Hóa Ra Nam Thần Của Trường Là Bố Của Con Tôi

Chương 10




Giang Nhược Kiều đưa Lục Tư Nghiên đến thành phố bên cạnh.

Từ Bắc Kinh đến đó cùng lắm cũng chỉ mất một tiếng ngồi xe. Thời buổi này, chỉ cần có tiền thì việc khó gì cũng chẳng còn là vấn đề nữa, Giang Nhược Kiều tìm đến một người trung gian bản địa, trong câu chuyện hư cấu mà Giang Nhược Kiều bịa ra thì cô nghi ngờ con trai mình bị đánh tráo nên muốn tới đây kiểm tra thử. Người trung gian bản địa đó dùng một loại ánh mắt rất chi là vi diệu để nhìn Giang Nhược Kiều, nhưng rất nhanh sau đó, cô đã bình tĩnh lại, có lẽ năm nay mấy chuyện cẩu huyết giật gân xảy ra quá nhiều rồi, nhiều đến mức khiến mức độ nhận thức của con người được mở rộng, một câu chuyện bình thường như của Giang Nhược Kiều không đủ kịch tính đến mức khiến người khác phải ồ lên vì kinh ngạc.

Mọi việc đều do người trung gian đó đứng ra thực hiện.

Hiện nay, có rất nhiều người trung gian làm ăn dựa theo đạo đức nghề nghiệp.

Thủ tục thực hiện đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của Giang Nhược Kiều, điều khiến cô ngạc nhiên đó chính là, số người đến làm xét nghiệm DNA rất rất đông!

Cô đút thêm chút tiền, tối thiểu là ba ngày sau sẽ có kết quả.

Sau khi làm xong công việc quan trọng này, Giang Nhược Kiều mau chóng đưa Lục Tư Nghiên về lại Bắc Kinh. Trên đường trở về, Giang Nhược Kiều nhận được cuộc gọi của Tưởng Diên, mỗi ngày hai người sẽ gọi video call cho nhau, đôi khi cũng gọi cho nhau mấy cuộc điện thoại.

Lúc Tưởng Diên gọi tới, anh ta đang ở bên ngoài ăn gà hầm dừa với Lâm Khả Tinh.

Lâm Khả Tinh cúi thấp đầu, tựa như đang vùi đầu lướt điện thoại.

Cô ấy thấy lòng mình tựa viên kẹo chanh kia.

Tới tận bây giờ, cô ấy chưa từng thấy và cũng chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày Tưởng Diên trở nên như thế này, cả thế giới đều nhận ra Tưởng Diên yêu Giang Nhược Kiều đến chừng nào, huống hồ chi là một người thầm yêu Tưởng Diên như cô ấy.

Cũng vì thấy được tình yêu kiên định của Tưởng Diên, Lâm Khả Tinh tự biết bản thân hoàn toàn không có cơ hội thắng.

Thế nên, cô ấy lựa chọn lùi bước về vị trí hiện tại, với vị trí an toàn này, ít nhất thì cô ấy vẫn có thể làm bạn bè với anh ta.

“Anh đang ăn gà hầm dừa.” Tưởng Diên bật cười: “Đặc sản? Trời xanh mây trắng có tính không, ôi chao, thú thật thì, học kỳ này anh định cố gắng nhiều hơn một chút, đợi đến kỳ nghỉ đông chúng ta tới đây chơi được không em?”

Giang Nhược Kiều nghe anh ta nói thế thì có hơi ngơ ra.

Đến kỳ nghỉ đông, liệu cô và Tưởng Diên có còn ở bên nhau không?

“Đợi đến lúc đó hẵng nói đi.” Cô đáp.

“Chỉ có điều, ở đây nóng quá, ngày nào anh cũng phải xuống biển ngụp lặn.” Tưởng Diên tiếp tục nói: “Phải rồi, bao giờ em trở lại trường?”

Giang Nhược Kiều cũng không tiện nói mình đã về lại Bắc Kinh: “Sao vậy?”

