Hoạ Trung Hoan

Chương 63: Phiên ngoại




Hai năm sau.

Kinh thành phồn hoa như trước, trên phố tiếng người huyên náo, Thuyết Thư lâu vẫn náo nhiệt như cũ. Gần đây thuyết thư tiên sinh lại vẫn giữ nghiệp cũ, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về trưởng công chúa Đại Vinh – Thường Ninh.

Chỉ thấy thuyết thư tiên sinh vỗ kinh đường mộc, nước bọt lại bắt đầu bay tứ tung.

Chẳng qua lần này không phải nói Thường Ninh nạp diện thủ, hai là làm việc gì hoang đường, mà là nói đến việc Thường Ninh có hỉ mạch.

“Chuyển kẻ rằng công chúa hoàng thất này nha, có hỉ mạch chính là điều ghê gớm nha, thái y trong cung lũ lượt đi vào, còn cả Ngự Lâm quân nha, chính là ba vòng trong ba vòng ngoài bao quanh phủ công chúa nha, ngẫu nhiên đi qua đều bị đầu tĩnh của Ngự Lâm quân dùng ánh mắt lạnh lẽo quét từ đầu đến chân một lần nha, vì sợ gây hại đến đứa con trong bụng công chúa nha…”

Kỳ thật lời này của thuyết thư tiên sinh không phải giả, hỉ mạch lần này của Thường Ninh, cả hoàng đế cũng còn lo lắng, sợ a tỷ mình lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lần trước, mới chuẩn ra hỉ mạch liền lập tức đem mọi người trong thái y viện đến trong phủ công chúa.

Bây giờ Thường Ninh đi từng bước, đằng sau không dưới một trăm người đi theo.

Thật ra Thường Ninh rất phiền não, bởi vì sau khi có con, thời gian nàng ở chung với Ôn Diễn liền ít đi. Hơn nữa ban đêm đi ngủ Ôn Diễn thật sự đã xem nàng như thần thánh.

Nàng rất rối rắm rất buồn bực rất bất đắc dĩ.

May mà Quán Quán – khuê trung tri kỉ của nàng sau khi biết nàng mang thai thì từ ngàn dặm xa xôi dẫn con tới đây. Hai năm trước Quán Quán sinh con trai, đặt tên là Giang Trúc. Thật ra nó chẳng có ý gì, đơn giản là phu thê hai người Quán Quán và Giang Hằng đã vắt óc suy nghĩ mấy ngày đêm mà không nghĩ ra cái tên nào hay, cuối cùng Quán Quán vô tình đưa mắt ra ngoài cửa sổ, đúng lúc chậu trúc xanh mới mọc lên, kết quả Quán Quán liền vỗ trán nói: “Gọi là Giang Trúc đi!”

Thê nô Giang Hằng lập tức phụ họa: “Tên rất hay! Nương tử thật là tuyệt!”

Sau khi Thường Ninh nghe nguồn gốc cái tên của Tiểu Giang Trúc thì suýt nữa phì cả miếng thạch anh nho trong miệng ra ngoài, nàng ho sù sụ nói: “Quán Quán à, trước khi ngươi sinh đứa tiếp theo thì nhớ phải bảo hạ nhân trong phủ đem hết hoa cúc đi chỗ khác đấy…”

Khóe miệng Quán Quán run run.

Thường Ninh cười lớn, “Giang Cúc Hoa!”

Khóe miệng Quán Quán tiếp tục giật giật.

Thường Ninh nuốt miếng thạch anh nho xuống, ngoắc ngoắc ngón tay, “Tiểu Trúc Tử đến đây, nghĩa mẫu cho con ăn nho.” Tiểu Giang Trúc cười toe toét, tung tăng chạy đến.

Thị nữ bên cạnh Thường Ninh lột vỏ từng quả nho một, ôm lấy Tiểu Giang Trúc, đút cho cậu bé ăn.

Quán Quán đưa mắt nhìn rồi hỏi: “Vân Vũ đâu?”

Thường Ninh ngáp một cái, “Mấy ngày trước hình như nàng để ý một người, bây giờ không biết đang ngọt ngào ở cái chỗ nào rồi. Ồ, mà Vân Vũ không chịu nói cho ta biết tên nam tử kia là ai.”

Quán Quán cười, “Xem ra là xấu hổ rồi.”

Thường Ninh gật đầu, “Nữ nhi mà, xấu hổ cũng là điều nên có.” Nàng lại ngáp một cái, “Gần đây ai cũng kỳ quái như thế hết, đến a đệ ta cũng rất kì lạ.”

Quán Quán nghe thế thì thần sắc lập tức có gì đó không đúng.

