Hoa Tâm Thuần Chúc Ái

Chương 7




Sáng sớm, Lý Kiến bước từ phòng khách ra ngoài cửa, chuẩn bị đi làm. Trời đang mưa, bây giờ đã là tháng sáu vậy mà thời tiết vẫn thất thường, lúc nắng lúc mưa, chưa có dấu hiệu nắng nóng của mùa hè như mọi năm.

Hắn vốn nghĩ Nam Dương này – người rất nhiều, nhà cửa cũng rất nhiều, chật chội đông đúc nên không khí sẽ rất ồn ào, ngột ngạt. Không ngờ cũng có lúc rét lạnh như ngày đông thế này.

Âu Dương Lý Kiến luôn mơ ước sau khi mình trưởng thành sẽ được trở lại nơi này, có thể đàng hoàng mà sống một cuộc sống an an ổn ổn. Kết quả bây giờ thì cuộc sống của hắn vẫn tịch mịch như trước, vẫn cô đơn, lủi thủi một mình.

Có lẽ suốt đời này, hắn sẽ sống cách vô vị như vậy.

Sống ở thành phố lớn thứ nhì cả nước này, cảm xúc của Âu Dương Lý Kiến càng ngày càng lụi tàn – rất ít cười nên cũng chẳng bao giờ khóc chứ đừng nói gì đến cảm giác xúc động – trừ cái lần có người hứa rằng sẽ yêu thương hắn suốt đời, mãi mãi ở bênh cạnh hắn. Cuộc sống của Lý Kiến cứ trôi qua như vậy, chẳng biết từ lúc nào, hắn cũng không còn quan tâm xem nó trôi qua như thế nào nữa.

Điều duy nhất làm cho hắn buồn chính là người từng hứa sẽ yêu thương hắn – không những sau đó không thèm ngó ngàng lấy hắn dù chỉ một lần, mà ngay cả hiện tại, cho dù hai người đã gặp lại – y vẫn không giữ đúng lời hứa năm xưa, không cho hắn cảm nhận được sự ấm áp như những gì y đã nói.

Mấy ngày hôm trước, y lấy cớ cắt tóc mà tới tìm hắn một lần, sau rồi cũng đi mất dạng, không thấy ghé qua lần nữa – chắc là lại đang lên giường cùng người nào đó, sống vất vưởng cho qua ngày.

Đàn ông sắp bước vào tuổi trung niên dường như không thể tránh khỏi cái vòng luẩn quẩn này, cứ thế mà dấn thân vào con đường dục vọng buông thả.

Thật là, đã biết không nên giúp y có được mái tóc đẹp như vậy – như thế chẳng khác nào cổ vũ y đi quyến rũ kẻ khác, mà một người từ đầu đến chân đều toát ra sức hấp dẫn thì ong bướm nó cũng đã bu đầy xung quanh rồi.

Trình Liên Điền, Trình Liên Điền, Trình Liên Điền, tại sao ngươi không đến tìm ta một lần nữa? Âu Dương Lý Kiến vẻ mặt lo âu nhìn ra bên ngoài, suốt một tuần qua, tâm trạng của hắn luôn tồi tệ như vậy.

Sau khi làm tóc cho một vị khách hàng xong xuôi, Lý Kiến bắt đầu tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm có của mình.

Ăn xong cơm trưa, hắn cầm tờ tạp chí trong phòng nghỉ trên tay, miệng phì phèo điếu thuốc, lật tới lật lui xem những kiểu tóc đang mốt hiện nay. Mắt thì dán vào cuốn tạp chí nhưng đầu óc của hắn đã bay tới nơi nào đó từ lâu rồi, nơi đó có một người – người có ánh mắt sáng trong, dịu dàng như trăng sáng.

Đang lúc Lý Kiến thất thần “Âu Dương lão sư, ông chủ đang chờ ngươi ở phòng làm việc của hắn.” Đó là giọng nói của Tiểu Chung, trợ lý chuyên đi giúp Lý Kiến thực hiện những công việc lặt vặt như sắp xếp lịch hẹn, pha cà phê, mua cơm hộp...giúp hắn.

