Hóa Ra St. Paul Không Đau Thương

Chương 45: (¯`v´¯) Định luật (05)






Edit: Lynklynk

Beta: Yuè Yīng

Ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của Loan Hoan và Dung Doãn Trinh còn hai ngày. Hôm nay là chủ nhật, Loan Hoan đến sân bóng rổ của học viện nghệ thuật Los Angeles. Cô ăn mặc đội mũ giống y như một người hâm mộ bóng rổ. Trước ngực cô còn có chiếc còi, trên tay cầm thanh bóng đập cổ vũ, chiếc còi có thể tỏ ý thay niềm vui sướng của bản thân còn thanh bóng đập cổ vũ có thể cổ động.

Hôm nay ở đây cử hành một trận đấu bóng rổ, trận bóng rổ này do Dung Doãn Trinh khởi xướng.

Gần đây, truyền thông Los Angesle đều hot cùng trận đấu bóng rổ do Dung Doãn Trinh khởi xướng vào cuối tuần. Khi Dung Doãn Trinh khéo léo vận động, các vị hiệu trưởng ban đầu phản đối Dung Doãn Trinh xây dựng trung tâm giải trí quy mô lớn gần trường học bắt đầu nới lỏng. Cho nên, Dung Doãn Trinh quyết định rèn sắt khi còn nóng, anh tuyến bố sẽ dẫn bạn bè mình thành lập một đội bóng rổ thi đấu với đội bóng rổ của học viện nghệ thuật trường đại học Los Angeles. Vé bán sẽ được dùng để hỗ trợ xây dựng thư viện trường.

Đội hình bóng rổ của Dung Doãn Trinh rất mạnh mẽ, trong đội có những cầu thủ nổi tiếng, ngôi sao lớn, doanh nhân nổi tiếng, còn có thêm lực kêu gọi của Dung Doãn Trinh, vé vào cửa từ một trăm đô đã lên đến hơn nghìn đô, thậm chí hơn mười nghìn đô.

Loan Hoan cũng có một vé, chỗ ngồi của cô cũng được tính là dễ nhìn.

Loan Hoan đã ngồi ở vị trí của mình từ rất sớm, trong lòng cô vừa sợ Dung Doãn Trinh nhìn thấy lại vừa hy vọng Dung Doãn Trinh sẽ phát hiện ra mình. Trước khi đến nơi này Loan Hoan còn cố ý xem một chút dữ liệu, ví như điều kiện để làm một khán giả xem bóng rổ.

Sân bóng liên tục có người tiến vào, cách trận đấu khỏng hai mươi phút, Loan Hoan nghĩ vẫn nên gọi điện thoại cho Dung Doãn Trinh, muốn dùng lời nói thật tự nhiên nói với anh rằng trên tay cô vừa vặn có một tấm vé, cho nên, cô đã đến đây rồi.

Tiếc rằng di động của Dung Doãn Trinh ở trạng thái không có người nghe máy.

Cách trận đấu không đến mười phút, các vị trí ghế ngồi trên sân đã đầy. Hàng ghế đầu tiên đều là những người nổi tiếng ở Los Angeles, họ ăn mặc rất phô trương, có những biểu cảm kì lạ đối diện với máy quay, nghiễm nhiên coi đây thành nơi ra oai. Hai bên rổ là khu vực truyền thông, những chiếc máy tác nghiệp của các phòng viên khiến cho trận đấu bóng thông thường này như một trò cười.

Ở chính giữa, khi người chủ trì thổi tiếng còi lớn, Dung Doãn Trinh cùng với bạn của anh xuất trận, người chủ trì đọc tên từng thành viên của nhóm và giới thiệu ngắn gọn.

Hôm nay, Loan Hoan ngồi trên khán đài tận mắt chứng kiến mức độ được hoan nghênh của chồng mình.Dung Doãn Trinh là người cuối cùng được đọc tên trong những người chơi chính. Khi tên của anh đã được người chủ trì xướng lên, toàn sân hô vang, những nhân vật nổi tiếng của Los Angeles ngồi ở hàng ghế đầu tiên cũng muốn làm động tác ngả mũ để chào khán giả.