Thường Ninh thấy thế bèn miễn cưỡng nói: “Quán Quán à, ngươi yên tâm đi, việc này không liên quan đến ngươi đâu. Thừa Văn sớm đã yên lòng rồi, ngươi đừng lo. Bây giờ Thừa Văn lạ ở chỗ nào ta cũng nói không ra. Đệ ấy à, dường như từ lúc tỉnh lại đã thế rồi. Vài ngày trước ta có tiến cung thăm đệ ấy, mà đệ ấy cứ thất thần sao ấy. Cảnh Nhuận có nói với ta, Thừa Văn đã động lòng rồi, nhưng chẳng biết rốt cuộc là coi trọng cô nương nhà ai…”

Tiểu Giang Trúc ăn xong nho thì kéo tay áo Thường Ninh, cất giọng nói non nớt gọi: “Nghĩa mẫu nghĩa mẫu.”

Thường Ninh đưa mắt nhìn Tiểu Giang Trúc, càng nhìn lại càng thấy đứa bé này đáng yêu vô cùng, nàng không nhịn được đưa tay ra bẹo lấy má Tiểu Giang Trúc.

Không biết Tiểu Giang Trúc bị Thường Ninh sờ nắn thế nào mà lập tức khóc ré lên.

Thường Ninh kinh ngạc.

Tiểu Giang Trúc nắm lấy ống tay áo Thường Ninh nói: “Nghĩa mẫu, con muốn.”

Thường Ninh hỏi: “Con muốn gì?”

Tiểu Giang Trúc vừa khóc vừa nói: “Nghĩa mẫu nghĩa mẫu, con muốn.”

Thường Ninh không chịu được khi có một đứa bé khóc, vì những lúc đó tim nàng mềm nhũn ra, vội hỏi: “Tiểu Trúc Tử đừng khóc nữa, con muốn gì mẹ nuôi cũng cho.”

Tiểu Giang Trúc hít hít mũi, giơ bàn tay mũm mĩm ra, chỉ tiếc tay ngắn quá, không chạm đến được. Thường Ninh thấy thế bèn ôm lấy cu cậu, tay Tiểu Giang Trúc xoa bụng Thường Ninh, lập tức mỉm cười, “Nghĩa mẫu, con muốn này này.”

Quán Quán sờ cằm.

“Ài, Thường Ninh, con ta muốn em bé trong bụng ngươi.”

Thường Ninh cũng sờ cằm, “Nếu là nữ thì dễ thôi, nhưng nếu là nam thì…”

Thường Ninh và Quán Quán liếc mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên nở nụ cười, Quán Quán nói: “Kỳ thật như thế thì cũng xử lí dễ thôi…”

Thường Ninh tiếp lời: “Nàng dâu nhỏ đoạn tụ, ta cũng chấp nhận được.”

Lời Thường Ninh còn chưa dứt, liền có hai giọng nói không hẹn mà vang lên.

“Ta không nhận.”

Giang Hằng mặt không chút thay đổi nhìn Quán Quán.

Ôn Diễn lại bất đắc dĩ nhìn Thường Ninh.

Quán Quán chớp mắt mấy cái, khẽ quát “Đầu Gỗ”, Giang Hằng lập tức mềm mỏng lại. Trong mắt Thường Ninh, cảm giác trên đầu Giang Hằng còn thiếu hai cái tai cún cùng một cái đuôi.

Ôn Diễn ôm lấy Tiểu Giang Trúc trong lòng Thường Ninh, hắn khẽ nói: “Trong bụng nghĩa mẫu có em bé, lần sau không được để mẹ nuôi bế nữa.”

Tiểu Giang Trúc thơm lên mặt Ôn Diễn, “Nghĩa phụ ôm ôm!”

Ôn Diễn vuốt đầu cậu nhóc, “Ngoan lắm.”

Lúc này Thường Ninh lại ngáp tiếp, từ sau khi mang thai Thường Ninh rất buồn ngủ, ngày nào cũng ngủ nhiều hơn bình thường đến mấy canh giờ lận. Ánh mắt Ôn Diễn chưa hề rời khỏi người Thường Ninh, bởi thế lúc nàng vừa ngáp thì Ôn Diễn đã lập tức phát hiện.

Hắn đặt Tiểu Giang Trúc xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Thường Ninh, thanh âm cực kỳ dịu dàng, “Muốn ngủ rồi sao?”

Thường Ninh gật đầu.

Ôn Diễn nói: “Chúng ta về phòng thôi.”

Quán Quán cười tít mắt bảo: “Các ngươi đi nghỉ đi, không cần phải xen vào chúng ta. Chúng ta đã chuẩn bị đến Sướng Hí viên xem kịch rồi.”

