Hóa Ra Tôi Là Kẻ Điên

Chương 31: Tình yêu tới quá nhanh




Địa điểm ăn cơm là một nhà hàng cơm Tây.

Trần Thiên Khanh gần đây ăn uống không được tốt, cho nên thấy cái gì cũng không ngon miệng, bởi vậy khi Lục Chính Phi đề nghị đi ăn bít tết, hắn cũng đồng ý.

Thật ra cuộc tụ tập riêng tư này vốn là mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm, nhưng trong lòng Lục Chính Phi đang nghĩ chuyện khác, nên từ chối lời mời của chủ nhân bữa tiệc, lựa chọn bữa cơm với một mình Trần Thiên Khanh —- đương nhiên là phải nhắc tới một vị không muốn mời Từ Thiếu Nhân.

Đến nhà hàng, ba người bắt đầu dùng bữa.

Mới vừa ăn xong món khai vị, thì Trần Thiên Khanh đứng dậy vào nhà vệ sinh, nhân lúc này, Lục Chính Phi nhanh chóng bàn bạc chi tiết với Từ Thiếu Nhân: “Thuốc kia cậu có mang theo không?”

Từ Thiếu Nhân cúi đầu uống canh: “Có.”

Lục Chính Phi nói: “Cậu lúc nào cũng mang theo bên người? Từ Thiếu Nhân… không ngờ cậu thật…..”

Từ Thiếu Nhân cười: “Chỉ là, Lục Chính Phi, tuy là tôi cầm theo thuốc, nhưng người muốn dùng lại là cậu đấy?”

Lục Chính Phi khóe miệng co rúm lại, một lát sau mới hỏi: “Thuốc cho vào đâu vậy?”

Từ Thiếu Nhân trả lời: “Chỉ cần không bỏ vào rượu, thì cho vào đâu cũng được…. Đây không phải canh sao, cho vào đây đi.” Nói xong thì anh ta không biết lấy từ chỗ nào một viên thuốc con nhộng màu xanh, bóc vỏ nhộng ra, đổ hết thuốc bên trong vào bát canh của Trần Thiên Khanh.

Lục Chính Phi hỏi: “Tại sao không được cho vào rượu?”

Từ Thiếu Nhân buồn bực nói: “Lục Chính Phi…. Cậu có nhớ chuyện Lưu Trần Khánh suýt bị khởi tố một thời gian trước không?”

Lục Chính Phi nói: “Biết chứ, sao vậy?” Lưu Trần Khánh và bọn họ đều ở trong cái vòng hỗn tạp này, nhưng sinh hoạt của gã ta cực kì thối nát, lại còn hút thuốc phiện, nếu không phải cha mẹ che chở thì sớm đã bị bắn chết vô số lần.

Từ Thiếu Nhân nói: “Hắn ta muốn chơi đùa đại tiểu thư nhà họ Hứa, kết quả là hạ thuốc ngủ vào trong rượu đỏ, xảy ra phản ứng hóa học, Hứa tiểu thư trực tiếp đi đời….”

Chuyện đen tối này có chút hài hước, Lục Chính Phi không phúc hậu mà muốn cười.

Từ Thiếu Nhân nói: “Nếu không phải ông nội của Lưu Trần Khánh áp chế chuyện này xuống, không chừng hắn ta đã bị ném vào ngục rồi.”

Lục Chính Phi hỏi: “Thuốc kia cho vào trong canh thì không có vấn đề gì chứ?”

Từ Thiếu Nhân giải thích: “Không có chuyện gì, tôi biết thành phần thuốc, trong đó chỉ gồm dược thảo tráng dương, bổ thận, không giống những loại hàng kém chất lượng khác.”

Nghe anh ta nói vậy, Lục Chính Phi mới yên tâm, gã muốn Trần Thiên Khanh là thật, nhưng nếu chơi đùa gây tổn hại thân thể, thì gã chắc chắn không bao giờ dùng, nhưng Lục Chính Phi vẫn không yên tâm lắm, gã nói: “Cho tôi thêm một viên nữa”

Từ Thiếu Nhân hỏi lại: “Sao vậy, nếu không thành công lần này, chẳng nhẽ định lần sau dùng tiếp?”

