Họa Quốc

Quyển 1 - Chương 10




Vậy chiêu ngầm của ngài là gì? Nghĩ không ra…

Bấy giờ ngoài cửa có tiếng người khẽ gọi: “Tướng gia”.

Khương Trọng thần sắc chấn động, vội đáp: “Vào đi”.

Một ám vệ vội vàng bước vào, quỳ xuống.

Khương Hiếu Thành nói: “Thế nào, sự tình tiến triển sao rồi?”.

“Thuộc hạ đã chứng thực, Giang Vãn Y đúng là con trai độc nhất của Giang Hoài. Y thuật của y cũng vô cùng xuất sắc, còn vượt cả cha mình. Nhưng tình cảm cha con rất không thuận hòa, Giang Hoài chỉ mong con trai vào Thái y viện, thay thế vị trí của ông ta, nhưng Giang Vãn Y lại nói một câu ‘Thầy thuốc nên hành nghề giúp đời cứu dân chúng, không cam tâm giam mình chốn thâm cung xu phụ quyền thế’…”.

Khương Hiếu Thành nghe đến đây thì hừ mũi: “Nếu hắn thực sự không phải loại xu phụ quyền thế, vậy sao lần này lại vào cung?”.

Ám vệ không để ý lời châm biếm của Hiếu Thành, tiếp tục vô cảm nói: “Ba năm trước sau khi Giang Vãn Y cãi vã một trận kịch liệt với phụ thân thì bỏ nhà đi, không ai biết y đi đâu, nào ngờ lần này khi xuất hiện, y lại trở thành môn khách của Kỳ Úc hầu”.

Khương Trọng ra lệnh: “Tiếp tục điều tra. Nhất định phải tra rõ quan hệ giữa hắn và Kỳ Úc hầu”.

Ám vệ vâng một tiếng: “Chuyện thứ hai, Hy Hòa phu nhân sau khi uống thuốc của Giang Vãn Y, mạch đập đã bình ổn, có điều vẫn chưa tỉnh, nếu tỉnh lại thuộc hạ sẽ bẩm báo”.

“Ừ”.

“Chuyện thứ ba, có liên quan đến Tiết Túc”.

Mắt Khương Hiếu Thành sáng lên: “Con quỷ háo sắc đó sao rồi?”.

Khương Trọng hừm một tiếng: “Háo sắc, có thể bì với con sao?”.

Bị phụ thân nói vậy, Khương Hiếu Thành lập tức đỏ bừng mặt, bối rối ho vài tiếng. May mà giọng nói của ám vệ đã lạnh lùng, rành rọt cất lên: “Bữa trước Tiết Túc ngắm trúng nữ thuyết thư tiên sinh ở quán trà Tam Hương, gọi nàng ta vào phủ kể chuyện, rượu say thú tính nổi lên, định chiếm đoạt”.

Tim Khương Trầm Ngư run lên, quả nhiên là Tần nương! Sau khi tận mắt chứng kiến nhân duyên của hai người, nay lại nghe kết cục như vậy, nàng cảm thấy cảnh ngộ của đời người thực sự tàn khốc.

“Nữ tiên sinh đó tuy là quả phụ, chồng mất sớm, nhưng sắp tới chuẩn bị tái giá, vì thế thề chết không chịu phục tùng, cuối cùng cắn lưỡi tự tử. Vị hôn phu của nàng ta biết tin sao chịu để yên, vì thế chạy đến làm ầm ở Tiết phủ, đánh thẳng vào trong, nhưng vì người ít địch nhiều, nên chưa gặp Tiết Túc thì đã bị bắt. Nghe nói lúc Kỳ Úc hầu đến, hắn đã bị đánh đến còn thoi thóp thở”.

Khương Hiếu Thành nói: “Ðợi đã, chuyện này liên quan gì đến Kỳ Úc hầu? Y đến đó làm gì?”.

“Nam tử tên Phan Phương đó tuy là đồ tể, nhưng cũng là một môn khách của Kỳ Úc hầu”.

Khương Hiếu Thành cười nói: “Y giỏi thật, môn hạ tay sai kiểu gì cũng có”.

Khương Trọng liền khiển trách: “Nếu con có một nửa bản lĩnh của y, thì cha con cũng không cần chừng này tuổi còn lo lắng thế này”.

Khương Hiếu Thành vô cớ bị mắng, không cam tâm, lầm rầm nói: “Sao cha không nói cha không có bản lĩnh, đến một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi đầu cũng đấu không lại, còn phải nịnh bợ hắn…”.

Khương Trầm Ngư vội vàng lườm y, Khương Hiếu Thành đành ngoan ngoãn ngậm miệng.

Ám vệ kịp thời nói tiếp: “Khi Kỳ Úc hầu biết chuyện, lập tức từ trong hoàng cung cưỡi ngựa đến Tiết phủ. Tiết Túc nể mặt ngài, không nói câu nào bèn trao trả Phan Phương, nhưng Phan Phương chỉ còn thoi thóp thở, nên Giang Vãn Y không kịp ăn cơm tối đã vội vàng đến phủ hầu gia chẩn trị cho hắn, hiện nay vẫn đang cấp cứu, sống chết chưa rõ”.

