Hoa Vô Lệ

Chương 32




Đang trong giờ làm việc, Tuyết Y cứ ngồi nghĩ mãi về hành động bộc phát tối qua của mình với Tử Di.

Sao cậu lại phản ứng nông nổi như vậy chứ…với bất cứ ai cậu cũng có thể giữ bình tĩnh đến đáng nể vậy mà sao cứ mỗi lần trước mặt Tử Di cậu lại không thể làm được điều đó một cách trọn vẹn…

Cậu dằn mạnh cây bút trong tay xuống bàn ngả vật người ra sau, vắt tay lên trán thở hắt ra chán nản.

Qúach giám đi vào, ít khi cậu thấy được vẻ chán trường này của Tuyết Y:

- Hàn thiếu, đây là dự án bên The Sun fax qua cho congti.

Tuyết Y nhẹ giọng nói:

- Để lên bàn đi.

Qúach giám đặt bản thảo lên bàn, cậu nhìn nhìn Tuyết Y, giọng dè dặt hỏi:

- Hàn thiếu không sao chứ.

- Ừm.

- Hàn thiếu lại đang nghĩ về chuyện cô Di?

Tuyết Y mở mắt, hai hàng lông mày cau lại nhìn Qúach giám:

- Đừng nhắc đến cô ta trước mặt tôi.

- Vâng, vậy tôi xin phép.

- Ừm.

Qúach giám lui ngay ra ngoài. Chắc hai người lại đang xảy ra chuyện gì nữa rồi. Hình như giữa họ không hoà hợp được hay sao ấy.

Đúng vậy một bên hai bên cùng lạnh tanh làm sao mà hoà được với nhau cơ chứ. Cũng hiếm có cô gái nào hờ hững trước vẻ anh tuấn lẫn phong cách đàn ông của Tuyết Y như Tử Di thật, không thể tin có người lại nhìn Tuyết Y bằng nửa con mắt như cô.



- Em biết rồi anh ạ.

- ….

- Đến gặp mẹ anh sao?

- …

- Vâng, vậy để em xem sao rồi gọi lại cho anh sau.

- …

Tuyết Y đứng ở một góc sáng, ai nhìn mặt cậu lúc này chắc cũng phát khiếp….trong khoảnh khắc sắc mặt cậu trở nên tối đen nhìn Tử Di đang nói chuyện với Huỳnh tổng qua điện thoại bàn.

Đôi mắt Tuyết Y híp lại nhìn Tử Di từ sau lưng, mặt cậu không có chút thiện ý nào làm lành với cô như ý định của mình.

Thấy rờn rợn sau lưng, Tử Di quay đầu chầm chầm lại, mắt cô trợn tròn giật thót mình khi thấy vẻ mặt đáng sợ không thôi của Tuyết Y đang sau lưng mình.

Khoé môi Tử Di nhếch nhếch lên:

- Anh…anh có chuyện gì??

Tuyết Y nhìn lướt qua mặt cô ánh mắt sắc lẹm như dao rồi quay lưng bước đi không nói một lời nào. Mặt Tử Di trơ ra cũng chẳng hiểu gì. Cô lại làm gì sai nữa sao?



San Phong nhìn nhìn Gia Linh:

- Em giúp anh chuyện này đựơc không?

- Chuyện gì?- Cô tròn mắt nhìn lại.

Gia Linh trợn tròn mắt:

- Được không vậy?

San Phong gật đầu chắc nịch:

- Được. Vậy đi nhé. Chiều nay tiến hành.

Gia Linh nhìn San Phong, mặt cậu lúc này nhìn đểu thật, nhưng Gia Linh cũng muốn làm như vậy để cô gái mà mẹ cậu làm mối cho. Như thế San Phong sẽ không phải vướng bận vào cô gái nào nữa.



Ngữ Yên vừa đi đến chỗ San Phong vừa thấy lạ khi nghe bà Như Hạ nói San Phong chịu hẹn hò với cô.

Vừa thấy Ngữ Yên, San Phong dơ tay lên cho cô thấy chỗ mình ngồi.

