Hoa Nguyệt Ngân

Chương 8




Hiên Dương điện, trong phòng ngủ xa hoa yên tĩnh, đại sàng hoa mỹ mềm mại, một thân mình hài đồng nho nhỏ gập người nằm nghiêng, da thịt trắng noản mềm mại, sáng bóng nhàn nhạt như trân châu. Lông mi dày thường nhẹ nhàng chớp vài cái, nhìn ra y mơ thấy chuyện không thoải mái.

Nam tử tuấn mỹ đứng bên đầu giường, nhìn vẻ mặt bé con trên giường ngủ không an ổn, trong hai tròng mắt lãnh khốc tự nhiên tỏa ra ôn nhu nhè nhẹ. Đưa tay vuốt nhẹ gương mặt bạch ngọc mềm mại, đến mi mắt nhíu chặt của y, nhẹ nhàng vuốt ve, trấn an .

“Ngân Nhi, phụ hoàng rốt cuộc nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt?” Hoa Ngạo Kiết bất đắc dĩ thở dài, ánh mắt thâm thúy giờ phút này toát ra bất đắc dĩ nhè nhẹ.

“Phụ hoàng rốt cuộc phải làm như thế nào, mới có thể phá đi rào cản trong đáy lòng ngươi?”

Bắt đầu từ ngày ấy, Hoa Ngạo Kiết liền để cho Hoa Nguyệt Ngân ở tại Hiên Dương điện, ở chung với hắn. Năm nay, Hoa Nguyệt Ngân đã gần sáu tuổi .

Ba năm qua, Hoa Ngạo Kiết đối Hoa Nguyệt Ngân sủng ái là bất cứ ai cũng không thể bằng được. Từ khi Hoa Nguyệt Ngân ở tại Hiên Dương điện, Hoa Ngạo Kiết không qua đêm ở chỗ bất cứ phi tần nào, bất luận trễ thế nào, hắn đều quay về Hiên Dương điện.

Trên giường bé con lông mi thật dài bỗng nhiên bất an rung động mạnh lên, Hoa Ngạo Kiết biết đó là dấu hiệu bảo bối của hắn sắp tỉnh lại. Hắn ôn nhu cúi đầu nhìn y, chờ y tỉnh lại.

Một lát sau, đôi mắt bảy sắc màu ngọc lưu ly chậm rãi mở ra, hai tròng mắt tràn đầy màu lưu quang như bị một tầng hơi nước bịt kín nhàn nhạt, lướt qua, cực kỳ đẹp mắt. Hoa Ngạo Kiết nhịn không được cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt tuyệt mỹ nhỏ nhắn của Hoa Nguyệt Ngân.

“Buổi sáng tốt lành, bảo bối.”

“Buổi sáng tốt lành, phụ hoàng.” Hoa Nguyệt Ngân máy móc mỉm cười hồi đáp.

Ba năm qua, Hoa Nguyệt Ngân đã quen với việc tồn tại của Hoa Ngạo Kiết, thậm chí không có hắn bên người liền không thể an tâm đi vào giấc ngủ. Vì thế nên, đối với loại hành động bất ngờ này của Hoa Ngạo Kiết, từ lâu theo thời gian trôi qua, lại trở nên tự nhiên. Thói quen, thật là một thứ thực đáng sợ.

Hoa Ngạo Kiết cưng chiều y, thương yêu y, Hoa Nguyệt Ngân không phải không có cảm giác, nhưng y sớm mất đi dũng khí tin tưởng người khác. Bất luận Hoa Ngạo Kiết đối đãi y như thế nào, y cũng không cách nào rộng mở ý chí thản nhiên đối mặt hắn.

“Đói bụng sao?” Thầm than một tiếng. Tuy rằng không trông cậy vào tiểu tử kia sẽ đối với mình có nhiều nhiệt tình, nhưng vẫn là bị phong cách đạm mạc như trước của y làm cho tổn thương.

“Ân.” Mềm mại nhu thuận gật gật đầu. Hoa Nguyệt Ngân biết phụ hoàng hắn nhất định còn chưa dùng đồ ăn sáng.

Hoa Ngạo Kiết sáng sớm thức dậy, đều là bụng rỗng vào triều sớm, vì chính là mỗi khi xong việc có thể cùng con trai bảo bối của mình cùng ăn bữa sáng.

Đưa tay lấy quần áo để trên tủ ở đầu giường, đây là y phục bảo bối hắn sáng nay phải mặc. Trường sam thêu hoa màu thủy lam, xứng với làn da bạch ngọc của y, quả thực xinh đẹp làm cho người ta luyến tiếc chớp mắt một cái.

Săn sóc người khác, đối với hắn đế vương mà nói, quả thực so với thiên phương dạ đàm* còn không thực tế, phàm là chuyện liên quan đến tiểu tử kia, hắn đều cảm thấy rất thú vị, thay y phục cho y, càng thành một loại hưởng thụ. Thứ xinh đẹp thế này, hắn làm sao có thể tặng cho người khác. Đó cũng là nguyên nhân vì sao cho tới nay, chuyện gì có liên quan đến tiểu tử kia, bất luận lớn hay vụn vặt, hắn đều tự mình làm.