“Anh đang nghĩ, hay là em trở lại sớm một chút nhé, chẳng phải lần trước đã bàn rồi sao? Chúng ta lên núi chơi, trên núi chắc mát lắm…”

Giang Nhược Kiều suy tư.

Chuyện này đã bàn xong từ lâu rồi, trong công ty Tưởng Diên đang làm thêm có một đàn anh, nhà anh ấy mở nông trại trong núi, trước khi khai giảng, bốn người cùng phòng ký túc với Tưởng Diên cộng thêm bốn người trong phòng ký túc của cô sẽ gộp thành một nhóm lên núi chơi hai ngày. Các bạn cùng phòng của cô đã mong ngóng chuyến đi chơi này từ lâu rồi.

“Ừ, được.” Giang Nhược Kiều đồng ý.

Thực ra thì cô đã quyết định sẽ chia tay với Tưởng Diên.

Cô luôn tỏ ra rất bao dung với người bạn trai sắp phải nói lời chia tay.

Mặc dù bây giờ cô cũng không coi Lục Dĩ Thành là một ai đó trong tương lai của cô, thế nhưng, điều đó không có nghĩa là cô muốn tiếp tục yêu đương với Tưởng Diên. Ngẫm lại thì, Lục Dĩ Thành và Tưởng Diên là bạn bè thân thiết trong cùng một phòng ký túc, lỡ đâu một ngày nào đó chứng thực được Lục Tư Nghiên thật sự là con của cô và Lục Dĩ Thành, vậy cô và Tưởng Diên còn có thể ở bên nhau sao? Đương nhiên là không thể rồi.

Bạn trai tương lai, thậm chí là chồng của cô, người đó tuyệt đối không thể quen biết Lục Dĩ Thành, không được có bất cứ quan hệ nào, nếu không thì mọi chuyện sẽ lằng nhằng vô cùng.

Phim truyền hình máu chó đó không thích hợp với cô, cô cũng không thích thể loại đó.

Nghĩ kỹ lại thì, bạn trai và bố thằng bé có mối quan hệ thân thiết với nhau, nghe cũng thấy hơi là lạ, chỉ số nguy hiểm quá cao, chuồn trước cho lành, chỉ có điều, cô thấy khá đáng tiếc, dẫu sao thì cô cũng tốn rất nhiều thời gian và công sức với Tưởng Diên, hơn nữa, nói thật lòng thì cô cũng hơi thích Tưởng Diên, anh ta khá tốt, rất có tố chất của một người bạn trai quốc dân, điều kiện gia đình cũng rất tốt, hoàn toàn khớp với kỳ vọng về một người bạn trai của cô.

Dù có yêu đương với Tưởng Diên ngay dưới mí mắt Lục Dĩ Thành hay hoàn toàn quay lưng với Tưởng Diên để nuôi con với Lục Dĩ Thành, đó đều là sự lựa chọn mang tính khảo nghiệm tố chất tâm lý cực cao.

Cuộc sống của cô muôn màu muôn vẻ, không cần thêm yếu tố mạo hiểm đâu.

Sau khi Tưởng Diên cúp điện thoại, anh ta nhìn qua bên cạnh, thấy Lâm Khả Tinh chẳng động đũa là mấy thì thuận miệng hỏi: “Ăn ít vậy?”

Chẳng phải mới sáng sớm còn vui vẻ bảo muốn đi ăn gà hầm dừa sao?

Lâm Khả Tinh siết chặt đôi đũa, cười nói với anh ta: “Đang giảm béo đó mà.”

“Con gái các em thật khó hiểu.” Tưởng Diên lắc đầu: “Rõ ràng là gầy như que tăm còn suốt ngày kêu gào giảm cân, bạn gái anh cũng thế, ăn như mèo.”

Lâm Khả Tinh chỉ cười chứ không nói gì nữa.

