Hoa Và Bướm (Hoa Hoa Hồ Điệp)

Chương 36: Ăn cơm ký




Cuối cùng Mộc Cận vẫn quay về trường học trước thời hạn, bắt đầu nghiêm túc chuẩn bị thi nghiên cứu sinh. Trước đó, cô trở về nhà một chuyến, nán lại một tuần lễ, lúc quay về trường liền dọn ra khỏi nhà Bạc Tam, lại đến ở kí túc xá.

Kí túc xá vẫn ầm ĩ như trước đây, mỗi ngày lão đại vẫn ôm sách điện tử xem vô cùng sung sướng, Đâu Đâu vẫn mỗi ngày gặm một quả táo, Đào Tử vẫn qua cửa trong Tiên kiếm kỳ hiệp truyền vô số lần.

Mộc Cận vẫn tiếp tục cùng Đâu Đâu đến lớp học nghiên cứu sinh, một mình đến lớp phụ đạo môn mô hình hóa. Ban đầu mọi người vẫn còn trò chuyện một chút về quá trình thực tập của mỗi người, khai thác thông tin về tiến triển giữa Bạc Tam và Mộc Cận, về sau ngoại trừ việc Mộc Cận thừa nhận mình yêu Bạc Tam, còn những chuyện khác che đậy không nói thật, mọi người cũng không hỏi lại nhiều, chỉ còn những chuyện về học hành, ăn ở.

Hàng ngày Mộc Cận cùng Đâu Đâu dậy sớm, mò mẫm lên phòng tự học để chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, khắp người mệt mỏi rã rời. Mỗi tuần Bạc Tam cũng sẽ đến tìm cô một hai lần, mỗi lần trông thấy cô lại hoảng sợ than thở một câu, Mộc Cận sao em lại gầy đi nữa?

Mộc Cận nhăn nhó gượng cười, đại học năm thứ tư nếu không thi nghiên cứu, mỗi ngày đều giống như lễ mừng năm mới. Nhưng nếu thi nghiên cứu, mỗi ngày nhất định là kháng chiến, từ tâm lý đến sinh lý, tất cả đều chịu thử thách vừa nóng vừa lạnh. (*)

(*) băng hỏa lưỡng trọng thiên: nước đá và lửa ở chung một nơi, ý nói những sự vật trái ngược nhau ở chung một chỗ thể hiện hai hình ảnh đối lập nhau ở chung một chỗ – TTV & Ngưu rừng rú

Cơ bản nửa năm tiếp theo này, Mộc Cận coi như vượt qua yên ổn. Ngoại trừ hồi tháng mười một, Đâu Đâu mò ra một bản tạp chí đưa cho Mộc Cận xem, bất ngờ trên trang bìa lại là ảnh chụp Bạc Tam nắm tay một cô người mẫu.

Mộc Cận hờ hững nhìn sang, thấy tiêu đề đỏ rực phía trên đơn giản lại là thiếu gia nhà họ Bạc với một cô người mẫu nào đó vân vân và vân vân, cũng cảm thấy rất khó coi, chép miệng lấy đề toán ra làm.

Ngược lại Đâu Đâu thì tức giận thay Mộc Cận, dùng ngón tay đâm cô người mẫu cao gầy nghiến răng nghiến lợi: “Mộc Cận à người này nhà cậu là thế nào đây a thế nào đây? Có biết là nên tránh bị nghi ngờ không chứ?”

Mộc Cận ôm lấy tờ tạp chí, cười tủm tỉm giải thích: “Trước đây Bạc Tam đã nói với tớ rồi, gia đình người này có quan hệ thân thiết với nhà anh ấy, người lớn bên ấy đã có lời, anh ấy đương nhiên cũng không tiện từ chối.”

Đâu Đâu vẫn trề môi: “Thân thiết thế nào? Sao tớ không thấy cậu với Cố Tuấn Nghiêu có cái gì không trong sáng?”

