Hóa Ra Người Ở Nơi Này

Chương 31




  Bọt nước ấm áp chảy đầy mặt Lục Tâm, hai tay Lục Tâm bụm lại lau đi nước đang chảy tràn trên mặt, khó thở xoay người, rống to về hướng Lục Cảnh Hành: "Lục Cảnh Hành, anh là đồ hỗn đản!".

Lục Cảnh Hành lại làm như không nghe thấy, vẫn im lặng như cũ, một tay cầm vòi phun, một tay ôm lấy vai cô, mạnh mẽ đem cô xoay tròn một vòng, để dòng nước chảy ướt đẫm toàn thân cô, sau đó đóng vòi phun, cúi đầu lấy một ít sữa tắm, xoa lên người Lục Tâm trên người một chút, thay cô tắm rửa.

Lục Tâm xuyên qua tầng tầng hơi nước trước mắt, chỉ mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú không cảm xúc của Lục Cảnh Hành, cùng môi bạc đang nhếch lên, quả là rất đẹp, nhưng cũng chưa từng khó coi như vậy.

Cô xoay người, căm giận đẩy anh một cái, xoay người muốn chạy, lại bị Lục Cảnh Hành kéo lại, bàn tay dính sữa tắm xoa lên người cô, sau đó chà ra một tầng bọt, ngón tay liền khều những bọt này, chà lên cổ cô, chà thật mạnh.

Xuyên qua hơi nước nhìn vào gương, Lục Tâm thấy trên cổ có một dấu hôn rất nhỏ, nghĩ tới hình ảnh vừa rồi Giang Diệc Thành nằm trên người cô cắn cắn vào cổ cô, tức giận lập tức tiêu tan, nếu nhìn thấy người con gái khác ghé vào cổ Lục Cảnh Hành cắn lại cắn như thế cô cũng sẽ không chịu nổi.

Trong lòng dịu lại, Lục Tâm không giống nhau như vừa rồi ra tay kháng cự anh, im lặng đứng ở đó tùy Lục Cảnh Hành thay cô tắm rửa, sau đó lấy vòi nước rửa sạch sẽ.

Bọt nước tung tóe bắn lên quần áo anh, Lục Tâm thấy quần áo anh ướt đẫm, muốn thay anh cởi ra, ngón tay vừa đụng vào đã bị tay anh chặn lại.

Động tác chặn lại của anh thậm chí có một tia thô bạo, như là chán ghét, cả người Lục Tâm cứng đờ, chân tay luống cuống đứng ở đó, mở to hai mắt nhìn vào màn hơi nước, có phần không biết làm sao, thậm chí là cảm thấy bị tổn thương, cứ đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn anh.

Ánh mắt Lục Cảnh Hành thâm lãnh nhìn qua cô, tựa như thở dài, đem vòi nước trong tay rửa sạch bọt trên người cô, một tay bắt lấy cổ cô, nâng cằm cô ngẩng lên, cúi đầu xuống, môi cũng heo đó mạnh mẽ áp lên môi cô, quấn quít lấy lưỡi cô, hôn kích cuồng, tay kia cũng không kiêng nể gì mà xoa bóp nơi mềm mại của cô, mẫn cảm chạy dọc thắt lưng kiến cô không tự giác mà nâng mông, mở rộng không gian giữa hai chân, một chuỗi hôn nồng nhiệt kéo từ môi xuống gáy, thẳng xuống đỉnh trụ mẫn cảm trước ngực cô, nhẹ nhàng cắn mút.

Thân thể Lục Tâm rất nhanh mềm nhũn ra, cánh tay mạnh mẽ của Lục Cảnh Hành đỡ lấy cô, thấy cô đủ ướt át, mở hai chân của cô ra, đem cô dựa sát vào tường, nặng nề tiến vào, lực đạo vừa nặng vừa ngoan, Lục Tâm thật sự chịu không nổi, thắt lưng bị ép cong thừa nhận yêu cầu của anh.