Dung Doãn Trinh mặc áo thi đấu màu xanh lam vẫy tay chào bốn phía sân đấu, động tác thân thiện.

Đèn pha lớn ở bốn góc sân được tắt đi, đồng hồ đếm thời gian thông báo trận đấu bắt đầu.


Một tiếng còi vang lên trận bóng bắt đầu, các cầu thủ mặc áo thi đấu máu xanh như Dung Doãn Trinh làm đội khách, các cầu thủ mặc áo thi đấu màu nhạt Học viện nghệ thuật đại học Los Angeles làm đội chủ nhà.

Cho dù đây là trận đấu so tài không quan trọng, nhưng nhiều phương tiện truyền thông đến cùng với tính cách háo thắng của người Mỹ làm cho trận đấu từ khi bắt đầu đã tiến vào trạng thái giằng co.

Đội hình đội khách có hai cầu thủ nổi tiếng, một minh tinh, hai doanh nhân tạo thành. Sự kết hợp như vậy khiến đội chủ nhà trước mắt sẽ bị động rất nhiều, liên tục ghi điểm đều là hai cầu thủ nổi tiếng.

Dung Doãn Trinh đánh ở vị trí số 4, hầu hết thời gian anh có trách nhiệm truyền bóng, truyền bóng như thế nào để đến được tay hậu vệ. Loan Hoan ngồi trên khán đài, vì trận đấu rất căng thẳng, khi Dung Doãn Trinh lấy được bóng, trong lòng cô cũng muốn kéo cănglên đến cổ họng, lo sợ bước chân cầu thủ của đội chủ nhà còn vững chắc hơn so với anh sẽ làm gián đoạn bóng trong tay anh, vẫn tốt, Dung Doãn Trinh lần lượt truyền bóng thành công cho đồng đội gần rổ nhất giúp cho đồng đội dễ dàng ghi điểm.

Mỗi khi đến giây phút này Loan Hoan đều không tự chủ động được mà nhảy lên khỏi ghế để hoan hô, chỉ là tiếng hô của cô đều bị cô bé trước mặt át đi.

Kết thúc giữa hiệp đấu, đội khách dẫn trước đội chủ nhà 8 điểm. Trước khi Dung Doãn Trinh đi vào phòng nghỉ, Loan Hoan đứng lên khỏi ghế hô tên Dung Doãn Trinh. Nhưng tiếng hô “Dung Doãn Trinh” của cô dường như là vô ích bởi rất nhiều tiếng hô lớn “Dung Doãn Trinh”.

Trong lúc các cô gái nhất loạt hô “Dung Doãn Trinh”, Dung Doãn Trinh cũng không quay đầu lại.

Hiệp thứ hai, đội khách chỉ cần dựa vào hai cầu thủ nổi tiếng ghi điểm, đội chủ nhà nhiều lần nhằm vào hàng phòng ngự để ghi điểm nhưng đều thất bại, ngoài ra đội chủ nhà cũng rất nhiều lần đánh phòng ngự phản công. Cách trận đấu kết thúc còn hai tư giây, đội chủ nhà cuối cũng cũng san bằng được tỉ số. Vị minh tinh của đội khách luôn thể hiện vẻ đẹp trai do một sai lầm tầm thường đã để cho đội chủ nhà quyền có bóng lần cuối cùng, lúc này Dung Doãn Trinh chủ động ra động tác tay tạm dừng trận đấu.

Tạm dừng trở về, đội khách sử dụng chiến thuật phạm quy, cầu thủ đội chủ nhà dễ dàng phạt hai bàn thắng, đội chủ nhà vượt qua đội khách hai điểm. Trung phong của đội khách phát bóng từ đường biên, lúc này cách trận đấu kết thúc còn bảy giây, bóng truyền đến tay hậu vệ đội khách, hai cầu thủ nổi tiếng bị chặn lại, trạng thái của cầu thủ minh tinh trên sân không khác gì trạng thái mộng du hỏng bét.