“Ừ, ta biết rồi.” Lý Kiến đứng dậy, Tiểu Chung lại một lần nữa ngỡ ngàng trước nét đẹp hiếm có của Âu Dương Lý Kiến, mặc dù ngày nào họ cũng gặp nhau ít nhất mười tiếng đồng hồ. Âu Dương Lý Kiến mặc một cái áo sơ mi màu lam nhạt, quần bò màu đen, có hoa văn tua dua đang thịnh hành trong giới trẻ, chiếc cổ cao ráo được điểm tô bằng một cái vòng bạc sáng lóa. Mới nhìn qua, ai cũng thấy hắn ra dáng người lớn, từ ánh mắt cho tới cử chỉ đều toát lên vẻ từng trải, bình tĩnh. Nếu ai chú ý kĩ tới nét mặt, màu da của hắn thì may ra mới có thể đoán được hắn còn chưa tới hai mươi tuổi.

Ai, cũng sàn sàn tuổi nhau mà địa vị hai người cách nhau một trời một vực a~ Tiểu Chung, ngươi xem, tốt xấu gì hắn cũng là một lão sư được yêu thích nhất tại Tinh Chi Hải này, còn ngươi, mãi mà vẫn là một chân trợ lý sai vặt a~ Phải học hỏi nhiều hơn mới được!

Trước đây, Âu Dương Lý Kiến chưa từng làm việc tại cửa hiệu nào khác, là do ông chủ thấy hắn và Gia Tĩnh – bạn của hắn có tương lai nên mới nhận vào đây. Gia Tĩnh cùng vào làm việc, giờ này, y đã là nhà tạo mẫu tóc độc quyền cho một đại minh tinh rất nổi tiếng – không hiểu sao Âu Dương Lý Kiến vẫn rất vui vẻ, bình chân như vại, ngày ngày làm việc ở Tinh Chi Hải này. Mặc dù là cửa hiệu nổi tiếng nhất, nhưng ngoài tiền ra, đa số những người đến đây đều không có tiếng tăm gì nhiều.

Tiểu Chung từng hỏi qua hắn “Ai, Âu Dương lão sư, chẳng lẽ ngươi không muốn thực hiện giấc mơ của đời mình sao?”

Câu trả lời của hắn là “ Giấc mơ? Giấc mơ chỉ là thứ khi ngủ, người ta dễ dàng thấy nó nhưng khi tỉnh lại rồi, người ta sẽ quên nó ngay lập tức...”

Thật là một người thanh cao a~, lại còn khéo ăn khéo nói nữa chứ. Từ lúc đó, Tiểu Chung càng sùng bái Âu Dương Lý Kiến hơn. Cũng không lạ, hắn không chỉ có một đôi tay mà khách hàng nào cũng phải thốt lên khen ngợi, đầu óc lại luôn tràn đầy những ý tưởng mới lạ, ngoại hình thì vừa trẻ trung vừa thu hút – hắn đúng là hình mẫu lý tưởng trong lòng nhiều cô gái trẻ.

Ở Tinh Chi Hải, ai cũng biết, ông chủ rất trọng dụng Lý Kiến.

Nếu một này nào đó, có thể được một phần mười của hắn cũng đã mãn nguyện rồi. Tiểu Chung hâm mộ mà nhìn theo thân ảnh khuất dần của Lý Kiến.

Trong văn phòng cao cấp của ông chủ Tinh Chi Hải, chủ nhân của nó đang ngồi trên chiếc ghế bọc da, miệng ngậm một điếu xì gà.

Không hề khách khí, Âu Dương Lý Kiến cứ đẩy cửa mà bước vào.

Mới bước vào, người hắn đã xông lên một mùi cà phê nồng nặc. Thật là, chẳng có quy củ gì hết, vẫn chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa mà thôi!

Âu Dương Lý Kiến lại gần.