Ngữ Yên kéo ghế ngồi xuống mắt nhìn cậu miệng nói luôn:

- Anh lại muốn bày trò gì nữa à?

San Phong nuốt khan, cố ép mình nở nụ cười tự nhiên nhất có thể:

- Em uống gì?

“Em” Lại còn em nữa cơ. Cách thay đổi xưng hô của San Phong làm Ngữ Yên dởn dởn người. Cô điềm đạm đáp:

- Cafê đen đặc ít đường không đá.

San Phong giương mắt nhìn cô trân trân, cậu chưa gặp dạng phụ nữ nào như Ngữ Yên cả, ít ra trước mặt đàn ồng cũn phải tỏ vẻ yểu điệu chút chứ riêng cái đồ uống cô gọi đã gây sốc với người đàn ông đối diện rồi…

San Phong mỉm cười, cậu gọi nước cho cô như lời vừa nói rồi quay xang:

- Anh hẹn em ra đây không làm phiền đến công việc của em chứ?

Ngữ Yên đưa tay lên nhìn đồng hồ:

- Anh cần bao nhiêu thời gian.

- Sao cơ? – San Phong nhìn cô không chớp mắt.

Chưa có người phụ nữ nào dám hỏi cậu câu đó khi cậu đã chủ động muốn hẹn hò. Hình như trước cô gái này giá trị của cậu mất hẳn đi thì phải.

- Tôi còn 45 phút cho anh.

San Phong bật cười khẩy, ánh mắt kín đáo nhìn cô khinh khỉnh. Cậu cũng có muốn hẹn đâu mà làm như mình quý giá lắm vậy. Nói đến công việc cậu còn nhiều hơn cô gấp trăm lần.

Cậu đang định mở miệng thì Ngữ Yên có điện thoại, cô nhìn cậu:

- Xin lỗi…chờ tôi chút.

Cô mở máy nghe luôn tại chỗ:

- Cái gì?

- ….

- Thừa Ân chiều nay về à?

- …

- Mua nhà rồi, Thừa Ân về ở luôn à?

- …

- Ừ nhớ về sớm nhé. Tối nay nói chuyện sau nhé.

- …

-

Vẻ mặt Ngữ Yên đột nhiên sáng rỡ, miệng cười không ngừng điệu bộ thật khác lạ, có vẻ đang sung sướng lắm khi nói chuyện với người nào đó kia.

San Phong ngồi nghe, mắt cậu mở to tai cố hóng xem nói chuyện gì nhưng không rõ, chỉ biết tiếng đó là một giọng nam. Cậu liếc liếc Ngữ Yên “Chắc là người tình thầm kín rồi, vậy mà cứ làm ra vẻ cao thượng trứơc mặt mẹ cậu “

…Mà cô ta vừa nói gì nữa nhỉ “Tối nay…”. Hẹn hò một người đàn ông trong nhà mình thì chỉ có chuyện…. San Phong bật cười khẩy liếc qua Ngữ Yên.

Cô cúp máy, mặt vẫn thoáng nét cười vui vẻ nói:

- Anh có chuyện gì nói với tôi cứ nói đi.

- À…ừm…

Bỗng nhiên một cô gái từ đau lao tới bàn hai người cầm lấy ly nước lọc hất tẳhng vào mặt San Phong, ánh mắt ừng ừng nước, bờ môi run run dáng vẻ tội nghiệp nói:

- Đồ khốn…anh dám đối xử như vậy với tôi.

Ngữ Yên ngước nhìn lên cô gái, mắt cô híp lại nhìn cô ta khoé môi hơi cười.

San Phong đưa tay vuốt mặt, cậu nhìn cô gái:

- Em làm trò gì vậy?

- Sao anh lại thế…trong khi tôi và con…- Cô gaá xoa xoa bụng mình giọng bệu bạo – chờ anh cho một cái lễ cưới thì anh…

Cô chỉ vào mặt Ngữ Yên:

- Có phải cô ta là Vũ Hinh không…

San Phong nhìn nhìn Ngữ Yên:

- Em đừng nghe cô gái này nói. Tôi và cô ta không có gì đâu.