Lục Cảnh Hành tra tấn thắt lưng mỏng manh của cô cả một đêm, từ phòng tắm ra phòng khách, lại từ phòng khách vào phòng ngủ, gần như muốn cô suốt một đêm, cuồng dã lại thô bạo, khiến hôm sau Lục Tâm không thể động đậy, cả người đều mỏi nhừ, lại không biết Lục Cảnh Hành có nguôi giận không, cả đêm hôm qua cũng không nói một câu nào.

Âm thầm thở dài, Lục Tâm mở mắt ra, thật cẩn thận gọi anh một tiếng: "Lục Cảnh Hành?"

Lục Cảnh Hành rõ ràng đã tỉnh, nhưng lại không trả lời cô, chỉ đưa mắt nhìn cô một cái, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó xốc lên chăn xuống giường.

Lục Tâm vội vàng ôm lấy thắt lưng anh: "Ai, rốt cuộc anh muốn giận tới khi nào?".

Lục Cảnh Hành đem tay cô gỡ ra.

Lục Tâm lại mặt dày ôm lấy thắt lưng anh, nhẹ giọng nói: "Lục Cảnh Hành, anh có thể không tức giận được không? Em đã nhận sai rồi, anh còn muốn thế nào nữa?"

Lục Cảnh Hành không để ý, chỉ nhìn cô, sau đó liền rời giường.

Tâm tình Lục Tâm trong nháy mắt xấu đi, căm giận nhìn anh chậm rãi mặc quần áo, nóng nảy hét lên: "Lục Cảnh Hành, rốt cuộc anh muốn thế nào mới thôi? Sáng sớm mặt mày như người chết."

Lục Cảnh Hành không để ý, cũng không trả lời, không nhanh không chậm mặc quần, sau đó mặc áo sơmi, rồi lại không nhanh không chậm cài cúc áo.

"Lục Cảnh Hành!" Lục Tâm căm giận túm lấy gối đầu của anh, hung hăng ném về phía anh.

Lục Cảnh Hành nhấc tay chụp lấy cái gối đang tập kích mình, sau đó không nói một tiếng ném lại lên giường, mở cửa đi ra ngoài.

Lục Tâm bực mình thở hắt ra thật dài, cũng rời giường mặc quần áo.

Khi vào phòng tắm thì thấy anh đang rửa mặt, lại mặt dày cười một cái thật ngọt: "Đại ca?"

Không có người đáp, Lục Cảnh Hành rửa mặt xong thì đi ra ngoài, đi làm bữa sáng.

Lục Tâm thu hồi nụ cười, căm giận trừng mắt nhìn bóng lưng anh một hồi, quệt miệng cầm lấy bàn chải đánh răng của anh, oán hận gập lại, lại lặng lẽ buông ra, cảm giác chua sót dưới đáy lòng yên lặng tràn ra, sau cùng chỉ yên lặng đánh răng, trong lòng không biết là tư vị gì.

Lục Cảnh Hành làm xong bữa sáng cũng không kêu cô, ngồi thẳng trước bàn ăn, một tay lấy báo, vừa đọc vừa ăn chậm rì rì.

Lục Tâm thử đi thật chậm qua trước mặt anh, Lục Cảnh Hành mí mắt cũng không nâng, tiếp tục im lặng đọc báo.

Lục Tâm nhịn không được quệt quệt miệng, yên lặng cắt một nửa phần trứng chiên của anh, Lục Cảnh Hành vẫn không phản ứng.

Lục Tâm dứt khoát đem toàn bộ bữa sáng của anh bưng đi, không ngờ Lục Cảnh Hành đứng thẳng dậy, trở về phòng thu dọn hồ sơ, cầm một túi hồ sơ không chỉnh tề đi qua trước mặt Lục Tâm, lại đổi giày chuẩn bị ra ngoài.

Thấy Lục Cảnh Hành phải đi, Lục Tâm cũng ăn không vô, bình thường Lục Cảnh Hành đều chờ cô ăn xong bữa sáng, sau đó đưa cô đi làm rồi đón cô tan tầm, chưa từng giống như hôm nay, mặc kệ cô làm gì thì làm.

Lục Tâm vội vàng ra khỏi bàn ăn trở về phòng lấy túi xách, một bên nói với Lục Cảnh Hành: "Chờ em một chút."

Lục Cảnh Hành không cũng đợi, đổi giày rồi mở cửa đi thẳng ra ngoài.