Sau khi trở lại Bắc Kinh, Giang Nhược Kiều tuỳ tiện đi vào một cửa hàng, cô dùng khăn ướt tẩy trang luôn mang theo bên người để tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt, sau đó cô lại bôi kem nền, tô chút son, trở lại với dáng vẻ của cô nữ sinh trẻ trung tươi tắn. Lục Tư Nghiên ngoan hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều, trước đây cô cũng từng tiếp xúc với mấy đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi rồi, bọn chúng thực sự rất phiền, nhưng trong suốt cả chuyến đi, Lục Tư Nghiên rất nghe lời, mà, đứa bé ngoan sẽ có thưởng.

Giang Nhược Kiều vui vẻ dẫn cậu nhóc đi ăn lẩu.

Cô gọi một nồi lẩu uyên ương, cậu nhóc ăn phần nước dùng có cà chua còn cô thì ăn bên cay. Cả ngày trời chạy ngược chạy xuôi, ăn uống cũng chẳng được tử tế, lúc này đây, cả hai mẹ con đều đói đến rã rời, Giang Nhược Kiều gọi một bàn đầy đồ ăn, Lục Tư Nghiên ăn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, khẩu vị của hai người khá giống nhau, đều không thích ăn đồ chay mà thường thiên về món mặn hơn.

Giang Nhược Kiều nhìn nhóc Lục Tư Nghiên ngoan ngoãn đang ngấu nghiến đồ ăn thì bỗng nảy ra một suy nghĩ như thế này – bây giờ cô có được tính là không phải chịu đau nhưng đã làm mẹ không nhỉ?

Chưa từng có kinh nghiệm mang thai và sinh con nhưng bỗng dưng lại có một đứa con năm tuổi.

Độ tuổi lên năm này thực sự rất thần kỳ.

Trên cơ bản, cô không cần dành quá nhiều sự quan tâm cho thằng bé, dù chưa có con bao giờ nhưng chí ít thì cô cũng hiểu sơ sơ đôi điều, trẻ con từ khi sinh ra đến năm ba tuổi có thể coi là giai đoạn cần được chăm sóc cẩn thận nhất, đặc biệt là ở giai đoạn còn là con nít, ba tuổi trở lên thì đỡ hơn rất nhiều, ít nhất là khi con đói, con khát hay con muốn gì thì con sẽ nói ra, quan trọng nhất là, con cũng đã đến tuổi đi học rồi.

Nếu Lục Tư Nghiên của thời còn quấn tã nằm trong nôi được xuyên không tới đây, cô không dám chắc bản thân có bỏ chạy bất kể ngày đêm không nữa.

Độ tuổi lên năm này, cô có thể chấp nhận được.

Thật sự là quá tốt.

Bây giờ cô đã trực tiếp nhảy vọt qua thời kỳ gian nan nhất, có ngay một đứa con năm tuổi, hơn nữa, tố chất thằng bé này rất tốt. Khoan hãy nói đến những điều khác, chỉ riêng giá trị nhan sắc của Lục Dĩ Thành cùng với cái danh “máy b4y chiến đấu trong đám học bá” [*], chỉ tính khoản gen này thôi, bản thân cô cũng bới móc không ra khuyết điểm nào…

[*] Học bá: Là ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những học sinh giỏi, có khả năng tiếp thu kiến thức vượt trội so với những người bình thường.

“Mẹ làm gì vậy?” Lục Tư Nghiên hỏi.

Mẹ cứ nhìn chằm chằm nhóc như vậy lâu lắm rồi.

Nhóc cứ có cảm giác, ngay giây kế tiếp thôi, mẹ sẽ nhíu chặt chân mày rồi gọi cả họ lẫn tên của nhóc.

Khiến người ta sợ hãi quá đi mất.

Giang Nhược Kiều với vẻ mặt “ôn hòa” lắc đầu: “Không có gì cả, chỉ là bỗng dưng thấy Tư Nghiên nhà chúng ta trông thật đẹp.”

Giám định DNA vẫn phải làm nhưng cô biết rõ trong lòng tận tám đến chín phần, rằng, đứa bé này là con của cô, không lệch đi đâu được.

Sau một ngày ở cạnh nhau, cô đã từ từ tiếp nhận chuyện này từ trong tiềm thức rồi.

Ôi chao, con trai của cô.

