Hoa Linh Lan

Chương 5: Gặp lại ký ức năm xưa




"Theo những gì tớ biết về Kat, thì cô ấy không phải loại người mà một người trầm tính như Khánh có thể yêu." - đó là câu mà Yoko nói với tôi sau khi chúng tôi tình cờ gặp Khánh và Kat ở Berlin.

...

Thật khó để miêu tả sự trùng hợp và tình cờ đáng kinh ngạc này. Những mối quan hệ của bốn người chúng tôi chồng chéo lên nhau đến nổi bối rối ngay lần đầu gặp lại sau nhiều năm.

Yoko và tôi đều theo học về tâm lý học tại nước Mỹ. Việc chọn theo học nghành này là cả một sự đấu tranh lớn đối với tôi. Rất nhiều người phản đối và bản thân tôi cũng cảm thấy rất lo lắng trước quyết định của mình. Nhưng cuối cùng, tôi cũng đã dấn thân.

Tôi sang Mỹ, và gặp Yoko. Yoko có một đam mê rất lớn, cô ấy muốn khám phá bản năng tình dục của con người, những vấn đề liên quan tới tâm lý học trong tình yêu và tình dục. Cô ấy nói rằng ở đất nước của cô ấy, mọi người đều sống rất duy tâm. Mọi thứ đều được kiểm soát bằng ý nghĩ, kể cả những vấn đề về thể xác. Chính vì vậy, Khi xem một bộ phim của Nhật, người xem cảm thấy rất đau đầu. Bởi đạo diễn thể hiện quá nhiều ý niệm sâu xa trong đó.

Giáng sinh năm thứ hai đại học, tôi và Yoko rủ nhau tới Berlin. tạm rời xa những nghiên cứu về tâm lý con người, rời xa NewYork, chúng tôi thả mình vào bầu trời Châu Âu yên ả. Đáng lẻ tôi nên trở lại Phần Lan trong kì nghỉ này để thăm mẹ và gia đình anh trai. Nhưng chuyến đi với YOko đã cuốn hút tôi hơn. thời gian cho gia đình thì còn nhiều lắm, chỉ thiếu thời gian để chiềm đắm vào khám phá những cuộc vui mà thôi. Nghĩ vậy, tôi đi cùng Yoko.

Khi tôi và Yoko đang dùng bữa ở một nhà hàng Trung Hoa có tên gọi rất nhã nhặn "người Thượng Hải", một cặp đôi bước vào. Cô gái dường như khiến không gian bừng sáng bởi nụ cười và từng bước chân của cô ấy. Họ đẹp đôi đến hoàn hảo, cho dù ánh mắt và bước đi của đàn ông thì vẫn hửng hờ, ảm đạm. Tôi không nhìn thấy và cũng chẳng để ý đến họ vì còn đang mải miết dùng bữa. Chỉ khi Toko hét lên thứ ngôn ngữ nào đó mà tôi không hiểu rõ, chì nghe loáng thoáng một cái tên được nhắc đến, "Kat Kat" (sau này, tôi biết đó là tiếng Czech). tôi ngước mắt lên thì đã thấy yoko chạy đến ôm chằm lấy một cô gái rất đẹp. Nhìn kĩ một chút vào người đàn ông đi cùng cô gái ấy, tôi chợt nhận ra những đường nét rất thân quen. Đó chính là Khánh!

Yoko và Kat cứ mãi miết hàn huyên họ nói gì, tôi không hiểu. Tôi lặng lẽ và lén lút nhìn Khánh. Ánh mắt anh không giấu nổi sự ngạc nhiên khi nhìn mọi việc đang diễn ra lạ lắm. Có lẽ, tôi và anh đang đứng ngoài cuộc hội ngộ, đoàn viên của họ. Khánh hoàn toàn không nhận ra tôi. Khánh thờ ơ với sự hạnh phúc khi gặp lại bạn cũ của Kat. Chúng tôi nói chuyện, làm quen, ngay cả khi toi giới thiệu tên mình, dường như anh ấy cũng không hề nhớ. Cuộc gặp gỡ một người đồng hương tình cờ, chẳng lẽ lại không làm anh ấy vui hơn chút nào? Mặt vẫn đăm đăm như dao găm trên đĩa thịt mà chúng tôi đang dùng vậy.

