Họa Phố

Quyển 10 - Chương 8: Nghịch lữ (08): Tam túc kim ô




Trong căn phòng ánh sáng âm u, bỗng dưng xuất hiện một cái mặt nạ trắng như tuyết, quả thực khiến người ta cảm thấy trong lòng e dè sợ hãi.

Mà trong cái bọc đồ kia cũng chỉ có mỗi cái mặt nạ, ngoài ra không còn thứ gì khác.

“Chắc là của tôi.” Phương Phỉ nói.

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, đã thấy Phương Phỉ tháo cái vòng tay mình đeo ra, đưa cho Mục Dịch Nhiên xem.

Mọi người không ai lên tiếng, tâm tư không rõ cái mặt nạ quỷ dị kia sẽ mang đến vận mệnh thế nào cho cô gái này.

Mục Dịch Nhiên quan sát vòng tay thật kỹ, từ vòng ngoài cho đến bên trong, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

“Vậy là trong đoàn của chúng ta cũng có một vị Vu đại nhân rồi, làm người ta yên tâm ghê chứ.” Giọng của Vệ Đông bỗng chốc bay vào tai Phương Phỉ.

“Vòng tay này thuộc về Quang Minh Lữ, có lẽ khi cô vừa bước vào thế giới này, thân phận của cô cũng đã trở thành “vu”.” Mục Dịch Nhiên trả vòng tay cho Phương Phỉ, cũng bỏ lại mặt nạ trắng kia vào bọc đồ, “Cô cất đi, có khi mặt nạ này sẽ có lúc giúp ích cho chúng ta.”

Phương Phỉ gật đầu, cầm lấy bọc đồ thuộc về mình.

“Tại sao bọc đồ của cô ấy không thấy có đồ đạc gì khác của cô ấy vậy, chỉ có mỗi một cái mặt nạ thôi?” Tào Hữu Ninh nhìn một đống kẹo nằm trong bọc đồ của mình, cũng chính bởi vì đám kẹo này mới khiến hắn lập tức nhận ra nó thuộc về mình, “Trong bọc đồ của chúng ta ít nhiều gì cũng có thứ đặc trưng thuộc về mình, hơn nữa còn một đống linh tinh lang tang…” Tào Hữu Ninh lục lọi một lát, lòi ra hai cái quần đùi vải thô to bự, vội vàng tém tém cất lại.

Tào Hữu Ninh chỉ buột miệng nói một câu, nhưng lại khiến cho đám người cũ bên này đều để tâm: trong bọc đồ của những người khác đều có rất nhiều vật dụng sinh hoạt, cùng với một hai món gì đó có liên quan đến bản thân ở thế giới thật, còn của Phương Phỉ lại chỉ có mỗi một cái mặt nạ lẻ loi…

Kinh nghiệm từ mấy bức tranh trước khiến đám bọn họ không dám suy nghĩ sâu xa hơn nữa…

Vệ Đông cầm một cây bút than trong bọc đồ của mình, tô tô vẽ vẽ lên giấy những nét đơn giản phác thảo ra căn phòng nơi bọn họ đang ở, lúc này bỗng ngẩng đầu lên nói: “Vu đại nhân đương nhiên không giống đám buôn hàng như chúng ta rồi, đời nào lại mang theo một đống đồ vật thế tục tầm thường trong túi chứ, phải để cho tâm không vướng bận.”

“Ai dồi ôi Đông ca, từ bao giờ mà triết sờ lý dữ vậy nè ~” La Bộ xáp lại gần dòm Vệ Đông vẽ tranh, lại bế chó giơ đến trước mặt Vệ Đông, “Vẽ cho Tâm Xuân nhà tui một bức chân dung nào.”

Vệ Đông nhìn mặt chó kề sát mặt mình: “Gâu gâu mấy tiếng tao nghe, gâu lớn chút, không gâu không vẽ.”

