Hoa Thần Nguyệt Tịch

Chương 22




“Thần, ca…” hai thanh âm không ngừng ầm ĩ bên tai, cho dù có ngủ mê đến mấy, cũng không thể không tỉnh lại.

Chậm rãi mở mắt, phía trước nghiễm nhiên là gương mặt hài lòng của Li Du, tiểu Hổ.

…Ách?

Y nhìn quanh bốn phía, đều không bày biện xa hoa lạnh lẽo như Trường Nhạc cung, bản thân đang ở trong một gian phòng nhỏ, thoạt nhìn như là phòng trọ ở một khách sạn bình dân.

Nhìn hai người trước mắt, y có cảm giác như mình đang nằm mơ.

“Ngươi choáng váng rồi sao, không nhìn thấy chúng ta sao?” Li Du thấy y chỉ liếc mắt nhìn mình với tiểu Hổ, lập tức thần tình thay đổi, thở phì phì mà xông vào y rống: “Chúng ta tốt xấu gì cũng canh ngươi một ngày rồi, ngươi thế nào lại không cảm động a!”

Tô Thần sau khi xác định đây không phải mộng, cười khổ: “Ta làm sao lại ở đây?” rõ ràng trước khi ngủ còn ở Trường Nhạc cung chế dược cho Tô Kỳ, thế nào vừa tỉnh lại đã ở cùng một chỗ với Li Du?

“Không biết a, sáng sớm dậy chuẩn bị ra ngoài, vừa mở cửa phòng ra đã thấy ngươi rồi.” Li Du vò đầu, lại khẩn trương hỏi: “Tiểu Hổ nói ngươi bị cướp bắt đi, thế nào, khổ a, bọn họ có làm gì ngươi?”

Tô Thần chuyển mắt sang tiểu Hổ, nó đang trừng to mắt nhìn y.

Cười cười: “Ân, ta không sao, sau đó được cố nhân cứu.”

“Cố nhân?” Li Du nghi hoặc, “Nguyên lại ngươi cũng có cố nhân a.”

“Nếu không ta cứ thế mà lớn lên sao?” Tô Thần cuồn cười mà xốc chăn ngồi dậy, “Ta đói chết, không có cái gì ăn sao?”

“A, bọn ngươi ở đây, ta đi kêu tiểu nhị chuẩn bị cho ngươi.” Tuy rằng có nhiều vấn đề thắc mắc, nhưng Li Du vẫn săn sóc mà đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho y.

“Đợi chút.” Tô Thần gọi hắn lại, giơ tay áo mình lên, ngửi ngửi. Có mùi nhàn nhạt, trước khi ngủ có người hạ mê dược? Tô Thập hồi cung rồi sao?

“Cần gì?” Li Du nhìn cử động kì quái của y.

“Kêu người nấu ít nước, ta muốn tắm rửa, đồ ăn nhẹ là được rồi.”

Li Du vẻ mặt chán ghét: “Ngươi bao lâu rồi không có tắm rửa, cư nhiên có thể ngửi ra một chút ý vị.” hiển nhiên là đã hiểu động tác kia của Tô Thần.

“Cũng không lâu lắm, từ khi bị bắt đến giờ” Tô Thần làm ra bộ dáng thương cảm, “Lần trước cố nhân cứu ta nói cố gắng chịu đựng chút, nói ta căn bản không quá ổn.”

“A?” Li Du chớp mắt mấy cái, không hiểu được mà chờ y tiếp tục.

“Cảm thấy ta cả ngươi đầy ghét bẩn.” y vô tội mà nói.

“Ác…” Li Du nhanh chân bỏ chạy.

Nhìn thấy Li Du chạy ra ngoài, y cười to, Li Du thực vô tri: trên người ta có chút ý vị ngươi vốn không ngửi ra, cư nhiên vẫn cứ tin.

Quay đầu, tiểu Hổ ngồi trên ghế, nhìn y.

“Ngươi cũng không biết người kia tìm ta làm gì?” Tô Thần mỉm cười.

“Vô luận biết hay không, ta đều chuẩn bị tốt tư tưởng rồi.” tiểu Hổ trả lời, “Cũng không thể lấy cớ là không biết.”

“Thật là một hài tử có ý chí nha.” Tô Thần lắc đầu, “Ta cho ngươi đường lui ngươi không muốn sao?”

“Ta phụ tín nhiệm của Ngài, đây là sự thực.”

“Vậy sao ngươi vẫn ở bên cạnh Li Du?”

Tiểu Hổ trầm mặc một chút, nói: “Nếu như Ngài lúc đó không thể trở về, ta sẽ gánh lấy trách nhiệm của Ngài, không phải Ngài muốn chiếu cố Li Du sao?”

Tô Thần cười: “Ta muốn chiếu cố rất nhiều ngươi, ngươi căn bản không có biện pháp làm hết, thậm chí còn không biết cách liên hệ thế nào.” Còn có Tô Kỳ.