Cuối cùng cũng giúp tiểu tử kia mang xong đôi giày da nhỏ màu đồng bện tơ vàng. Mặc xong, hắn nhịn không được trực tiếp ôm tiểu tử kia ngồi trên đùi mình, cằm để trên trán của y, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Ngân Nhi là muốn ở trong phòng dùng đồ ăn sáng, hay là đi ra đại sảnh?”

“Trong phòng.” Ngắn gọn trả lời không để cho nghi ngờ. Ba năm qua, y gần như không ra khỏi đây, chưa bao giờ bước ra khỏi tẩm điện nữa bước. Bởi vì chỉ có ở trong này, y mới cảm thấy được an tâm, y không muốn đánh vỡ phần yên bình này.

“Được rồi.” Hoa Ngạo Kiết cũng không miễn cưỡng, gọi thái giám tùy thân hầu hạ, lệnh hắn đem đồ ăn sáng đưa vào tẩm điện.

“Ngân Nhi, phồn hoa bên ngoài so với tẩm điện này thì phong phú tuyệt vời hơn nhiều, Ngân Nhi không muốn đi xem một chút sao?” Không miễn cưỡng không có nghĩa là hắn sẽ từ bỏ thuyết phục.

Hoa Nguyệt Ngân ở Hiên Dương điện này ba năm. Ba năm qua, trừ bỏ Hoa Ngạo Kiết, y không cùng bất cứ kẻ nào nói chuyện cũng không cùng bất cứ kẻ nào chơi đùa. Tuy rằng Hoa Ngạo Kiết thường xuyên mang những thứ kỳ lạ cổ quái dụ dỗ y ra khỏi tẩm điện, nhưng y đều biểu hiện thiếu hứng thú. Nhắc tới trong hoàng cung, tại sao nhiều bảo bối nhất, đều có ở Hiên Dương điện này. Bởi vì mỗi khi quốc gia nào tiến cống bảo vật gì đó, thứ bảo vật trước nay không ai thấy, Hoa Ngạo Kiết đều trước tiên đưa đến trước mặt Hoa Nguyệt Ngân giải thích một phen.

Hắn không cần biết cần bao nhiêu thời gian làm cho Hoa Nguyệt Ngân hoàn toàn tín nhiệm mình, nhưng bảo bối của hắn năm nay đã gần sáu tuổi, bình thường hoàng tử công chúa sớm đều có mẫu phi bọn họ bên người học tập tứ thư ngũ kinh, khổ luyện võ công, mà bảo bối của hắn lại đối với chuyện gì cũng không nghe thấy không hỏi, ngoại trừ mỗi ngày chính mình cùng y kể chuyện lý thú nhân văn, nghiễm nhiên cái gì cũng không hiểu. Điều này làm cho hắn sao không lo lắng được.

“Không muốn.”

Nói thẳng như vậy làm Hoa Ngạo Kiết như thế nào nói tiếp chứ. Nghĩ thầm rằng: Ngân Nhi của hắn biến thành như vậy, đều là do nữ nhân đáng chết kia. Nếu không phải nàng nhẫn tâm đối đãi với Ngân Nhi, Ngân Nhi cũng sẽ không quái gở như vậy, không tin người khác. Hắn đương nhiên sẽ không biết, thật sự nguyên nhân căn bản làm cho Hoa Nguyệt Ngân biến thành như vậy, không phải người khác, mà là nam nhân so với hắn giống nhau như đúc, đến hôm nay y cũng vô pháp quên được.

Dưới chỉ thị của Tổng quản thái giám Thuận Đức, thị nữ đem đồ ăn sáng từng phần từng phần đưa vào tẩm điện.

“Đều đi xuống đi.”

“Vâng, bệ hạ.”

Bảo lui hết tất cả thái giám cung nữ, Hoa Ngạo Kiết ôm Hoa Nguyệt Ngân ngồi vào bàn ăn, lấy một chén cháo tổ yến, từng chút từng chút đút cho Hoa Nguyệt Ngân. Bảo bối của hắn từ trước đến nay không thích cùng người khác tiếp xúc, hắn cũng vui vẻ cùng y một mình ở chung.

“Ngân Nhi cũng sáu tuổi , theo quy củ trong cung thì phải là đến nội vụ viện chọn lựa vài người hầu hầu hạ bên người, Ngân Nhi muốn chừng nào đi?”

“Không đi.”

“Ngân Nhi.” Hoa Ngạo Kiết hơi nhíu hạ mi.

Tiểu gia hỏa này thật đúng là bị mình làm cho hư rồi mà.

“Ngân Nhi có phụ hoàng là đủ rồi, Ngân Nhi không cần người hầu gì hết.” Hoa Nguyệt Ngân quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, ngữ khí kiên quyết bá đạo tuyên bố. Y không cần người hầu gì hết, y cũng không cần có nô bộc đi theo, y phải duy trì sự yên bình này, ai cũng đừng hòng phá vỡ.