“Ấu âu âu ——” Tâm Xuân cố hết sức, nhưng mà không cách nào phát ra được tiếng gâu tiêu chuẩn được, sốt ruột đến mức rơm rớm nước mắt.

Một bàn tay thò đến nhẹ nhàng xoa xoa đầu Tâm Xuân, là Phương Phỉ, động tác rất dịu dàng, quả thực hoàn toàn chẳng giống phong cách thường ngày của cô chút nào.

“Mới nãy chúng tôi cũng có thảo luận về con chó này.” Người lên tiếng là Thiệu Lăng, “Đầu tiên là, tại sao một cái xe cân bằng lại biến thành một con chó. Thứ hai là, tại sao con chó này lại không biết sủa.”

Bấy giờ tất cả mọi người đều đã nhận lấy bọc đồ thuộc về mình, cũng mở ra xem xét những thứ đựng bên trong.

“Lúc trước, Củ Cải mang xe cân bằng theo vốn dĩ là muốn nó có thể biến thành một cái phương tiện giao thông thay cho đi bộ, tốt nhất là có thể “thoái hóa” thành một chiếc xe.” Kha Tầm nhìn con vịt bằng gỗ trong bọc đồ của mình, lắc một cái, miệng vịt liền phát ra tiếng gỗ va vào nhau cái cách, đây là một món đồ chơi thời bé thơ của cậu, còn là do ba cậu để lại, nghe nói hồi xưa nó được ông nội tự tay làm cho ba.

La Bộ gật đầu lia lịa: “Đúng thế, ngon nhất là biến thành xe hơi, hoặc là một chiếc xe ngựa, không thì một con ngựa cũng được…”

“Âu âu…” Tâm Xuân mặt vô tội nhìn chủ nhân, như đang tự hận chính mình sao không phải là một con ngựa.

“…Chó cũng được..” La Bộ an ủi chó cưng nhà mình, “Chẳng phải có rất nhiều nơi dùng chó làm phương tiện giao thông đó sao.”

Mọi người đồng loạt bắn ánh mắt về phía La Bộ, thật không thể tin được kẻ này lại nghĩ đến chuyện cưỡi một con chó bé nhỏ như thế.

“Đúng vậy, chúng tôi cũng phân tích như thế.” Thiệu Lăng nói.

“Há??” vô số thanh “há” đồng thời vang lên, thoạt nghe khá là rầm rộ.

“Xe cân bằng sẽ không vô duyên vô cớ biến thành một con chó. Dù là từ kinh nghiệm trong những bức tranh trước, hay đến cả những việc đã trải qua ở bức tranh này, vật phẩm mà chúng ta mang từ thế giới bên ngoài vào thường sẽ không mất đi thuộc tính vốn có của nó, như thực phẩm sẽ biến thành mì gói, hoặc như đồng hồ sẽ biến thành vòng đeo tay, hay như máy ảnh từ hiện đại biến thành cổ điển, cả di động nữa, dù hiện tại chỉ còn lại chức năng chiếu sáng, nhưng nó vẫn còn giữ lại hình dạng cơ bản của một chiếc điện thoại,” Thiệu Lăng phân tích rõ ràng, “Vậy mà, xe cân bằng lại biến thành chó, theo lẽ mà nói thì nó không hợp lý.”

Mạch Bồng cau mày: “Vậy ý của mấy người là, phương tiện giao thông trong thế giới này là… chó?”

Tuy cách nói này nghe có vẻ cường điệu, nhưng Tào Hữu Ninh lại rất thật thà đáp lại: “Hồi trước tôi nhớ có từng coi một cái video, chủ nhân dắt một con Golden đi tiêm thuốc, nhưng mà nó sợ quá run hết cả lên, thế là chủ nhân của nó bèn dùng thân mình đè nó lại, vậy chứ tới lúc bác sĩ chuẩn bị tiêm, Golden bùng phát lên một cái bê luôn chủ nhân của nó chạy ra ngoài trốn, chủ nhân của nó cứ thế cưỡi trên người bị nó cõng chạy đi mất tiêu ha ha ha ha …”

“Ha ha ha ha!!” La Bộ cũng rộ lên cười theo.

