Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 13: Trở về




Có một số người đạp trên con đường người đi trước, từng bước một tiến tới.

Có một số người có sáng ý, có thể tự tìm đường cho mình, còn là con đường không sai, không ngừng tiến bước.

Đệ tử của ông là người sau, cái loại có sáng ý, thường óc chợt lóe tia sáng. Đối với người như vậy không cần nghiêm khắc quản giáo, nếu không phải ông không còn sống bao lâu thì sẽ không trước tiên truyền tổng thể tối cao Vân Long Thập Biến cho hắn.

Lý Nguyên Bạch nhìn đầy trời vân khí, nói:

- Lục Nguyên, chỗ này là Quan Vân Đài, ngươi hãy ở đây quan sát một lát đi, có lợi ích cho ngươi lĩnh ngộ biến đổi Vân Long Tâm Pháp.

- Vâng!

Lục Nguyên gật đầu. Sư phụ ở bên cạnh, muốn làm biếng cũng không tiện.

Hắn chỉ đành ngồi xếp bằng, bắt đầu nhìn biển mây đằng trước.

Biển mây biến đổi vô thường, ở trong mắt Lục Nguyên đã bắt đầu biến thành các loại gà nướng,, thỏ nướng, còn có dương nướng, càng nghĩ càng thèm thuồng. Nếu Lý Nguyên Bạch biết đệ tử của mình giờ đang nghĩ cái gì chắc sẽ dở khóc dở cười, không biết nên nói gì đây.

…………

Chớp mắt đã qua nửa năm.

Lục Nguyên nằm trên cỏ, lúc này đã là xuân về hoa nở.

Thời tiết thế này là thoải mái nhất.

Thoải mái khiến người muốn làm biếng.

Nằm trên cỏ, cảm nhận chim hót ríu rít, ngày xuân thật tốt. Vào ngày xuân ngủ nướng cảm giác càng tuyệt. Lục Nguyên thở ra hơi dài. Nửa năm qua tuy hắn không cố gắng quá nhiều nhưng không quá lười, thúc đẩy pháp lực lên đến hậu kỳ luyện khí kỳ đệ ngũ tầng tiểu chu thiên.

Đương nhiên về mặt kiếm thuật thì rất khó tiến bộ, hắn đã tới cấp kiếm ý, cực kỳ khó tăng tiến về kiếm thuật.

Ở không xa, hai người Diệp Phương, Diệp Viên đang so kiếm. Hai người này giờ không tìm Lục Nguyên so kiếm nữa. Tuy so kiếm với Lục Nguyên tiến bộ cực lớn nhưng lần nào cũng thua thì cảm giác không quá tốt, kiếm thuật của Diệp Phương, Diệp Viên còn ngừng ở tầng thứ nhất bó buộc kiếm chiêu, chỉ hơi sờ đến kiếm thuật tầng thứ hai không bó buộc vào kiếm chiêu. Đấu kiếm thì sao có thể là đối thủ của Lục Nguyên, thua rất nhiều lần, tất nhiên không không kiếm Lục Nguyên so kiếm nữa.

Dĩ nhiên ba người là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cái gì uống rượu nướng đồ ăn đều cùng một chỗ. Hiếm khi trong một môn phái tìm được người cùng hội cùng thuyền.

Nhìn Diệp Phương, Diệp Viên đấu kiếm, tâm trí Lục Nguyên không biết chạy đi đâu.

Bây giờ mình mới mười bảy tuổi, lúc rời khỏi nhà là mười tuổi, bất giác ra đi đã lâu tới bảy năm.

Có lẽ mình nên về nhà nhìn xem.

Tiên nhân không tuyệt tình, huống chi tu tiên giả, mình thật là có chút nhớ nhà.

Lý Nguyên Bạch hỏi:

- Ngươi muốn xuống núi về nhà một chuyến?

Lục Nguyên gật đầu đáp:

- Phải.

- Thiên tính hiếu thảo, này không sai.

Lý Nguyên Bạch khen ngợi gật đầu, nói:

- Vậy được, ngươi xuống núi đi, nhưng không thể đi quá lâu. Lấy thời gian một năm làm hạn định, trong một năm ngươi phải trở về.

Khi Lý Nguyên Bạch thốt lời là thời hạn thân thể ông chỉ chống được một năm, vượt qua thời gian thì không có cam đoan. Lúc ông chết Lục Nguyên nhất định phải ở trên núi, nếu không thì sợ rằng tài sản sẽ bị cướp, không rơi vào tay đệ tử ông được.