Khi Lục Tâm vội vàng đuổi tới dưới lầu, vừa vặn nhìn thấy Lục Cảnh Hành đang lái chiếc Cayenne màu đen chạy qua, không những không dừng lại, còn bóp kèn, Lục Tâm theo bản năng lui về phía sau hai bước, liền thấy trước mặt nổi lên một làn khói bụi.

"......" Lục Tâm không thể tin nhìn chiếc xe đang dần dần đi xa.

"Lục Cảnh Hành, anh là đồ hỗn đản!" Dùng hết khí lực toàn thân mắng, cũng không quản anh có nghe được hay không, rống xong Lục Tâm liền khống chế không mà khóc, cắn chặt môi dưới, nước mắt cứ thế rơi xuống, không dám để mình khóc thành tiếng đến, cô yên lặng trở về gara lấy xe, tự mình lái xe đi làm, dọc đường đi vẫn không có thể khống chế tốt cảm xúc, vừa đi vừa khóc, khi đến công ty mắt đã sưng đỏ lên.

Sợ tình cảnh chật vật của mình bị người khác nhìn thấy, sau khi xuống xe Lục Tâm bắt đầu cúi thấp đầu xuống mà đi, nhưng đồng nghiệp vẫn nhìn ra được có điều không ổn, chào hỏi cô nhưng lại đưa mắt nhìn xe cô lái: "Mua xe khi nào thế? Sao lại đi làm một mình? Lục quản lí đâu rồi?".

"Anh ấy có việc bận." Lục Tâm thấp giọng đáp, cúi thấp đầu xuống đi qua, lại không ngờ lúc chờ thang máy lại gặp Giang Diệc Thành.

Hai người đều có chút xấu hổ, đại khái tối hôm qua Giang Diệc Thành thật sự uống say, nhìn thấy ánh mắt Lục Tâm có phần không được tự nhiên, khẽ mín môi lại mở miệng nói trước: "Tối hôm qua...... Thật xin lỗi."

Tối hôm qua bị Lục Cảnh Hành đánh cho một trận, hôm nay nhìn Giang Diệc Thành có chút chật vật, khóe môi cùng khóe mắt đều tím bầm một mảng, xem ra bị đánh không nhẹ.

Anh giải thích, Lục Tâm định khách sáo nói một câu: "Không quan hệ", nhưng cô lại cảm thấy có quan hệ, nên mín môi không đáp.

Giang Diệc Thành chú ý tới hai mắt sưng đỏ của cô, mi tâm nhăm lại: "Làm sao vậy?"

Lục Tâm mím môi không nói, nghĩ đến chuyện Lục Cảnh Hành lạnh lùng, cảm xúc thật vất vả mới áp chế được lại bắt đầu bùng lên, ánh mắt ê ẩm, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh hốc mắt.

Giang Diệc Thành mơ hồ đoán được một chút, chần chờ hỏi: "Hắn còn giận cô?"

Anh còn chưa dứt lời, nước mắt Lục Tâm lại giống vỡ đê, ào ào chảy xuống, thấy cửa thang máy mở ra, Lục Tâm vội vã bước vào thang máy.

Giang Diệc Thành cũng theo vào, lần đầu tiên nhìn thấy cô khóc, chân tay có phần luống cuống.



"Lục Tâm...... Tối hôm qua anh...... Anh thật sự có lỗi, anh không biết......"

"Đó là chuyện của em." Lục Tâm hít hít mũi, giọng nói có phần khàn: "Nhìn thấy hình ảnh như vậy, cho dù là ai cũng sẽ hiểu lầm."

Đột nhiên Giang Diệc Thành không biết nên nói gì, quả thật là do anh sai trước.

Lục Tâm cũng không nói, im lặng một lát, thoáng bình phục lại cảm xúc, ít nhất khi ra khỏi thang máy cũng không còn khóc chật vật nữa.

Trở lại chỗ ngồi, Lục Tâm nghĩ nghĩ, lại nhắn tin cho Lục Cảnh Hành: "Thật xin lỗi!"