Tào Hữu Ninh cười mấy cái mới phát hiện mình hơi bị lạc quẻ, liền ngậm mồm, cầm bọc đồ bỏ vô tủ.

Lát sau, Thiệu Lăng mới lên tiếng nói tiếp: “Nên chúng tôi phỏng đoán, thế giới ở bên ngoài nghịch lữ có lẽ là cực kỳ rét lạnh, hoặc rất có thể trời băng đất tuyết, hơn nữa địa thế bao gồm triền dốc gập ghềnh cao thấp và cả những rừng cây rậm rạp.”

Tần Tứ nghe tới đây giật mình hiểu được: “Chẳng lẽ là giống người Eskimo vậy, dùng chó để kéo xe trượt tuyết?”

Đỗ Linh Vũ: “Tôi nghe bảo dùng chó kéo xe trượt tuyết là một việc tàn nhẫn.”

Tần Tứ: “Trọng tâm thăng bằng của ngựa hơi cao, không đủ linh hoạt để đi lại giữa những con đường rừng tuyết đọng hoặc là lên xuống các dốc núi. Nếu vận chuyển hàng hóa không quá nặng thì đa phần người ta sẽ chọn chó kéo xe, hơn nữa chó trượt tuyết chịu lạnh cũng tốt hơn —— Nghe nói có một bộ lạc người Eskimo tên là Malamute, chó của bọn họ có thể chịu được thời tiết rét lạnh -70 độ để kéo xe trượt tuyết, vận chuyển hàng hóa.”

Tâm Xuân mở to hai viên mắt tròn xoe, lắng nghe cực kỳ chuyên chú.

La Bộ ôm lấy chó cưng của mình thật chặt: “Tâm Xuân nhà tui không phải tụi đần trượt tuyết kia…”

Tâm Xuân giũ giũ lông trên người mình, vẫn luôn nhìn Tần Tứ.

Tần Tứ cũng kềm không được, nhìn về phía nó mỉm cười: “Không có bắt mày đi trượt tuyết đâu, mày còn nhỏ mà.” Nói xong, lại nhìn ra màn sương mờ mịt xám trắng ngoài cửa sổ, “Vả lại, chắc là chúng ta cũng không có cơ hội đi ra ngoài đâu.”

Mọi người đều trầm mặc, có người lẳng lặng soạn bọc đồ, có người quay sang thì thầm khe khẽ, hoặc là ngồi tại chỗ ngẩn người…

Hề Thịnh Nam và Lục Hằng ngồi cách xa mọi người, nãy giờ luôn nhỏ giọng trò chuyện gì đó, Lục Hằng tựa hồ đang an ủi cô, Hề Thịnh Nam khẽ gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn có chút khó coi.

Kha Tầm đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng bến trên người Mục Dịch Nhiên, đối phương đứng cạnh cửa sổ, cũng đang nhìn cậu, trong sóng mắt thấp thoáng ý cười.

Kha Tầm bước qua bên kia, lấy con vịt gỗ trong bọc đồ của mình ra đưa cho Mục Dịch Nhiên xem: “Làm sao anh biết đây là của em? Hở?”

Mục Dịch Nhiên: “Chân em dài.”

Kha Tầm: “Chân anh cũng dài mà.”

Kha Tầm không dám tin Mục Dịch Nhiên lại lấy đồ trong bọc ra nghiên cứu độ dài của quần để nhận ra bọc đồ là của cậu.

Mục Dịch Nhiên không lên tiếng, mở tủ lấy bọc đồ của mình, mở ra, bên trong có một con vịt gỗ thoạt trông giống hệt con của Kha Tầm.