Cô gái trợn mắt nhìn San Phong:

- Anh…sao anh dám nói như thế…

Ngữ Yên ngồi im lặng nhìn cô gái rồi thỉnh thoảng lại nhìn San Phong.

Cậu kéo tay cô gái ra khỏi áo mình:

- Gia Linh, em làm sao vậy, anh đã nói chúng ta cắt đứt rồi mà. Cái đó …- Cậu liếc mắt xuống vùng bụng Gia Linh mịêng nói – Anh sẽ chuyển khoản cho em, cái đó tự giải quyết bỏ nó đi.

Gia Linh nhìn San Phong trân trối, cô túm áo cậu lay lay dựt dựt:

- Anh là đồ khốn, không có tính người…nó đã được 4 tháng rồi anh biết không…ực…

Gia Linh quay xang nhìn Ngữ Yên, giọng cô run run:

- Cô thấy vẻ mặt đểu giả của anh ta chưa…hừ…cuối cùng cô cũng sẽ có kết cục như tôi thôi…- Gia Linh quay phắt xang nhìn San Phong khiến cậu giật cả mình.

- Anh đã không nhận…được rồi tôi cũng không ép…

Mặt San Phong tỉnh bơ, điệu cười nhạt sốc lại cổ áo mình:

- Tốt, tôi sẽ chuyển tiền cho cô.

Gia Linh cười khan nói trong nước mắt:

- Tôi sẽ nhớ ngày hôm nay.

San Phong cười khinh khỉnh nhún vai. Gia Linh gằn mạnh gót dày bỏ đi, tiếng chân cô như từng viên gạch trên sàn sắp nứt ra vậy.

San Phong liếc nhìn vẻ mặt Ngữ Yên, mặt cậu thoáng bỡ ngỡ…gương mặt cô vẫn điềm nhiên đến sững sờ….đuôi mắt nheo nheo lại như đang cười. Cậu cắn cắn môi… “Sao vậy…có gì sai sót sao?”… Cậu cố tìm trong mắt cô vẻ khinh ghét hay gì đó dè bỉu mình vậy mà không hề có ngoài điệu cười như đang chế giễu mình…

San Phong cười xởi lởi:

- Anh và cô ta không có gì, em đừng nghe…coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhé.

Lại một cái gật đầu, Ngữ Yên khẽ cười.

Sốc nặng…vậy mà vẫn chưa si nhê gì với Ngữ Yên. Không hiểu cô là thần kinh thép hay sao vậy.

Ngữ Yên nhìn lên đồng hồ, cô đứng dậy:

- Hạ màn rồi, tôi xin phép.

Cô cúi đầu chào San Phong rồi quay lưng đi…để lại vẻ mặt ngây thơ miệng há hốc của San Phong… Câu nói cuối của cô có ý là….

San Phong gục đầu xuống bàn … “Đã đạt vậy mà vẫn bị lộ sao….làm sao để làm cô ta từ bỏ ý định với cậu đây…”



- Sao rồi anh?

Đứng ngoài thấy Ngữ Yên bỏ đi, Gia Linh nghĩ việc đã thành công cô chờ Ngữ Yên đi xa một đoạn mới chạy vào. San Phong ngước lên thở hắt ra:

- Phải tìm cách khác thôi.

- Vậy mà vẫn lộ à?

- Ừm, thôi anh em mình đi ăn đã, anh đói quá.

- Cũng được.

Nghĩ đến việc đối phó Ngữ Yên thật là nhức đầu. Cô không đơn giản chút nào, chỉ cần nhìn là đã đoán được San Phong đang đóng kịch.

….

- Thừa Ân à, chuyện không phải như vậy đâu.

Ngữ Yên đứng dậy kéo tay Thừa Ân lại, giọng cô thật khẩn khoản vẻ mặt nhăn nhó khó coi. Cậu hất tay cô ra mặt biểu lộ sự tức giận:

- Không được…chuyện đấy là không thể.

