Bạch Thiên Thiên nhìn hắn đã không còn cảm giác ngạc nhiên như trước, trực giác muốn cách hắn xa xa, vì vậy không chờ người, trực tiếp xách váy đi vào khách điếm, nhưng do đi vội, lại là lần đầu tiên mặc y phục rườm rà như vậy, dưới chân Bạch Thiên Thiên mất tự do một cái, thẳng tắp cắm đầu về phía cửa chính.

Trong giây phút té xuống đó, Bạch Thiên Thiên hiểu, ngàn vạn lần đừng làm việc trái với lương tâm, nếu không sẽ bị báo ứng giống như cái cửa này, bất cứ lúc nào cũng chờ ngươi vấp té một phát.

Khi Bạch Thiên Thiên chờ sưng mặt sưng mũi thì ngoài ý muốn rơi vào trong ngực một nam nhân xa lạ, hơi thở thanh nhã ùn ùn kéo tới vây quanh nàng, quấy nhiễu nàng hoảng hốt một trận, ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng cười nho nhỏ của nam tử: “Đại tẩu, đệ tên là Sở Thành Tường, sau này nếu tẩu muốn biết tên đệ hoặc tin tức, đại khái trực tiếp đi hỏi đệ… lúc nào đệ cũng có thể tiếp.”

Trái tim Bạch Thiên Thiên hơi chậm lại, Sở Thành Tường đã phi thân ra, xa xa nhìn nàng cười như không cười.