Kha Tầm kinh ngạc đến ngây người, vẻ mặt không thể tin cầm lấy con vịt nhìn một hồi, run tay lắc một cái, mỏ vịt lập tức phát ra tiếng cách cách: “Đến cả tiếng kêu cũng giống hệt nhau, đây là…”

Đây là chuyện gì vậy!? Thật sự là khiến người ta cảm thấy vừa kinh vừa hỉ mà!

Giọng của Mục Dịch Nhiên nghe nhàn nhạt, nhưng lại vô cùng chân thành nói: “Đây là món đồ chơi lúc tôi còn bé, do ông ngoại mua từ một vị nghệ nhân thủ công, mua cho mẹ tôi, bởi vì tay nghề chất lượng tốt, truyền đến tôi cũng còn nguyên vẹn chưa hư hỏng, cho nên vẫn giữ lại tới bây giờ.”

Kha Tầm chăm chú lắng nghe một đoạn duyên phận kỳ diệu đến vô lý này, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, cứ ngồi tủm tỉm cười cả buổi, nhưng rồi lại cảm giác nụ cười của mình sao mà có chút khổ sở: Tốt biết mấy, mọi chuyện thật là tốt biết mấy, nếu không phải ở trong tranh thì tốt biết mấy…

Mục Dịch Nhiên vươn tay vỗ nhẹ con vịt gỗ trên tay Kha Tầm: “Ở nơi nào cũng đều tốt cả.”

Ngọn đèn trong phòng lan tỏa vầng sáng đỏ cam mờ mờ ảo ảo, giống như phủ một tầng ấm áp lên mỗi người.

“Phải rồi, cái vòng tay của Phương Phỉ ấy, làm sao anh đoán nó thuộc về Quang Minh Lữ?” Kha Tầm trở lại với “chính sự”.

“Trên vòng tay có khắc hoa văn, tuy có chút vụng về mà trừu tượng, nhưng vẫn có thể phân biệt được vòng tròn cùng chim và hoa trên đó.” Mục Dịch Nhiên đáp, mắt ngước nhìn chụp đèn, bên trên có vẽ một cái hình tròn thật lớn, ở giữa có một nét đứt quãng, hoa cỏ cùng chim thì lại được vẽ bằng nét liền, “Nếu như tôi đoán không sai, con chim kia có lẽ là một con quạ đen.”

“Cái đù! Tao đã nói mà lại!” Vệ Đông kích động hú lên.

Kha Tầm: Mày nha quể lại nghe lén hai đứa tao “tâm hự”.

Vệ Đông: Hai đứa mày đã quay về với “chính hự” rồi nha, đã là chuyện “chính hự” thì cả đám ai cũng được quyền tham dự!

Kha Tầm: Oke fine.

Vệ Đông bắt đầu há mồm bàn chính sự: “Con này thật là một con quạ đen hả? Tại sao trên cái đèn lại vẽ một con quạ đen? Mà tại sao con quạ đen này lại không phải màu đen?”

“Đây là một con Tam Túc Kim Ô, nếu như cậu để ý kỹ sẽ thấy, nó có ba cái chân.” Mục Dịch Nhiên chỉ vào con chim được vẽ trên chao đèn, mọi người nghe vậy đều tò mò dán lại xem, quả nhiên thấy được bên cạnh hai cái chân của nó còn có một cái chân hơi hơi cong lại.

“Đây là Tam Túc Kim Ô đứng trong mặt trời đúng không? Gọi là Kim Ô vậy tức là nó màu vàng phải không?” Đỗ Linh Vũ tò mò hỏi.

“Kim Ô hay còn gọi là Thuận Ô, người xưa thông qua việc quan sát khám phá ra hiện tượng đốm đen trên mặt trời, vì hình dạng giống như một con quạ đen, cho nên người đời sau thường thường dùng Kim Ô để ví như mặt trời.” Thiệu Lăng giải thích, “Còn vì sao gọi là Kim Ô thì, bởi vì con quạ đen kia đứng ở chính giữa mặt trời kim quang vạn trượng, nhưng bản thân nó lại là màu đen.”