Cố Tuấn Nghiêu biết Mộc Cận thi nghiên cứu, thỉnh thoảng lại mang đến cho cô một túi đồ ăn lớn, anh hay gọi hoa mỹ là bổ sung vật chất. Anh cư xử với mọi người rất nhã nhặn, dễ gần, còn mời bạn cùng phòng kí túc xá của cô ăn vài bữa cơm, ấn tượng của mọi người với anh đều vô cùng tốt đẹp.

Mộc Cận cười thầm: “Đâu Đâu, hay là khi nào tớ giới thiệu Cố Tuấn Nghiêu cho cậu nhé?”

Đâu Đâu nheo mắt: “Tốt, có gì mà không được, vừa đẹp trai vừa ổn định, cho người ta cảm giác an toàn tốt hơn so với Bạc Tam nhà cậu rồi! Tớ chỉ sợ người ta không vừa mắt tớ, nếu anh ấy gật đầu, tớ trăm phần trăm cam tâm tình nguyện!”

Mộc Cận cười hì hì.

Thực ra Bạc Tam có nói với cô thật, trong điện thoại vụng về nhắc tới một lần, chỉ nói là từ bé đến lớn bây giờ mới về nước, nên không tránh khỏi việc gặp gỡ, bên cạnh có nhiều người đẹp. Mộc Cận chỉ cười tỏ vẻ đã biết.

Có điều không ngờ thật sự rất đẹp.

***

Nháy mắt đã qua Tết nguyên đán. Mộc Cận càng ngày càng bề bộn từ sáng đến tối không thấy mặt trời, mỗi ngày ba bữa cơm đều chỉ qua loa cho xong việc, cơ hội gặp mặt Bạc Tam lại càng ít đi. Trái lại Bạc Tam vẫn thường xuyên gọi điện cho cô, đôi khi thì là giữa trưa, lúc thì lại là buổi tối, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng nói đặc biệt của anh từ đầu dây bên kia truyền tới, cho dù chỉ trông thấy một dãy số quen thuộc chớp nháy trên màn hình điện thoại, lại khiến Mộc Cận có một cảm giác yên lòng không sao hiểu được.

Mộc Cận nghĩ điện cuộc điện thoại vừa nãy, sờ tay lên trán, cười tủm tỉm tiếp tục sắp xếp, vì phải chuẩn bị cho kì thi mà cô thường xuyên cắm rễ trong thư viện.

Đâu Đâu đang ngồi cạnh, thấy cô cười rất kì lạ thì cũng cười trêu: “Sao, người nào đó nhà cậu sắp đến thăm hỏi trước kì thi hả?”

Mộc Cận ôm chồng sách trên bàn, liếc mắt nhìn Đâu Đâu nói: “Bảo là buổi trưa phải ăn cơm cùng mấy vị khách quan trọng, buổi tối còn phải tham dự hoạt động từ thiện gì đó, không thể đến được. Bạn học Đâu Đâu, ngày mai sẽ vào chiến trường, hôm nay cậu vẫn còn tâm trạng mà nhiều chuyện, đúng là đã chuẩn bị đầy đủ.”

Đâu Đâu cười hì hì, cũng ôm lấy một chồng sách: “Không phải tớ thấy mặt cậu đỏ như rặng hoa đào nên mới quan tâm một chút hay sao.”

Hai người vừa ra khỏi thư viện, gió lạnh bên ngoài liền tạt vào mặt, Mộc Cận nhịn không được rụt rụt cổ, cả người run rẩy. Không ngờ lúc cô còn đang run, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói theo gió truyền tới: “Mộc Cận!”

Mộc Cận vừa nghiêng đầu liền cười vui vẻ, nắm tay Đâu Đâu chạy tới.

Cố Tuấn Nghiêu cười khẽ nhìn Mộc Cận với Đâu Đâu lần lượt để sách trong lòng vào ghế sau xe, vừa ngồi vào trong Cố Tuấn Nghiêu đã pha trò: “Anh đến thật là đúng lúc, trời lạnh thế này, hai người có cảm giác ấm áp như tắm gió xuân không?”