Đúng lúc San Phong cùng đối tác bước vào, môi cậu dừng lại nhìn cô bằng nụ cười… đuôi mắt cong cong như hình trăng non, môi nhếch lên cười nhìn cô và Thừa Ân.

Điều đó không làm Ngữ Yên chú ý lắm, cô vội vàng đuổi theo Thừa Ân mà quên cầm cả túi xách dưới ghế.

Cô chạy ngang qua San Phong, không cần biết cậu nghĩ thế nào nhưng việc lúc này là phải giải thích cho Thừa Ân trước đã.

San Phong khẽ cười với đối tác, đến bàn đã đặt cùng ngồi xuống với họ.



Một lúc sau…

Ngữ Yên quay lại lấy túi xách của mình rồi đi ra, thần thái cô ủ rũ không thấy vẻ tự tin như lúc trước nữa, San Phong chỉ liếc qua cô rồi nói với đối tác mình:

- Mong sự hợp tác giữ chúng ta đem lại kết quả tốt.

- Vâng, vậy tôi xin phép Huỳnh tổng.

- Ừm. Chào ông.

Hai người đứng dậy cúi đầu chào nhau theo lễ rồi mỗi người một hướng. San Phong nhanh chân ra ngoài, cậu ngó quanh hai bên đường thấy Ngữ Yên đang thẫn thờ đi bộ, cậu lái xe từ từ theo sau. Đây là dịp tốt để San Phong bắt thóp được cô.

Bíp…bíp…

San Phong nhấn còi cho Ngữ Yên quay lại, đúng vậy cô nhìn xang bên trái mình thấy San Phong đang cười cười chế giễu nhìn mình:

- Anh muốn gì nữa.

Môi San Phong nhếch nhếch lên, vẻ mặt tà mị:

- Lên xe rồi nói chuyện sau.

Cậu cho xe dừng hẳn. Ngữ Yên bước lên phía sau.

- Cậu ta là người tình của cô à?

Ngữ Yên không nói gì, đột nhiên cô đề nghị:

- Cho tôi đến rạp “Galaxy”.

Theo San Phong đóan không lầm hình như Ngữ Yên đang thất tình, đúng ra cô đang phải chạy theo năn nỉ ỉ ôi với cậu trai trẻ kia để níu kéo gì chứ sao lại đến rạp phim làm gì.

Đến nơi, Ngữ Yên lù lù xuống xe, lù lù đến quầy gọi mua một đống đồ ăn và hai vé xem phim “Long ruồi”. Cô lục túi định lấy tiền trả thì nhớ lại mình chỉ còn ít tiền thôi…Ngữ Yên nhìn xang San Phong:

- Anh thanh toán giúp tôi nhé.

- Gì cơ?- San Phong tròn mắt nhìn Ngữ Yên.

Cả đời cậu chưa gặp cái ngữ nào như cô gái này. Dù là vậy nhưng San Phong cũng rút tiền ra trả cho cô. Ngữ Yên mỉm cười:

- Cảm ơn.

Cô quay người đi vào trong, San Phong cũng theo sau, người phục vụ gọi lại:

- Anh ơi còn tiền thừa.

- Khỏi thối.- Cậu quay lại khẽ cười rồi bước tiếp theo sau Ngữ Yên vào trong rạp.

Mấy cô nhân viên tủm tỉm nhìn nhau cười:

- Đúng là đẹp trai lại còn phong độ nữa chứ.

- Bao giờ mình mới có bạn trai như vậy đây…haizz…

Mấy cô tự nói rồi cười khúc khích với nhau, tiếc rẻ nhìn theo bóng dáng của San Phong. Gía như họ có thể lọt vào mắt người đàn ông đó thì tốt biết mấy.