“Đúng nhỉ, đốm đen mặt trời vốn dĩ chính là màu đen,” Đỗ Linh Vĩ nhìn đường cong tạo thành hình con chim uốn lượn trên chụp đèn, nếu như không tô nó thành màu đen quả thực rất khó đoán ra nó là một con quạ, lại nhìn xuống hoa văn trên áo bào vải mặc trên người, trong các chuỗi tròn liên tiếp nhau cũng có hình chim giống thế, “Tại sao mấy con quạ đen này không phải màu đen?”

Thiệu Lăng khẽ nhíu mày: “Vấn đề này tôi cũng nghĩ không ra, đáng lý ra màu đen và ba chân là dấu hiệu đặc trưng của Tam Túc Kim Ô. Chẳng hiểu sao tôi cứ có cảm giác con quạ đen không màu này có mối liên kết nào đó đối với sự đặc thù của thế giới này.”

Vấn đề này cả Mục Dịch Nhiên cũng không rõ, đều được liệt vào danh sách manh mối phá giải bức tranh này.

Tiếp theo đó tới lượt Kha Tầm kể sơ lại về chuyện của Hà Ngọc cho mọi người nghe, cố ý xóa đi chi tiết Hà Ngọc bị phá hủy dung mạo lẫn bị chặt ngón tay, liền thấy Lục Hằng ngồi ở xa xa lộ ra nụ cười biết ơn.

Mạch Bồng biết được chuyện Lục Hằng chụp ảnh, cũng không kềm được nói: “Mới nãy tôi cũng ở trên lầu chụp mấy tấm, nhưng thế giới này hình như không có nơi rửa phim, cho nên không thể biết được rốt cuộc đã chụp được những gì.”

Chu Hạo Văn ngồi im lặng thật lâu bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi cảm thấy nếu thế giới này giữ lại máy ảnh và cuộn phim, vậy nhất định cũng sẽ có biện phải rửa ảnh chụp.”

Mọi người nghe vậy đều có chút suy tư. Khẽ gật đầu, Tần Tứ nói: “Ảnh chụp cũng là một manh mối, ngoại trừ tìm kiếm chữ ký ra, mọi người cũng nên lưu ý xem nơi này có tiệm rửa phim, rửa ảnh hay không, biết đâu chừng ở thế giới này tiệm rửa phim lại có một cái tên khác cũng nên.”

Hề Thịnh Nam nhỏ giọng hỏi Lục Hằng: “Anh cảm giác mình chụp được cái gì?”

“Cũng không có gì, đều là phong cảnh, với cả Tiêu Hổ nữa, người nọ dù sao cũng là nam chính trong tiểu thuyết, nên tôi mới chụp lại thôi.” Lục Hằng cười nói.

“Tôi thật không dám tin, ở thế giới này nam chính lại giết nữ chính…” Hề Thịnh Nam thì thào nói.

“Chắc không đâu, Vu đại nhân đã nói rồi, có thể là nữ phụ đã làm.”

“Hầy…” Hề Thịnh Nam như không nghe thấy, thở một hơi dài thậm thượt.

“Phải rồi, mau mở ra xem trong bọc đồ của chị có cái gì? Còn mỗi chị chưa mở ra kiểm tra đấy.” Lục Hằng chỉ vào bọc đồ để trước mặt Hề Thịnh Nam, mới nãy mọi người ai nấy đều tự mở bọc đồ kiểm tra vật phẩm, chỉ có mỗi Hề Thịnh Nam là không có tâm trạng làm chuyện này, vì thấy được một cái túi tiền có chữ “Hề” liền kết luận nó thuộc về mình.

Hề Thịnh Nam nghe vậy, liền mở bọc đồ của mình ra lần nữa, soạn ra, bên trong ngoại trừ quần áo và các vật phẩm hàng ngày, còn có một cái hũ màu đen.