Hoạ Trung Hoan

Chương 47




Editor: Qin Zồ

Ta cứ ngỡ trên đường đến Tĩnh Tây sẽ xảy ra chuyện không tốt, ví dụ như Liễu Dự với Minh Nhuận nảy sinh mâu thuẫn, hoặc là Yến Thanh với Liễu Dự bất hòa, hoặc Ôn Phàm sẽ tìm đến gây sự, không ngờ lại gió yên biển lặng, bốn người chúng ta ở chung vô cùng hòa hợp.

Hạ tuần tháng sáu chúng ta đã đến Tĩnh Tây.

Liễu Dự với Yến Thanh cũng không muốn rút dây động rừng nên chúng ta không làm kinh động đến ai, ngược lại lén lút đi vào Tĩnh Tây, tìm một khách điếm nghỉ chân. Ngày hôm sau, Liễu Dự với Yến Thanh bắt đầu điều tra.

Ta với Minh Nhuận lo Ôn Phàm sẽ động thủ sau lưng nên cũng vội vàng đi theo.

Trên phong thư nặc danh lúc trước trong kinh nhận được viết sáu chữ, Tĩnh Tây, Hàn Sinh, tham ô. Theo như sáu chữ này, có thể dễ dàng lý giải, không có ý gì ngoài việc nói quan huyện của Tĩnh Tây là Hàn Sinh tham ô.

Chỉ là chúng ta tra xét mấy ngày nay thì kết quả lại hoàn toàn trái ngược.

Khoa trương mà nói, mỗi một dân chúng đều cảm động rơi nước mắt tán dương Hàn Sinh là ân nhân cứu mạng của bọn họ, nhắc đến Hàn Sinh không chó chỗ nào mà không cảm kích biết ơn, ánh mắt cũng vô cùng chân thành tha thiết.

Tĩnh Tây tuy là một huyện nhỏ xa xôi, nhưng cai quản tương đối ổn.

Chỉ là đã quay nhiều ngày, ta có chút nghi hoặc. Hàn Sinh làm quan ở Tĩnh Tây đã nhiều năm, bình thường quan huyện có công lao thành tích như thế, phần lớn đều có thể được thăng quan tiến chức, nhưng sao mười năm nay lại vẫn làm một vị quan cửu phẩm tép riu ở cái huyện nhỏ này?

Liễu Dự với Yến Thanh cũng thấy việc này kì quặc, sự việc tốt đến vô cùng, trong đó nhất định có chỗ không đúng.

Nhưng không đúng ở đâu, bây giờ chúng ta không điều tra ra được.

Lúc dùng bữa tối trong khách điếm thì ta với ba người họ ngồi chung một bàn. Đợi sau khi ta ăn no nê, nghĩ đến đã điều tra lâu ngày như vậy mà vẫn không có kết quả thì khó tránh cảm thấy uể oải, có chút nhụt chí nói: “Người gửi thư nặc danh không có nhiều lời, chỉ có sáu chữ đó, điều tra cũng không ra gì. Phong thư kia bây giờ là thật hay giả cũng khó nói.”

Liễu Dự nói: “Tin đồn vô căn cứ tất có nguyên nhân, ta đã cho người đi giám sát Hàn Sinh, nếu hắn có hành động gì, chúng ta nhất định có thể biết được.”

Ta đưa mắt nhìn Yến Thanh, hắn rũ mắt im lặng dùng bữa, dường như từ sau khi vào Tĩnh Tây, hắn đã bắt đầu có dáng vẻ như vậy, trước kia tuy hắn khác thường nhưng tuyệt đối không hề nói một lời nào như vây giờ, bình thường Liễu Dự còn chưa tiếp lời ta thì hắn đã tiếp rồi, sau đó còn tỉnh bơ so chiêu với Liễu Dự.

Ta thầm nghĩ có lẽ Yến Thanh đối với vụ án Tĩnh Tây này biết chút ít mà chúng ta không biết, nhưng hắn không muốn nói.

Ta nghĩ đến mức nhập thần, nên thời gian ta nhìn Yến Thanh có hơi lâu, cho đến khi Minh Nhuận nhẹ ho một tiếng, ta mới phản ứng lại. Yến Thanh đưa mắt nhìn ta, thần sắc cực kỳ phức tạp.

Ta lấy làm ngượng ngùng, nhưng may da mặt đủ dày nên nhìn sang chỗ khác xem như không có gì.

Sắc mặt Liễu Dự không được tốt, tự ta biết mình vừa nãy không đúng, bèn nở nụ cười đưa bát canh cho Liễu Dự, nhẹ nhàng nói: “Gần đây trời nóng, chàng uống nhiều canh một chút, có thể giải nhiệt.”

Sắc mặt Liễu Dự lúc này mới dãn ra, hắn cũng múc cho ta một bát canh, “Nương tử cũng uống đi.”

