Hòa Lý Thanh

Chương 1: Về nhà




Ánh đèn từ xa rọi đến, chiếc xe việt dã xuyên qua đoạn đường mòn trong rừng, men theo con đường quanh co, động cơ gầm rú, lao về phía đỉnh núi.

Sau khi tắt máy, Hòa Lý Thanh cúi người, tháo đai an toàn. Liếc mắt về phía ghế sau, Quy Sinh và thằng bé Phương Nha đã ngủ từ bao giờ. Cô lắc đầu cười, động tác cũng nhẹ nhàng hơn. Lúc này, nhân viên an ninh cũng đã đi tới, thấy cô lạ mặt, đang định hỏi tình huống thì một ông lão da ngăm đen, dáng người nhỏ bé, từ trong cửa lao ra. Ông chưa nói gì mà chỉ cười, khuôn mặt ngăm đen tươi như hoa, cười hở cả lợi, lộ ra hàm răng khấp khểnh, rồi la lớn:

- Cuối cùng thì cô cũng đã về rồi!

Hòa Lý Thanh bước xuống xe, bắt chước ông lão, chống tay ở thắt lưng, nhỏ giọng thầm thì:

- Được rồi, ông lão à, nhỏ giọng một chút, Quy Sinh đang ngủ!

Dứt lời liền đứng im tại chỗ, nhìn đối phương cười hì hì.

Sau khi Hòa Lý Thanh mở cửa sau ra, ông lão tiến tới nhìn, mở to hai mắt ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi:

- Quy Sinh đã lớn thế này rồi sao? Còn đứa bé xấu xí kia là ai?

Nói xong chợt nhớ ra cái gì đó, xoay người lại, trừng mắt nhìn Hòa Lý Thanh:

- Tại cô đấy, mấy năm trời không thèm quay về, đến gác cổng cũng không còn nhận ra cô nữa rồi!

Hòa Lý Thanh khẽ cười, ôm lấy Quy Sinh, thằng bé nằm trên vai cô, lầm bầm mấy câu nhưng cũng không tỉnh dậy. Phương Nha nghe thấy tiếng nói chuyện, cũng đã tỉnh dậy từ lâu, mắt vẫn nhắm, tay nắm lấy góc áo của Hòa Lý Thanh, mấy người cùng đi về phía cổng. Nhóm người gác cổng đang đứng nhìn nhau, ông lão bèn bảo họ lái xe vào trong. Thấy nhân viên an ninh kia vẫn lo lắng, đứng im một chỗ, ông lão quay đầu, quát:

- Mau vào nói với quản gia, Lâm phu nhân đã về!

Từ cổng vào nhà phải đi qua một khu vườn nhỏ, đủ loại cây cao thấp, có những loại cô cũng không biết tên. Bọn họ đi trên con đường trải đá cuội, bên cạnh là những bụi cây nhỏ, xa hơn một chút là mấy hàng cây ăn quả. Ông lão thao thao bất tuyệt, nói nếu như không phải lão ngẫu nhiên đi đám gác cổng để uống rượu thì cũng không gặp đúng lúc cô trở về, mấy năm trời cô không về, hoa cỏ trong vườn cao lớn thêm bao nhiêu cô cũng không biết. Lý Hòa Thanh mặc quần jean, đi bốt, giầy và ống quần đều lấm lem bùn đất. Ông lão đang cúi đầu đi, nhìn thấy, ánh mắt chua xót, không muốn nhắc lại chuyện cũ với Hòa Lý Thanh nữa, im lặng chẳng nói chẳng rằng. Hòa Lý Thanh biết lão mất hứng, cũng hiểu được nguyên nhân. Thấy trong nhà chính đèn đuốc sáng choang, có người đang chơi dương cầm, lại có tiếng phụ nữ cười nói, vì muốn rời sự chú ý của ông lão đi, cô đành hỏi:

- Hôm nay ở đây có tổ chức tiệc sao? Lão Lâm có ở đây không?

Nghe thấy câu hỏi này, ông lão bỗng nhiên nhớ tới cái gì, sắc mặt biến đổi, không trả lời mà lại tiếp tục câu chuyện cây cỏ vừa nãy. Hòa Lý Thanh đổi tay ôm Quy Sinh, trong lòng dấy lên một cảm giác khó tả, nhiều năm qua cũng đã sớm thành thói quen.

Đi ra khỏi lâm viên, vòng qua hậu viện, tiếng cười nói càng thêm rõ ràng. Chén tạc chén thù, đám người cả nam lẫn nữ ăn mặc xa hoa, vui vẻ trò chuyện dưới giàn nho, bọn họ chú ý tới những người đang đi tới, lộ vẻ nghi hoặc. Hòa Lý Thanh không để ý tới bọn họ, đi thẳng tới căn nhà ba tầng phía sau.

Bên trong căn nhà nhỏ, đối diện với cửa là cầu thang, bên cạnh là một phòng bếp nhỏ, đã có thức ăn đặt sẵn trên bàn. Một dì giúp việc từ cầu thang đi xuống, đón lấy Quy Sinh, Phương Nha cũng đã tỉnh táo, nói không muốn ăn, rồi đi theo dì giúp việc lên căn phòng trên tầng.