Thường Ninh lại ngáp một cái nữa.

Ôn Diễn dìu Thường Ninh quay về phòng, sau khi Thường Ninh nằm trên giường, hắn đắp lên người nàng chăn gấm, sau đó nhẹ nhàng vỗ tay nàng, “Ngủ đi, ta ở bên nàng.”

Thường Trữ nói: “Chàng không ngủ với thiếp sao?”

Ôn Diễn lắc đầu, “Ta nhìn nàng ngủ là được rồi.”

Ngón tay Thường Ninh nắm lấy tay Ôn Diễn, “Cảnh Nhuận, đã qua nhiều tháng rồi, thái y nói chỉ cần cẩn thận thì việc đó cũng không cần lo lắng đâu.”

Ôn Diễn lại lắc đầu, rất kiên quyết từ chối.

Thường Ninh rất uể oải.

Ôn Diễn khẽ nói: “Nếu nàng nói muốn, ta sẽ giúp nàng.”

Mặt Thường Ninh đỏ bừng, uầy, sao nàng có thể giống người đói khát như thế chứ? Nàng vội vàng lắc đầu, “Không được, chàng nói chuyện với thiếp đi.”

Ôn Diễn lại cười nói: “Được.”

“Cảnh Nhuận, chàng còn chưa nói cho thiếp hay từ khi nào thì thích thiếp đâu đó.”

“Cái này thì lâu lắm rồi. Lần đầu ta thấy nàng chính là ở trong cung, khi đó nàng với Vân Vũ ngắm hoa lan, nàng…” Ôn Diễn dừng lại, vì hắn phát hiện ra nương tử của mình đã nhắm hai mắt đi ngủ rồi.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, “Ngủ ngon nhé.”

Thật ra chính xác thì lần đầu Ôn Diễn thấy Thường Ninh chính là ở trong cung, chỉ là trước kia Ôn Diễn toàn ngắm Thường Ninh trong tranh.

Vì sau khi Liễu Dự cứu Ôn Diễn mà bị thương, Ôn Diễn liền đem Liễu Dự về Đào Hoa Nguyên. Hắn biết mình cứu Liễu Dự như thế này thì số mệnh sẽ bị sửa lại. Hắn là thiên nhân, có thể biết trước thiên mệnh. Nên lúc này hắn ngày ngày đều vẽ số mệnh liên quan đến Liễu Dự.

Và ảnh hưởng nhất trong cuộc đời Liễu Dự chính là đương kim công chúa.

Lần đầu Ôn Diễn vẽ Thường Ninh thì trong lòng chỉ cảm thấy nữ tử này thật sự rất đẹp, lúc đó hắn không hề có tình ý gì. Sau đó khi vẽ đến cảnh Thường Ninh phải chịu tổn thương sau khi thành thân với Yến Thanh thì hắn bắt đầu thấy áy náy.

Rồi sau đó, ngày ngày đêm đêm hắn đều vẽ những việc liên quan đến Thường Ninh.

Từng ngày từng đêm, hỉ nộ ái ố của Thường Ninh, thói quen của Thường Ninh, từng câu từng chữ của Thường Ninh, hắn đều có thể nhớ rõ.

Hắn cũng không rõ rốt cuộc là mình bị làm sao nữa, chỉ cảm thấy nữ tử trong tranh như nam châm vậy, khiến hắn không thể dừng vẽ tranh được. Càng lúc hắn càng muốn biết nhiều chuyện liên quan đến nữ tử trong tranh hơn, thậm chí còn muốn tận mắt trong thấy nàng.

Như Ý không dám tin nói với hắn: “Sư phụ, người đích thị điên rồi.”

Lúc đó hắn nghĩ, có lẽ hắn điên thật rồi, lại đi yêu một người trong tranh.

Ôn Diễn rời khỏi giường, hắn khẽ cất bước đến bên án thư, kéo ngăn kéo ra, bên trong có một bức tranh cuộn lại. Sau khi mở ra, đó là bức tranh Thường Ninh mỉm cười đứng dưới tàng cây hoa ngọc lan.

Ôn Diễn ngắm nhìn Thường Ninh trong tranh,

Chỉ có chính hắn mới biết được, hắn sống lâu như thế, niềm hoan lạc duy nhất là bắt đầu khi vẽ Thường Ninh. Làm thiên nhân thường cảm thấy cô đơn, tuy nói có thể theo trong tranh mà biết trước thiên mệnh, nhưng với hắn mà nói, chỉ có người yêu trong lòng thì mới có niềm vui.

Bức họa vẽ tình nhân, khiến lòng người hoan lạc, Thường Ninh chính là niềm vui trong tranh của hắn.