Vừa xem phim Ngữ Yên nhai ngấu nghiến bắp rang bơ trong miệng vừa cười sặc sụa khiến San Phong nhăn mặt…cả những người ngồi quanh anh cũng vậy. Những cảnh không đáng cười Ngữ Yên cũng cười rống lên làm San Phong mất mặt lây… Cậu không hiểu cô ta hôm nay bị dính thứ gì mà lại lên cơn như vậy nữa. Hay thất tình nên điên luôn rồi…

Cậu nhăn nhó nhìn xang Ngữ Yên, cô dơ hộp bắp lên chìa xang bên San Phong:

- Ăn đi chứ…

- Không. – San Phong sốc áo lại ngồi chỉnh tề xíc xích xa Ngữ Yên một chút cho mọi người đừng hiểu lầm mối quan hệ giữ hai người.

Chẳng nhẽ bây giờ cậu lại đứng dậy đi về thì thôi thiển quá. Nhưng cứ phải nghe tiếng cười và cả những ánh mắt nhìn trong bóng tối của mọi người đổ về mình thì chẳng khác nào cậu đang ép mình nhận sự tra tấn đó.

Cố gắng cũng đã hết bộ phim. Đèn đã bật sáng, mặt Ngữ Yên đỏ hồng lên chắc do cười nhiều, nét mặt cô lúc này khác hẳn ban nãy…San Phong lẩm bẩm nói:

- Đúng là gái già yêu đời.

Ngữ Yên quay xang cậu, miệng cô vẫn thoáng nét cười:

- Tôi đang cố cười nhiều để trẻ lên đây.

- Để hợp với bồ trẻ của cô đấy à. Bị cậu ta chê già sao?

San Phong cười cười châm chọc, Ngữ Yên cũng chỉ đáp lại bằng cái cười lắc đầu:

- Anh cũng tò mò về chuyện người khác nhỉ?

- Vào phòng đi, ngủ ngoài đây sẽ bị cảm đấy.

Thừa Ân mở hờ mắt rồi mở hẳn ra, đưa tay dụi dụi:

- Ngữ Yên về rồi à?

- Ừm.

Thừa Ân ngập ngừng nhìn chị mình nói:

- Chuyện chiều này…xin lỗi cô Ngữ Yên.

- Ừm không sao. Vào ngủ đi.

Thừa Ân cười cười, điệu bộ như chú mèo:

- Cô Ngữ Yên không cần lấy người đó để trả nợ, Thừa Ân sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để giúp Ngữ Yên nhé.

Ngữ Yên bật cười nhìn cái vẻ mặt xinh trai của em mình, sao cậu lại đáng yêu đến vậy mà cô lại cằn cỗi thế này.

Ngữ Yên gõ vào đầu cậu:

- Ừm được rồi, thôi em vào ngủ đi, chị cần làm việc một chút.

- Ờ.

Thừa Ân nheo mắt cười rồi lững thững đi về phòng.

- Chỉ là tôi muốn mình thoát khỏi cô thôi.

- Vậy à. Nhưng tiếc thật tôi lại không thể buông tay với anh.

San Phong dừng bước nhìn thẳng vào mắt cô:

- Nếu cô rút lui thì tôi sẽ không nói chuyện hôm nay của cô ra với mẹ tôi.

Ngữ Yên cười cười:

- Anh nghĩ bà Như Hạ sẽ tin à?

- Cô…

……..

Ngữ Yên về nhà thấy em trai mình đang ngồi ngủ gục trên salong, cô quẳng túi xách xang một bên khẽ lay Thừa Ân dậy:

- Vào phòng đi, ngủ đây sẽ cảm lạnh đấy.

Thừa Ân dụi dụi mắt, điệu bộ như chú mèo ngồi dậy nhìn Ngữ Yên, giọng còn ngờ ngợ:

- Cô Ngữ Yên về rồi à.

- Ừm.

Cậu ngập ngừng lên tiếng:

- Chuyện chiều nay…xin lỗi cô Ngữ Yên nhé.

- Ừ. Không sao.

Thừa Ân ôm lấy người chị mình, giọng cậu nhỏ nhẹ:

- Cô Ngữ Yên không cần làm thế để trả nợ đâu. Cứ để chuyện đấy Thừa Ân gánh cho.

Ngữ Yên bật cười. Em trai của cô bắt đầu lớn từ khhi nào vậy.