Lúc này Mộc Cận đang đóng cửa xe bên ghế lái phụ, liếc mắt lườm anh: “Anh không phải liếc mắt đưa tình với Đâu Đâu nhà em, Đâu Đâu trông thế thôi nhưng là một cô gái tốt, sao có thể để anh nhúng chàm bừa bãi được?”

Đâu Đâu cũng đã sớm thân thuộc với Cố Tuấn Nghiêu, nghe thấy Mộc Cận nói liền cười mắng: “Mộc Cận cậu có chuyện gì thế hả, chưa bao giờ thấy trai đẹp xun xoe hiến dâng cho tớ à? Tớ mắt thấy trước được người đẹp hết thời, cũng phải có mùa xuân thứ hai rồi.”

Mộc Cận phì cười, quay đầu khinh bỉ nhìn Đâu Đâu ở ghế sau: “Trọng sắc khinh bạn, trọng sắc khinh bạn điển hình.”

Khinh bỉ Đâu Đâu xong, cô lại quay sang Cố Tuấn Nghiêu nói: “Aiz hai người sao lại giống nhau như thế, đều thấy sắc liền quên đi con người này. Nhìn xem, còn cùng nhau khinh bỉ em, được rồi hai người cứ tiếp tục khinh bỉ đi, em không thèm để ý.”

Đâu Đâu ở phía sau cười sằng sặc.

Mộc Cận sờ sờ cằm, cũng cười. Xem ra Cố Tuấn Nghiêu với Đâu Đâu cũng không tệ, cô nghĩ, ánh mắt liếc nhìn Cố Tuấn Nghiêu cũng chẳng tốt đẹp gì.

Cố Tuấn Nghiêu vừa đưa hai người bọn họ về kí túc xá cất sách, vừa hỏi: “Hôm nay vẫn còn tiếp tục xem sách à? Hay là đừng xem nữa, anh mời hai người đi ăn cơm, coi như chuẩn bị vật chất cho kì thi ngày mai!”

Mộc Cận với Đâu Đâu đương nhiên vỗ tay ủng hộ nhiệt liệt. Đâu Đâu còn rất sung sướng hỏi: “Địa điểm có thể cho bọn em chọn được không?”

Cố Tuấn Nghiêu ha ha cười: “Không thể.”

Mộc Cận mếu máo nghi ngờ: “Không phải anh định mời bọn em đi KFC đấy chứ?”

Đâu Đâu chỉ tay vào Mộc Cận khinh bỉ: “Cậu đúng là đồ ngốc Mộc Cận, đã bao giờ thấy ai mời khách mà đến KFC chưa?”

Mộc Cận nhướng mày, chép miệng, sờ sờ cằm không nói gì.

Ba người không đi xa, chọn một quán ăn có tầm nhìn đẹp ở gần trường. Mộc Cận cũng không phản đối, chưa nhìn thực đơn đã gọi đầu cá băm tiêu, lại bị Đâu Đâu vô cùng khinh bỉ: “Mộc Cận, cậu có biết ăn cái đó rất mất hình tượng không hả?”

Mộc Cận mặt không đổi sắc: “Ôi dào hai chúng ta thì cần hình tượng gì?”

Đâu Đâu với Cố Tuấn Nghiêu nhanh chóng liếc nhau, còn chưa mở lời đã lại nghe Mộc Cận nói: “Với anh ấy thì khỏi cần nói, tớ còn có hình tượng được hay sao?”

Cố Tuấn Nghiêu cười lớn, đưa tay xoắn một lọn tóc của Mộc Cận: “Tiểu Cận em càng ngày càng tự mình hiểu mình đấy.”

Mộc Cận nghiêng đầu tránh, đảo mắt thì thấy ở bàn bên cạnh có hai nữ sinh đang nhìn sang bên này. Cô chớp mắt, đánh giá Cố Tuấn Nghiêu một lượt.

