Hoạ Trung Hoan

Chương 20




Từ sau khi ta sinh khó, cơ thể này đã lâu vẫn chưa đến kỳ, ta thật sự lo lắng, sau lại truyền thái y xem bệnh, thái y nói chỉ cần uống thuốc đúng giờ, không quá hai tháng chắc chắn sẽ đến.

Ta là người yêu quý bản thân mình nhất, khi đó hòa ly với Yến Thanh, ta cũng nghỉ ngơi dưỡng thân cho tốt rồi mới lại tiến cung nói ra với Thừa Văn. Chuyện quý thủy này, có thể lớn mà có thể nhỏ, ta tất nhiên sẽ phải cẩn thận che giấu.

Ngày ngày ta đều uống thuốc đúng giờ, bây giờ tính ra cũng sắp đến hai tháng. Trước kia mỗi lần đến kỳ thì tâm tình luôn buồn bực, bụng cũng rất đau. Hôm nay hai việc này đều có đủ, ta bấm đốt tính toán, tối nay có lẽ sẽ đến kỳ.

Lúc này, ta sớm đã buộc đai nguyệt sự1 ở bên hông. Quả nhiên, nửa đêm trong mộng đẹp, ta bỗng cảm thấy nơi nào đó như Hoàng Hà vỡ đê, trong chốc lát tỉnh giậy từ trong mộng.

(1月经带 (Sanitary pad) hay còn đc biết đến như là BVS ngày xưa =))))) )

Ta cứng đờ cả người, đến di chuyển cũng không dám, chỉ cảm thấy quý thủy lần này tới thật là hung mãnh.

Quý thủy cứ ra trong đai nguyệt sự tròn một đêm, ta không được ngủ yên giấc tẹo nào, mơ rất nhiều giấc mơ màu máu. Hôm sau tỉnh lại, hai mắt hốc hác, sắt mặt trắng bệch. Mỗi bước đi đều cảm thấy cả người không được thoải mái.

Cuối cùng là bất đắc dĩ, ta ngồi trên nhuyễn y gọi người truyền đồ ăn sáng.

Vân Vũ đáng thương nói với ta: “Công chúa, phu… phu… Liễu công tử đã sốt cả một đêm, nếu không hạ nhiệt có lẽ Liễu công tử sẽ bị sốt đến ngốc nghếch mất.”

Ta nói: “Ta không phải là đại phu, em có nói với ta cũng vô dụng.”

Vân Vũ nước mắt lưng tròng nói: “Công chúa, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Ta nói: “Đi tìm đại phu.”

“Hôm qua đã đi tìm rồi, nhưng dường như vẫn không khá hơn.”

Ta thầm nghĩ Liễu Dự bị sốt nhiều ít cũng liên quan đến ta, ta không thể thấy chết mà không cứu được, bèn nói: “Mời Triệu thái y ở phủ công chúa lên núi.”

Sau khi ta dùng qua bữa sáng, vốn định chống đỡ đến tiểu xá của Ôn Diễn, nhưng nhớ lại hôm qua Ôn Diễn phái A Man tới đây báo lại, ta lại nặng nề ngồi trở lại nhuyễn y.

Kì thật ta cũng không hiểu bản thân đang tức giận điều gì, nhưng là ta giận Ôn Diễn. Nếu hắn bảo ta không nên đi, ta sẽ nghỉ liền hai ba ngày theo ý hắn. Dù sao bây giờ quý thủy cũng quá nhiều, ta đi lại khó tránh bất tiện. Nếu trong phòng Ôn Diễn ở trên ghế đột nhiên xuất hiện một vệt máu thì thật sự là mắc cỡ đến chết thôi.

Chủ ý đã quyết, ta lập tức sai thị nữ đi chuyển lời. Nhưng phải một lúc sau ta mới ra chỉ thị: “Ừm, ngươi nói, bổn công chúa có khách quý tới chơi, hôm khác sẽ lại đến nhà tiên sinh học vẽ.”

Ôn Diễn không phải biết được thiên mệnh sao? Bản thân ta muốn xem hắn lúc này có thể vẽ ra khách quý của ta không.

Thị nữ nghe xong, vẻ mặt dường như kinh ngạc, trên mặt hiện rõ bốn chữ – khách quý ở đâu?

Khách quý của bổn công chúa hiện giờ đang nhảy nhót tưng bừng trong đai nguyệt sự. *phụt nước =))))*

Nhưng điều này ta sẽ không nói với nàng ta.

Sau khi thị nữ rời đi, ta lại gọi một thị vệ vào, để hắn đưa mật thư giao cho Ngô Tung. Ta cảm thấy chuyện của Liễu Dự không ổn, Mã đại phu là một nhân vật mấu chốt, ta phải tìm ra hắn.