Lục Chính Phi cười cười, cũng không định nói ra chuyện mình muốn mang thuốc này đi kiểm nghiệm lại.

Từ Thiếu Nhân tuy trêu chọc nhưng vẫn đưa thuốc cho gã, nói: “Nếu cậu ta có phản ứng với thuốc, thì chuyện kia tám mươi phần trăm là vấn đề tâm lý rồi.”

Lục Chính Phi nói: “Tôi biết…..”

Từ Thiếu Nhân do dự một lúc mới nói: “Lục Chính Phi, cậu có thấy Trần Thiên Khanh không được bình thường không?”

Lục Chính Phi hỏi: “Không bình thường? Về mặt nào?”

Từ Thiếu Nhân nói: “Hôm nay tôi quan sát cậu ta, cảm giác con người hiện tại với con người trước đây là hai con người khác biệt, cậu không cảm thấy sự khác biệt à?”

Lục Chính Phi trầm mặc một lát: “Tôi biết em ấy không giống trước đây, nhưng mà…..”

“Nhưng sự thay đổi ấy làm cậu nghĩ cậu ta muốn tiếp nhận mình?” Từ Thiếu Nhân thở dài: “Lục Chính Phi, không phải cậu quên mất chuyện quan trọng nhất rồi chứ?”

Lục Chính Phi tỏ ra nghi hoặc.

Từ Thiếu Nhân giảng giải: “Trước kia, ít nhất cậu ta cũng phản ứng với cậu, Trần Thiên Khanh bây giờ cho dù đối xử ôn hòa với cậu bao nhiêu, thì cũng không có bất cứ phản ứng nào với cậu, biểu tình của con người có thể là giả, nhưng phản ứng của cơ thể luôn chân thật.”

Lục Chính Phi dùng thìa khuấy canh, không nói được chữ nào.

Từ Thiếu Nhân lại nói: “Chuyện cậu đánh gãy chân cậu ta…. Tôi cảm thấy rất có thể là nguyên nhân gây ra sự chuyển biến vô cùng lớn này….”

Lục Chính Phi còn muốn nói thêm thì thấy Trần Thiên Khanh đã quay về, đành ngậm miệng lại.

Trần Thiên Khanh ngồi xuống bên cạnh Lục Chính Phi, cầm thìa bắt đầu múc canh ăn, hai người kia cứ chăm chú nhìn hắn, bất đắc dĩ đành hỏi: “Ăn cơm đi, hai người nhìn tôi làm gì?”

Từ Thiếu Nhân cười nói: “Nhìn cậu so với việc phải nhìn Lục Chính Phi còn thoải mái hơn.”

Lục Chính Phi: “Ừ, anh sợ anh ta nhìn đến mù luôn.”

Trần Thiên Khanh: “……”

Canh vừa mới bưng lên, vẫn còn nóng, Trần Thiên Khanh uống được hai hớp thì nhíu mày: “Hai người có thấy canh hôm nay vị hơi khác không?”

Lục Chính Phi hỏi lại: “Khác ở chỗ nào? Để anh nếm thử?” Nói xong, gã dùng thìa của mình múc một ngụm nhỏ, cho vào miệng.

“Đâu, không có gì lạ mà.” Lục Chính Phi tỏ ra cực kỳ vô tội: “Nếu không thì ăn canh của anh đi?” Nói xong còn đẩy bát của mình qua.

Trần Thiên Khanh ghét bỏ liếc gã một cái: “Quên đi.”

Lục Chính Phi nói: “Em không thích ăn sao? Vậy thì đưa canh cho anh, anh thích ăn!”

