Hoa Vô Lệ

Chương 34




San Phong gườm gườm nhìn Ngữ Yên nhưng mịêng vẫn cười cười. Ngữ Yên chằng coi thái độ đó của San Phong ra gì, cô vẫn ngồi yên đó như bình thường khiến San Phong phát hoả.

Chẳng nhẽ cậu lại nói hết với mẹ mình về chuyện Ngữ Yên cặp kè với trai trẻ và lý do muốn lấy cậu chắc là vì muốn moi tiền của cậu để nuôi tên kia duy trì mối quan hệ.

Nhưng …làm như vậy có thể hèn quá so với tác phong của cậu không. Ai lại chơi mách như vậy…nhưng nếu không nói ra thì mẹ mình lại cứ nghĩ con người cô ta có phẩm chất tốt đẹp và cứ bắt ép cậu lấy cô ta thì sao...Khó xử thật…San Phong lườm Ngữ Yên sắc ngót…được rồi, cậu sẽ có một cuộc nói chuyện tử tế với cô ta.

Bà Như Hạ miễn cưỡng lên tiếng hỏi Tử Di:

- Cô bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ…22.

- Vậy gia đình cô làm gì?

Tử Di nhìn bà ái ngại, San Phong vội đỡ lời, cậu cau cau mày nhìn mẹ mình:

- Ba mẹ cô ấy qua đời rồi.

Nhìn vẻ mặt buồn buồn của Tử Di, bà Như Hạ thấy mình cũng hơi vô ý, bà cười trừ:

- Vậy cháu đang sống với ai?

Tử Di nhìn xang San Phong, cô không biết nên trả lời sao đây, chẳng nhẽ nói toẹt ra cô đang sống cùng người đàn ông khác mà người đó lại là Hàn thiếu nữa chứ.

Tử Di cắn môi đắn đo không biết đáp sao. Ông Thành vội đỡ lời:

- Lần đầu gặp mặt em hỏi nhiều như vậy nghe sỗ sàng quá đấy.

Bà Như Hạ lườm chồng, bà bực mình đứng dậy:

- Anh muốn nói gì thì nói đi. Bực mình quá.

Ông Thành chẹp miệng nhìn theo vợ mình, tính bà lúc nào cũng nóng như lửa lại còn bảo thủ nữa chứ nhưng không thể phủ nhận sự tài giỏi của bà được.

Ông nhìn Tử Di:

- Cũng chiều rồi, con ở lại dùng bữa với gia đình nhé. – Ông nhìn xang Ngữ Yên – Cả con nữa.

Ngữ Yên vội vàng từ chối:

- Xin lỗi chủ tịch, cháu có việc bận cần làm rồi. Hẹn ngài lần sau vậy.

- Ừm, biết vậy thôi. – Ông khẽ cười gật đầu đáp lời chào từ biệt của cô.

San Phong thoáng hài lòng khi Ngữ Yên biết điều rút lui. Cậu cười thầm “Chắc lại hẹn hò với người yêu trẻ rồi “…



Trên đường về, Tử Di nói:

- Bà chủ tịch cỏ vẻ không thích em lắm.

San Phong cười, mắt vẫn tập trung lái xe:

- Chỉ cần ba anh thích là được rồi.

- Ừm. Vậy nếu như họ không bắt anh cưới cô gái kia nữa thì sao tiếp.

San Phong nhướng mày nhìn xang Tử Di, ánh mắt tà mị:

- Vậy thì anh cưới em cũng được.

Tử Di tròn mắt nhìn cậu, mặt cô đầy sửng sốt:

- Cưới…cưới em?

- Ừm.- San Phong cười cười gật đầu.

Tử Di bối rối, vội xua tay:

- Làm sao được, em…

- Anh đùa thôi mà – San Phong cố cười.

Cậu thấy vẻ mặt của Tử Di vội vã nói như vậy khiến San Phong hơi phật ý. Nếu cô là những người con gái khác thì đã nhảy dựng lên sung sướng khi San Phong nói vậy rồi. Nhưng sao Tử Di lại không phải là những người đó. Cậu nén tiếng thở dài, gương mặt trở nên trầm tĩnh không nói nữa. Tử Di khẽ cười thở hắt ra:

- Vậy mà anh làm em tưởnng thật.

San Phong cười gượng rồi im lặng cho đến khi về nhà cô.



Hai chiếc xe cùng dừng lại tại hai điểm đối đầu nhau.