Sau lại ta ngồi chơi một hồi, nhưng chỉ cảm thấy tẻ nhạt, thế là sai người lấy dụng cụ vẽ tranh ra bắt đầu vẽ. Hôm kia ta nói muốn vẽ Ôn Diễn, kết quả mãi ngắm mỹ sắc mà vẽ chưa xong, hôm nay nhất định ta phải vẽ được Ôn Diễn.

Thật sự là Ôn Diễn rất khó vẽ, cho dù bây giờ ta đã ghi nhớ thật kỹ tướng mạo của Ôn Diễn nhưng bất kể thế nào ta cũng không thể vẽ ra phong vận của hắn. Ta xé hết trang giấy này sang trang giấy khác, cuối cùng chán nản hạ hút xuống.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vàng, hai tai ta dựng thẳng lên nghe ngóng, âm thanh của Vân Vũ truyền đến. Xem ra Vân Vũ đã đưa Triệu thái y đến rồi, y thuật của Triệu thái ý rất tốt, cơn sốt của Liễu Dự nhất định sẽ không làm khó được hắn.

Ta ngáp một cái, chuẩn bị đi vào nhà tiêu đổi đai nguyệt sự để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Không ngờ từ trong nhà tiêu đi ta thì chứng kiến một nam tử đeo mặt nạ đi vào bếp, ta lấy lại bình tĩnh, chỉ cảm thấy bóng lưng người này cực kỳ giống Ôn Diễn. Ta hơi sửng sốt, lập tức hét lên: “Đứng lại.”

Gã nam tử đeo mặt nạ kia dường như không nghe thấy, tiếp tục đi vào phòng bếp. Một tiểu tư lạ mặt liền vội vàng kéo hắn lại, chỉ thấy hắn ta khoa tay múa chân một lúc, nam tử đeo mặt nạ kia bỗng đứng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi trên người ta, không biết vì sao, ta cảm thấy ánh mắt của hắn ta có chút lạnh lùng, hắn cúi đầu với ta, “Thảo dân Phạm Văn bái kiến công chúa điện hạ.”

Lúc này Vân Vũ chạy đến nói với ta: “Công chúa, Phạm đại phu là người em mời đến. Tai y bị mất cảm giác nên không nghe được công chúa nói gì. Nhưng y lại biết khẩu ngữ.”

Ta sửng sốt, cau mày nói, “Triệu thái y đâu.”

Vân Vũ nói: “Trong nhà Triệu thái y có việc khẩn, đã cáo giả hồi hương. Em vốn muốn vào cung thỉnh thái y khác nhưng công chúa lại chưa đưa cho em lệnh bài tiến cung. Lúc trở về thì vừa hay gặp được Phạm đại phu. Phạm đại phu rất lợi hại, tận mắt em chứng kiến y cứu sống một phụ nhân sắp chết, mọi người xung quanh ai ai cũng khen y thuật của Phạm đại phu, cũng gọi y là Phạm thần y. Do cấp bách quá nên em liều đại đưa Phạm đại phu về đây. Hơn nữa vời rồi Phạm đại phu chỉ mới nhìn Liễu công tử một cái mà đã lập tức nói ra Liễu công tử bị bệnh gì, bây giờ đang muốn xem xét thuốc hôm qua Chu đại phu cho Liễu công tử uống.”

Ta mở miệng hỏi: “Vì sao không để lộ mặt?”

Phạm Văn nhìn chăm chú vào miệng ta rồi nói: “Diện mạo thảo dân rất xấu, e là dọa công chúa mất.”

Ta lạnh nhạt nói: “Bổn công chúa không sợ, tháo mặt nạ xuống.”

Hắn đưa mắt nhìn ta rồi giơ tay chậm rãi kéo mặt nạ xuống. Lời hắn nói quả thật không sai, đích thật là xấu đến giật mình, vết sẹo trải rộng trên mặt, hơn nữa nửa bên mặt trái giống như là bị cháy sém, nhất thời ta có chút buồn nôn.

Ta nói: “Mang lại đi.”

Phạm Văn hỏi: “Thảo dân có thể đi được chưa?”

Ta khoát tay, “Đi đi.”

Sau khi ta trở lại phòng liền nằm trên giường nghỉ ngơi. Có thể do đã lâu kinh nguyệt không đến, cho nên lần này hung mãnh đến khiến ta ăn không tiêu. Ta nằm trên giường cũng không dám lộn xộn, cuối cùng không biết mình ngủ thiếp đi như thế nào.

Ta bị một tiếng kêu sợ hãi đánh thức.

Ta nhíu chặt mày đi ra ngoài, nhìn thấy mấy thị nữ mặt trắng bệch, ánh mắt đồng loạt nhìn xuống đất. Ta cũng đưa mắt nhìn theo, vừa nhìn một cái đã sợ đến mức kinh nguyệt lại ra nhiều hơn.

Trên mặt đất có đầy mảnh vỡ bát sứ và bãi thuốc tràn ra, cùng với một chậu hoa cúc tím héo tàn.