Bởi vì họ nói tiếng Czech, tôi không hiểu, nên tôi đã yêu cầu Yoko nói với tất cả mọi người rằng hãy dùng tiếng anh để tôi có thể tham gia. Kat xin lỗi vì đã hơi vô ý. Cô ấy giải thích rằng trước đây họ học chung trường và luôn dùng tiếng bản xứ nên đã không chú ý lắm. Kat hào hứng nói Khánh cũng là người Việt Nam và tôi cũng vậy. Cô ấy cho rằng những người Á Đông thường trầm tính, khi ấy cả hai chúng tôi đều gần như không thể mở lời. Tôi thì im lặng vì bối rối, vì ngượng ngùng khi gặp lại người đàn ông mà tôi đã mơ mộng suốt bao nhiêu năm qua. Tôi đã mong ngày này lâu lắm, nhưng nó đến quá bất ngờ làm tôi không chuẩn bị được cho mình được bộ dạng tử tế hơn. Còn Khánh thì im lặng như các anh gốn gĩ, như một Khánh từ ngày xưa, tôi đã từng quen biết.

Sau bữa ăn tối, chúng tôi chia tay vì đã muôn. YOko và Kat lâu ngày không liên lạc nên họ đã lấy lại số điện thoại của nhau và hẹn đi chơi. Khi về khách săn tôi hỏi Yoko là họ sang Berlin để làm gì vậy.

Kat nói bọn họ chuẩn bị tổ chức đám cưới. Bạn trai cô ấy muốn tổ chức ở Berlin. Cậu ta đang học ở đây mà, về cái gì đó liên quan tới máy móc. Cậu ấy mê Berlin còn hơn cả người yêu nữa. Mà cậu biết không, hồi trước tớ với Kat đều thích cậu ta. Kat thật giỏi. Kat là một “đối tượng” hợp lí cho những nguyên cứu về tình dục ấy. Hồi trung học, cô ấy đã phát điên lên vì sex.

-Nghiện sex? Sexsomnia ư?

Không không đó là một dạng khác nữa. Khi nào về trường, tớ sẽ đưa cậu một số tài liệu để nghiên cứu thêm à mà Kat ấy, ai mà có thể ngờ con ngựa hoang này lại muốn lấy chồng chứ? Xem chừng, có vẻ hạnh phúc và thõa mãn lắm… Nhưng để dừng, liệu Khánh có “đũ” không nhỉ? Đàn ông Việt Nam như thế nào?

Hai tai tôi như bị ù đi chẳng nghe nổi những gì phía sau Yoko nói, tôi chỉ lúng búng:

-Cưới ư? Họ không định đi học nữa à???

-cưới xong thì vẫn học được mà. Nguyên nhân thì cũng chỉ như là một sự ràng buộc có thể khẳng địng một mối quan hệ cao hơn yêu đương. Ai da, nhưng mà theo những gì tớ biết về Kat thì cô ấy không phải là người mà một người như Khánh sẽ yêu.

Yoko – một chuyên gia tâm lý trong tương lai đã nói như vậy đấy. Nói rồi, Yoko thở dài. Tiếng thở dài của Yoko như thắt vào lòng tôi bại hoại. Tôi có một bí mật chưa nói. Một bí mật không dám nói, một bí mật không thể nói. Ngay cả với Yoko.

Tôi yêu Khánh!

Tôi yêu Khánh trước Kat mà. Đã yêu từ rất lâu rồi.

Vậy mà, lời yêu còn chưa kịp nói.

Anh ấy… đã đi lấy vợ mất.

Kẻ đến trước, bỗng trở thành người đến sau.

Đêm đó, tôi đã khóc. Tôi hiểu lí do vì sao mình khóc. Cái lí do vô duyên quá chừng, vì ghen, vì ấm ức cứ như thể bị cướp mất người yêu. À không, người mình yêu. Tôi cảm thấy buồn bã quá chừng, nhưng mọi thứ chỉ nên dừng lại ở sự buồn bã. Tôi tự nhũ…đừng nên đi quá xa. Thế sẽ dở hơi lắm.

