Hoa Vũ Doanh Ca

Chương 16-2




Trời vào thu, Hoa Doanh Vũ hiếm khi ở trong sân tản bộ hóng mát. Thấy Sở Thiên Tầm luyện kiếm đến mức đầu đầy mồ hôi, trong lòng không khỏi tốt lên nhiều, im lặng đi đến chỗ hành lang gấp khúc, liếc mắt nhìn lên cành cây cao cao, lại nhìn y phục sạch sẽ trên người, chớp chớp đôi mắt đẹp, cười khanh khách vươn tay hướng về phía Li Uyên.

Li Uyên quả thực chạy lên phía trước, ôm lấy Hoa Doanh Vũ vươn người nhảy lên trên cành cây.

Hoa Doanh Vũ thư thư phục phục dựa vào người Ly Uyên từ trong tay áo lấy ra một gói hạt dưa, miệng túi vừa mở thì mùi hương thơm ngát cũng tỏa ra, hắn trút hết đám hạt dưa vào tay Ly Uyên.

Li Uyên ngạc nhiên nhìn hắn, nhân nhi này cũng biết mang theo thức ăn vặt sao, quả nhiên càng ngày càng giống trẻ con. Cắn lấy một miếng, ném vỏ dưa xuống mặt đất, đem thịt hạt thơm ngát trắng như tuyết đưa đến gần miệng tiểu mĩ nhân.

Chu chu cái miệng nhỏ, nhếch môi cắn lấy một miếng nuốt xuống, Li Uyên thầm buồn cười, bộ dạng lúc này thực giống Lục Oánh.

Hai người điềm điềm mật mật, nhìn tới nhìn lui cũng thấy toát đầy vẻ thân mật thắm thiết, ngược lại, bên dưới đang có hai kẻ lòng đầy khó chịu, không hề được thoải mái.

Hoa Doanh Vũ nhặt lấy một hạt dưa, nhắm phía sau gáy Ly Tán mà ném, cơ thể Li Tán run rẩy, ngay lập tức quay đầu chỉ tay về phía Hoa Doanh Vũ nói:“Tẩu tử ức hiếp người.”

Hoa Doanh Vũ im lặng cười khanh khách, lại hướng về phía Sở Thiên Tầm ném xuống một hạt, Li Tán nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, lại nói:“Không được bắt nạt vợ ta.”

Li Uyên cười ha ha, ôm Hoa Doanh Vũ càng chặt.

Một lúc lâu sau Hoa Doanh Vũ ôm cổ Li Uyên tìm tìm kiếm kiếm rồi nói:“Không còn hạt dưa nào sao?”

Li Uyên vỗ vỗ sau lưng hắn, ôn nhu nói:“Ăn nhiều hạt dưa không tốt, chúng không có lợi cho cơ thể, ăn một túi to như vậy, cần thận nửa đêm đau bụng.”

Hoa Doanh Vũ mím mím môi tỏ ý không muốn, nhưng nhìn vẻ mặt cương quyết của nam nhân, thầm than một tiếng đành phải nghe lời. Rồi lại ngẩng đầu thấy dáng điệu ôn nhu của nam nhân, lòng khẽ động, khe khẽ xoay xoay cái mông, cắn môi bộ dáng đầy chịu đựng nhìn y.

Quả nhiên, lát sau hắn cảm thấy dưới mông bị một vật nóng nóng cứng cứng nào đó thúc vào, mặt thoáng ửng hồng, động tác càng lúc càng thêm bạo dạn. Môi hơi mở, bàn tay không hề ngoan ngoãn mà vén vạt áo lên, nhanh chóng cầm lấy phân thân nóng bỏng của nam nhân.

Mấy ngày trước đi đường vất vả đã lâu không được thân thiết, Li Uyên nhịn đã có chút khó chịu, lúc này lại nhận một hồi khiêu khích, lập tức tâm dương khó nhịn. Hai người hôn thật mạnh mẽ, chỉ bạc *** mĩ từ khóe miệng chảy xuống, cành cây rung rinh, vài cái lá khô héo lả tả rơi.

Thân ảnh hắc sắc phóng đi, nhẹ nhàng như một làn gió, ôm trong lòng một nam tử hồng y phất phơ.