Lục Cảnh Hành không trả lời, tâm tình Lục Tâm lại xấu đi, nhất thời toàn bộ buổi sáng đều vô vị, giữa trưa lại mặt dày đi tìm Lục Cảnh Hành ăn cơm trưa, không ngờ Lục Cảnh Hành đã đi trước.

Nhìn văn phòng trống rỗng, Lục Tâm như bị đánh mạnh vào đầu, trong lòng nói không nên lời, yên lặng trở về văn phòng, không đi ăn cơm trưa nữa.

Giang Diệc Thành sáng sớm đã lưu ý tâm trạng hồn bay phách lạc của Lục Tâm, không biết nên nói cái gì cho phải, đợi cô bình tĩnh hơn thì đưa cơm tới cho cô.

Lục Tâm không ăn, lại rầu rĩ chờ đợi, khi tan tầm Lục Tâm không đi tìm Lục Cảnh Hành nữa, mà tự mình lái xe về, đi ngang qua siêu thị thì ghé vào mua một đống nguyên liệu nấu ăn, về nhà nấu cơm, thuận tiện nhắn tin cho Lục Cảnh Hành: "Em nấu cơm ở nhà."

Lục Cảnh Hành không trả lời, cũng không về ăn, Lục Tâm ngồi trước bàn ăn đợi đến tám giờ tối, xác định anh sẽ không về liền bưng toàn bộ đồ ăn đổ vào thùng rác.

Khi Lục Cảnh Hành về đã hơn chín giờ tối, về nhà trước hết đi vào phòng bếp, mở tủ bát ra, lại thấy đã trống rỗng.

Lục Cảnh Hành bất giác hạ mi, không tìm thấy Lục Tâm, đẩy cửa ra lại phát hiện cô đã đi ngủ, cũng không đi quấy rầy cô, đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.

Lục Tâm tưởng rằng đã ngủ nằm trên giường mở to hai mắt nhìn anh: "Không về tại sao không báo với em một tiếng?".

Lục Cảnh Hành cúi đầu nhìn cô, bàn tay sờ sờ đầu cô: "Ngủ."

Vươn tay tắt đèn.

"Lục Cảnh Hành." Lục Tâm gọi nhỏ.

Lục Cảnh Hành nhắm mắt lại, không đáp, giống như đã ngủ say.

Lục Tâm biết anh chưa không, tần suất hô hấp khi anh ngủ không giống bây giờ.

Lục Tâm hạ mí mắt xuống, khẽ mín môi, không quấy rầy anh nữa, không nói gì xoay người lại, đưa lưng về phía anh.

Lục Cảnh Hành mở mắt, nhìn bóng lưng cô đơn, vươn tay ra muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại nhịn xuống.

Ngày hôm sau, hai người vẫn không nói với nhau một câu, Lục Tâm thức dậy làm bữa sáng, ngoại một tiếng kêu anh dậy ăn sáng, Lục Tâm cũng không gọi anh nữa, hai người đều yên lặng ăn sáng, tự lái xe đi làm.

Giang Diệc Thành cảm giác được thần sắc trên mặt Lục Tâm ngày càng cô đơn, cũng ngày càng tiều tụy.

Ngày thứ ba, Lục Tâm đưa đơn xin từ chức tới trước bàn anh.

Giang Diệc Thành nhìn thấy đơn xin từ chức kia, mi tâm nhăn thành một chữ "Xuyên" (川) thật lớn: "Chuyện này là sao?".

"Giang tổng, tôi xin lỗi, công việc này đã làm ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, cho nên......" Lục Tâm thấp giọng chần chờ nói.

Giang Diệc Thành đã hiểu rõ, hiểu được ý cô muốn nói, việc anh quấy rối cô đã gây ra phiền phức cho cô, thấy mấy ngày nay cô buồn bực không vui cùng hai mắt sưng đỏ, anh đã nhìn đi ra.

"Lục Tâm." Giang Diệc Thành buông mắt, nhìn đơn xin từ chức trên bàn, đưa tay cầm lấy, chậm rãi nói: "Chuyện hôm đó.....Anh..... Thật sự xin lỗi. Hôm đó anh có phần say, nhưng anh cam đoan sẽ không có lần sau. Anh rất coi trọng năng lực làm việc của em, anh hy vọng...... em có thể tiếp tục lưu lại, công ty cần nhân tài như em."

