Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 10: Tìm đường chết (2)




Chuyện giữa Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi ở trường vốn không có ai biết.

Lục Chính Phi giữ bí mật rất tốt, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ Trần Thiên Khanh vì bị bệnh nên phải nghỉ học, nhưng mà từ sự việc lần này, xem ra không phải toàn bộ đều nghĩ thế.

Lưu Cảnh Dương là một ngoại lệ.

Một khoảng thời gian dài, quan hệ giữa Lưu Cảnh Dương với Trần Thiên Khanh không tệ, gia đình Lưu Cảnh Dương không có điều kiện tốt như Trần Thiên Khanh, cho nên y không thể không làm thêm ngoài giờ, thanh niên hơn hai mươi là độ tuổi háo thắng ganh đua nhất, Lưu Cảnh Dương nhìn những người nổi danh như Trần Thiên Khanh không tránh khỏi có chút ghen tị.

Nhưng Lưu Cảnh Dương dù sao cũng khống chế được cảm xúc tiêu cực này của mình, y luôn tự nói với bản thân, ai cũng có một số mệnh riêng, nên không cần quá khắt khe về một số thứ không chiếm được, tự lực cánh sinh được chút ít còn hơn không có gì, đến cuối cũng y cũng cố gắng không làm tổn hại mối quan hệ giữa mình và Trần Thiên Khanh.

Nhưng mọi chuyện cũng thay đổi, biểu hiện ở chỗ làm thêm của Lưu Cảnh Dương không tồi, nên chiếm được một chân phục vụ trong một buổi tiệc lớn, là một người bình thường, Lưu Cảnh Dương không có cơ hội tiếp xúc với giới thượng lưu, cơ hội lần này làm cho y vô cùng mừng rỡ, không do dự mà đồng ý.

Ký một hợp đồng bí mật, trải qua một thời gian tập huấn, Lưu Cảnh Dương rốt cuộc cũng bước chân vào nơi mà y ước muốn —- đương nhiên, là một người phục vụ.

Lưu Cảnh Dương ngoại hình không quá đẹp trai, nhưng thân cao một mét tám bảy, dáng người cũng được, vừa nghĩ đến có cơ hội đi vào một nơi cao sang, thì không tránh khỏi có chút ảo tưởng.

Lưu Cảnh Dương ôm ấp hy vọng thật lớn, nhưng đáng tiếc hiện thực luôn cách xa mộng ước, chuyện này đã được định trước là y phải thất vọng.

Trải qua một lần thất bại lớn trong việc trèo cao này, có lẽ trong lòng y chỉ nhớ được một ít, nhưng khi Trần Thiên Khanh xuất hiện, lại khiến buổi tiệc ấy thành một ký ức không thể nào quên với y.

Đúng vậy, khác với Lưu Cảnh Dương, Trần Thiên Khanh cũng xuất hiện trong buổi tiệc, mà còn trên danh nghĩa người yêu của Lục Chính Phi.

Trời mới biết khi Lưu Cảnh Dương nhìn thấy Trần Thiên Khanh một thân tây trang vẻ mặt lãnh đạm bị Lục Chính Phi lôi kéo đi vào buổi tiệc, y có bao nhiêu kinh ngạc, thiếu chút nữa đánh rơi vỡ hết khay đầy ly thủy tinh.

Cũng may người bên cạnh Lưu Cảnh Dương tốt bụng kêu lên một tiếng, làm y tỉnh lại, không gây ra chuyện mất mặt.

“Cậu nhìn thấy ai vậy? Sao thành cái bộ dạng này?” Đứng bên y cũng là một người phục vụ, nhìn thấy Lưu Cảnh Dương mất hồn, nhìn theo tầm mắt của y, thì nói: “Đừng nghĩ tới người đó, người đứng đầu mới của Lục gia, lớn lên thật đẹp trai, có nhiều tiền, nhưng là một người đồng tính…” Người nọ cho rằng Lưu Cảnh Dương đang nhìn Lục Chính Phi, trên thực tế, Lưu Cảnh Dương đang nhìn Trần Thiên Khanh.

Lúc Trần Thiên Khanh bước vào mang theo vẻ mặt lạnh lùng, cho dù Lục Chính Phi nói chuyện với cậu thì vẻ mặt cậu cũng không hòa nhã, kỳ lạ ở chỗ Lục Chính Phi không tức giận, ngược lại có cảm giác mặt nóng dán mông lạnh.

Trong nháy mắt, Lưu Cảnh Dương nghĩ cảm giác mình không ghét Trần Thiên Khanh tuyệt đối là giả, Trần Thiên Khanh đẹp trai hơn y, điều kiện gia đình cũng hơn, thành tích lại tốt, thậm chí vào tình huống này, Trần Thiên Khanh là khách mời, còn y chỉ là một nhân viên phục vụ.

Nếu theo suy nghĩ của người bình thường, vào trường hợp này sẽ không khỏi cảm thấy xấu hổ, thậm chí sẽ còn trốn tránh gặp bạn bè, chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt không cảm xúc của Trần Thiên Khanh, Lưu Cảnh Dương lại muốn bước tới phía cậu.