Hai người đàn ông cũng cùng bước xuống xe.

Tuyết Y đi đến trước ôtô San Phong, cậu nhíu mày nhìn San Phong đang mở cửa cho Tử Di bước xuống. Cậu nhìn họ ánh mắt xám ngịt lại âm u.

Tử Di thấy Tuyết Y đứng ngay trước tầm nhìn mình, cô đâm ra lúng túng khi lại bị cậu bắt gặp đi với San Phong.

San Phong nắm tay cô đi lại trước mặt Tuyết Y:

- Tôi giao cô ấy lại cho Hàn thiếu nhé.

Câu nói của San Phong như đang khiêu khích Tuyết Y, cậu như muốn nói rõ vị trí của mình với Tử Di vậy. Tuyết Y nén lại, vẻ mặt cậu vẫn thản nhiên, môi nở nụ cười:

- Người phụ nữ của tôi đương nhiên tôi phải giữ gìn chứ.

Câu nói đó khiến hai người kia bị kích động nặng nề. Tử Di căng tròn mắt đầu sững sờ nhìn lên Tuyết Y, cậu vừa nói gì thế sao tai cô ù ù thế này. Ngay cả đến San Phong cũng sốc trước câu nói của Tuyết Y. Đã bao giờ cậu thấy vẻ mặt này chưa nhỉ. San Phong cau mày nhìn Tuyết Y rồi bỗng bật cười, địêu cười đầy gượng gạo:

- Vậy sao. Hàn thiếu hãy cố đóng vai trò ấy trong vài tháng nữa nhé.

Đúng là câu nói gây sóc óc người khác mà. May mà độ nhẫn nại của Tuyết Y đã đạt đến cảnh giới khá cao rồi đấy không sẽ vung tay vung chân với San Phong mất.

Tuyết Y khẽ cười, cậu kéo Tử Di đứng sang cạnh mình. San Phong nhìn thoáng qua cô rồi khẽ cười cáo về.

Xe San Phong vừa khuất đi, Tuyết Y đã đổi ngay mặt, ánh mắt chứa đầy sự bực dọc:

- Vào nhà tôi có chuyện muốn nói rõ với cô.

Tử Di lủi thủi bước theo sau…



Tuyết Y quẳng túi xách xuống salong, cậu ngồi phịch xuống, mặt mày hầm hầm nhìn Tử Di:

- Cô biết vị trí hiện nay của mình chứ.

Tử Di gật đầu. Tuyết Y tiếp:

- Cô định bôi nhọ vào tên tôi đấy à.

Tuyết Y quẳng tờ báo có ảnh cô và San Phong lên bàn:

- Đừng để chuyện này lặp lại lần nữa. Chữ nhẫn của tôi cũng có giới hạn thôi đấy – Cậu bực mình đứng dậy.

Tử Di cầm tờ báo lên đọc những tin liên quan đến mình và San Phong lại còn cả Tuyết y nữa. Cô không ngờ lại có những bài báo như vậy. Toàn bóp méo sự thật cả, chỉ 1 mà họ có thể phóng lên mười được. Đúng là có tiền…cái gì cũng có thể làm được. Cô ngoái đầu nhìn theo Tuýêt Y…đúng là lần này cô sai rồi, chỉ vì giúp người có ơn với mình mà lại làm tai tiếng đên người khác. Có phải đầu óc cô quá đơn giản khi ở trong cái thế giới thượng lưu này không….

Đang lọ mọ dọn lại căn phòng sao cho đẹp mắt, Tử Di bỗng nhìn thấy tờ giấy quảng cáo phụ kịên thời trang nam. Cô cầm nó lên đi lại giường ngồi xuống.

“ Thời trang cao cấp đúng là đắt thật” Cô mím môi nhìn những thứ đồ xa xỉ in trên mặt giấy bóng, tuy giá thành rất cao nhưng nhìn những chiếc đồng hồ, túi xách hay quần áo giày dép đều chất lượng cả.

Cô nhìn ra một khoảng không vô định nào đó suy nghĩ đến hai bữa sinh nhật sắp tới đây. Số tiền mặt cô có hiện không còn bao nhiêu mà những thứ trong đây lại quá cao giá. Cô thở dài, chẳng nhẽ sinh nhật họ lại không tặng gì…



Thật nhẹ nhàng, Tử Di khẽ mở cửa phòng Tuyết Y ra, cô muốn vào xin lỗi về chuyện mình đã gây nên cho Tuyết Y.

