Hóa Nan Thức

Chương 10




“Anh.” Vân Cẩm Nghị nhìn vết máu lớn dưới đất, chân mày nhăn thật sâu cố gắng vùi vào ***g ngực Quyền Anh.

“Anh, người ta sợ hãi.”

Quyền Anh lôi đầu y ra khỏi ngực mình, xách cổ y đi về xe ngựa.

“Này! Mau buông tay! Ta mới vừa chịu kinh sợ đó!”

Kháng cự vô hiệu, Vân Cẩm Nghị bị xách một đường về tới tận xe ngựa.

“Ngươi làm gì?” Xoa xoa cần cổ bị xách tới phát đau, bất mãn nhìn tên đầu sỏ.

Quyền Anh trả lời y bằng cách lật ngược y lại loạn mò một trận. Vân Cẩm Nghị mới đầu còn muốn phát hỏa, kết quả càng nhìn càng thấy không đúng, gia khỏa này đang kiểm tra xem y có bị thương hay không?

Ha ha ha!

Khi Quyền Anh dừng động tác lại, Vân Cẩm Nghị rất phong lưu chế nhạo dùng ngón tay chỉ vào mặt hắn ác mồm nói.

“Tiểu nữ, động tâm với gia rồi?”

“….”

“Này! Ngươi đừng qua đây a, ta không giỡn với ngươi! Ta là tiểu nữ, ngươi là gia! Ô oa!”

Hạ thân Vân Cẩm Nghị lập tức bị đối phương nắm trong tay, lực đạo đó tuyệt đối không nhẹ.

“Thiên hạ này sao lại có loại người như ngươi?” Biểu tình của Quyền Anh tựa hồ có chút nghi hoặc: “Ta vừa nhìn đức hạnh này của ngươi liền muốn lột sạch sẽ.”

“Buông tay a, ô ô, còn ngắt nữa sẽ hư!”

“Lột sạch ngươi rồi, lại dùng dây thừng hung hăng quất vào mông ngươi. Để ngươi khóc thét cầu tha, ngươi càng cầu ta càng đánh ngươi.” Quyền Anh bất tri bất giác đem toàn bộ tưởng tượng nói ra: “Sau đó ta sẽ hung hăng làm ngươi, hung hăng lăng nhục ngươi. Càng lăng nhục ngươi, ta càng sảng khoái. Cho đến khi ngươi bị đâm tới ngất đi, cho ngươi không bao giờ có thể thiển cận như vậy, không bao giờ lộ ra đức hạnh này nữa mới thôi.”

“Biến thái!” Dám giày vò lão tử như vậy?!

“Ta biến thái? Ha ha, ngươi mới là người biến thái nhất mà ta từng thấy qua.” Quyền Anh thả tay ra.

Vân Cẩm Nghị vội vàng xoa hạ thân, trừng mắt nhìn ai đó. Kỳ thật khi Thường Hỷ lúc lớn gan cũng sẽ nói một tiếng ‘Thiếu gia, ngài thật biến thái’. Nhưng lúc đó y chỉ hoàn toàn xem là lời tán thưởng.

Nam nhân mà, không biến thái chút thì còn gì lạc thú? Lại nói rất nhiều nữ tử chính là thích nam nhân biến thái, càng biến thái càng được các nàng yêu thích.

Nhưng lúc này y tuyệt đối sẽ không cho rằng Quyền Anh nói y biến thái là đang tán dương y.

“Ngươi nhận biết Quyền Bi thảo?”

“Cái gì?” Vân Cẩm Nghị giả ngốc.

“Quyền Bi thảo, ngươi không biết sao?”

“Ta đương nhiên không biết cái gì bi cái gì thảo! Ngươi nói cái gì vậy?”

Vân Cẩm Nghị nói xong lập tức đi vào trong xe ngựa, đùa hả, nói ra y chính là tự đào hố chôn mình!

Quyền Anh không lên theo, Vân Cẩm Nghị đi vào xe ngựa, đóng cửa lại, một mình ngồi trong đó yên tĩnh không động.

Nửa chung trà sau.

Người trong xe từ ngồi chuyển sang nằm sấp, đầu đè xuống thật thấp, bờ vai không ngừng run rẩy. Vân Cẩm Nghị đang cố sức che miệng mình không để phát ra tiếng cười điên cuồng.

Sảng khoái cực điểm!