Vẻ mặt của Trần Thiên Khanh văn vẹo một chút, hắn nhìn ánh mắt khát vọng kia, lạnh lùng nói: “Tôi thích.” Nói xong liền cầm thìa tiếp tục ăn.

Từ Thiếu Nhân chỉ muốn bật ngón cái kêu lên một tiếng “Giỏi” cho Lục Chính Phi, nếu theo tính tình của Trần Thiên Khanh thì sao có thể ăn bát canh của Lục Chính Phi, không chừng cậu ta nghĩ tới việc trao đổi nước miếng với Lục Chính Phi thì không muốn ăn tiếp, hoàn toàn không có khả năng đồng ý đề nghị của gã —- mà cuộc trò chuyện này, cũng hoàn hảo đánh tan nghi ngờ của Trần Thiên Khanh.

Hơn nữa, Trần Thiên Khanh sẽ không tự nguyện để bát canh của mình cho Lục Chính Phi, cho nên để đề phòng Lục Chính Phi uống canh của cậu ta, tất nhiên sẽ cố ăn cho hết bát canh kia.

Vì tình yêu, Lục Chính Phi cũng liều mạng rồi.

Trần Thiên Khanh vừa cảm thấy mùi vị có chút là lạ, nhưng không muốn Lục Chính Phi ăn canh của mình, nên cố nuốt hết hơn nửa bát, trong lòng bổng nảy ra một suy nghĩ.

Trần Thiên Khanh buồn bực nói: “Lục Chính Phi…. Không phải là anh bỏ gì vào bát canh của tôi đấy chứ?”

Lục Chính Phi: “……” Hở? Cái này cũng đoán ra được ư?

Từ Thiếu Nhân: “…….” Không hổ là người Lục Chính Phi yêu.

Trần Thiên Khanh: “…..” Thao, mẹ nó anh ta thật sự bỏ thuốc.

Trần Thiên Khanh chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhảy lên: “Từ Thiếu Nhân, là anh đưa ra đề nghị?” Không phải là hắn tin Lục Chính Phi, mà hắn hiểu rõ bản thân mình, nếu không có người cố ý đề xuất ý tưởng, thì Lục Chính Phi tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này.

Từ Thiếu Nhân gượng cười: “Thiên Khanh…. Chúng tôi chỉ là…. quan tâm cậu thôi.”

Trần Thiên Khanh không thèm để ý tới lí lẽ nữa: “Thuốc gì? Thuốc kích thích? Hay thuốc mê?”

Lục Chính Phi mong chờ nhìn hắn: “Chỉ là thuốc trợ hứng.”

Trần Thiên Khanh thật sự muốn cắm cái thìa trong tay vào đầu gã! Hắn ném thìa xuống, đứng dậy vào nhà vệ sinh, lại bị Lục Chính Phi níu lại, gã hỏi: “Em muốn đi đâu?”

Trần Thiên Khanh trả lời: “Đi nôn ra.”

Lục Chính Phi nói: “Thiên Khanh! Em không nguyện ý như vậy sao?”

Trần Thiên Khanh vốn nghĩ tính tình của mình khi qua bốn mươi tuổi đã rất tốt rồi, nhưng nhìn thấy bản thân vào tuổi đôi mươi này, lửa giận vẫn bốc lên đầu, quả thực như nhìn thấy một đứa trẻ to xác khiến người khác chán ghét vậy!

Hắn hít sâu một hơi, tự bình tĩnh lại, nhưng vẫn không bình tĩnh nổi, từng lời bén nhọn thoát ra khỏi miệng: “Lục Chính Phi, chính anh không được còn gây sức ép cho tôi? Tôi cho anh biết, trừ anh ra, tôi nhìn ai cũng cứng được hết.”

Từ Thiếu Nhân: “…..” Nha, chân tướng tới quá nhanh, như một cơn gió lốc.

Lục Chính Phi bị những lời này khiến cho mặt mày trắng bệch.

Trần Thiên Khanh lạnh lùng nói tiếp: “Lục Chính Phi, không phải anh muốn đè tôi hay sao, đi thuê phòng đi!”