Đã 10h sáng rồi vậy mà Tuyết Y vẫn còn nằm ngủ. Có lẽ hôm nay chủ nhật nên cậu muốn nghỉ ngơi thì phải. Cô đành quay đầu bước trở ra.



Đã trưa rồi mà Tử Di vẫn không thấy Tuyết Y bước chân ra khỏi phòng. Ngồi chờ thêm chút nữa trước bàn ăn mà mình đã chuẩn bị để bày tỏ lòng xin lỗi với Tuyết y mà mãi vẫn chưa thấy bóng dáng cậu đâu. Tử Di đứng dậy, kéo ghế xang một bên, cô lên phòng Tuyết Y, mở cửa ra chân bước đến cạnh giường gọi cậu dậy thì thấy sắc mặt Tuyết Y có vẻ nhợt nhạt, mặt mày tái xanh lại mồ hôi túa đầy trán, Tử Di đưa tay sờ lên má cậu thấy lạnh ngắt, cô hoảng hốt lay người cậu:

- Này anh…anh khống sao chứ?…

Thật lâu sau, Tuyết Y mới mở mắt ra được, trán cậu nhăn lại tròng mắt hiện rõ những vằn máu, môi bạc hẳn đi…giọng nói khàn đục, yếu ớt lên tiếng:

- Ra…ngoài, đi, tôi không sao.

- Không sao cái gì, anh đang sốt rồi.

- Ra ngoài – Gịong cậu trở nên cáu gắt.

Tử Di giật mình hoảng sợ, cô nuốt khan cố nói:

- Đây không phải là lúc anh ngoan cố đâu.

Khô cả họng, Tuyết y không thể nói nữa, cổ cậu đau rát khô cứng lại, Tử Di nhìn sắc mặt cậu đoán ngay là đang khát, cô đứng dậy lấy cho cậu ly nước:

- Anh uống đi.

Tử Di cúi xuống giúp Tuyết Y ngồi dậy dễ dàng hơn. Cô đưa cốc nước cho cậu uống. Tử Di tiếp:

- Anh nên gọi bác sĩ đến.

Tuyết Y nằm xuống không nói gì, cậu quay lưng về phía tường kính im lặng. Tử Di ngồi nhìn cậu một lúc mới từ tốn cất tiếng:

- lTôi…bíêt anh không muốn nhìn mặt tôi nên…tôi sẽ ra ngoài…anh cần gì thì hãy gọi tôi.

Tử Di đứng dậy ra ngoài. Cô xang phòng làm việc của Tuyết Y đến đần bàn làm việc của cậu mở ngăn bàn ra thấy một đống cacbizit. Cô vội vàng cầm nó lên xem từng tấm một nhanh chóng, mắt Tử Di sáng lên khi thấy thứ mình cần.

Cô dừng mắt lại tấm cạc của bác sĩ Từ Vũ. Tử Di vừa nhìn nó vừa bấm số địên thoại trong đó,…

- Tôi nghe, cho hỏi ai vậy ạ?

- Bác sĩ Vũ, anh đến nhà Hàn thiếu ngay nhé.

- Cậu ấy bị làm sao à?

- Vâng, vâng anh mau đến nhé.

- Ừm.

Từ Di tắt máy, cô vội vàng trở lại ngồi trước phòng Tuyết Y, sợ cậu xảy ra chuyện gì lại không có ai mà kêu.

Cô đi qua qua lại lại trứơc phòng cậu mà không dám vào cho đến khi nghe tiếng xe chạy vào sân.

Ít phút sau Từ Vũ đã lên tới phòng Tuyết Y. Thấy Tử Di đang đứng ngoài, cậu ngạc nhiên hỏi:

- Sao cô không vào trong, đứng đây làm gì?

Tử Di cười ngượng ngập:

- Anh đến là được rồi. Anh vào xem Hàn thiếu sao rồi, cần làm gì cứ gọi tôi nhé.

- Ừm, được rồi.

Cậu bước vào trong, cửa vẫn mớ, Tử Di đứng né xang một bên để tránh cho Tuyết Y không nhìn thấy mình. Vẻ mặt lo lắng hịên rõ lên khuôn mặt xinh đẹp.

Lúc sau thấy Từ Vũ bước ra vẻ mặt không mấy khả quan nhìn cô chẹp miệng lắc đầu…

Tử Di vội vàng hỏi:

- Hàn thiếu bị sao vậy?