“Ta nói ngươi nghe, Âu Dương, sao dạo này ngươi lại lơ là như vậy? Năng suất công việc giảm hẳn đi nha.” Ông chủ phun một làn khói, dùng ngữ khí thản nhiên mà trách cứ.

“Ta có chút chuyện riêng thôi mà...” Lý Kiến ngồi lên chiếc ghế sô pha bên cạnh, nhìn thẳng vào nam nhân đang ngồi nhàn nhã bên chiếc bàn bóng loáng. Đôi khi, Lý Kiến có cảm giác nơi này chính là một động trai gọi, còn ông chủ là một tú ông chuyên nghiệp. Không biết sao hắn mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này là lại có ý nghĩ đó – chắc có lẽ là do toàn bộ thợ cắt tóc ở đây đều là nam, việc làm ăn thuận lợi như vậy, một phần lớn là do rất nhiều khách hàng nữ mê đắm ngoại hình của những anh thợ đẹp trai này.

Mà ông chủ cũng thật kỳ lạ, khi tuyển chọn nhân viên, hắn không chỉ căn cứ vào tay nghề hay kinh nghiệm mà còn chú trọng cả yếu tố ngoại hình, cử chỉ, điệu bộ, lời ăn tiếng nói của họ.

“Không phải ngươi vẫn giận ta chuyện của Gia Tĩnh ư? Bây giờ hắn đã đi rồi, chuyện làm ăn của ngươi chẳng phải tốt hơn rất nhiều sao?

“Tốt hơn nhiều ư? Sao ta lại không thấy thế?” Lý Kiến cũng không kiêng nể mà thẳng thắn “Ta mỗi ngày gặp hơn hai chục khách hàng đã muốn điên đầu lên rồi, chỉ sợ thêm nữa ta sẽ không kiềm chế được mà cạo trọc đầu họ mất.”

“Ai, đừng có nói đùa thế chứ!” Sở Thanh Trường sờ sờ cái trán, tỏ vẻ mệt mỏi “Gia Tĩnh cứ thế mà bỏ đi, khách quen của hắn lại không chịu tìm người khác, chỉ thích mỗi ngươi. Những người khác cũng bận rộn không kém gì, ta cũng đang muốn điên đầu lên đây. Ngươi cố gắng nhận thêm mấy người nữa mỗi ngày, coi như là làm ơn giúp ta qua giai đoạn này đi!”

“Ta mệt mỏi quá rồi.” Lý Kiến trả lời “Hơn nữa, ta sắp chuyển nhà trọ, tan ca còn phải lo chuyện dọn dẹp, bày biện nữa. Chuyện này để sau hãy nói đi.”

“Ý ngươi là sao? Ngươi phải biết rõ trọng trách của mình ở đây chứ!”

“Trọng trách ư? Ta đây không có diễm phúc ấy đâu.”

“Chớ còn sao nữa. Khi ta nhận hai người chân ướt chân ráo mới ra trường như các ngươi – ta đã thấy các ngươi rất có tiền đồ, liền nhanh chóng sắp xếp cho hai ngươi vào Tinh Chi Hải. Bây giờ Gia Tĩnh chạy rồi, ngươi phải biết tận dụng thời cơ a~

Sở Thanh Trường chính là một trong hai ông chủ của Tinh Chi Hải.

Có người đồn đãi, nói rằng hai người bọn họ là nhân tình của nhau, hợp tác mở ra chuỗi cửa hiệu cắt tóc này. Nhưng trên thực tế, Tinh Chi Hải được tổ chức giống hệt một công ty cổ phần vậy, hình như đằng sau còn có một số nhân vật góp vốn nữa.

“Tiền Gia Tĩnh phải đền bù vì phá vỡ hợp đồng cứ trừ vào lương của ta – ngươi chẳng đã nói như vậy sao.”

“Đúng...”

“Vậy còn không mau lo kiếm tiền a~ nếu trừ thì phải trừ hơn ba tháng lương hiện giờ của ngươi đó, ngươi suy nghĩ kỹ đi.”