Lục Nguyên gật đầu, một năm dư dả rồi, mình chỉ muốn xuống núi thăm phụ mẫu một chuyến thôi.

Bảy năm chưa gặp, hơi nhớ nhung.

Bảy năm trước cái gì cũng không hiểu, khi đó nghe nói có thể thành tiên trưởng liền vô cùng vui vẻ, không để ý về nhà từ biệt.

Giờ chỉ có rời khỏi nhà mới càng thêm nhớ nhà.

Lý Nguyên Bạch dặn bảo:

- Chuyến này ngươi xuống núi phải cẩn thận nhiều chỗ, đừng tùy tiện xung đột với người tứ đại tiên môn khác.

Lục Nguyên gật đầu đáp:

- Vâng.

- Ngươi xuống núi đừng đi dưới đất, thế giới dưới đất cực kỳ hỗn loạn, bên trong có rất nhiều cao thủ yêu ma, coi như là vi sư đi cũng không dám bảo đảm.

Đại Tấn quốc có hai thế lực, một là năm tòa tiên sơn trên mặt đất có ngũ đại tiên môn. Một là yêu ma dưới đất. Giữa hai bên vừa lúc phân cách Đại Tấn quốc. Cao thủ yêu ma dưới đất không ít hơn ngũ đại tiên môn, tu tiên giả đi vào đó muốn sống sót không phải dễ.

- Vâng!

Lục Nguyên gật đầu, hứa:

- Ta sẽ không xâm nhập dưới đất, ta cũng sợ chết.

- Vậy thì đúng rồi.

Lý Nguyên Bạch nói:

- Đừng cấu kết với ma đạo, đừng tàn sát đồng môn chính đạo, những giới luật môn phái này chắc ngươi rất rõ, không cần vi sư lặp lại.

Lý Nguyên Bạch nói một hơi, bất giác lại ho.

Kỳ thực lúc này bên cạnh còn đứng một ông lão tóc trắng gầy gò tên là Tống lão.

Tống lão là ông lão đi theo Lý Nguyên Bạch rất lâu, tư chất không được nên không bị nhận làm đệ tử nhưng người rất trung thành tận tâm, luôn hầu hạ Lý Nguyên Bạch.

Lục Nguyên nhìn Tống lão, nói:

- Tống lão, trong thời gian ta xuống núi làm phiền lão chăm sóc sư phụ.

Tống lão gật đầu nói:

- Thiếu chủ nhân cứ yên tâm.

Lão gọi Lý Nguyên Bạch là lão chu nhân thì tất nhiên gọi Lục Nguyên là thiếu chủ nhân.

Lục Nguyên thấy vậy thì không nói gì thêm, thu xếp hành lý.

……….

Xuống núi không phải chuyện dễ.

Đừng tưởng rằng núi Hoa Sơn tiên môn dễ xuống.

Hoa Sơn tiên môn chính là một trong năm ngũ đại tiên môn chính đạo của Đại Tấn quốc. Tiên môn như vậy phòng ngự tầng tầng, năm đó hắn theo sư phụ Lý Nguyên Bạch tiến vào Hoa Sơn tiên môn chỉ thấy vô số ánh sáng bảy sắc, vô tận ánh sáng. Những ánh sáng này bề ngoài dễ nhìn nhưng là tầng tầng cấm chế.

Hộ sơn đại trận Hoa Sơn tiên môn một khi dựng lên, coi như là chủ Bắc phong Nguyên Nguyên Thượng Nhân đích thân ra tay thì e rằng không qua nổi.

May là Lục Nguyên hiện nay là thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong, có danh hiệu. Đưa ra danh hiệu của mình thì được một con đường nhỏ, đi theo đường này hai bên là ánh sáng bảy sắc không ngừng biến ảo. Lục Nguyên biết rõ đó là cấm chế cực kỳ đáng sợ, một khi đụng chạm liền chết không chỗ chôn.

Tốt lắm, rốt cuộc xuống núi.

Quay đầu lại là một tòa Hoa Sơn khổng lồ.

Cuối cùng xuống núi.

Ở trên núi lâu có chút buồn bực, hơn nữa quan trọng lòng thực vật trên núi nhạt như nước ốc. May là hắn còn nướng vài món ăn ngon. Nhưng ta biết trù nghệ bản thân tay nghề coi như lớp giữa nhất lưu và nhị lưu. Thế gian có chút đầu bếp trình độ đỉnh cao.