Bà nương ác độc ngươi! Cho ngươi thổ huyết là do thiếu gia ta còn thương hương tiếc ngọc! Ha ha ha!

Quyền Bi thảo, người bình thường không biết thực vật đặc thù này. Sinh trưởng ở nơi hoang vắng, lá mọc thành hình tròn, ven rìa là răng cưa, nhìn chỉ giống như cỏ dại không gì đặc biệt.

Nghe nói một năm trước, dược vương Húc Cốc sau khi bị người mình chân ái giết chết, di thể của hắn nằm trong bụi Quyền Bi thảo. Máu và oán khí của hắn bị Quyền Bi thảo hút lấy, từ đó về sau loại thảo này bắt đầu có những chuyện thần kỳ.

Trong vòng trăm mét, chỉ cần có người động nội lực sản sinh sát khí, loại thảo này sẽ tản phát ra khí thể vô vị khắp xung quanh, chỉ có người có công lực cao cường mới có thể cảm nhận được khí tức tuyệt vọng như đang cầu cứu này.

Nhưng rất ít người biết đến sự tồn tại của Quyền Bi thảo, cho dù có người nhìn thấy nó thì cũng chỉ xem đó là cỏ dại thông thường, vì nó có ngoại hình rất bình thường. Nếu Vân Cẩm Nghị không quen biết Thẩm Lam, y cũng sẽ không biết đến loại thảo này.

Tuy Thẩm Lam gia khỏa này làm người ta thấy ghét, luôn nói y vô dụng, nhưng lần này lại giúp ít được một chút!

Kết quả Vân Cẩm Nghị ở trong xe ngựa vui sướng hơn một canh giờ, rồi cứ như vậy ngủ luôn.

Hiện tại là canh giờ nào? Vân Cẩm Nghị chỉ cảm thấy đầu óc mơ mơ hồ hồ. Mở cửa xe nhìn ra bên ngoài, quả thật là nguyệt hắc phong cao, xem ra khẳng định đã tới giờ tỵ rồi (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng).

Ngủ quá lâu rồi, đầu óc không còn được linh hoạt lắm, mất một lúc Vân Cẩm Nghị mới phát hiện xung quanh thế nhưng chỉ còn một mình y!

Quyền Anh đi đâu rồi? Long Tam đi đâu rồi? Long Ngũ nửa sống nửa chết kia thích đi đâu thì đi y không quản, nhưng hiện tại tại sao chỉ còn một mình y ở lại đây?

Xuống xe, Vân Cẩm Nghị liếc nhìn xung quanh, bốn phía một mảng đen kịt, chỉ lưu lại một vài bóng râm do cánh rừng tạo ra, lại phối lên tiếng kêu của động vật không biết tên, y nhất thời rợn hết da gà da vịt lên.

Mẹ ơi, tại sao để y lại một mình ở nơi đen kịt, âm u này!

Bực dọc ngồi xuống đất, Vân Cẩm Nghị bịt lỗ tai, giả vờ không nghe thấy tiếng thú kêu thỉnh thoảng lại truyền tới.

Lỗ tai bị che, cảm quan cũng theo đó bị trì trệ rất nhiều, nhưng nhờ ánh trăng y lại nhìn thấy có một bóng đen đang tiếp cận mình.

“Ai! A!” Vừa quay người, liền bị siết cổ.

“Người này là ai?” Người đến là ba hắc y che mặt, người siết cổ Vân Cẩm Nghị quay sang hỏi hai người kia.

“Không biết, có lẽ là người rất quan trọng, cứ lưu lại đã.”

Cổ của Vân Cẩm Nghị sắp bị siết gãy, mặt cũng nghẹn tím tái, y đột nhiên cảm thấy trước đây lực đạo khi Quyền Anh siết cổ y có bao nhiêu dịu dàng!

“Khụ khụ! Ta, ta chỉ là một người giữ ngựa!” Tạ thiên tạ địa, cuối cùng cũng thả cổ y ra!

“Giữ ngựa? Giữ ngựa sẽ mặt tơ lụa?”

“Ta chỉ có một bộ y phục này là tốt nhất, ra ngoài phải mặc để giữ chút thể diện.”

“Bất kể ngươi là ai, trước nói rõ Quyền Anh đang ở đâu?”