Cuối cùng, hậu vệ truyền bóng đến tay người phòng thủ Dung Doãn Trinh, Dung Doãn Trinh chuyển bóng qua hơn nửa sân, hậu vệ của đội chủ nhà bắt đầu đuổi theo phía sau.

Lúc này, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Dung Doãn Trinh sẽ chọn lựa một đường rồng đến rổ, vì có người phòng thủ phía sau anh. Nếu ném bóng ở trên ba phần tuyến khi đó cần phải làm điều chỉnh ném rổ, như vậy hậu vệ đối phương có thể giành được thời gian quấy nhiễu Dung Doãn Trinh tiến hành ném bóng vào rổ.

Khi hậu vệ quấy nhiễu Dung Doãn Trinh ắt sẽ không thể ném vào được quả ba điểm, phải biết rằng, người đàn ông kia là một doanh nhân, trong cuộc phỏng vấn anh ta nói rằng trước khi đến chỉ có ba mươi phút tiến hành luyện tập ném bóng vào rổ.

Tất cả mọi người trên sân bóng đều chờ đợi bóng trên tay Dung Doãn Trinh dễ dàng rơi vào rổ để san bằng tỉ số. Dung Doãn Trinh dùng động tác giả xoay người qua hậu vệ, sau khi xoay người qua hậu vệ anh lùi lại một bước, chân dẫm lên ba đường tuyến ngoài, kiễng mũi chân lên, thời gian còn lại lúc này ở trên sân không cho phép anh điều chỉnh lại tư thế ném bóng.

Loan Hoan nắm chặt tay, trên sân bóng tất cả mọi người đều đứng lên, dẫm lên ba đường tuyến ngoài kiễng mũi chân, chân nhảy lên không, trên không tay Dung Doãn Trinh đồng thời giơ lên, bóng rời khỏi tay anh vẽ một đường vòng cung trên không, cùng lúc đó đèn đỏ chỉ thị trên giá đỡ cũng sáng lên.

Bóng rổ rơi vào rổ vang lên âm thanh sắc nét, tiếng còi của trọng tài vang lên, điểm số của đội khách đã hơn đội chủ nhà một điểm. Toàn sân hô vang, đồng thời đồng hồ cũng hiển thị thời gian trận đấu kết thúc.

“Dung Doãn Trinh…” Loan Hoan dùng toàn lực hô lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dung Doãn Trinh, trong lòng cô lớn tiếng la lên, Dung Doãn Trinh mau nhìn qua đây, mau nhìn qua.

Nếu lúc này Dung Doãn Trình nhìn qua, Loan Hoan sẽ hét lên, Dung Doãn Trinh, em yêu anh.

Bời vì, sẽ không có thời khắc nào hét lên lời này tự nhiên như lúc này.

Không phải, em yêu anh sao? Không có gì không thể được, một người vợ thể hiện tình cảm với chồng của mình đó là một điều rất tự nhiên.

Nhưng, Dung Doãn Trinh không chỉ không nghe thấy tiếng hét “Dung Doãn Trinh” của cô mà cũng không nghe thấy tiếng hét trong lòng của cô, Dung Doãn Trinh mau nhìn qua đây.

Ánh mắt Dung Doãn Trinh nhìn theo một hướng khác, vị trí của Loan Hoan ở giữ hàng thứ tư mặt sau của giá rổ, chỉ cần Dung Doãn Trinh không quay đầu đi thì anh có thể nhìn thấy cô.

Thế nhưng, Dung Doãn Trinh lại quay đầu đi, khuôn mặt anh chuyển hướng đến vị trí bên trái sân bóng, đó là nơi Lý Nhược Vân ngồi, Lý Nhược Vân ngồi bên cạnh chỗ ngồi của huấn luyện viên đội khách.