Hazi…tiếng thở dài khiến Tử Di càng sốt ruột thêm:

- Anh nói gì đi chứ.

- Hàn thiếu…bị rối loạn thần kinh tim.

- ?- Đôi mắt sửng sốt to tròn của cô giương lên nhìn vị bác sĩ.

Từ Vũ tiếp:

- Cô nhớ chăm sóc cậu ấy cẩn thận. Những người bị bệnh này rất dễ cáu gắp nên cô cố chịu nhé.

- Vậy cần làm những gì?

Từ Vũ đưa mẩu giấy vào tay Tử Di:

- Đây là thuốc. Cô nhớ dặn cậu ấy tối đi ngủ, hạn chế dùng những thứ có chất kích thích.

- Vâng, cảm ơn anh – Tử Di gật đầu.

- Không có gì, vậy tôi xin phép trước.

- Vâng, anh đi cẩn thận.

- Ừm.

….

Tử Di ngập ngừng bước vào phòng Tuyết Y.

- Có chuyện gì vậy? – Tuyết Y mỏi mệt nghe máy.

- …

- Anh không khoẻ để khi khác chúng ta gặp nhau.

- …

- Ừm. Tuỳ em.

Cậu tắt máy vứt xang một bên giường. Thấy Tử Di đang đến gần mình, Tuyết Y cau mày:

- Cô vào đây làm gì.

Tử Di đặt tô cháo và một nắm thuốc để sẵn lên trên bàn, cô đưa mắt nhìn sắc thái biểu cảm trên mặt Tuyết Y rồi mới cất lời:

- Anh ăn đi rồi uống thuốc, bác sĩ có dặn anh nên đi ngủ sớm.

Nói xong cô liền quay đầu bước đi. Tuyết Y ngồi dậy dựa lưng vào tường, lên tiếng:

- Cô đã ăn gì chưa?

Tử Di quay đầu lại nhìn khi cậu đã lên tiếng hỏi lại mình, cô lắc đầu:

- Chưa, anh muốn ăn à?

Tuyết Y phẩy tay, cậu dở chăn ra xỏ đôi dép trong nhà rồi đứng dậy, đầu cậu chao đảo như sắp ngã đến nơi, nếu càng nằm lỳ thì càng nặng hơn mất. Cậu bước từ từ từng bước, miệng nói:

- Cùng ăn đi.

Vừa nói cậu vừa lướt ngang qua mặt Tử Di, cô bần thần một lúc mới bước theo sau cậu.

Vào phòng ăn, hai người ngồi đối diện nhau giữa một chiếc bàn bầu dục dài ngoẵng, Tuyết Y ngồi xuống nhìn đống đồ ăn sẵn trên bàn, cậu hơi ngạc nhiên khi không hôm nay lại làm nhiều thế này:

- Có chuyện gì à – Cậu n’hìn Tử Di lạ lẫm hỏi.

- Chuyện gì?- Tử Di cũng không hiểu ý nhìn TuyếtTuyết Y, liền hỏi lại.

Tuyết Y nhẹ lắc đầu, người cậu đang khó chịu nên không muốn nói nhiều chút nào.

Nhìn sắc mặt bạc nhược của Tuyết Y tự nhiên cô bỗng thấy lo lắng khi nghe Từ Vũ nói đến căn bệnh của cậu. Tuyết Y im lặng ăn, Tử Di căng thẳng nhìn nét mặt cậu khi ăn những thứ do tay mình làm, không biết có hợp khẩu vị của cậu không. Có lẽ đây là lần đầu hai người mới có thể cùng ngồi ăn cơm ở nhà với nhau như vậy.

- Chuyện đó…- Tử Di ngập ngừng lên tíêng – Tôi…xin lỗi.

- Chuyện gì – Cậu không nhìn lên cô mà hỏi.

- Tôi không biết là…

Bỗng nhiên hai người nghe thấy có tiếng xe đậu lại trong sân, Tử Di ngừng ngang câu nói của mình, cô đứng dậy:

- Để tôi ra xem.

Tuyết Y chẳng nói chẳng rằng, cậu chỉ lẳng lặng ngồi ăn…[/color][/size]



- Hàn thiếu…anh bị ốm sao?

Chưa thấy dáng đã thấy giọng. Chỉ vừa bước đến ngưỡng cửa, Tuýêt Y đã nghe thấy tiếng nói mĩ miều của Nhã Kỳ rồi, cậu đặt đũa xuống, lau miệng đứng dậy:

- Xang phòng anh chúng ta nói chuyện.