“Thật vậy sao” Lý Kiến không hề biết tiền phạt vi phạm hợp đồng lại nhiều như vậy, hô to “Ngươi đúng là đồ quỷ hút máu người mà, lòng dạ hiểm độc, lúc ký hợp đồng sao không thấy ngươi nói cho chúng ta hay?”

“Đó là do hai ngươi không có hỏi, ta trả lời làm gì cho tốn công.”

“Ông chủ, không thể châm chước được sao?” Lý Kiến lộ vẻ yếu đuối cầu xin, khác hẳn khí thế hùng hồn khi nãy. Hắn còn bước nhanh lại bên cạnh, lấy hai tay đấm lưng cho Sở Thanh Trường mà cầu khẩn “Gia Tĩnh đã giúp ngươi kiếm được không ít a~”

“Chuyện này, một mình ta không thể quyết định được.”

“Vậy ngươi mau đi thương lượng cùng ông chủ lớn giúp ta đi, hai người chẳng phải thân mật với nhau lắm sao?” chuyện của hai người họ, thực tế đã không còn là điều gì bí mật nữa rồi. Không lộ tẩy mới lạ, sáng nào ông chủ Sở cũng đều mệt mỏi bước tới văn phòng, liếc sơ cũng biết là do đêm qua hoan ái quá độ mà tiêu hao sinh lực. Lý Kiến đoán mò đối tượng của hắn không ai khác – chính là ông chủ lớn bí ẩn kia.

“Các ngươi cứ từ từ mà bàn bạc, xong rồi cùng nhau vui vẻ một chút, ngươi lựa lời mà tỉ tê bên gối...”

“Tỉ tê cái đầu ngươi!” Sở Thanh Trường vỗ nhẹ vào đầu Lý Kiến tỏ vẻ giáo huấn “Mọi chuyện đã định rồi, tiền phạt vi phạm hợp đồng của Gia Tĩnh sẽ tính hết lên đầu ngươi. Ngươi mau quay về, mỗi ngày ngoan ngoãn mà tiếp thêm năm vị khách nữa, đến khi nào hết nợ thì thôi!”

“A... ngươi quyết định rồi còn gọi ta tới làm gì?”  Lý Kiến thất vọng kêu to.

Tại Tinh Chi Hải, không có nhà tạo mẫu nào có số hiệu là 1, số hiệu của Lý Kiến là số 2, nói cách khác, hắn chính là nhà tạo mẫu tóc giỏi nhất ở đây. Mới mười chín tuổi đời, tuổi nghề chưa quá ba năm đã có được vị trí như thế, đủ thấy Lý Kiến quả thật có tài năng thiên phú bẩm sinh.

Dù sao hắn cũng chỉ là lính mới trong nghề, cũng nên cố gắng một chút thì sau này mới hy vọng được sống an nhàn.

......

Lý Kiến đang đứng trong cửa hàng tiện lợi, vốn định mua một ít cháo về ăn nhưng lại thấy mấy thứ đồ nấu sẵn này cũng thật thú vị, dễ ăn mà lại không phải rửa bát.

Sau khi tăng ca đến mười một giờ đêm, Lý Kiến một tay xách thùng dụng cụ, một tay xách mấy thứ đồ hộp mới mua – hai chân rảo bước về khu nhà trọ trong ngõ vắng.

Vừa đi, hắn vừa mắng thầm người đồng hương và cũng là bạn tốt của mình – tên Gia Tĩnh chết tiệt đó, tốt nhất đừng để cho ta nhìn thấy ngươi một lần nữa, nếu không ta nhất định đánh cho ngươi què tay gãy cẳng.

Đúng là tức chết mà, tên tiểu tử Gia Tĩnh đó cuốn gói đi chỗ khác để lại tàn cục cho hắn thu dọn. Mà từ lúc chạy theo tên đại minh tinh gì đó, y cũng chưa về thăm hắn một lần, thậm chí cũng chẳng thèm nhắn lấy một cái tin báo xem mình hiện giờ sống thế nào.