Lý Nhược Vân chải bím tóc bằng lược của người Anh- Điêng, tai cô đeo đôi khuyên tai lông vũ, cô nhảy lên hoan hô, trên khuôn mặt sáng lạn không gì sánh nổi. Dung Doãn Trinh mỉm cười với cô, từ trên khuôn mặt anh biểu hiện có thể nhận ra là anh đã sớm biết Lý Nhược Vân ở đâu, chả trách, rất nhiều lần ánh mắt của Dung Doãn Trinh đều nhìn theo hướng đó, lúc đầu Loan Hoan còn nghĩ rằng anh đang nhìn đồng đội của mình cơ.

Tiếng reo hò trên sân dường như biến thành âm thanh nhạo báng của bọn con trai ngày xưa, lúc to lúc nhỏ.

“Khi ngồi cùng với cô hai nhà họ Lý nó giống như là đối diện với bức tượng khắc tinh xảo, xem thật nhàm chán, với cô thứ duy nhất có thể phô trương là dáng người của cô trông rất đẹp mắt.”

“Cô hai nhà họ Lý luôn dùng cổ họng nói chuyện, nghe làm cho người ta ngao ngán.”

“Cô nàng kia thích giả vờ vui vẻ, không biết nó có liên quan gì đến sự ra đời của cô ấy không.”

“Nhưng cô ba nhà họ Lý không giống như vây, bạn sẽ phát hiện cô ấy là một bất ngờ, là một kho báu, vô cùng thú vị.”

Giữa Loan Hoan và Lý Nhược Vân có một định luật cực kì quỷ dị. Lúc đầu thích cô hai nhà họ Lý cuối cùng lại trở thành bạn tốt của cô ba. Cho dù Lý Nhược Vân cự tuyệt các chàng trai này, các chàng trai này vẫn nguyện ý làm bạn với Lý Nhược Vân, mà cô hai nhà họ Lý lại không có những điều đó, những chàng trai bị cô từ chối đều đi nói với bên ngoài rằng đối mặt với cô khó khăn như thế nào.

Loan Hoan chậm rãi quay mặt đi, màn hình lớn ở trung tâm sân vận động đang chiếu lại hình ảnh Lý Nhược Vân nhảy lên hoan hô khi Dung Doãn Trinh ném vào rổ quả ba điểm. Ánh mắt sáng ngời, hàm răng trắng bóng chỉnh tề, hoa tai lông vũ và chiếc lược của người Anh-Điêng làm cho khuôn mặt cô trở nên sinh động và nhiều sức cuốn hút.

Tại sao Lý Nhược Vân lại xuất hiện ở đây, Lý Nhược Vân có thể xuất hiện ở đây, nhưng, tại sao họ lại không nói với cô.


Không tồi, Loan Hoan cảm thấy may mắn trong lòng, lúc nãy đầu óc không bị kích động, nói ra những lời nói ngu xuẩn như: “Dung Doãn Trinh, em yêu anh!”

May mắn, may mắn.

Giờ này khắc này, trên sân bóng, người chủ trì nhắc nhở yên lặng trở lại, người chủ trì phỏng vấn Dung Doãn Trinh, anh ta hỏi anh thời điểm khi ném vào quả bóng ba điểm có cảm giác thế nào.

“À… khi đó, khung rổ bóng giống như biển lớn vậy…” Dung Doãn Trinh bắt trước giọng điệu của một cầu thủ nổi tiếng khi anh ta ném vào quả bóng ba điểm.

Nếu không nhìn thấy Lý Nhược Vân, thì có lẽ Loan Hoan cũng có biểu cảm si mê ngây ngốc cười như những cô gái đang ở trên sân, nhưng, lúc này Loan Hoan không có tâm tình. Cô đội mũ lên đầu rồi đứng dậy, cô nghĩ cô phải rời khỏi đây, cô muốn ném chiếc áo đồng phục và chiếc còi cùng với thanh bóng đập cổ vũ vào thùng rác.