Tôi đã quên không trả lời câu hỏi của Yoko. Đàn ông Việt Nam là những người tuyệt vời, như bố tôi, như anh trai tôi và… như Khánh nữa. Họ luôn đủ cho những người phụ nữ muốn yêu họ thật nhiều.

Ngủ lịm đi lúc nào không biết. Trong giấc ngủ của mình, tôi đã mơ về một thung lũng đầy hoa linh lan. Đám hoa đó đang khóc, Khánh đang ở đó và… cậu ấy cũng khóc…

Sáng hôm sau buổi đi ăn tối ấy, tôi nằm ru rú trong sự co ro của một trái tim thất bại. Tôi cứ thắc mắc tự hỏi mình mãi, trong giấc mơ hay kể cả khi thức dậy, những gì mà tôi nhìn thấy đêm qua là thật sao? Những gì Yoko nói là thật sao? Một lễ cưới thật sao?

Yêu một người mà không được ở bên cạnh họ, đó là điều dày vò và đau khổ biết bao. Nhưng yêu một người mà ngay cả khi ở bên cạnh họ, rất gần họ, vẫn không thể chạm vào, điều đó còn khiến người ta tan nát biết dường nào? Những noi64n mien man ấy kéo lê thê tao đi cả ngày. Yoko trở về vào lúc 1 giờ chiều. Cậu ấy thở dài:

Tớ vừa đi với Kat về, thật không ngờ, cậu ấy thay đổi nhiều đến thế. Tình yêu thật có sức mạnh lì diệu. Điều tớ cố tìm hiểu bao nhiêu năm, cũng không thể trọng vẹn được.

Tôi bật dậy:

Chuyện gì thế?

Sự tò mò cuốn tôi vào những câu hỏi không nguyên do. Yoko có lẽ đang mệt mỏi, cô ấy không quan tấm đến phản ứng của tôi, chỉ buồn bã trả lời:

-Kat yêu Khánh nhiều hơn điều cậu ta muốn. Tớ nghĩ, cuộc hôn nhân này sẽ giết chết cả hai bọn họ.

Tại sao?

Yoko không trả lời, chán nản thay quần áo. Khi vào, cô ấy nằm ngủ thiếp đi.

Tôi cũng không cố gắng gọi cô ấy dậy để gặng hỏi thêm dù rất muốn biết. Tuy nhiên, tôi nghĩ Yoko cần được yên. Trong trái tim mỗi người đều có những ngăn đựng rất nhiều tổn thương. Yoko cũng vậy, tôi không biết cô ấy và Kat thân nhau đến đâu, liệu Kat có biết điều này không? Nhưng sau 2 năm ở bên cạnh Yoko, tôi biết Yoko đã trãi qua một tình yêu đau đớn. Nỗi đau ấy đủ để mỗi khi nhìn thấy sự tổn thương của bất kì ai khi yêu, đều khiến Yoko như bị chạm vào nỗi nhớ cũ, đau buốt vô cùng. Những lúc như thế, cô ấy thường cố gắng… nhắm mắt để cho mình ngủ… thiếp đi. Trong giấc ngủ, cô ấy liệu có được bình yên? Yoko rất sợ bị phản bội. Một người luôn sợ bị phản bội thì sẽ phòng vệ như thế nào? Sẽ phản bội, trước khi bị phản bội thì sao!

Thời gian đi qua, Yoko đã không có một tình yêu nào nguyên vẹn. Có rất nhều người con gái và cả con trai nữa giống như Yoko, lạc long trong mê trận yêu thương ở đời.

Nhìn Yoko ngủ, tôi thấy lòng mình phẳng lặng. Sự phẳng lặng làm cho nỗi buồn chợt bị nuốt vào trong. Bỗng nhiên nước mắt chảy vòng quanh, tôi nhớ về giấc mơ nhìn thấy Khánh khóc bên thung lũng linh lan. Những cánh hoa ấy ủ rũ, luôn luôn ủ rũ nhưng không lụi tàn-tôi hy vọng Khánh cũng vậy. Tôi hướng về phía bầu trời. Mặt trời ở nơi nào cũng giống nhau, đó là ánh sáng mạnh mẽ, rực rỡ của niềm tin để người ta hướng tới mà hy vọng.