Một hắc y nhân bày ra tư thế muốn bóp cổ y nữa, Vân Cẩm Nghị nhanh chóng lùi về sau, y không muốn nếm lại cảm giác bị siết cổ!

“Lãnh chủ nói phải đi luyện công, đi về bên đó rồi, đã một canh giờ chưa trở lại.” Vân Cẩm Nghị chỉ sang một hướng nói loạn.

“Mang y theo, chúng ta đi.” Ba hắn y nhân bắt Vân Cẩm Nghị theo cùng đi tới hướng y chỉ, Vân Cẩm Nghị khổ sở cực điểm, trong đầu chỉ nghĩ cách thoát thân, thuận tiện còn mắng tên Quyền Anh kia đến cẩu huyết lâm đầu.

“Người đâu?” Đã đi rất lâu, nhưng vẫn không thấy tông tích Quyền Anh, một trong số đó hỏi.

“Có thể, lãnh chủ ngài lại đổi sang nơi khác để luyện công rồi.”

Ba người không lên tiếng, nhưng Vân Cẩm Nghị đã theo bản năng cảm giác được nguy hiểm. Quả nhiên, y nghe được tiếng rút kiếm của họ.

Khi kiếm đó ngay lập tức sẽ đâm trúng y, Vân Cẩm Nghị còn chưa kịp kêu thét lên, kiếm của đối phương đột nhiên bị một viên đá bay tới đánh bay.

“Quyền Anh!” Vân Cẩm Nghị hưng phấn la to, lúc này Quyền Anh như từ trên trời giáng xuống!

Ba người kia lập tức cảnh giác.

“Thả y ra.” Quyền Anh nói.

“Người mà Ám Phách ngươi muốn cứu, chúng ta sao có thể không chiêu đãi đàng hoàng!” Một người dường như là thủ lĩnh trong ba người tóm lấy Vân Cẩm Nghị điểm huyệt đạo của y.

Mà lúc này Vân Cẩm Nghị đã hoàn toàn không còn cảm thấy sợ hãi, không phải y lớn gan, mà là y còn chưa tỉnh lại từ cơn chấn kinh.

“Dám chạm vào người của ta? Lá gan các ngươi không nhỏ.” Quyền Anh liếc nhìn Vân Cẩm Nghị đã bị điểm huyệt một cái, nhìn cái mặt bạch si đó cảm thấy càng thiếu ngược mà.

“Vậy ba phế vật kia cũng là người của các ngươi?”

“Ngươi nói cái gì?! Các sư huynh đâu?!” Hắc y nhân đột nhiên trở nên kích động.

Quyền Anh không đáp lời, nhưng tay hắn phất lên, không biết từ đâu rơi xuống ba vật mang hình dạng cầu. Định mắt nhìn kỹ, đó là ba cái đầu người ướt máu!

“Sư huynh!” Hắc y nhân thủ lĩnh toàn thân run rẩy, nhìn ba đầu người dưới đất. Hắn đỏ mắt quay sang Quyền Anh, tràn đầy căm hận.

“Ma đầu nhà ngươi! Ta giết ngươi báo thù cho sư huynh của ta!”

Ba người nhất tề xông tới Quyền Anh, phất kiếm đánh chém.

Họ tấn công như không cần mạng, Quyền Anh lại ngay cả một góc áo cũng không bị chạm vào một chút. Bị tấn công của họ chọc phiền, Quyền Anh nhăn mày, một chưởng huy ra. Nơi chưởng phong đảo qua, ngay cả đại thụ cũng bị chém đứt.

Ba người đều ngã xuống đất, miệng thổ máu tươi, nhìn bộ dáng ngay cả nội tạng cũng lệch vị trí rồi.

“Các ngươi là do ai phái tới?” Quyền Anh thu chưởng, băng lạnh hỏi.

“Ám Phách, ngươi giết sư phụ của ta, lại hại sư huynh của ta, ta, chúng ta dù có làm quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ách!”

Lại thổ ra một ngụm máu tươi, người dẫn đầu đó trừng hai mắt đỏ máu rồi ngã xuống đất.

Quyền Anh nhìn ba tử thi dưới đất, hừ lạnh một tiếng: “Không tự lượng sức.” Rồi đi tới chỗ Vân Cẩm Nghị đứng yên như tượng kia, giải huyệt cho y.

……..

“Sao không đi?” Quyền Anh nhìn y, thấy y vẫn bộ dáng ngốc lăng.