Rất nhanh đã đến gần một thành trì, tìm một tửu lâu, kêu không ít món ăn nổi danh. Món nổi nhất tửu lâu này là mười tám món: toan thái ngư, hồng du tố phì tràng, đại thiên kiền thiêu ngư, khiếu hóa kê, đặc vị thịt dê, hỏa bạo đại hà. Hắn ăn đến miệng đầy mỡ, kêu thêm mấy cân hoàng tửu, tùy tay chứa vào tử hồ lô mới mua không lâu, thỏa mãn rời đi.

Giờ thay đồ, không sai.

Một thân áo xanh, sau lưng phối kiếm, lưng giắt tử hồ lô, tạo hình này khá oai. Lục Nguyên rất vừa lòng bộ dạng hiện tại của mình.

Hắn đi không vội vã, một đường nhàn nhã dạo bước.

Bởi vì rời đi bảy năm, bảy năm trước sức khỏe phụ mẫu không vấn đề, hắn không có bao nhiêu tình cảm gần hương tình khiếp, một đường dạo chơi, hưởng thụ hồng trần phồn hoa, chậm rãi đi đến Đông Lâm trấn.

Đông Lâm trấn vẫn không khác gì trước, không có phòng mới, chỉ là càng thêm xập xệ chút. Trấn vẫn chỉ có đường chính giữa phủ đá xanh bằng phẳng, đường khác đều là đá cao thấp không đồng đều. May là hôm nay trời không mưa, nếu không chắc đã đầy người bùn lầy.

Lục Nguyên đi trên phố lớn ngõ nhỏ quen thuộc, người bên cạnh không mấy ai nhận ra Lục Nguyên.

Lục Nguyên thay đổi.

Mười tuổi và mười bảy tuổi là đoạn thời gian diện mạo biến đổi cực kỳ hơn. Cộng thêm quan trọng nhất là khí chất. Bảy năm nay Lục Nguyên biến đổi mặt mày rất lớn, khí chất thay đổi càng lớn hơn. Luôn sinh hoạt tại Hoa Sơn tiên môn, tuy tính lười biếng gian xảo không thay đổi gì mấy nhưng mang theo chút tiên khí.

Người bên cạnh có không ít tò mò đánh giá Lục Nguyên nhưng không ai nhận ra hắn. Người thấy Lục Nguyên đều tò mò nghĩ, khí chất bất phàm, ăn mặc quý giá như vậy chắc không phải là cái gì con trai quốc công, vương gia trong vương thành chứ?

Lục Nguyên đánh giá hai bên, nhận ra vài người.

Ủa, đó không phải là Tạ gia tiểu nương tử sao? Lúc nhỏ mình nghịch ngợm từng nhìn trộm nàng tắm rửa. Lúc ấy cho rằng là người đẹp nhất trần đời hóa ra chỉ vậy thôi, khi ấy mình còn ảo tưởng sau này lớn lên phải cưới người vợ đẹp như thế. Thời gian bảy năm khiến Tạ gia tiểu nương tử từ thiếu phụ hai mươi tám biến thành hơn hai mươi, so với ban đầu càng dụ hoặc. Nhưng ở tại Hoa Sơn tiên môn lâu, ánh mắt cao nhiều, giờ nhìn Tạ gia tiểu nương tử chỉ gần với mức nhất lưu thôi, nhan sắc cỡ này tại Bắc phong thấy nhiều, dĩ nhiên hắn sẽ không động tâm.

Ủa, người kia, mập mạp, hơi quen mắt, chắc không là lão tam mập Giả gia chứ? Lúc đó mình chơi thân với hắn lắm, khi ấy mình bắt cọp, Giả lão tam vì không kịp bò lên cây suýt bị cọp ăn. Lúc ấy vì mình trượt chân, kết quả bị Lý Nguyên Bạch thấy cho rằng mình xả thân cứu người, tâm tính cực tốt nên thu làm đệ tử. Mình tiến vào tiên môn có quan hệ rất lớn với Giả gia lão tam mập.

Đi trên phố lớn ngõ nhỏ quen thuộc, cảm xúc trong lòng ngổn ngang.

Đường có dài hơn cuối cùng đến cuối.

Rốt cuộc đi sắp hết đường đá xanh.

Đây là đầu đông trấn Đông Lâm trấn.