“Trần Thiên Khanh.” Y bưng khay vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Tại sao cậu lại ở đây?”

Trần Thiên Khanh đang đứng đợi một mình, nghe được giọng của Lưu Cảnh Dương thì lộ ra vẻ mặt bối rối và xấu hổ: “Tôi… Tôi đi cùng anh của tôi tới.”

“Anh cậu?” Lưu Cảnh Dương nhìn Trần Thiên Khanh bị vây quanh trò chuyện: “Anh ruột?” Y cố ý hỏi như vậy, nhìn Trần Thiên Khanh khó xử trong lòng dâng lên sung sướng.

Quả nhiên, vẻ mặt cậu hiện lên một tia túng quẫn, sau một lúc mới nói: “Cậu đừng kể cho người khác biết.”

“A, thì ra cậu bị người kia bao dưỡng.” Lưu Cảnh Dương không thèm khách khí nói: “Không có việc gì, tôi sẽ không nói cho ai biết.”

Trần Thiên Khanh cũng chỉ là một đứa trẻ hai mươi tuổi, nghe được từ bao dưỡng thì mặt đỏ bừng, cũng không biết do tức giận hay xấu hổ, nhưng cậu lớn lên trong một gia đình có gia giáo nên luôn học cách hành xử nho nhã, nhất thời không tìm được cách phản bác lại.

“Nhưng cậu đừng nói với người khác là quen biết tôi.” Lưu Cảnh Dương nói thêm: “Nhìn thấy có bạn học như vậy, tôi thực bẽ mặt.”

Đây vốn là thế giới cười kẻ nghèo hèn chữ chẳng cười con hát, nếu Lưu Cảnh Dương châm biếm một người khác, có thể người đó sẽ ném trực tiếp một câu “Liên quan cái rắm gì tới mày, là ông đây nguyện ý” rồi đuổi y đi, nhưng Trần Thiên Khanh lại không như vậy, cậu vốn không thích Lục Chính Phi, bị bạn mình nhìn thấy thì cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Thấy Trần Thiên Khanh không nói chuyện, Lưu Cảnh Dương xoay người bỏ đi, trong lòng vô cùng thoải mái, có một ngày nhìn thấy Trần Thiên Khanh như thế, y cảm thấy thỏa mãn được lòng hư vinh vặn vẹo của mình.

Sau ngày đó, Trần Thiên Khanh cũng không đi học, với lí do bị bệnh, Lưu Cảnh Dương nghĩ cậu không có mặt mũi mà đến trường, trên thực tế, Trần Thiên Khanh chọc giận Lục Chính Phi mà bị nhốt lại, sau đó còn chạy trốn nên bị đáng gãy chân.

Hiệu ứng bươm bướm chính là như vậy, nhìn sơ qua thì chỉ là những việc cỏn con chỉ để hả giận, nhưng lại làm cho cuộc đời của một người thay đổi.

Lưu Cảnh Dương không biết những chuyện hắn làm đã gây ra những gì, y chỉ biết Trần Thiên Khanh sau khi bị gãy chân thì lại đến trường, còn bị y châm chọc.

Trần Thiên Khanh hẹn Lưu Cảnh Dương tại một quán ăn Trung Quốc gần trường, hai người ngồi vào trong phòng, tùy ý gọi một vài món ăn.

“Trần Thiên Khanh, đừng nói với tôi là cậu thật sự bị bệnh.” Lưu Cảnh Dương cầm thực đơn tùy tiện nói: “Chuyện của cậu sao tôi lại không rõ chứ?”

“Chuyện gì của tôi?” Nếu Trần Thiên Khanh thật sự nghe được câu này sẽ chạy trối chết, nhưng ngồi đây lại là một Trần Thiên Khanh khác, chính xác mà nói, người nghe là Lục Chính Phi độ tuổi trung niên.

“Ồ, cậu bị bệnh mấy tháng đến nỗi quên mất vụ bê bối ấy rồi?” Kỳ thật Lưu Cảnh Dương cũng không muốn nói chuyện khó nghe như vậy, nhưng nhìn thấy bộ dạng không có chút gì chột dạ của Trần Thiên Khanh làm y bất mãn nói: “Buổi tiệc lần trước, cậu cùng người đàn ông kia chung một chỗ, chính mắt tôi nhìn thấy.”

Trần Thiên Khanh không biết Lưu Cảnh Dương nói đến buổi tiệc nào, hắn mang người kia đi đến rất nhiều bữa tiệc, gần như tuyên bố sự sở hữu của mình trên người cậu, bị người khác nhìn thấy cũng không phải chuyện lạ gì.

“Vì vậy.” Trần Thiên Khanh nhìn thực đơn, càng nhìn càng không có hứng, nói: “Cậu muốn nói gì?”

Lưu Cảnh Dương nghẹn lời, y không nghĩ đến sau vài tháng, Trần Thiên Khanh không thèm để ý đến chuyện này nữa: “Cậu không sợ tôi nói cho bạn học à?”