Khi Loan Hoan đứng dậy cô không cẩn thận đụng phải tay cầm coca của người phụ nữ béo ngồi bên cạnh, cốc coca to cứ như vậy đổ xuống người phụ nữ kia, người phụ nữ kêu lên.

Nếu bình thường, Loan Hoan sẽ xin lỗi bà ấy, nhưng hiện tại tâm tình của cô rất tệ, cô cúi đầu không để ý đến người phụ nữ đang kêu ấy.

Người phụ nữ béo nắm lấy cổ tay Loan Hoan không cho cô đi, khi đang dây dưa thanh bóng đập trong tay Loan Hoan bị nổ, sau đó phát ra âm thanh không to không nhỏ nhưng cũng thu hút được ánh mắt của mọi người nhìn sang.

Trên sân yên tĩnh lại, Loan Hoan biết hiện tại có rất nhiều người đang nhìn cô, Loan Hoan cầu nguyện cho mũ của cô đủ lớn, Loan Hoan cầu nguyện Dung Doãn Trinh và Lý Nhược Vân không nhìn thấy cô, Loan Hoan cầu nguyện người phụ nữ sẽ buông tay cô ra, Loan Hoan cầu nguyện giờ phút này chỉ là giấc mộng trong giấc ngủ trưa của cô.

Loan Hoan nhỏ giọng nói lời xin lỗi với người phụ nữ béo kia, cô hạ thấp giọng cầu xin: Thưa bà, thật xin lỗi, không phải tôi cố ý, tôi sẽ bồi thường lại quần áo cho bà.

Người phụ nữ béo nhất quyết không tha.

Một âm thanh sau lưng Loan Hoan vang lên: Buông cô ấy ra.

Thượng đế không nghe thấy lời cầu nguyện của cô, cuối cùng Dung Doãn Trinh vẫn phát hiện ra cô.

Khi nghe thấy tiếng quát kia người phụ nữ béo liền buông tay Loan Hoan ra.

“Loan Hoan?” Người đứng sau lưng cô thử gọi lên tên cô.

Khi Dung Doãn Trinh thử gọi tên cô xong thì Lý Nhược Vân cũng đến, giọng điệu giống y như Dung Doãn Trinh.

Có lẽ, giờ này phút này, cách giữ thể diện tốt nhất là quay đầu đi, mỉm cười đối diện với Dung Doãn Trinh, nói: Bị anh phát hiện ra rồi, em có một tấm vé, chiều nay em không có việc gì làm, cho nên, em đã đến. Lý Nhược Vân, sao cậu cũng ở đây?

Nhưng mà, giờ này phút này, Loan Hoan không muốn làm như thế, tiếng nói khàn khàn của cô sẽ làm cho cô trở nên đáng thương. Cô đã hét rất nhiều tiếng “Dung Doãn Trinh” mà Dung Doãn Trinh đều không nhìn thấy, người Dung Doãn Trinh nhìn đến là người khác.

Là người khác! Giống như những người đàn ông khác.

Loan Hoan cúi đầu nhìn vào giày của mình, hôm nay, cô đi giày chơi bóng.

Loan Hoan kéo mũ xong, tay giấu trong túi áo, cúi đầu di chuyển bước chân. Cảm ơn trời cảm ơn đất, có lẽ những người hâm mộ này có thể đoán được người dùng mũ để che đi mặt mình là một người phụ nữ có lai lịch rất lớn, bên cạnh xôn xao nhường bước, sau đó Loan Hoan liền chạy đi.

Loan Hoan chạy thẳng ra hướng cửa sân bóng, Dung Doãn Trinh vẫn luôn đuổi theo phía sau cô. Cuối cùng, trên đường chạy thi của trường học, Dung Doãn Trinh đuổi theo được cô, một động tác đơn giản của anh đã đưa cô vào trong vòng tay mình.