Nhà mình tại đây.

Bảy năm, rời đi đã suốt bảy năm.

Bây giờ cuối cùng về nhà rồi.

Đông Lâm trấn, đông trấn.

Có một nhà Lục gia y quán. Lục gia y quán trang trí đơn giản, một cái quầy, mặt sau là tủ dược.

Lục đại phu kêu to:

- Người tiếp theo!

Y thuật của Lục đại phu chỉ trung bình.

Nhưng Đông Lâm trấn là trấn nhỏ, tổng cộng có hai y sinh, một là y sinh trình độ tám lạng nửa cân với Lục đại phu. Cứ thế, nhà Lục gia y quán của Lục đại phu làm ăn coi như tạm được.

Người tiếp theo là thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi có vẻ lém lỉnh, bộ thanh y không biết do vật gì dệt thành khá là mềm nhẵn, sợ rằng thiếu niên không giàu cũng sang.

- Chìa tay ra.

Xem bệnh phải vọng, văn, vấn, thiết. Y thuật của Lục đại phu chưa giỏi đến mức vừa nhìn liền biết bệnh gì, tất nhiên phải thiết.

Chỉ là Lục đại phu cảm thấy thiếu niên lém lỉnh này quen mắt quá.

Thiếu niên mỉm cười kêu:

- Cha!

Tiếng cha vừa ra, Lục đại phu ngây ngốc.

Mình tổng cộng có ba con trai, một con gái.

Con cả Lục Phương sớm thành gia, có một trai một gái.

Con thứ hai Lục Dã năm trước cũng thành gia, con dâu có bầu.

Còn lại con thứ ba Lục Nguyên. Lục Nguyên luôn khác với con cả, con thứ hai, vô cùng bướng bỉnh. Lúc đó ông không quá để ý, cho rằng lớn chút cưới vợ thì tất nhiên sẽ bình tâm. Ai mà ngờ con thứ ba cơ duyên xảo hợp cùng một tiên trưởng đi tu tiên.

Con thứ ba có tiền đồ như vậy đương nhiên là việc tốt, nhưng liên tiếp bảy năm không gặp một mặt, làm cha tự nhiên sẽ lo lắng.

Thiếu niên lém lỉnh trước mắt nhìn khá quen, lại nghe hắn gọi cha, Lục đại phu qua đã lâu mới phản ứng.

- Ngươi là, Nguyên nhi?

- Đúng rồi!

Thiếu niên lém lỉnh cũng chính là Lục Nguyên gật đầu. Vốn cho rằng sẽ kích động, kết quả lúc gặp cha thì kích động thật. Cho rằng bảy năm cha sẽ không già đi, nhưng giờ xem ra cha già chút, tóc đã lấm tấm trắng.

………

Cha con gặp mặt có chút lạnh lùng. Đợi gặp mẹ Lục Trương thị, mẹ con gặp nhau, Lục Trương thị liền ôm đầu Lục Nguyên khóc rống, khóc một hồi mới bình tĩnh lại.

Qua chốc lát, đại ca Lục Phương, nhị ca Lục Dã, tam tỷ Lục Diệp đều trở về.

Bây giờ Lục gia đúng là đại gia đình.

Lục đại phu, Lục Trương thị là đời thứ nhất.

Đời thứ hai có bảy người, lão đại Lục Phương và vợ, lão nhị Lục Dã và vợ, lão tam Lục Diệp và chồng, tuy đã lấy chồng nhưng nghe nói tiểu đệ về nhà thì lập tức mang theo chồng quay về, cộng thêm lão tứ Lục Nguyên, tổng cộng bảy người. Trừ Lục Nguyên ra, những người khác đã kết hôn.

Đời thứ ba lão đại Lục Phương có một trai một gái, lão tam Lục Dã có một con trai.

Bây giờ xem ra là một gia đình khá lớn.

Kỳ thực sáu người đời thứ hai kích động quay về nhà là muốn xem đệ đệ theo tiên trưởng đi bảy năm bây giờ có trở thành tiên trưởng trong truyền thuyết không. Đối với tiên trưởng trong truyền thuyết họ rất tò mò. Đại Tấn quốc thường có truyền thuyết tiên nhân giáng trần, nhà nhà tín ngưỡng đạo giáo tam thanh.

Bảy năm trước Lục Nguyên có tiên duyên khiến bao người hâm mộ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bây giờ Lục Nguyên trở về thì tất nhiên phải nhìn xem chút.