“Ta biết, ta chỉ tận lực làm mà thôi.” Tiểu Hổ gật đầu, “Ta phải sống sót, ta cũng phải làm được đại quan, thế nhưng nếu ta lựa chọn đại quan, như vậy ta sẽ thiếu hắn một cái ân tình, vì không muốn ảnh hưởng đến sau này, ta lựa chọn bỏ Ngài.”

Tô Thần nhìn thấy bộ dạng tiểu Hổ nói chuyện sâu xa như vậy, cảm thấy buồn cười lại có chút chấn động.

“Hiện tại nếu ngài đã trở lại, thì ta nên thu dọn đồ đạc.” Tiểu Hổ cúi đầu.

“Đi đâu?”

“Đương nhiên là đi Trử quốc.” Tiểu Hổ đáp, “Ngài không cần lo lắng vấn đề sinh kế của ta, nhờ phúc Ngài, người kia cho ta một số tiền lớn.”

“Một đứa bé như ngươi sẽ bị người xấu khi dễ nha.” Y hù dọa tiểu Hổ.

Tiểu Hổ cười cười: “Tuy rằng ta là tiểu hài tử, nhưng một đoạn đường kia, là ta chiếu cố Li Du.”

Nghe vậy, Tô Thần lần thứ hai biểu thị kì thị với Li Du ── người này còn phải để cho đứa nhỏ chưa đầy mười tuổi chiếu cố, hắn cũng thực là quá kém.

“Đa tạ ngài đã dạy dỗ ta.” Tiểu Hổ quỳ xuống, hướng Tô Thần đang ngồi trên giường cung kính dập đầu ba cái, “Vô luận Ngài có nguyện ý thừa nhận ta hay không, ta vẫn coi Ngài là tiên sinh đáng tôn trọng.”

Tô Thần nhìn nó, không nói được một lời.

“Vậy, ta cáo từ trước, sẽ không quay lại từ biệt Ngài.” Tiểu Hổ cúi đầu, sau đó đứng lên, muốn mở cửa đi ra ngoài.

“Ngươi đối với ta làm chuyện như vậy, liền cả áy náy cũng không có, cứ thế mà đi rồi.” y vẫn nhàn nhạt mà nói.

Tiểu Hổ ngây ngẩn cả người.

“Để trừng phạt, ngươi đem quyển sách này viết lại một trăm lần.” một quyển sách thật dầy rơi xuống phía sau tiểu Hổ.

Tiểu Hổ cắn môi: “Ngài không nên thương hại ta, ta sẽ tự tìm đường sống cho mình.”

“Ta có thể hiểu được ngươi phải báo ân cho người kia, thế nhưng cùng lúc, ngươi lại gây ra chuyện bất lợi cho ta, ta cũng có quyền yêu cầu ngươi gánh chịu trách nhiệm mà ngươi phải gánh.” Tô Thần bình tĩnh nói: “Ta cùng người kia đã tiếp xúc qua, hơn nữa đã đắc tội hắn, tương lai còn cần ngươi, cho nên ngươi phải hiểu, không có thời gian dư thừa cho ngươi lãng phí, hiểu thì nhanh nhặt sách lên rồi đi.”

Tiểu Hổ trầm mặc một chút, sau đó xoay người, mãnh lực mà hướng y dập đầu ba cái ‘thịch thịch thịch’, nhặt sách lên đi ra ngoài.

“Người tuổi trẻ thật là mạnh mẽ nha.” Hai tay y chắp sau lưng, thì thào.

“Lão già ngươi có thể bỏ đi lôi thôi nhếch nhác được rồi a.” Li Du tức giận mà theo cửa sổ tiến vào.

“Nước được rồi?” Tô Thần trên mặt không chút kinh ngạc nào.

“Tiểu nhị sẽ đem lên cho ngươi.” Li Du ngồi cạnh y, nhìn y: “Không sao chứ? Lưu nó lại.”

Tô Thần nhún vai: “Ai biết.”

“Ngươi sao có thể như vậy!” Li Du méo mặt. “Nó tương lai có khả năng tiếp tục hại ngươi không chừng.”

“Ân.” Điểm này Tô Thần tán thành, “Đứa bé kia dù sao cũng có chí hướng không nhỏ, tương đối nỗ lực, cũng biết hi sinh.”

“Ngươi biết mà vẫn lưu lại nó!” Li Du nổi điên, “Nếu không nhận được thư của ngươi, ta đã làm thịt tiểu tử kia, ngươi biết không!”

Tô Thần nheo mắt nhìn Li Du, cười: “Khó thấy được ngươi bình tĩnh như thế.”

Li Du lầm bầm: “Nhờ có ngài có cách dạy dỗ.”

“Ta sao, cũng lo lắng vấn đề này.” Tô Thần cười, “Thế nhưng cảm giác đại khái không có gì nguy hiểm a.”

“Ngươi biết gì.” Li Du oán giận, “Ngươi không có công phu, bị người đến bắt cũng không chạy thoát được, biết không?”