Anh ôm cô nghe giọng điệu thoải mái và vui vẻ, giống như đang đùa nghịch với trẻ con: “Để anh đoán xem vì sao em lại chạy? Có phải sợ anh phát hiện ra, cho nên xấu hổ chốn đi? Hả?”

Giờ phút này, trong lòng Loan Hoan trở nên độc ác.

Lạnh lùng, Loan Hoan nói: “Dung Doãn Trinh, buông tay anh ra, tôi chán ghét bị một con buôn chiến tranh ôm lấy, tôi rất ghét, tay của anh làm tôi cảm thấy rất bẩn, cảm thấy ghê tởm!”

Trong lòng mỗi người đều có một điểm rất yếu ớt, nơi đó rất dễ bị tổn thương.

Doan Doãn Trinh chậm rãi buông tay Loan Hoan ra.

Tương tự, anh cũng quay lại với giọng điệu lạnh lùng của cô: “Nói xem, anh làm em không vừa ý chỗ nào, nếu chỗ nào anh làm em không vừa ý em hãy nói ra anh có thể bổ sung, anh sẽ bổ sung đến khi em vừa ý mới dùng lại.”

“Đồng thời, tôi cũng nói cho anh biết, giống như chán ghét con buôn chiến tranh tôi cũng chán ghét những người vô cớ gây sự.”

Dung Doãn Trinh ở trong phòng thay quần áo, trận đấu bóng rổ từ thiện này còn thành công hơn cả với dự tính của anh. Vé vào cửa và đóng góp của những người nổi tiếng ở Los Angeles làm cho những người đứng đầu của trường học danh chính ngôn thuận đạt được những lợi ích mà họ mong muốn. Tại bữa tiếc chúc mừng kết thúc trận đấu, trước mặt rất nhiều truyền thông, những kẻ ngụy quân tử cũng bày tỏ sự ủng hộ của mình.

Nắm đấm hung hăng đập vào tường trong phòng thay quần áo, Dung Doãn Trinh tức giận vì anh đã mắc phải một số sai lầm nhỏ ở cuộc phỏng vấn với truyền thông trong bữa tiệc chúc mừng của anh.


Câu nói con buôn chiến tranh trong miệng của Loan Hoan làm Dung Doãn Trinh cảm thấy rất tức giận và xấu hổ.

Thật sự là một người phụ nữ vô lý, Dung Doãn Trinh trút giận mở cánh tủ cá nhân.

Vừa mới mở ra liền nghe thấy phía sau tiếng bước chân vang lên.

“Dung Doãn Trinh”, thanh âm sợ hãi phía sau vang lên.

Dung Doãn Trinh thở sâu ra một hơi, hiện giờ anh nghe thấy âm thanh những người phụ nữ ở nhà họ Lý đều cảm thấy rất phiền não. Phía sau người phụ nữ dễ nghe một chút gọi là lãng mạn đơn thuần, khó nghe thì gọi là mù quáng ép buộc. Không quay lại, đưa đồng hồ đeo lên cổ tay mình.

“Dung… Dung Doãn Trinh, tôi muốn hỏi anh, tại sao Tiểu Hoan lại tức giận?” Lý Nhược Vân thốt ra một câu như vậy.

Đúng vậy, người phụ nữ kia tại sao lại tức giận như con nhím vậy?

Vấn đề này Dung Doãn Trinh cũng muốn biết.

Chưa từ bỏ ý định, Lý Nhược Vân lại hỏi một câu.

Dung Doãn Trinh quay đầu, cúi đầu lạnh lùng nhìn vào người phụ nữ thấp hơn mình: “Vấn đề này cô phải tự mình đi hỏi cô ấy.”

“Tôi cũng muốn…” Cô rụt cổ một chút: “Nhưng, tôi đuổi không kịp cô ấy, tôi gọi cô ấy nhưng… cô ấy không giống như trước đây… Tôi gọi một tiếng cô ấy liền dừng lại.”