Tự nhiên lời đề nghị của Tuyết Y lại làm cho hai cô gái kia có hai tâm trạng khác nhau tại cùng một thời điểm khi câu nói vừa dứt.

Tử Di nhìn Tuyết Y, hai hàng mày phượng khẽ cau lại. Cô không hiểu sao Tuyết Y lại có thể đề nghị “như thế”. Cô nhìn cậu chăn chối, “vào phòng”, nếu nói chuyện thì ra phòng khách cũng được mà.

- Cô Di, làm cho tôi một café, một cam ép.

Nói xong Tuyết Y bước đi luôn, Nhã Kỳ nhìn Tử Di đang đứng mắt vẫn còn trợn tròn nhìn theo Tuyết Y, Nhã Kỳ đi lại gần Tử Di nói thật khẽ đủ cho một mình cô nghe rõ:

- Hàn thiếu là của tôi, nên biết thân biết phận đi đồ mạt hạng.

Nhã Kỳ cười khẩy rồi bước nhanh theo chân Tuyết Y, cô thầm cười vì nghĩ Tử Di chắc cũng chẳng là gì trong mắt Tuyết Y nên cậu mới đối xử như thế với Tử Di.

Điều đó làm Nhã Kỳ càng muốn chiếm được người đàn ông trăng hoa này, sẽ bằng mọi cách để bước chân vào làm Hàn thiếu phu nhân mới được.



Tuyết Y ngồi xuống salong trong phòng mình:

- Em cũng ngồi đi.

- Dạ – Nhã Kỳ thỏ thẻ vuốt váy ngồi xuống khép nép.

Tuyết Y nhìn lên cô, miệng hỏi:

- Em có chuyện gì mà phải đến tận nhà anh vậy?

- Không có gì, em chỉ muốn gặp anh thôi. – Nhã Kỳ đứng dậy, cô xang hẳ bên Tuyết Y ngồi, người cô cứ rướn vào người Tuyết Y khiến cậu phải cau mày khó chịu.

Đang mệt mỏi trong người thì chớ làm gì còn tâm trạng để nghĩ đến chuyện đấy nữa mà cô gái này chẳng hiểu tâm lý gì cả.

Nhã Kỳ dựa dẫm ngồi sát bên Tuyết Y, giọng mơn trớn:

- Nhìn sắc mặt anh kém quá, vừa nghe giọng anh em biết ngay anh đang ốm nên vội vàng đến đây ngay…

Tuyết Y khẽ cười:

- Anh không sao…

Tử Di đi vào, cô nhìn thấy thế ngồi của hai người này thật tình tứ, Tử Di đặt nước xuống mời họ rồi vội vàng bước đi…

Sao lồng ngực Tử Di bỗng nhiên thấy nhói đau thế này… Cô quay đầu lại đóng cửa phòng cho họ, nhìn thoáng qua Tuyết Y cô không thấy vẻ gì là phản đối người đẹp của cậu cả. Chính Tuyết Y đã đề nghị Nhã Kỳ vào phòng nói riêng cơ mà, hai người họ có lẽ nào…”

Đôi mắt Tử Di trở nên buồn bã, cô lẩn thẩn bước đi từng bước mà thấy nặng trĩu cả lòng…Dù không coi cô ra gì nhưng sao Tuyết Y lại có thể làm chuyện đó với một người phụ nữ khác trong nhà…cậu đã quá khinh mạt cô sao, hay chỉ nghĩ cô là một thứ đồ chơi khi nào buồn thì lôi ra phá phách, khi nào cần thì dùng nó để trao đổi cho người khác…Nhưng sao…Tử Di bỗng nhiên thấy lạ khi cô lại quan tâm đến Tuyết Y nghĩ mình ra sao thế này…cô có tình cảm với người đó sao…Tử Di vội lắc đầu xua ta cái ý nghĩ không tưởng ấy.

Rồi cô sẽ đi khỏi đây…thoát khỏi con người lãnh khốc ấy thôi. Để ý làm gì những chuyện khác nữa cho nặng đầu. NHưng càng không muốn nghĩ đến chuyện hai người kia trong phòng đang làm gì và cả những gì ẩn chứa trong đầu Tuyết Y khi nghĩ về cô thì lại càng hiện rõ lên dấu hỏi về những điều đó. Đầu óc cô cứ vo ve những tò mò đó.