Bên ngoài anh mặc áo khoác màu sáng, lúc ngồi xuống đã cởi ra vắt ở phía sau, lộ ra áo lông màu xám nhạt ở bên trong. Lúc không nói gì xem ra thật đúng là phong độ, nhẹ nhàng, Mộc Cận nghĩ ngợi, nhưng sao vừa nói chuyện một cái lại khiến người ta cảm thấy khó thở? Thiếu niên trẻ trung áo trắng tung bay năm ấy, nháy mắt bây giờ đã trở thành chàng thanh niên tài tuấn thoạt nhìn có chút mê người thế này sao?

Nghĩ đi nghĩ lại cô chợt mỉm cười, ánh mắt cô xem ra cũng không tệ, đã sớm phát hiện được một cái đùi rất có tiềm năng.

Cô đang cao hứng, đầu lại bị vỗ một cái!

Hành động vỗ đầu này nhìn qua thì có vẻ vô cùng thân mật, kì thực là giết người vô hình – khiến cho người ngoài có những suy nghĩ không hề trong sáng, lại vừa mang đến đau đớn xác thịt tạm thời cho người bị vỗ. Mộc Cận thấy hai người đẹp ở bàn bên cạnh đang nhìn cô bằng ánh mắt dò xét khinh thường cộng với xoi mói vô hạn, cô không nhịn được híp híp mắt, nhe răng trợn mắt với Cố Tuấn Nghiêu.

Cố Tuấn Nghiêu rất bình tĩnh, mỉm cười với Mộc Cận, giọng nói dịu dàng thật sự khiến người ta tức lộn ruột: “Không nên phân tâm trong lúc ăn cơm, Mộc Cận, đã nhiều năm như vậy sao em vẫn không sửa được nhỉ?”

Mộc Cận rùng mình, tóc gáy dựng đứng hơn một nửa, ngay sau đó đã nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt gì của Cố Tuấn Nghiêu.

Đã rõ, đã rõ. Hóa ra hắn cũng biết mỹ nữ ở bàn bên cạnh đang coi hắn như gấu trúc mà vây xem.

Hiểu ra chân tướng sự việc, Mộc Cận bình tĩnh, cười híp mắt đưa tay hất tóc, nhìn Cố Tuấn Nghiêu cười chết người không đền mạng, liếc mắt đưa tình, khóe miệng chúm chím: “Anh vừa tan sở đã đến đây luôn à? Thật ra không cần đến gặp em gấp gáp như vậy đâu.”

Đâu Đâu đang uống nước, nghe thấy Mộc Cận nói liền bị sặc, phun hết ra.

Khóe miệng Cố Tuấn Nghiêu cũng run rẩy, nhưng vẫn cố duy trì sự bình tĩnh, tiếp tục con đường dịu dàng: “Em không sốt ruột, nhưng anh sốt ruột.”

Một tay Mộc Cận chống trên bàn, nâng cằm tạo dáng thiếu nữ ngây thơ vô tội, e thẹn lườm mắng Cố Tuấn Nghiêu: “Chết đi!”

Lần này Đâu Đâu “Phụt” một tiếng phun hết ra đất.

Mộc Cận duy trì dáng vẻ yêu quái quét mắt sang bàn bên cạnh, thấy hai người đẹp cũng đang nhe răng trợn mắt, bộ dạng kinh hoàng thổ huyết. Trong lòng cô âm thầm sảng khoái, diễn xuất cũng càng có nội lực, hăng say phóng điện Cố Tuấn Nghiêu.

Khó khăn lắm Cố Tuấn Nghiêu mới có thể bình tĩnh như bình thường, gật đầu lễ độ cảm ơn nhân viên phục vụ đang thẹn thùng bê thức ăn tới.

Chưa đợi anh cảm ơn xong, đã thấy cô gái nào đó ngồi đối diện thu lại dáng vẻ, xắn tay áo xông vào bàn đồ ăn.

Đây mới đúng là bản sắc diễn xuất nha. Cố Tuấn Nghiêu sờ cằm mỉm cười, hoàn toàn không biết ở bên cạnh lại một lần nữa giật điện.

Mộc Cận vung đũa, đầu óc linh hoạt hiếm thấy, nhăn mày hỏi: “Nói thật, anh vừa tan tầm là đến thẳng đây à?”

Cố Tuấn Nghiêu gật đầu: “Ừ.”