Sau khi đẩy ông lão ra ngoài, Hòa Lý Thanh cũng đi lên tầng hai. Đối diện với cầu thang là một căn phòng thông thoáng, một chiếc giường lớn, bàn đọc sách, tủ quần áo, cùng với hai kệ sách làm bằng gỗ son, cao đến tận trần nhà, hàng nào cũng để đầy sách, đối diện là một cái cửa sổ sát đất(1). Ngoài những hoa văn trên rèm cửa, toàn bộ căn phòng dường như không có bất kỳ trang trí nào, phòng tắm và ban công đều ở bên ngoài cửa sổ. Không ai biết khi nào cô sẽ trở về, dì giúp việc chỉ kịp thay chăn gối và chuẩn bị đồ ngủ, bàn đọc sách và kệ sách vẫn phủ bụi, không khí tràn ngập mùi thời gian.

(1) Cửa sổ sát đất hay cửa sổ kiểu Pháp: là loại cửa sổ sát sàn nhà, y như cửa ra vào, có thể chỉ để lấy ánh sáng hoặc để đi ra ban công nếu có.

Hòa Lý Thanh quay đầu, bước về phía cửa ban công, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, thấy phía xa xa, bên trên bóng của những tán cây, ánh trăng bàng bạc hòa cùng với ánh sáng từ những khung cửa. Trong lòng cô chợt nghĩ, cuộc sống này, năm này qua năm khác, liệu có ý nghĩa gì.

Lâm Đồng Chương đang ở ban công của một căn nhà khác, phía bên kia khu vườn, lạnh lùng nhìn về phía căn nhà đã bốn năm rồi mới sáng đèn kia. Vừa rồi, khi quản gia tới, nói phu nhân đã trở lại, anh đã suýt nữa bật cười thành tiếng. Một người vợ bốn năm trời không thèm trở về nhà, mà còn đáng được gọi là phu nhân không. Bốn năm trước vì sao lại trở về, chẳng lẽ chỉ để sỉ nhục thôi ư.

Lý Tùng mang tới một đĩa đồ ăn nhẹ, đi về phía Lâm Khương đang chơi vui vẻ:

- Lâm Khương, Lâm Khương.

Thấy Lâm Khương nhìn quân bài trên tay, không để ý đến cậu ta, cậu ta bèn đẩy những người bên cạnh ra, chen vào ghế salon, ghé vào tai Lâm Khương, thì thầm:

- Vừa nãy tôi sang chỗ cha cậu, quản gia có đến nói gì đó khiến sắc mặt cha cậu trở nên rất khó coi.

Lâm Khương dừng lại, nghiêng đầu nhìn Lý Tùng, chờ cậu ta nói tiếp. Dường như Lý Tùng biết được bí mật gì, ra vẻ thấp giọng nói:

- Mẹ tôi ở phía sau hậu viện, tình cờ gặp một người phụ nữ lôi thôi, vóc người rất cao, mang theo hai đứa nhỏ, đi về phía ngôi nhà kính bên kia, còn có cả lão Trương coi vườn đi cùng.

Cậu ta suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

- Không chỉ có mẹ tôi, có rất nhiều người ở đó đều thấy, nhưng trời hôm nay tối trời, không nhìn rõ mặt.

Lâm Khương cũng không đáp lời, chỉ bảo cậu ta tới xem Lâm Hòa đang làm gì.

Lý Tùng nhún nhún vai, chen qua đám trẻ con xung quanh, nhìn qua bốn phía, cũng không thấy bóng dáng của Lâm Hòa, chỉ thấy cô người hầu đang cẩn thận cầm hai chiếc bánh ngọt, đi về phía phòng giải trí. Đi theo sau, Lý Tùng mới tìm thấy Lâm Hòa đang nằm nhắm mắt trên ghế salon lớn trong phòng, không rõ đang ngủ hay thức, mái tóc dài đã che khuất nửa khuôn mặt. Lý Tùng đi tới, ngồi xuống bên cạnh, vừa nhìn chằm chằm Lâm Hòa, vừa nhai hạt sấy rồm rộp. Lâm Hòa hé mắt nhìn lên rồi lại nhắm mắt lại. Chu Mật nói với Lý Tùng:

- Cậu tới đây làm gì? Đồ tham ăn.

- Cậu nói thế là có ý tứ gì hả? Cậu ăn chẳng kém tôi mà dám nói tôi là tham ăn?!

Lý Tùng trừng mắt phản bác, Chu Mật cũng giương đôi mắt nhỏ lên đấu lại.

Lâm Hòa thấy bọn họ quá ồn ào, vung tay ra hiệu họ biến đi, lật người, muốn tiếp tục nghỉ ngơi. Lý Tùng làm như không nhìn thấy, đem chuyện vừa nói với Lâm Khương nói lại, vì Lâm Hòa dễ tính hơn nên cậu ta cũng tám thêm một chút:

- Cậu đoán xem người phụ nữ kia là ai, tại sao sắc mặt cha cậu lại như thế nhỉ? Có quan hệ gì với ông lão kỳ quái kia không?

Lâm Hòa quay lưng về phía họ, mở đôi mắt sáng trong ra, hỏi:

- Cậu nói cô ta đi về phía căn nhà phía sau?

Lý Tùng thấy rốt cuộc cũng có người đáp lời, rất hưng phấn đáp lại:

- Đúng vậy, đúng vậy, còn có hai đứa trẻ nữa, một đứa ôm trên tay, tầm bốn năm tuổi, một đứa đi theo sau, nhìn dáng vẻ chắc khoảng mười tuổi.

Lâm Hòa nghe rồi, khóe miệng hạ xuống, nhắm mắt lại, không đáp lời nữa, trong ngực thoáng đau thắt. Lý Tùng nói thêm dăm ba câu, thấy không có ai đáp lời, đành chán nản đi ra ngoài, trong phòng cũng không mở nhạc, chỉ còn tiếng Chu Mật nhai đồ ăn.