Ta há có thể không uống sao, mỉm cười uống hết bát canh mặc dù bụng ta đã no đến mức không thể no hơn được. Ta ợ một cái, lúc này Liễu Dự mới mở miệng nói: “Không rõ Minh Nhuận công tử có cao kiến gì không?”

Minh Nhuận nói: “Lúc trước tuy ta ở ngoại ô kinh thành nhưng chuyện thư nặc danh Tĩnh Tây cũng có nghe qua, nhưng lần này đến Tĩnh Tây chỉ để du ngoạn nên mấy ngày qua không có chú ý nhiều lắm.”

Liễu Dự nói: “Trước kia thường nghe Minh Nhuận công tử của Thúy Minh Sơn Trang không chỉ có đọc nhiều sách vở mà tâm tư còn tinh tế, nhiều ngày nay Minh Nhuận công tử đều ở cùng bọn ta, nhiều hay ít cũng có phát hiện gì mới. Hay là Minh Nhuận công tử đã biết gì đó, nhưng không muốn nói với chúng ta chăng?”

Vốn lời này chẳng có chuyện gì, nhưng phối thêm ngữ khí của Liễu Dự, ta dễ àng cảm thấy bên trong mang theo địch ý với khiêu khích.

Nhưng Minh Nhuận chẳng để ý lắm, vẫn hòa nhã đáp: “Nếu ta biết gì thì chắc chắn sẽ nói với công chúa và phò mã.”

Liễu Dự lại nói: “Ta còn nghe nói Minh Nhuận công tử không ra khỏi cửa cũng có thể biết mọi chuyện, không biết lần này Minh Nhuận công tử đối với chuyện thư nặc danh Tĩnh Tây thấy thế nào?”

Ngữ khí của Liễu Dự cực kỳ hùng hổ, khiến ánh mắt Yến Thanh không nhịn được dạo qua một vòng hai người bọn họ, cuối cùng là rơi xuống người ta, ánh mắt giống như trước đó, chứa thâm ý mà ta nhìn không hiểu.

Ta hơi đau đầu, vì Liễu Dự với Minh Nhuận bất hòa, vì Yến Thanh chẳng hiểu ra làm sao, hơn nữa còn vì hình phạt của Ôn Diễn theo lời Ôn Phàm.

Không đợi Minh Nhuận trả lời, ta đã xoa trán đứng dậy.

“Ta ăn no rồi, ta ra ngoài một lát.”

Liễu Dự cũng đứng lên đi theo ta, “Nương tử, ta đi với nàng.”

Liễu Dự là phò mã với ta, trước mặt Yt với Minh Nhuận, ta không nghĩ ra cớ gì để từ chối, chỉ có thể im lặng đi ra ngoài, Liễu Dự cũng đi theo ta, phía sau chúng ta còn mấy thị vệ.

Sau khi đi được một đoạn, Liễu Dự bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Nương tử, có phải vừa rồi ta đã chọc giận nàng hay không?”

Ta không lên tiếng.

Hắn lại nói: “Nàng giận ta vì chuyện vừa nãy với Minh Nhuận công tử sao?”

Ta dừng bước nhìn hắn, buông tiếng thở dài, “Cẩn Minh, ta đã nói với chàng rồi, ta với Minh Nhuận không phải như chàng nghĩ.”

“Thế hắn tới đây làm gì?”

Ta nói: “Y đến bảo vệ chàng, không biết Ôn Phàm làm sao thoát ra được khỏi mật thất, trước mắt chri có Minh Nhuận mới có năng lực đối phó hắn. Chàng không muốn lại bị thương vì Ôn Phàm đấy chứ? Vậy thì phải ở chung với Minh Nhuận.”

Có lẽ do sự tức giận hiện rõ trên mặt ta nên hắn có vẻ rụt rè, lấy lòng nói: “Nương tử, ta sẽ ở chung với Minh Nhuận công tử thật tốt. Nương tử đừng tức giận nữa.”

Ta đưa mắt nhìn hắn.

Hắn lại nói, “Thật đấy, ta sẽ không đâm chọc Minh Nhuận nữa.”

“Thật?”

“Chỉ cần nương tử không giận ta nữa, ta sẽ ở chung với Minh Nhuận công tử thật tốt.”

Ta thấy đã có chuyển biến tốt bèn nói: “Được, ta không giận chàng nữa.”

Đang còn nói chuyện, đột nhiên ta nghe thấy tiếng nữ nhân khóc, khóc vô cùng thê lương, trong đêm tối này vang dội cực kỳ. Ta sững sờ nói: “Cẩn Minh, chàng có nghe thấy tiếng khóc không?”

Liễu Dự ngưng thần lắng nghe, sau đó hắn gật đầu, “Có, ở bên kia.”

Ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Chúng ta qua bên kia xem.”

Đi được một lát thì bỗng tiếng khóc im bặt, thị vệ soi đèn chiếu xung quanh nhưng không phát hiện ra người. Lúc này Liễu Dự nói: “Có lẽ là trong nhà bất hòa.”

Ta khẽ mím môi, “Thôi, quay về khách điếm đi.”