Từ Thiếu Nhân ở bên nhỏ giọng nói: “Đừng xúc động, xúc động là ma quỷ….”

“Con mẹ nó, anh câm miệng lại cho tôi!” Lục Chính Phi và Trần Thiên Khanh lúc này lại cực kỳ ăn ý, hai người trăm miệng một lời, sau đó Trần Thiên Khanh tức giận cảnh cáo: “Từ Thiếu Nhân, anh dám bẫy tôi, anh cứ chờ đấy?!”

Từ Thiếu Nhân: “…..” Sao anh ta lại cảm thấy những lời này nên để Lục Chính Phi nói mới phải nhỉ?

Trần Thiên Khanh đứng dậy bước ngay ra ngoài, Lục Chính Phi đành vội vã chạy theo hắn.

Từ Thiếu Nhân ngồi yên một lát mới nhớ tới một chuyện quan trọng, anh ta mắng: “Lục Chính Phi, tiện nhân này, không phải cậu muốn mời cơm hay sao! Muốn đi thì thanh toán trước chứ!”

Trần Thiên Khanh bị chọc tức phát điên, Lục Chính Phi đã bỏ thuốc, lại kê cái loại thuốc chất lượng kém, để hắn nhìn một cái ra luôn!

Lục Chính Phi lẽo đẽo theo sau nói: “Thiên Khanh, em đừng tức giận, anh chỉ sốt ruột thôi!”

Trần Thiên Khanh quay đầu hỏi: “Anh gấp cái gì?”

Lục Chính Phi thản nhiên nói: “Anh lo em không “lên” được.”

Trần Thiên Khanh: “Lục Chính Phi, tôi nói cho anh biết, trên thế giới này, trừ cái mặt của anh ra, tôi con mẹ nó ai cũng cứng được.”

Lục Chính Phi: “Ngay cả với chính mình ư?”

Trần Thiên Khanh: “Phải”

Ngữ khí Lục Chính Phi u oán: “Trần Thiên Khanh, anh không tin.”

Trần Thiên Khanh xoay người bước đi, Lục Chính Phi có tin hay không hắn không muốn biết! Kết quả là mới đi được hai bước thì bị gã kéo lại, Lục Chính Phi nói: “Em chứng minh cho anh xem, anh sẽ tin.”

Trần Thiên Khanh nói: “Anh tin hay không thì liên qua gì đến tôi?”

Lục Chính Phi đáp trả: “Anh mà tin thì sẽ không ép em nữa.”

Trần Thiên Khanh cười nói: “Lục Chính Phi, anh nói chuyện thối lắm, vào kỳ nghỉ Quốc Khanh anh hứa gì với tôi, bao nhiêu ngày sẽ không làm? Bây giờ? Mới được mấy ngày? Sao?”

Vừa nói đến đây thì Lục Chính Phi có chút chột dạ, gã mạnh mẽ biện hộ: “Không phải do anh lo cho cơ thể của em hay sao?”

Trần Thiên Khanh chỉ lạnh lùng trừng gã.

Lục Chính Phi chớp chớp mắt, cũng không nói nữa.

Thuốc của Từ Thiếu Nhân đúng thật là có tác dụng, Trần Thiếu Khanh vốn nghĩ hắn sẽ tự lái xe trở về, nhưng chỉ đi được hai bước thì phát hiện mình lại có phản ứng, hắn đi trước, Lục Chính Phi theo sau, bước chân hắn ngày càng chậm lại.

Lục Chính Phi ngay tức thì nhận ra Trần Thiên Khanh không được bình thường, gã nghiêm mặt nói: “Thiên Khanh, có phải thuốc đã phát tác không, xung quanh đây có khách sạn… Anh cũng mang theo cả giấy tờ tùy thân rồi.”

Trần Thiên Khanh: “…..”

Lục Chính Phi gọi: “Thiên Khanh?”

Trần Thiên Khanh: “Câm miệng.”