Không cần mang thai, sinh đẻ mà cũng có ngay một đứa con ruột.

Không biết là do nóng nực hay ngại ngùng mà hai bên lỗ tai của Lục Tư Nghiên lặng lẽ đỏ bừng lên: “Mọi người ai cũng nói vậy.”

Giang Nhược Kiều cười: “Con thì không được tự nói thế, cũng không thể ngày nào cũng nghĩ đến vẻ đẹp trai của mình.”

“Mẹ…” Lục Tư Nghiên lại lỡ miệng: “Mẹ à! Trước đây mẹ cũng nói y chang thế!”

Thật thần kỳ.

Giang Nhược Kiều hiểu ý nhóc, ý nhóc là, trong tương lai, cô từng nói thế này với nhóc.

“Mẹ còn nói gì nữa không?”

Lục Tư Nghiên cắn ống hút: “Còn nói, người thực sự đẹp trai sẽ không biết mình đẹp trai, cũng không để ý đến chuyện mình đẹp trai.”

Nhóc dừng một chút rồi lại nói: “Giống như bố vậy đó?”

Giang Nhược Kiều: “…”

Trong nháy mắt.

Cô không muốn liên tưởng đến mối quan hệ với Lục Dĩ Thành nên lập tức nói sang chuyện khác: “Để mai mốt mẹ mua đồng hồ thông minh cho con nhé.”

Lục Tư Nghiên: “Đồng hồ thông minh ạ?”

“Ừ, có chuyện gì thì có thể gọi điện cho mẹ.”

“Được ạ.”

Lục Tư Nghiên lấy can đảm hỏi: “Con phải gọi mẹ là gì ạ?”

Giang Nhược Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: “Đợi đến khi có kết quả xét nghiệm, khi ở riêng, con có thể gọi là mẹ.”

“Ở riêng là sao ạ?”

“Ví dụ như khi chỉ có mẹ với con, hoặc là có mẹ, con và cả bố con ở cùng nhau nhưng khi có người khác ở đó thì không được gọi như thế.” Giang Nhược Kiều kiên nhẫn giải thích cho nhóc, vì không muốn làm tổn thương đến tâm hồn nhỏ bé của nhóc: “Bởi vì bây giờ mẹ mới hai mươi tuổi thôi, mặc dù theo lý thuyết thì trong tương lai, năm mẹ hai bảy tuổi mẹ sẽ sinh con nhưng những người khác lại không biết điều đó, mọi người sẽ nghĩ mẹ sinh con năm mẹ mười lăm tuổi, mười lăm tuổi thì vẫn còn là một đứa trẻ. Mười tám tuổi mới được xem là người lớn cơ.”

“Trên đời sẽ có người không đủ kiên nhẫn để tìm hiểu mọi chuyện, họ chỉ nghe một câu đã suy ra toàn bộ câu chuyện, con có muốn mẹ bị người khác hiểu lầm không?”

Lục Tư Nghiên thốt lên: “Đương nhiên là không ạ!”

Không ai được phép làm tổn thương mẹ nhóc, dù là bố thì cũng không được!

Nói thật thì, Giang Nhược Kiều thấy hơi cảm động.

Dù trong tương lai, cậu bạn nhỏ Lục Tư Nghiên sẽ trở thành một người đàn ông thế nào đi nữa, thì ít nhất, giờ phút này đây, nhóc thực sự đặt mẹ mình ở vị trí quan trọng nhất trong lòng.

Giang Nhược Kiều chống cằm nói: “Con có thể gọi tên mẹ.”

Gọi chị hay cô nghe hơi kỳ kỳ, một đứa bé như nhóc chắc cũng thấy không tự nhiên.

Vậy cứ gọi thẳng tên cho rồi!!

Cô là một người phụ huynh rất sáng suốt đó.

Lục Tư Nghiên trợn tròn mắt: “Hả?”

“Gọi Tiểu Kiều đi!”

Lục Tư Nghiên rụt cổ: “Con không dám.”

Giang Nhược Kiều: “…”

“Đây là đặc quyền mẹ cho con đấy biết không? Con còn không biết quý trọng hở?”