Con trai của Lục Phương là người đầu tiên nói ra suy nghĩ của mọi người:

- Tứ thúc, nghe nói ngươi theo tiên trưởng đi, bây giờ có phải thành tiên trưởng? Nếu là tiên trưởng thì có thể biểu diễn một ít tiên thuật cho xem không?

Tiểu tử này hơi giống Lục Nguyên trước kia, cũng là tiểu quỷ nghịch ngợm.

Lục Nguyên nhìn trái nhìn phải, phát hiện mọi người đều mong chờ nhìn mình, xem ra hôm nay không biểu diễn không được. Tay động, đầu ngón tay bốc lên ngọn lửa, đấy là pháp lực dẫn đốt không khí, không phải việc gì khó. Lửa nhấp nháy không ngừng.

- A!

- Tiểu đệ thật sự thành tiên nhân!

Từng tiếng kêu kinh ngạc.

Lục Nguyên cảm thấy bây giờ mình giống như biểu diễn tạp kỹ. Đại ca Lục Phương càng vạm vỡ, nhị ca Lục Dã cũng rắn chắc không ít, đen hơn. Tam tỷ Lục Diệp đẹp rất nhiều, xem ra gả cho người sẽ biến càng đẹp. Nhìn đầu chân mày của tam tỷ và tam tỷ phu thì chắc rất ân ái, hắn yên tâm rồi.

Mọi người dù sao là gia đình, thảo luận một lát tình hình bảy năm qua. Lục Nguyên đại khái kể một số việc trên Hoa Sơn tiên môn Bắc phong, chỉ kể sơ lược đã khiến cả nhà hâm mộ vô cùng. Đây chính là sinh hoạt tiên nhân trong truyền thuyết. Lục Nguyên có hỏi một số tình huống trong nhà. Đại ca Lục Phương không muốn kế thừa phụ nghiệp, đi trong huyện thành làm bộ đầu. Làm bộ đầu không tệ, so với làm y sinh tốt hơn. Nhị ca Lục Dã cũng không muốn kế nghiệp, muốn cùng đại ca làm việc trong huyện nha. Kết quả Lục đại phu bi kịch. Lão đại làm bộ đầu, lão nhị làm bộ khoái, đứa con thứ ba càng hay, làm tiên nhân.

Vốn sinh ba đứa con tưởng sẽ có một đứa nối nghiệp cha, giờ hay lắm, không một đứa nào, khiến Lục đại phu khóc ròng, làm sao chịu nổi.

Còn tam tỷ Lục Diệp thì tam tỷ phu là chưởng quầy tiệm gạo, điển hình con nối nghiệp cha.

Cả nhà ngồi một chỗ trò chuyện, ấm áp hòa thuận vô cùng.

Lục Nguyên rất hưởng thụ không khí như vậy.

Thoải mái, ấm áp.

………

Đông Lâm trấn không tính lớn.

Một khi xảy ra chuyện gì lạ liền chấn động toàn trấn.

Tiểu quỷ nhà Lục gia bảy năm trước có tiên duyên đi theo tiên nhân đã trở về, điều này tất nhiên là việc chấn kinh toàn trấn, khiến cả Đông Lâm trấn náo nhiệt lên.

- Nghe nói chưa? Tiểu quỷ Lục gia trở về rồi.

- Đứa nào?

- Thì là đứa bảy năm trước đi theo tiên nhân tóc trắng đó.

- A, là nó hả, nhớ nhớ, tiểu quỷ đó may mắn thật.

- Xuỵt, nhỏ giọng chút. Nghe nói tiểu quỷ đã thành tiên nhân, ở Lục gia còn biểu diện tiên kỹ ngón tay ra lửa.

- Cái này gọi là may mắn, một phen thành tiên nhân.

- Đúng rồi, Tạ gia tiểu nương tử, năm đó tiểu quỷ còn nhìn lén ngươi tắm rửa, bây giờ hắn thành tiên nhân, nói không chừng ngươi sẽ thành tiên phi đâu.

Người nhiều chuyện nói vậy khiến Tạ gia tiểu nương tử mặt đỏ hồng, tính tình vẫn như bảy năm trước, da mặt mỏng, không chịu được người khác đùa.

- Đi thôi, chúng ta đi xem tiên nhân đi.

- Lục Nguyên thành tiên nhân, chúng ta một đống người đi ngó, hắn sẽ không tức giận chứ?