Lý Nhược Vân cũng đuổi theo đến đường thi chạy của trường học, cô nghe thấy Loan Hoan nói với Dung Doãn Trinh những lời như vậy, sau khi Loan Hoan nói những lời đó với Dung Doãn Trinh, hai người họ liền rời đi theo hai hướng ngược nhau.

Sau đó Lý Nhược Vân đuổi theo Loan Hoan, cô muốn biết nguyên nhân Loan Hoan tức giận, nhưng trong lòng cô lại sợ biết được nguyên nhân cô ấy tức giận. Cô nhìn Loan Hoan lái xe rời đi, cô liền đuổi theo sau xe gọi tên Loan Hoan, rõ ràng, Loan Hoan nghe thấy tiếng cô gọi, cũng nhìn thấy cô, nhưng, cô ấy không dừng xe lại đợi cô giống như trước kia, không hề!

Tôi gọi cô ấy liền dừng lại, người con gái trước mặt nói những lời này nghe như là điều tất nhiên vậy, quả nhiên…

Dung Doãn Trinh cũng không biết một bụng tức giận từ đâu sinh ra, đưa tay ra, siết lấy cằm Lý Nhược Vân: “Lý Nhược Vân, tại sao cô dám nói những lời như vậy là điều tất nhiên, cô nghĩ cô là ai? Sai đều là do những người lớn sai, trẻ con có gì sai, cô dựa vào cái gì mà nói tôi gọi cô ấy cô ấy liền dừng lại đó như là điều tất nhiên. Cô nghe rõ ràng cho tôi, sau này tôi không cho phép cô dùng thái độ như thế để nói chuyện với Loan Hoan.”

Cằm bị nắm đau, cúi xuống khuôn mặt cô nhợt nhạt in lên đồng tử. Thì ra, Dung Doãn Trinh cũng giống như những người khác hiểu lầm rằng Loan Hoan là con gái riêng của ba. Lý Nhược Vân Muốn giải thích với Dung Doan Trinh, cô thật sự không có, không coi thường Loan Hoan, là con gái riêng của ba cũng tốt, là con gái mối tình đầu của ba cũng được, cô đều coi cô ấy là người thân là bạn, thế nhưng. . .

Lý Nhược Vân nghe thấy giọng nói khó nhọc của mình: “Dung… Dung Doãn Trinh, anh không cần vì những lời nói đó của Loan Hoan mà buồn khổ… con buôn chiến tranh… câu nói đó… Tôi muốn nói, nếu không phải là anh, các anh… cũng có người khác… mang những vũ khí này…. đưa đến chiến trường….”

Rốt cục, Lý Nhược vẫn cũng nói xong những lời cô muốn nói, sau khi nói xong cô chằm chăm nhìn vào Dung Doãn Trinh, khiến người ta không hiểu gì cả, trong lòng cô bắt đầu chờ đợi.

Dung Doãn Trinh chậm dãi thả lỏng tay anh ra, xoay người, sự chú ý của anh một lần nữa lại quay về tủ cá nhân.

Lý Nhược Vân ngơ ngác đứng phía sau Dung Doãn Trinh, nghe những âm thanh vụn vặt khi anh lấy đồ. Cuối cùng, anh lấy ra điện thoại của anh, anh cúi đầu xem điện thoại của mình.

Sau đó, Dung Doãn Trinh tay cầm điện thoại từ từ buông xuống, thân thể anh lướt qua cô đi ra khỏi phòng thay quần áo.

Cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Dung Doãn Trinh, Lý Nhược Vân vẫn ngơ ngác đứng ở đó, vài phút sau, cô đờ đẫn đi đến trước cửa sổ, xuyên qua cửa sổ cô nhìn thấy Dung doãn Trinh chạy như điên ra bãi đỗ xe.

Dung Doãn Trinh vội vã đi đâu?