“Ta không giống ngươi, không thể học võ công.” Y liếc mắt Li Du.

“Cho nên ta là vì ngươi nhìn xa một chút a.”

“Ta đã biết.” Tô Thần cười, “Ngươi chẳng lẽ không hiếu kì sao? Tiểu Hổ có thể sẽ được đền bù, nếu là nguyện vọng của nó thành hiện thực, thế giới này sẽ biến thành cái dạng gì?”

“Ta không hiếu kì.” Li Du không hứng thú nói, “Vô luận biến hóa thế nào, người thu lợi không phải là bách tính.”

Tô Thần gật đầu: “Ân, như thế hẳn không sai.”

“Vậy mà ngươi còn dạy nó chữ, cho nó lưu lại.” Li Du trừng mắt.

Tô Thần cười cười: “Ngươi nói, hiện tại nên thế nào?”

“Cái gì thế nào?”

“Cuộc sống hiện tại rất khó khăn, đúng không? Mỗi ngày chết rất nhiều người.”

“Bởi vì đang chiến tranh nha.” Li Du lơ đễnh nói.

“Quan điểm của ngươi cùng người giang hồ như nhau.” Tô Thần cười, “Nhưng sao nào, ta a, vừa nghĩ mỗi ngày nhiều người chết như vậy, liền khó chịu.”

“Ngươi quá tốt.” Li Du nói thầm [ kì thực bản gốc là ‘Lạn hảo nhân’ theo QT thì thành là người tốt nát vụn ??? ta k hiểu ai hiểu chỉ ta a~]

“Kì thực, ta không quan tâm đến cuối cùng ai có được thiên hạ, thế nhưng ta hi vọng có thể càng ít người chết, chiến tranh nhanh kết thúc.”

Tô Thần cằm để trên đầu gối, thấp giọng nói, “Mỗi người, kì thực đều có khả năng vô hạn, ngày hôm nay có thể là thư sinh khốn cùng chán nản, ngày mai có thể là đại phú thương thắt lưng bạc triệu, ngày hôm nay là một tiểu hành khất, ngày mai có thể lại làm quan đứng giữa triều đình cùng các đại thần có học thức thương thảo quốc sự. Vận mệnh, là ai cũng không thể tiên đoán.” Thở dài,

“Thế nhưng người_một khi đã chết, những khả năng đó toàn bộ sẽ tiêu thất. Một người, nếu không làm gì cả, cứ thế chết đi, sẽ có bao nhiêu tiếc nuối, càng khổ sở chính là, mình làm sao chết, chết trên tay ai cũng không biết. Tại loạn lạc thế này, tánh mạng con người thật nhỏ nhoi.” Quay đầu thấy khuôn mặt ngây ngốc của Li Du:

“Ta nói cái gì, ngươi hiểu không?”

Li Du ngốc hề hề: “Không rõ.”

Tô Thần biết mà: “Ta không nên khiếu chiến chỉ số thông minh cực thấp của ngươi.”

Trả lời Tô Thần là một cái vỏ hạt dẻ.

Tô Thần một bên xoa đầu, một bên cùng Li Du thương lượng: “Ta nghĩ đi Trử Quốc mở một lớp học.”

Li Du mắt trợn trắng: “Dù sao ta đọc sách đều không hiểu được, ngươi nói với ta, ta cũng không giúp được gì nhiều.”

“Ngươi chán ghét đọc sách như vậy, làm thế nào kiếm tiền.” Tô Thần mờ ám cười.

Li Du bình thường tuy rằng không thông minh, thế nhưng vấn đề tiền bạc lại phá lệ mẫn cảm, một mạch đi xuống giường tránh xa y, cùng y giữ một khoảng cách: “Đừng nghĩ đến chủ ý dùng tiền của ta.”

“Sau này đợi tiểu Hổ làm quan rồi, bắt nó tham ô trả lại ngươi thế nào?”

“Nó còn chưa được làm quan ngươi đã bảo nó đi tham ô…” Li Du không nói nữa mà nhìn y.

“Chỉ cần làm tốt mọi việc là được rồi, hơi tham một chút không sao, là thù lao lao động.” Tô Thần lơ đễnh.

“Ngươi thực sự định đi Trử quốc dạy học?” Li Du lo lắng hỏi.

“Đúng vậy.” Y không biết vì sao lại khiến Li Du lo lắng đến vậy.

“Này cũng có thể xem là một chiêu huyền diệu diệt trừ Trữ quốc nha.” Li Di gật đầu, “Giáo dục là bắt đầu từ trẻ con, từ nhỏ đã dạy bọn nó tham ô, nước đi này,” lắc đầu, “Hiểm, phi thường hiểm.”

Tô Thần cũng rất nhanh đáp lại  ── nắm giầy dưới giường hướng Li Du ném.

.

.

Vì vậy ba người quyết định đi thủ đô thành Trử quốc ── Hoa Hạm.