- Xì, tiểu quỷ Lục Nguyên năm đó đều là ta rửa đít cho hắn, lúc mới ra đời ta còn ôm đâu. Giờ hắn thành tiên nhân, chúng ta đi xem hắn thì có sao nào?

Nói chuyện là một bà thím hừng hực khí thế.

- Đi xem một chút đi, chưa từng thấy tiên nhân đâu.

- Đúng thế, bình thường châu phủ có tiên nhân, huyện thành cực ít tiên nhân, không ngờ Đông Lâm trấn chúng ta cũng ra một vị tiên nhân.

Ai cũng vô cùng tò mò, cuối cùng nhiều người tụ tập thành lực lượng tập thể hướng về Lục gia y quán. Coi như là Tạ gia tiểu nương tử mặt hồng cũng kiềm không được tò mò cùng người đi hướng Lục gia y quán.

Đây là một vùng đất tương đối rộng lớn, diện tích lãnh thổ bao la, kéo dài đến vạn dặm. Trên vùng đất này có năm ngọn núi cao, phía trên có năm đại tiên môn, đồng thời, trên rất nhiều sơn mạch cũng có Tu tiên giả, tu tiên môn phái, chỉ là không cường đại bằng năm đại tiên môn mà thôi.

Còn dưới lòng đất lại rất mênh mông, tựa hồ là một thế giới vô biên vô hạn, trong lòng đất cũng không thiếu yêu ma, những yêu ma này cũng cường đại thần kỳ, càng đi sâu xuống lòng đất, khả năng đụng phải yêu ma cường đại lại càng lớn, những yêu ma này tuy ở dưới lòng đất sâu thẳm, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể từ dưới lòng đất chui lên.

Chính vì vậy, cho nên rất nhiều tiên môn, mới để đệ tử đi diệt trừ yêu ma dưới lòng đất.

Ở nước Đại Tấn thường xuyên có Tu tiên giả và yêu ma dưới lòng đất xuất hiện.

Bản thân triều đình nước Đại Tấn cũng có thực lực nhất định, tuy không thể so sánh với năm đại tiên môn, nhưng nhất định cũng có Tu tiên giả, gia nhập vào triều đình nước Đại Tấn.

Nước Đại Tấn, tỉnh Đông Bình, phủ Đông Đạo, huyện Đông Dã.

Huyện Đông Dã gần đây có phần không yên ổn.

Nơi đây vốn rất an bình, chỉ là hai tháng trước, ở vùng núi Quảng Diệp của huyện Đông Dã nghe nói xuất hiện yêu ma, yêu ma này còn có thể tập kích người, lúc mới đầu cũng không có gì, người chết cũng không nhiều, sau này, trên cơ bản chỉ có những người đi qua quan đạo gần núi Quảng Diệp mới bị tập kích, bị yêu ma giết chết.

Thoáng chốc huyện Đông Dã lập tức rối loạn lòng người.

Yêu ma đối với phàm nhân trên thế gian mà nói, là chuyện tương đối đáng sợ, huyện lệnh Đông Dã gần đây cũng lo lắng không yên, huyện Đông Dã là một huyện nhỏ vắng vẻ, quan đạo phụ cận cũng không nhiều, chỉ có một quan đạo có thể nói là tương đối quan trọng gần núi Quảng Diệp, nếu quan đạo đó không có người qua lại, trên cơ bản, huyện Đông Dã sẽ bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Huyện lệnh Đông Dã buồn bã vô cùng, mục đích làm quan của hắn, cũng không phải vì điều gì vĩ đại, cái gọi là ba năm làm tri phủ thanh liêm cũng có thể kiếm được mười vạn lạng bạc, mục đích làm quan của hắn chính là số bạc trắng bóng kia, nhưng gần đây lại xuất hiện yêu ma, cái mạng nhỏ của hắn còn chưa chắc giữ được, bạc trắng gì đó cũng chỉ có thể xếp phía sau.

Huyện lệnh Đông Dã cũng biết, mình căn bản không thể đối phó được với những yêu ma này, khi hắn ở Đông Châu trước kia đã từng được chứng kiến lực lượng của yêu ma, đó là lực lượng có thể hủy diệt tất cả, chỉ có mời Tu tiên giả mới có thể đối phó được. Huyện lệnh Đông Dã cũng đã mời nhân vật ở nơi lớn hơn như Đông Châu, phàm nhân gọi là tiên trưởng, nhưng huyện lệnh Đông Dã biết rõ đó là Tu tiên giả.