Khương Trọng gật đầu: “Ði thăm dò tiếp, hễ có tiến triển, lập tức báo cáo”.

Ám vệ khom mình lui ra.

Hoa đèn hắt sáng ra hai bên, Khương Trầm Ngư nhìn thế cờ hỗn loạn trên bàn, bỗng cảm thấy mệt mỏi, lại một lần nữa muốn trốn chạy.

Trốn khỏi cuộc tranh giành quyền thế vĩnh viễn không ngừng này.

Thứ muốn trốn tránh hơn nữa chính là mối tình mà chắc chắn nàng sẽ để lỡ trong trận tranh đấu này.

Quốc nạn nổ ra, công tử… sẽ không thành hôn nữa.

Mắt rơm rớm lệ, nàng đã sớm nhìn thấy kết cục.

Ít ngày sau, Chiêu Doãn ban chỉ, hoàng hậu thất đức, gây loạn hậu cung, biếm làm thứ dân, giam ở lãnh cung - Càn Tây cung.

Ðúng như dự liệu của Khương Trầm Ngư, ở quan ải xa xôi, tướng lĩnh trấn thủ Yển Sơn đã truyền về một tin khẩn kinh thiên động địa - Hộ quốc tướng quân Tiết Hoài làm phản rồi.

Tuyết đã ngừng rơi, sương lạnh chưa tan.

Trong hơi thở đã thấy phả ra hơi trắng. Khương Trầm Ngư nhìn sắc trời đang dần sẫm lại bên ngoài cửa sổ, thở dài thật khẽ.

Ác Du ở bên cạnh nói: “Tiểu thư, trời lạnh lắm, người về phòng đi, kẻo lại đóng băng ở đây”.

Nàng lắc đầu, vẫn chờ đợi ở đại sảnh như cũ. Chờ đến giờ Tuất hai khắc, Khương Trọng và Khương Hiếu Thành mới cùng về, thần sắc hai người rất mỏi mệt, đặc biệt là Khương Hiếu Thành, hai mắt y hõm sâu, vằn những tia máu, dáng vẻ kinh sợ bất an, tay trái còn buộc một miếng vải, xem chừng đã bị thương.

Khương Trầm Ngư vội ra đón: “Cha, ca ca”.

Khương Trọng ra hiệu bảo nàng đi theo, ba người cùng đi vào thư phòng.

“Ca ca, tay của huynh sao vậy?”.

Khương Hiếu Thành nhệch miệng, vô cùng ấm ức: “Hôm nay đi khám xét nhà, bị con chó điên đợp một miếng”.

Khương Trọng nghiêm giọng “hừm” một tiếng: “Sao con không nói con háo sắc lộng hành? Ðúng là không biết óc con làm bằng cái gì, lúc gay go này mà còn làm càn, ta thấy vết cắn này vẫn còn nhẹ lắm!”.

Khương Trầm Ngư một lúc sau mới hiểu ra, hóa ra hôm nay Khương Hiếu Thành phụng lệnh đến khám nhà Tiết gia, nhìn thấy một thị tì xinh đẹp, nhất thời nổi lòng háo sắc rò mó chân tay, kết quả là bị Tiết Thái cắn cho một cái.

Khương Hiếu Thành căm phẫn nói: “Thằng nhãi đó thân mình còn chẳng lo nổi, còn muốn bảo vệ người khác, đúng là nực cười”.

Khương Trầm Ngư cuống lên nói: “Ca ca, huynh làm gì hắn rồi?”.

“Cũng không có gì, đá cho một cái, bắt đến thiên lao rồi, nhốt chung với gã cha yêu râu xanh của nó”.

Khương Trọng “hừ” một tiếng: “Con cứ tiếp tục như thế, kết cục cũng không hơn Tiết Túc đâu!”.

Khương Hiếu Thành lập tức giả lả cười: “Sao có thể chứ? Cha con an phận giữ mình hơn cha hắn nhiều, hơn nữa con chỉ muốn sờ mó chút thôi, đâu có định làm gì…”.

Khương Trầm Ngư nhíu mày, nhưng nàng biết giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ca ca háo sắc đâu phải ngày một ngày hai, không thể trong chốc lát mà khuyên nhủ được, nên tạm thời bỏ qua không nghĩ nữa, nói sang chuyện quan trọng hơn: “Cha, hôm nay trên triều, hoàng thượng nói gì?”.

“Hoàng thượng đương nhiên là nổi giận lôi đình, còn có thể thế nào nữa? Có một số người vốn muốn nói đỡ cho Tiết gia, kết quả thấy vậy sợ quá, cũng không dám ho he. Tình thế hiện giờ đang nghiêng về phía chủ chiến”.

“Tiết Hoài làm phản thật sao?”.

Khương Hiếu Thành đáp: “Còn giả sao được?”.

“Tin từ Yển Sơn đến không sớm không muộn, mà nhằm đúng lúc này, thật khéo quá đi. Nhưng bỏ đi, làm phản thật hay không đã không còn quan trọng nữa, giờ mọi người đều cho rằng ông ta làm phản rồi, ông ta hoàn toàn không còn con đường nào khác”. Ánh mắt Khương Trầm Ngư sáng lên, “Thương thế của Phan Phương sao rồi?”.