Nghe tiểu tử kia vừa nói như thế, Hoa Ngạo Kiết thật không hiểu nên khóc hay nên cười . Kỳ thật hắn làm sao thường muốn cho người nào khác trừ mình ra chạm vào tiểu tử kia, nhưng tiểu tử kia dù sao cũng là hoàng tử, phải có người hầu hầu hạ bên người mình, bồi dưỡng chút tin tưởng vào người khác a.

“Được rồi, phụ hoàng tạm thời trước hết theo ý Ngân Nhi đi.” Hoa Ngạo Kiết thật sự không muốn miễn cưỡng bảo bối của mình, chuyện tuyển người hầu trước hết để sau đi.

Dùng xong đồ ăn sáng, Hoa Ngạo Kiết liền sai người dọn dẹp đồ ăn còn thừa, rồi mang tới giấy bút mực.

“Ngân Nhi, kể từ hôm nay, phụ hoàng dạy ngươi đọc sách viết chữ, được không?”

“Đọc sách viết chữ?” Hoa Nguyệt Ngân vẻ mặt phức tạp nhìn Hoa Ngạo Kiết. Y nhớ rõ ở kiếp trước, nam nhân kia cũng là lúc y sáu tuổi dạy y biết chữ, giống như lặp lại hết toàn bộ chuyện trước đây. . . . . .

Kiếp trước, y ba tuổi gặp được hắn, kiếp này, y cũng ba tuổi gặp được phụ hoàng giống hắn như đúc; kiếp trước, hắn lúc y sáu tuổi khi dạy y biết chữ, kiếp này, phụ hoàng y cũng khi hắn sáu tuổi yêu cầu dạy y đọc sách viết chữ. Chẳng lẽ hết thảy này đều là vận mệnh luân hồi sao? Chẳng lẽ cả đời này y cũng sẽ lặp lại ác mộng kiếp trước, bị người khác vứt bỏ sao? Không, y không cần.

“Ngân Nhi, ngươi làm sao vậy? Mau tỉnh lại.” Nhìn tiểu tử kia đột nhiên lâm vào trầm tư, lưu quang thất sắc ngọc lưu ly tràn đầy trong mắt nháy mắt lại ảm đạm không ánh sáng, Hoa Ngạo Kiết sốt ruột dùng sức lay người Hoa Nguyệt Ngân, hy vọng có thể đưa y quay về hiện tại.

“Phụ hoàng, người không cần vứt bỏ Ngân Nhi.” Hoa Nguyệt Ngân giống như tỉnh lại lại giống như đang chìm sâu trong mộng, toàn thân không ngừng run rẩy . Y không cần lại bị người khác vứt bỏ, ít nhất giờ phút này y dựa sát ngực ấm áp này, y muốn độc chiếm.

“Ngân Nhi, ngươi làm sao vậy? Nói cho phụ hoàng, có phải có chỗ nào không thoải mái không?” Hoa Ngạo Kiết lòng tràn đầy lo lắng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ của Hoa Nguyệt Ngân, thật lo lắng xem kỹ .

“Người không cần vứt bỏ Ngân Nhi, Ngân Nhi sẽ thật biết điều, thực nghe lời, người không cần vứt bỏ Ngân Nhi.” Hoa Nguyệt Ngân miệng không ngừng lẩm bẩm, tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo trước ngực Hoa Ngạo Kiết, đôi mắt thất thải ngọc lưu ly, giờ phút này bịt kín một tầng sương mù mỏng manh, bất lực lại đáng thương nhìn hắn.

“Không có, phụ hoàng thương yêu Ngân Nhi cũng còn không kịp, sao vứt bỏ Ngân Nhi chứ? Phụ hoàng cả đời cũng sẽ không vứt bỏ Ngân Nhi, phụ hoàng cam đoan.” Hoa Ngạo Kiết đem Hoa Nguyệt Ngân ôm chặt vào trong lòngngực, giống như muốn y hòa vào cơ thể mình, càng ôm càng chặt.

Một lát sau, Hoa Nguyệt Ngân có chút khó thở, ở trong lòng ngực Hoa Ngạo Kiết giãy giụa lên.

“Phụ hoàng. . . . . . Phụ hoàng. . . . . . Buông ra. . . . . . Ngân Nhi. . . . . . Mau. . . . . . Không thở được. . . . . .”

Hoa Ngạo Kiết vội buông Hoa Nguyệt Ngân ra, thấy y khuôn mặt nhỏ nhắn vì nín thở mà đỏ lên, bộ dáng từng ngụm từng ngụm thở thật là đáng yêu, nhịn không được lại đưa y ôm vào trong lòng ngực, nhưng lại không dám dùng sức.

*thiên phương dạ đàm: search google thì ra là Arabian Nights, her her, Đêm Ả Rập í. Nói chung là nói chuyện vua đi săn sóc người khác là chuyện không thể tin nổi, như không hề thực tế.