Mộc Cận định nói gì đó, trong chốc lát lại nghĩ chưa ra, cứ cầm đũa ngẩn ngơ một lát rồi mới lại vùi đầu ăn cơm. Ăn một lúc sau mới ngẩng đầu lên hỏi: “Anh không phải sếp tổng của E&T đại lục sao?”

Cố Tuấn Nghiêu không dứt khoát gật đầu: “Ừ.”

Mộc Cận sa sầm mặt… Hình như buổi tối Bạc Tam đi gặp khách chính là ở cao ốc nào đó của E&T mà!

Cố Tuấn Nghiêu hình như cũng đoán được suy nghĩ của Mộc Cận, sờ trán giải thích: “Hai ngày nay ông chủ ở bên Đức, anh lấy cớ để chuồn.”

Mộc Cận sờ cằm nghi ngờ, từ bao giờ Cố Tuấn Nghiêu lại lừa đảo thế này, rõ ràng đến đồng chí Bạc Tam cũng không có cách nào trốn được bữa tiệc mà anh lại có thể hiên ngang tùy ý như vậy? Đây thật đúng là vấn đề vô cùng quan trọng.

Cũng may không phải chuyện gì lớn, nói đúng hơn là không phải chuyện lớn đối với Mộc Cận, ba người vẫn ung dung vui vẻ ăn cơm như trước, Mộc Cận khiêu khích người đẹp bàn bên cạnh hồi lâu, rốt cục cũng bộc lộ bản tính, giương nanh múa vuốt ăn cơm chẳng còn chút hình tượng.

Bữa cơm này ăn hơi lâu, rượu không có, sau khi cơm no đã là gần chín giờ, Cố Tuấn Nghiêu đưa hai người về kí túc xá. Lúc Mộc Cận gần xuống xe bỗng dưng bị anh nắm chặt cổ áo, tiếp sau đó một ngón tay chọc vào trán cô.

Cố Tuấn Nghiêu cất giọng vui vẻ: “Đây gọi là thần tiên chỉ. Giúp em vượt qua kì thi thuận lợi!”

Mộc Cận ngây người, nghiêng đầu cằn nhằn hai câu rồi xuống xe. Cô cùng Đâu Đâu đứng nhìn Cố Tuấn Nghiêu đi khỏi rồi mới lên lầu, Đâu Đâu hiếu kỳ hỏi: “Lúc sau anh ấy chọc cậu một phát là để làm gì vậy?”

Mộc Cận nói đùa: “Không có gì, thỉnh thoảng anh ấy điên điên ấy mà, không thể dùng tư duy của người bình thường để lý giải một người không bình thường được.” Nói xong cô cắm cúi leo cầu thang, trong đầu toàn là suy nghĩ, sao anh ấy vẫn có thể nhớ rõ?

Năm đó lúc Cố Tuấn Nghiêu thi tốt nghiệp trung học, Mộc Cận vẫn còn là một cô nhóc. Đêm khuya không ngủ được, cô chạy sang nhà Cố Tuấn Nghiêu, vào phòng ngủ của anh, thò tay điểm vào trán anh, học theo động tác phép thuật Trung Tây kết hợp của Hermione: “Đây gọi là thần tiên chỉ, anh hai, anh nhất định sẽ vượt qua kì thi thuận lợi!”

Nháy mắt đã tám chín mười năm sau, anh lại có thể khiến cô nhớ lại những hồi ức cay đắng, ngọt ngào. Mộc Cận đi trong hành lang tối tăm âm thầm nghĩ, đột nhiên điện thoại reo vang.

Trong điện thoại, Bạc Tam uống say, mơ hồ nói năng lộn xộn: “Mộc Cận em phải cố gắng cho tốt, ngày mai thi xong anh đưa em ra ngoài chơi…”

Mộc Cận nhíu mày: “Anh đang ở đâu?”

“Ở nhà.” Bạc Tam vừa trả lời xong, ngay sau đó là một tiếng thét kinh hãi, một tiếng “Ầm” rất lớn từ trong điện thoại truyền tới.