“Ngươi, ngươi là Ám Phách?” Vân Cẩm Nghị hai mắt vô thần nhỏ giọng hỏi.

“Ngươi nói đi?”

Vân Cẩm Nghị lảo đảo dưới chân đứng không vững ngã lăn ra.

Ám Phách….

Nhân vật chỉ nghe danh không thấy được người trên giang hồ, thủ hạ Ám Đường giải quyết công việc ám sát. Có một câu nói thế này: Diêm vương đoạt mệnh có thể kéo dài hai canh, Ám Đường lấy hồn thì chết lập tức.

Ám Phách, ác quỷ trong lời đồn của sự việc gây chấn kinh võ lâm ba năm trước, trong một đêm đoạt đi tính mạng của năm trăm võ lâm nhân sĩ trên đỉnh Vân Tế sơn chính là người này. Trong một đêm, đỉnh Vân Tế sơn từ trắng chuyển đỏ, kên kên mù trời, bốn phía mùi tanh tưởi xú uế gay mũi. Tử trạng của năm trăm võ sĩ đó vô cùng thảm liệt, không ai chết toàn thây. Người thấy qua cảnh tượng đó không ai kìm được nôn mửa.

Ám Phách Ám Phách, đoạt hồn đoạt phách, người bị nhắm sẽ nắm chắc cái chết.

Người này căn bản không phải là người, sớm nên đổi ‘Ám Phách’ thành “Ám Ma’ thì đúng hơn.

Vân Cẩm Nghị không nói rõ được cảm giác hiện tại của mình, mệnh của y ra sao vậy? Sao y lại vướng mắc với người thế này? Quyền Anh lãnh mắt nhìn người đang ngồi dưới đất vẻ mặt kích động.

“Ngươi có đi không?” Dùng mũi chân đá đá.

Người dưới đất không phản ứng.

Lại dùng mũi chân đá đá.

Vẫn không phản ứng.

“Ngươi muốn ngồi đây làm thức ăn cho sói sao?”

Người dưới đất cuối cùng động đậy, chỉ thấy Vân Cẩm Nghị chậm chạp quay lại nhìn hắn, vô cùng cẩn thận hỏi: “Xin hỏi ngài thông thường trước khi giết người có dự báo nào không?”

Quyền Anh liếc xéo y.

Vân Cẩm Nghị run run rẩy rẩy tiếp tục ngồi xuống, đôi mắt trong bóng đêm sáng như có nước, nhìn hết sức vô tội và đáng thương.

Hạ thân quyền anh lập tức bị điểm hỏa, một cỗ dục vọng nóng cháy trong thân thể bắt đầu sôi trào. Muốn đem tên thiển cận này áp dưới người, muốn đem gia khỏa này làm đến lúc không thể trưng ra biểu tình này nữa mới thôi!

Vân Cẩm Nghị theo bản năng lùi lại, tim muốn nhảy ra ngoài.

Gia khỏa này, hiện tại muốn giết y sao?!

“Ngươi, ngươi đừng qua đây a! Đừng, đừng qua đây!”

Quyền Anh tóm lấy y xách qua, áp y lên một thân cây nói: “Thế nào, sợ ta giết ngươi?”

Mũi hai người đụng vào nhau, Vân Cẩm Nghị đột nhiên phát hiện trong bóng đêm hóa ra Quyền Anh đáng sợ đến mức này! Cặp mắt giống như đồng tử dã thú!

Quyền Anh vươn tay tới cổ y, thấp giọng nói: “Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng bày ra biểu tình chó săn này nữa!” Nói rồi, tay dùng lực.

Vân Cẩm Nghị hét lớn ra tiếng, y cho rằng đối phương sẽ siết cổ mình, ai biết y phục của mình bị người này xé thẳng từ cổ xuống dưới.

“Ngươi thiếu làm đến mức này?!” Một phát kéo rách quần, Quyền Anh nâng hai chân trần tinh tráng vòng qua thắt lưng mình, một tay giải khai thắt lưng quần của mình, nâng hạ thâm hướng tới y.

“A…” Vân Cẩm Nghị không biết có phải vì đã bị dọa hay không, đối phương còn chưa đâm vào y đã không thể không chết được phát ra âm thanh.

Mang theo hoảng loạn và sợ hãi, cảm thụ thứ thô cứng của đối phương đè mình, tư vị này thật sự thần kỳ!