"Giang tổng......" Lục Tâm khó xử nhìn anh.

"Lục Tâm, tuy rằng anh không phải chính nhân quân tử gì, nhưng anh vẫn là kẻ giữ lời, anh đáp ứng em sẽ không cưỡng bách em nữa. Nể tình chúng ta cộng sự lâu như vậy, anh hy vọng em có thể ở lại, công ty thật sự thực cần em."

Giang Diệc Thành nhìn cô nói, thái độ vô cùng thành khẩn, khiến Lục Tâm cũng không lỡ cự tuyệt, cô thật ra cũng không muốn từ chức thật, nhưng dù sao cũng bị quấy rối nghiêm trọng như vậy, hậu kỳ diễn cũng nên làm đủ.

Giang Diệc Thành nhìn thấy Lục Tâm dao động, cầm chặt đơn xin từ chức của cô: "Em cứ giữ đơn xin từ chức này. Trước hết cho em thời gian chậm rãi suy nghĩ, đến lúc đó nếu em vẫn cảm thấy không thể không từ chức, anh sẽ phê chuẩn, được không?".

Lục Tâm chần chờ nhìn anh, do dự một lát, mín môi, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Được." Cầm lại đơn xin từ chức.

Trở lại bàn làm việc, trước khi tan tầm nhắn tin cho Lục Cảnh Hành: "Lục Cảnh Hành, chúng ta nói chuyện."

Lục Cảnh Hành vẫn không trả lời, Lục Tâm gọi điện thoại cho anh, tắt máy.

Lục Tâm run rẩy nắm lấy điện thoại di động, cực lực khắc chế không để cho mình khóc.

Giang Diệc Thành xuyên qua cửa văn phòng làm bằng thủy tinh trong suốt nhìn thấy hết thảy, ánh mắt tối sầm, thở dài, mím môi không nói gì.

Khi Lục Tâm tan tầm liền lái xe về nhà, về đến nhà lập tức thu dọn hành lý, đi ra ngoài.

—-

Khi Lục Cảnh Hành tan tầm thì đi đến chỗ Đinh Lão một chuyến.

Đinh Lão mấy ngày hôm trước đi nghỉ phép, hôm nay vừa trở về, nhìn thấy Lục Cảnh Hành đến thăm, thật ngoài sức tưởng tượng, nhiệt tình đón anh vào nhà.

Nhưng hiện tại Lục Cảnh Hành không rảnh rỗi, đứng tại chỗ, nhìn hắn hỏi thẳng vào vấn đề: "Đinh Lão, người anh an bài ở Đế Tân là ai?".

Đinh Lão thoáng sửng sốt, nhìn anh: "Có chuyện gì?".

"Người anh an bài ở Đế Tân là ai?" Lục Cảnh Hành hỏi, thanh âm nhẹ nhàng nhợt nhạt, coi như khắc chế.

"Tạm thời tôi không thể nói, các anh công tác độc lập với nhau, để tránh khi đến người này bại lộ sẽ liên lụy đến người kia, tôi không có biện pháp......"

"Là Lục Tâm sao?" Lục Cảnh Hành đột nhiên nói, cắt đứt lời nói của hắn: "Đinh Lão, người khác anh an bài ở Đế Tân có phải là Lục Tâm không?".

Đinh Lão sửng sốt, không thừa nhận cũng không phủ nhận.


"Ban đầu Lục Tâm làm việc ở Hằng Diên nhiều năm, không bao lâu sau khi cô ấy tạm rời cương vị công tác thì Hằng Diên bởi vì buôn lậu mà phá sản. Sau đó cô ấy lại làm việc ở Hoa Nguyên gần một năm, ông chủ đứng sau Hoa Nguyên bị bắt, hiện tại cô ấy lại vừa vặn ở Đế Tân, mà Đế Tân có nhiều kẻ khả nghi có khả năng bị khởi án hình sự." Lục Cảnh Hành nhìn hắn, gằn từng tiếng: "Tôi tra qua, ngoại trừ Lục Tâm, không có ai đúng lúc đều làm việc tại ba gia công ty."