Khi bọn họ mới lên Nam Dương, hai người đã cùng nhau thuê nhà trọ mà Lý Kiến đang ở. Bây giờ, mỗi đêm chỉ có một mình hắn, im ắng tới độ có thể nghe thấy cả tiếng nước sông chảy ào ào bên cạnh.

Căn nhà trọ này nằm ở phía đông thành phố, ngay bên cạnh một con sông, vị trí khá đẹp, quan trọng nhất là không khí nơi đây trong lành – rất giống với tiết trời vùng nông thôn nên Lý Kiến rất thích. Nhưng ngặt nỗi, sau khi Gia Tĩnh bỏ đi, một mình hắn phải lo chạy tiền thuê mỗi tháng thì có vất vả một chút, nơi này lại còn xa cửa hiệu, đi lại ban đêm như vầy rất bất tiện.

Cho nên, Lý Kiến dự tính, cuối tháng này sẽ chuyển đi chỗ khác.

Nói tới đây, Lý Kiến tự mắng mình vô dụng, đàn ông gì mà ngay cả tiền thuê nhà trọ cũng không lo nổi vậy mà đi ôm mộng phong lưu với ông trùm khách sạn Liên Hương, thôi, chờ kiếp sau đi~ Lý Kiến tiếp tục tự giễu bản thân mình.

Âu Dương lão sư không muốn thực hiện giấc mơ của đời mình sao? Có người từng hỏi hắn như vậy.

Một tiểu tử xuất thân từ nông thôn như hắn thì có thể có giấc mơ gì đây? Không biết có phải là mơ ước hay không, chỉ biết, mỗi buổi tối, khi nhắm mắt lại, hắn đều mơ về khoảnh khắc được ở bên cạnh người kia.

Giấc mơ trọn đời này của Lý Kiến chính là có được con người xinh đẹp, dịu dàng như ánh trăng đó.

Nhà trọ không có thang máy, tất cả đều là thang gỗ, cứ lộc cộc mà bước lên từng lầu. Mệt mỏi suốt một ngày, phải bước từ tầng trệt lên tới lầu bảy, Lý Kiến nghĩ mình sẽ chết trước khi vào đến nhà mất.

Lộc cộc, lộc cộc – Lý Kiến nặng nề lết lên lầu bảy, lấy chìa khóa ra mở cửa, định đi vào phòng thì bỗng phát hiện có ai đó đang ngồi ngoài kia.

Ban đầu, Lý Kiến cứ ngỡ là tên Gia Tĩnh chết tiệt đã biết đường mà mò về, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên, Lý Kiến hùng hùng hổ hổ chạy lại.

“Gia Tĩnh, thằng mất dạy này. Có chân trốn đi thì còn về đây làm gì nữa? Bị thằng minh tinh kia nó đá rồi phải không?” Lý Kiến dùng sức mà đá người kia một cước, một cước, rồi lại một cước, còn không ngừng mà sỉ vả thậm tệ “Trốn đi này, trốn này. Trước đây, ngươi nói nào là chúng ta cùng nhau lên thành phố, cùng nhau phát triển sự nghiệp, làm những nhà tạo mẫu nổi tiếng. Bây giờ thì sao? Ngươi phủi mông mà đi, để ta bị gã họ Sở kia gây khó dễ, phải oằn mình mà làm trả nợ thay ngươi. Hôm nay, ta nhất định cho ngươi một bài học!”

Lý Kiến cứ kích động – dù giày vải mà đá vào người ngồi gục bên dưới cho đến khi y không chịu được nữa, hét lên một tiếng, nắm lấy cổ áo Lý Kiến “Ngươi cố ý trả thù ta có phải không? Hay là muốn chọc ta phát điên. Mắt mù rồi hay sao mà không nhận ra ta. Dám vô lễ với thúc thúc của ngươi như thế à, vô nhân tính cũng vừa vừa thôi chớ!”

Nếu địa ngục có mười tám tầng, thì chắc có lẽ Lý Kiến đang tự đặt mình ở tầng thứ mười chín.