“Điều 246 quy định, dùng bạo lực hoặc dùng hình thức công khai sỉ nhục người khác hay bịa đặt phỉ báng người khác, tùy theo mức độ nghiêm trọng, sẽ bị ngồi tù dưới ba năm, giam ngắn hạn, hoặc bị tước đoạt quyền lợi chính trị.” Trần Thiên Khanh lạnh lùng nói: “Cậu nghĩ tình huống này có thể bị phán mấy năm tù giam?”

Lưu Cảnh Dương cả giận nói: “Tôi nói xấu cậu? Chẳng lẽ việc cậu bị bao dưỡng không phải là sự thật?”

Trần Thiên Khanh đặt thực đơn xuống, cười nói: “Lưu Cảnh Dương, trước kia cậu toàn nói chuyện với tôi như vậy sao?”

“Cái gì mà nói chuyện như vậy với cậu?” Lưu Cảnh Dương khinh thường đáp: “Lần trước tôi nói chuyện với cậu, cậu sợ hãi, mấy tháng không dám đến trường, sao, lần này có chỗ dựa nên cứng lên rồi? Thay đổi chủ nhân nhiều tiền khác, đến đây, tôi không có sợ cậu.”

Lưu Cảnh Dương sở dĩ nói như vậy, vì y chắc chắn Trần Thiên Khanh sẽ không trả thù mình, một năm ở chung, y biết Trần Thiên Khanh có tinh thần nghĩa khí rất mạnh, ở trên xe nhìn thấy trộm cắp sẽ bước lên ngăn lại, bị y nói vậy, chắc chắn sẽ thấy xấu hổ.

Đáng tiếc, Trần Thiên Khanh ấy đã chết.

Nghe xong lời nói của y, Trần Thiên Khanh ngồi một chỗ sắc mặt không thay đổi, lạnh lùng nói: “Trước khi tôi nghỉ học, cậu đã cười nhạo tôi bị bao dưỡng?”

“Chẳng lẽ chuyện ấy không đáng cười nhạo hay sao?” Lưu Cảnh Dương nói tiếp: “Chẳng nhẽ cậu không nhìn ra được chuyện này?”

Trần Thiên Khanh không nói, lúc trước hắn vẫn biết chuyện giữa hắn và cậu có nhiều chướng ngại, Trần Thiên Khanh kia không yêu hắn, vì cậu vốn không phải đồng tính luyến ái, cậu còn cha mẹ, nhưng hắn không ngờ được, người trước kia không thèm để ý những gièm pha thương tổn của người khác, lại bị kích động mà tạo nên cả chuỗi sự việc phía sau.

Trần Thiên Khanh nhớ rõ một ngày nào đó cậu đột nhiên phát giận với hắn, gần như phá tung cả căn phòng trở nên lộn xộn, hắn thậm chí còn có thể nhớ được cả nét mặt khi ấy của cậu.

Một Trần Thiên Khanh chính trực, cố chấp, thiện lương, vừa thu dọn hành lí, vừa rống với hắn: “Lục Chính Phi, anh dựa vào cái gì mà cưỡng bức tôi phải ở cùng với anh, tôi muốn đi! Tôi không muốn bị anh bao dưỡng!”

Bao dưỡng, một từ này, khiến Lục Chính Phi giận điên lên. Mà một loạt sự việc tiếp theo xảy ra, cuối cùng, khiến hắn nhốt cậu lại.

“Lưu Cảnh Dương.” Trần Thiên Khanh nhìn người trước mặt này: “Đáng lẽ ra cậu sẽ có cơ hội tìm được một côngviệc không tồi, cưới một người vợ xinh đẹp, sinh những đứa con đáng yêu.”

Lưu Cảnh Dương sửng sốt, không rõ vì sao Trần Thiên Khanh lại nói như vậy.

“Nhưng bây giờ, cậu không có bất cứ cơ hội nào nữa.” Trần Thiên Khanh nói: “Cậu sẽ trả trả giá vì những gì mình đã làm, một cái giá lớn.”

“Cậu đang nói gì, uy hiếp tôi sao?” Lưu Cảnh Dương luống cuống: “Trần Thiên Khanh cậu muốn tìm người kia cáo trạng sao?”

Trần Thiên Khanh mỉm cười: “Đúng vậy, tôi đã bị cậu nói thành như vậy, không bị bao dưỡng thêm một chút, thì thật có lỗi với lòng căm phẫn của cậu.”

“Trần Thiên Khanh, cậu… cậu… không sợ tôi nói cho tất cả bạn học để họ chê cười cậu sao?” Lưu Cảnh Dương sao lại không hoảng hốt cơ chứ, y biết người kia mình không thể trêu vào, nhiều nhất cũng chỉ dám đùa giỡn ra uy trước mặt Trần Thiên Khanh, một khi Trần Thiên Khanh muốn làm vậy, người xong đời là y.

“Cậu cứ việc nói.” Trần Thiên Khanh chống nạng đứng lên: “Nhưng người yêu tôi sẽ phải phụ trách việc này.” —- giống như hắn, đang trên thân thể người mình yêu mà trải qua những thống khổ, nhấm nháp toàn bộ từng giọt từng giọt một.