Lục Tư Nghiên: “… Vậy mẹ phải hứa là sau này con gọi mẹ như vậy, mẹ không được tức giận đâu đấy.”

Nhóc còn ráng bổ sung: “Dù sau này con gọi nhiều lần rồi thì mẹ cũng không được tức giận, là mẹ cho phép con gọi đấy.”

Giang Nhược Kiều đỡ trán: Rốt cuộc là trong tương lai, cô thích nổi giận đến cỡ nào vậy?

“Được, mẹ hứa, trước khi mẹ thu hồi cách xưng hô này thì con có thể thoải mái gọi.”

Lục Tư Nghiên đắc ý, tiến lại gần: “Tiểu Kiều.”

Mặc dù ở thời điểm hiện tại, cô chẳng có cái gọi là “tình mẫu tử gắn kết” nhưng Giang Nhược Kiều thực sự rất thích Lục Tư Nghiên.

Sau khi ăn lẩu xong, cô dẫn cậu nhóc đi mua đồng hồ thông minh, trông ngầu vô cùng.

Thực sự thì Giang Nhược Kiều không nhìn nổi cách ăn mặc của Lục Tư Nghiên nữa, vừa nhìn đã biết là do Lục Dĩ Thành mua cho.

Kéo giá trị nhan sắc của Lục Tư Nghiên xuống không biết bao nhiêu lần.

Cô lại đưa cậu nhóc đến trung tâm thương mại mua sắm, cô mua cho Lục Tư Nghiên tận mấy bộ đồ, ngay cả giày xăng-đan cũng mua cho nhóc hai đôi, cô còn không quên cà khịa mấy câu về gu thẩm mỹ của Lục Dĩ Thành: “Theo mẹ thấy chắc cậu ta đưa con đến chợ trời mua quần áo đúng không? Uổng công mang danh học bá mà ngay cả chữ tiếng Anh viết trên áo bị sai mà cậu ta cũng không nhận ra!”

Đúng là dễ khiến người ta tức đến ngất.

Đợi đến khi Giang Nhược Kiều đưa Lục Tư Nghiên về thì trời đã chạng vạng tối rồi.

Lục Dĩ Thành nhìn đống đồ xếp la liệt trên bàn trà trong phòng khách, anh bỗng chốc rơi vào trầm tư.

Hai người họ đi làm xét nghiệm DNA rồi thuận tiện mua luôn trung tâm thương mại nào đó rồi à?

Lục Tư Nghiên hếch cằm nhỏ: “Tất cả đều do mẹ mua cho con đó!”

Lục Dĩ Thành: “… Bố biết.”

Anh chỉ đành giở từng cái túi ra coi, cũng may là trong túi có kèm hóa đơn, anh tính thử số tiền trên đó rồi thở dài một hơi từ tận đáy lòng.

Lãng phí quá.

Còn chưa tới một tháng nữa trời sẽ trở lạnh, mua nhiều đồ mùa hè thế này làm gì?

Lục Tư Nghiên nhìn dáng vẻ hiện tại của bố rồi hỏi: “Tốn rất nhiều tiền ạ?”

Lục Dĩ Thành cũng không muốn lừa nhóc: “Mấy nghìn tệ.”

“Ồ.” Phản ứng của Lục Tư Nghiên trông có vẻ rất bình thản: “Bố không cần nói mẹ thế, bố cũng hay mua túi xách cho mẹ cơ mà.”

“Cái gì?”

“Mỗi lần bố được phát tiền thưởng, chuyện đầu tiên bố làm là mua túi xách cho mẹ, con biết cả rồi! Dì còn nói với con, túi xách của mẹ đều là…” Nhóc giơ năm ngón tay mũm mĩm của mình ra: “Đều ở mức năm con số! Mấy nghìn tệ là mức bốn con số, năm con số nhiều hơn bốn con số đó nha!”

Lục Dĩ Thành: “?”

Phản ứng đầu tiên của anh là: “Không thể nào.”

Lục Tư Nghiên bĩu môi: “Bố không tin thì thôi.”