Ta sai người đem một chén thuốc khác lên, rồi để thị nữ rưới vào một chậu hoa cúc tím, quả nhiên, chậu hoa cúc tím kia nhanh chóng héo tàn, hơn nữa còn biến thành màu đen. Trong lòng ta run lên, nếu bát thuốc này cho Liễu Dự uống hết, Liễu Dự không chết cũng phải chết.

Ta biến sắc, lập tức hỏi, “Thuốc là ai sắc?”

Thị nữ nhanh chóng trả lời: “Bẩm công chúa, là… là… Phạm đại phu.”

Ta nhíu mày: “Hiện tại người đâu?”

Thị nữ đáp: “Bẩm công chúa, hai canh giờ trước Phạm đại phu đã rời đi rồi.”

Ta nói : “Nhanh điều người trong phủ công chúa đến, bảo bọn họ lập tức tra rõ việc này. Dám gây chuyện với người của ta, đúng là chán sống.”

Ngô Tung hành sự rất nhanh lẹ, không quá nửa canh giờ đã bắt Phạm Văn đến trước mặt ta. Ta sai người kéo mặt nạ hắn ra, vừa nhìn không khỏi nhíu mày, “Không đúng, hắn không phải là Phạm Văn.”

Nam tử quỳ trên đất vội kêu lên: “Ta chính là Phạm Văn, ta…” Hắn dừng lại rồi sợ hãi đưa mắt nhìn ta, “Thảo dân họ Phạm tên Văn, ở tại ngõ Tây Liễu, chính là đại phu. Nếu công chúa không tin, chi bằng cứ đến hỏi người trong ngõ Tay Liễu.”

Ta thấy sự sợ hãi trong mắt hắn, lại hỏi: “Từ giờ dần đến giờ mão hôm nay ngươi ở đâu?”

Phạm Văn không nghĩ ngợi mà đáp luôn: “Hôm nay thảo dân một mực ở trong y quán, mọi người trong y quán đều có thể làm chứng.”

Ngô Tung thấp giọng nói bên ta: “Công chúa, những lời người này nói không sai.”

Ta thầm nghĩ, xem ra gã Phạm Văn giả kia là hướng đến Liễu Dự. Nhưng rốt cuộc Liễu Dự đã đắc tội với ai mà phải đến giết hắn bằng thuốc độc? Hơn nữa làm thế nào mà hắn ta biết Liễu Dự có bệnh?

Phạm Văn khiếp vía thốt lên: “Công chúa điện hạ, thảo… thảo dân có thể đeo mặt nạ lại được không?”

Đúng là trên má trái của Phạm Văn có một vết sẹo to tướng, kỳ thật cũng không khó nhìn. Ta nhìn hắn rồi nói: “Đeo lên đi.” Dừng lại rồi nói tiếp: “Nghe nói y thuật của ngươi không tệ.”

Phạm Văn cúi đầu nói: “Chỉ… chỉ là đồn đãi… trên phố phường…”

Ta xoa cằm, “Ở đây có một người bệnh, đã sốt hơn một ngày đêm vẫn chưa hạ, ngươi đi xem đi.”

Phạm Văn run rẩy vâng dạ, sau đó theo thị nữ đi ra ngoài. Ta nói với Ngô Tung: “Tiếp tục điều tra, nhất định phải bắt được người nọ!” Ngô Tung lĩnh mệnh đi xuống.

Lúc này ta đưa mắt nhìn Vân Vũ, hai mắt của nàng khóc đến nỗi giống quả hạch đào. Rất rõ ràng, đối với chuyện của Phạm Văn, Vân Vũ thấy áy náy bất an. Kỳ thật cũng không thể trách nàng, nha đầu Vân Vũ kia cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng.

May mà thị nữ kia không cẩn thận đã làm đổ chén thuốc, bằng không giờ phút này nhất định Liễu Dự đã đi chầu Diêm Vương rồi.

Qua một nén nhang, Phạm Văn tiến vào bẩm báo bệnh tình của Liễu Dự với ta, nói Liễu Dự chính là tâm bệnh, bởi vì tâm bệnh mà dẫn tới bệnh cũ, nhưng không sao cả, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể bình phục.

Tâm bệnh?

Ta nhíu mày, Liễu Dự có tâm bệnh gì đây?

Phạm Văn quả là một đại phu giỏi, Liễu Dự sau khi uống thuốc, chỉ trong vòng mấy khắc, hắn đã tỉnh lại. Vân Vũ lại hai mắt lưng tròng nói với ta: “Công chúa, người đi xem Liễu công tử đi.”

Ta đến phòng của Liễu Dự, do bệnh nặng một hồi, sắc mặt của hắn còn trắng hơn ta, lúc nhìn thấy ta thì hai mắt hắn sáng rực lên, chỉ nghe thấy hắn nói khàn khàn: “Nương tử, dường như ta nhớ ra một chuyện"