Đương nhiên, Tu tiên giả cũng không dễ mời.

Huyện lệnh khó khăn lắm mới mời tới được mấy vị.

Đúng lúc này, nghe nói bổ đầu Lục Phương trong huyện có tứ đệ cũng là Tu tiên giả, gần đây mới từ trên núi xuống, huyện lệnh Đông Dã vô cùng vui mừng, lập tức nhờ Lục Phương đi mời tứ đệ kia, mặc dù nghe nói tứ đệ kia và tiên nhân cùng đi tu tiên trong vòng bảy năm cũng không luyện ra cái gì, nhưng tốt xấu gì cũng là Tu tiên giả, có thêm một Tu tiên giả là có thêm một phần lực lượng.

Như vậy, cũng dễ đối phó với yêu ma của núi Quảng Diệp hơn.

——————

Thị trấn Đông Lâm.

- Núi Quảng Diệp xuất hiện yêu ma?

Lục Nguyên nghe thấy tin này, không khỏi nhíu mày.

Đây có lẽ là yêu ma từ dưới đất chui lên.

Ý định ban đầu của Lục Nguyên chỉ là tới thăm người nhà, căn bản không muốn đi đấu yêu ma gì cả, khi xuống núi, sư phụ Lý Nguyên Bạch đã căn dặn kỹ càng, yêu ma dưới lòng đất không dễ chọc, thực lực của chúng cũng không dưới năm đại tiên môn, tuyệt đối đừng đi xuống lòng đất, Lục Nguyên từ trước đến giờ cũng không phải người thích chõ mũi vào chuyện người khác.

Nhưng tình huống hiện tại, nếu không giải quyết yêu ma núi Quảng Diệp, đại ca Lục Phương và nhị ca Lục Dã thân là bộ khoái bộ đầu, chỉ sợ sớm muộn cũng phải giao phong với yêu ma, mà thân phận phàm nhân giao phong với yêu ma, tuyệt đối là đi vào cõi chết, hắn thân là Tu tiên giả, càng hiểu rõ lợi hại của yêu ma, đó tuyệt đối không phải thứ phàm nhân có thể đối phó được.

Không có cách nào, xem ra hắn cũng chỉ còn lựa chọn đi đấu với yêu ma.

Đương nhiên, bản thân cũng không xem là vi phạm lời căn dặn của sư phụ Lý Nguyên Bạch.

Sư phụ căn dặn, kêu hắn không đi xuống lòng đất, bản thân hắn cũng không đi xuống lòng đất, mà chỉ là đấu với yêu ma từ lòng đất chui lên.

Có thể đấu với yêu ma, xem như cũng không tệ.

Dù sao, nói thật, bản thân hắn cũng có chút ngứa tay, tu tiên bảy năm, ngày nào cũng nghe sư môn trưởngbối giảng cách trảm yêu trừ ma, nhưng lại chưa bao giờ trảm yêu trừ ma, hiện giờ, phải đi xem xem, rút cuộc yêu ma mạnh như thế nào, dù sao hắn cũng không phải liều chết, nếu thật sự đánh không lại thì bỏ chạy là được.

- Được, ta đi với các ngươi đến huyện nha.

Lục Nguyên dự định đến huyện nha trước, nghe nói huyện lệnh Đông Dã cũng đã mời được mấy vị Tu tiên giả cùng đi trừ ma.

Nghe nói như vậy, Lục đại phu cùng Lục Trương Thị đều vô cùng lo lắng:

- Nguyên nhi, con mới tu hành bảy năm, làm sao có thể là đối thủ của yêu ma, con không thể đi được.

Lục Nguyên lắc đầu:

- Cha, mẹ, hai người yên tâm, con chỉ đi xem thôi, nếu quả thật không đấu lại yêu ma kia, con sẽ tìm đường đào tẩu, hai người cứ an tâm.

Sau đó, hắn tiếp tục đi theo đại ca Lục Phương, nhị ca Lục Dã, ba người ba con ngựa nhắm thẳng huyện nha của huyện Đông Dã.

Huyện Đông Dã quả nhiên phồn hoa hơn thị trấn Đông Lâm rất nhiều, lúc này Lục Phương hơi có chút đắc ý nói:

- Huyện thành của huyện Đông Dã tương đối phồn hoa, sau này ta định chuyển đến huyện thành này ở.