Ta đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn, cách đó không xa có mấy gian phòng ốc sơ sài, ẩn sâu trong đêm đen, giống như cái động không đáy. Gió đêm thổi tới đây có chút lạnh, ta run rẩy nhanh chóng cất bước quay về.

Không ngờ khi quay lại khách điếm thì đã thấy bên ngoài khách điếm có rất nhiều tùy tùng đứng ngay ngắn rõ ràng, đều mặc thống nhất một trang phục. Ta nói với Liễu Dự: “Xem ra tung tích của chúng ta bị lộ rồi.”

Lời vừa dứt, trong khách điếm lập tức có một nam tử mặc quan phục cửu phẩm vội vàng đi ra, cung kính cúi đầu với Liễu Dự, “Hạ quan không biết Liễu thị lang và Yến thị lang đến Tĩnh Tây, không thể đón tiếp từ xa, thật là sai sót của hạ quan.”

“Đứng dậy đi, không cần phải hành đại lễ như thế, đây không thể coi là lỗi của người.”

Lúc này Hàn Sinh mới đứng thẳng người, ta nhìn tướng mạo của hắn, dáng vẻ có chút trung thực, không giống người tham ô, nhưng mà nhìn tướng mạo không thể nói chính xác được.

Hàn Sinh nói: “Hạ quan đã chuẩn bị tốt chỗ ở cho Liễu thị lang và Yến thị lang, không biết hai vị thị lang có cần đến đó bây giờ không?”

Liễu Dự đưa mắt nhìn ta.

Rất rõ ràng, Hàn Sinh cũng theo Liễu Dự nhìn ta một cái, Liễu Dự đợi ta đáp lời, còn Hàn Sinh lại đang đợi câu trả lời của Liễu Dự. Ta không muốn để lô thân phận này bèn hờn dỗi nhìn Liễu Dự một cái, thấp giọng nói: “Ở trong khách điếm này thiếp khó chịu chết đi được, chúng ta đi thôi.”

Xem biểu hiện vừa rồi của Hàn Sinh, hắn không biết ta là công chúa, có lẽ bây giờ hắn cho ta là tình nhân giữa đường của Liễu Dự. Quả nhiên, Hàn Sinh lập tức dùng ánh mắt sâu xa nhìn Liễu Dự với ta rồi nói: “Hạ quan sẽ an bài ngay tức khắc.”

Sau khi Hàn Sinh rời đi, ta nói với đám người Liễu Dự Yến Thanh Minh Nhuận dẫn theo từ trong kinh thành: “Không được làm lộ thân phận của ta, từ giờ cứ gọi ta là…” Ta suy nghĩ rồi nói, “Ừm, gọi là Mộc cô nương đi.”

Sau đó chúng ta đều vào phủ đệ của Hàn Sinh.

Phủ đệ của Hàn Sinh chiếm diện tích khá lớn, nhưng bên trong cũng rất mộc mạc, hạ nhân không nhiều chỉ có mấy người, Hàn Sinh có ba vị phu nhân, mỗi người ai nấy đều ăn mặc cực kỳ bình thường, trên búi tóc cũng rất í trang sức, nhiều nhất là một hai trâm gỗ, hoặc là mấy bông hoa vừa mới ngắt.

Ngay cả thức ăn Hàn Sinh chuẩn bị thiết đãi Liễu Dự với Yến Thanh cũng rất đỗi bình thường, chỉ có một món mặn, còn lại đều là đồ chay.

Ta thầm nghĩ, Hàn Sinh này nhìn từ trên xuống dưới không giống như người tham ô, cũng không biết người viết thư nặc danh kia rốt cuộc là đụng chạm gì với Hàn Sinh mà lại đổ oan cho hắn.

Ta vừa nghĩ vậy thì ngay sau đó phu nhân của Hàn Sinh đã khiến ta kinh hãi.

Lúc ấy ta ngồi ở bên nữ quyến, vốn tiết trời hơi nóng, ta ăn đồ nóng càng nóng thêm, thế là bèn lấy khăn lau ra lau mồ hôi trên trán, lúc này một vị phu nhân của Hàn Sinh đột nhiên nói: “Liễu thị lang đối với Mộc cô nương tốt thật đấy, chiếc vòng Minh Ngọc này thật là đẹp quá đi.”

Ta sửng sốt, rồi lập tức che miệng cười.

Theo lý mà nói, nếu cả nhà Hàn Sinh tiết kiệm như vậy thì phu nhân Hàn Sinh không có lý do gì mà mới liếc mắt một cái đã có thể nhận ra vòng của ta, hơn nữa còn có thể chính xác gọi tên.

Chiếc vòng này là ta mua trong cửa hàng châu báu trong kinh thành, mua biết bao nhiêu bạc thì ta không rõ, nhưng ta khẳng định chiếc vòng này không người bình thường nào có thể mua nổi, mà vị phu nhân của quan chức cửu phẩm ở Tĩnh Tây xa xôi làm sao biết được?