“Giang Vãn Y kia quả thực cao minh, không những cứu được cái mạng hắn ta, mà qua mấy ngày điều dưỡng, nghe nói đã khỏe lên nhiều rồi”.

“Vậy hoàng thượng đã chỉ định ai làm tướng cầm quân thảo phạt Tiết Hoài?”.

Cha con họ Khương nhìn nhau, vẻ mặt hai người đều trở nên cổ quái, cuối cùng Khương Hiếu Thành liếm liếm môi, chậm rãi nói: “Hoàng thượng ngài… muốn ngự giá thân chinh”.

Khương Trầm Ngư rất kinh ngạc.

Khương Hiếu Thành nói tiếp: “Ta thấy lần này hoàng thượng thực sự u mê rồi, trở mặt với Tiết Hoài cũng đủ rồi, còn định đích thân ra chiến trường, nói ra thì đại bất kính, đây chẳng phải là đi tìm…”, y ngó quanh, tuy chắc chắn không có người nghe lén, nhưng vẫn hạ giọng thật thấp, “tìm cái chết sao? Ai chẳng biết vị chủ tử của chúng ta từ nhỏ thân thể yếu ớt, trói gà không chặt, đến cưỡi ngựa còn là vấn đề chứ đừng nói đến thân chinh”.

Về chuyện này Khương Trầm Ngư cũng có nghe qua, nghe nói Chiêu Doãn vì là con của một cung nữ không được sủng ái, cho nên từ nhỏ đã bị ghẻ lạnh, không người hỏi đến, cho đến năm mười tuổi mới có cơ hội quay về cạnh tiên đế, trước đó đừng nói là học võ công, ngay đến chữ cũng không biết được bao nhiêu. Cũng vì gặp phải cảnh ngộ như vậy, khiến tính cách của y thâm trầm đa nghi, hỉ nộ khó lường.

Khương Trầm Ngư hít sâu một hơi, thong thả nói: “Không, trận chiến này, hoàng thượng bắt buộc phải thân chinh”.

“Muội muội, tại sao muội lại nghĩ vậy? Ðối thủ là Tiết Hoài lăn lộn sa trường đã lâu, hoàng thượng mà đi ngộ nhỡ làm sao…”.

“Có ba lý do”. Khương Trầm Ngư ngắt lời y, “Từ khi đăng cơ, hoàng thượng chưa có thành tựu gì, mượn trận chiến này một là để thị uy, hai là đoạt quyền, thứ ba, đúng như lời cha nói, hoàng thượng là một người quyết đoán cơ mưu, thông minh nhẫn nhịn, mấy năm nay, ngài làm gì cũng bị người khác khống chế, trong lòng chắc chắn tràn đầy oán hận, mà muốn báo thù một người, cách tốt nhất chính là nhằm vào điểm đối phương đắc ý nhất để đánh bại y. Tiết Hoài chẳng phải xưng hiệu là đệ nhất thần tướng sao? Vậy thì, hoàng thượng sẽ đánh bại ông ta trên sa trường, cho ông ta một đòn triệt để”.

Khương Hiếu Thành trợn tròn mắt nói: “Oa, hoàng thượng quả nhiên tàn nhẫn!”.

Khương Trọng nghe xong, hồi lâu không nói gì, cuối cùng mới khẽ thở dài: “Không ngờ, con của ta lại là tri kỷ của hoàng thượng…”.

Khương Trầm Ngư bỗng chốc đỏ bừng mặt, thẹn thùng nói: “Trầm Ngư thiển cận, khiến cha chê cười rồi”.

“Không”. Khương Trọng giơ tay ra, chậm rãi mà đầy sức nặng đặt lên vai nàng, “Trước đây, là cha không phát hiện con lại hiểu biết như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc, đáng tiếc…”.

Ông nói liền ba tiếng “đáng tiếc”. Khương Trầm Ngư biết ông thấy tiếc vì nàng là nữ nhi, nếu như nàng là nam tử, Khương gia đã có hy vọng rồi.

Nhưng ta không muốn làm nam tử, Khương Trầm Ngư nghĩ vậy.

Bởi vì nếu là nam tử, kiếp này sẽ vô duyên với công tử, còn nàng lại không muốn lỡ mất chàng. Cho dù thời cuộc có gian nan đến đâu, cho dù giữa hai người có trở ngại đến đâu, cho dù tương lai xa xôi kia có rối ren hỗn loạn đến đâu, nàng vẫn muốn giữ chặt mối cơ duyên này, nhất định, nhất định, không được bỏ lỡ!

Tỉ tỉ tặng ta Trường Tương Thủ, ta và chàng nhất định sẽ như tên của viên ngọc này, bên nhau dài lâu, vĩnh viễn không chia lìa.

Khương Trầm Ngư cắn môi, chăm chú nhìn ánh nến vàng tối đang nhảy nhót, sắc màu trong mắt đậm dần lên.