Chỉ trong chớp mắt Li Tán đã thấy hai người đi xa, cười hì hì nói:“Tiểu tử ngốc, ca ca tẩu tẩu đi thân thiết, ta lén nghỉ ngơi một lát.”

Hai người kia vừa tiến vào trong phòng còn chưa kịp nằm xuống đã bắt đầu vội vàng quấn lấy nhau, bốn phiến môi tương giao, động tác của tay cũng không hề dừng lại. Li Uyên lập tức giật vạt áo Hoa Doanh Vũ ra để hôn xuống da thịt trần trụi bên dưới, nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh tinh tế, hạ xuống một đám ấn ký màu phấn hồng.

Y phục Hoa Doanh Vũ bị cởi một nửa, một mảnh ngực trắng như tuyết lộ ra, hai hạt hồng anh như ẩn như hiện, nhũ tiêm hồng nhạt vô cùng mê người, những cái hôn của Li Uyên từ từ trượt xuống dưới, vươn đầu lưỡi liếm vòng quanh đầu nhũ, răng nanh khẽ gặm núm vú phấn nộn.

Toàn thân truyền đến từng trận khoái cảm, hai tay ôm lấy đầu nam nhân, trong lòng một hồi lửa nóng trào lên, hoa hành cũng đã đứng thẳng sưng to đến phát đau.

Bàn tay to của Li Uyên luồn xuống, hướng vào trong dò xét, nhanh tay bắt lấy ngọc hành ẩm ướt.

“A……”Âm thanh hổn hển khẽ vang lên, cổ hơi ngửa ra sau, trên mặt đã từ từ bị sương mù che kín.

“Thoải mái?”Li Uyên chọc ghẹo cười, động tác bàn tay ngừng lại, đầu lưỡi không nghiêm túc đã liếm liếm vành tai mỹ nhân.

Thân thể Hoa Doanh Vũ run rẩy, mơ hồ không nhận rõ là dễ chịu hay khó chịu, tay nhịn không được mà hướng về phía chính hạ thể của mình tìm kiếm, không ngờ đã bị nam nhân giữ lại.

“Thoải mái?”Li Uyên xấu xa hỏi lại lần nữa, răng nanh cắn lấy vạt áo bên hông của bảo bối nhi, giật nhẹ, áo lót màu tuyết rơi xuống phơi bày ra một thân thể tuyệt mỹ.

Hoa Doanh Vũ dường như mang theo nét giận, hắn trừng mắt liếc nam nhân một cái, nhịn không được đành quay đầu lại, đỏ mặt nói:“Thoải mái…ngươi mau làm…”Dứt lời, hắn kéo lấy tay nam nhân ra sức chà xát “nơi đó”

Ly Uyên thỏa mãn tươi cười, quả nhiên toàn tâm toàn ý hầu hạ, cái lưỡi ẩm ướt của y trượt xuống bụng Hoa Doanh Vũ, dịu dàng liếm mút làm cho thân thể hắn run rẩy, chìm sâu vào cơn khoái cảm mãnh liệt.

Ngọc hành xinh xắn trở nên ẩm ướt, lỗ nhỏ trên đỉnh còn tràn ra chất lỏng trong suốt, nam nhân nhếch môi, chìa lưỡi nhẹ nhàng liếm, cười nói:“Rất ngọt”

Hoa Doanh Vũ đỏ mặt, khẽ quay đầu đi. Hắn đâu biết rằng Ly Uyên nào chịu buông tha hắn dễ dàng như vậy, bàn tay vẫn không ngừng xoa nắn, còn kề miệng sát vào tai hắn thầm thì trêu ghẹo:“ Phu nhân có muốn nếm thử mùi vị của vi phu một chút không?”

Lời trêu tức tục tĩu đó rót vào tai Hoa Doanh Vũ càng làm tăng thêm khoái cảm, thân thể hắn run rẩy kịch liệt rồi xuất ra trong tay nham nhân kia.

Ly Uyên nhìn bàn tay nhuộm đầy dịch trắng cười cười: “Thật nhanh a…”Vừa nhìn chòng chọc Hoa Doanh Vũ, vừa vươn lưỡi liếm sạch chất nhầy trên bàn tay mình, động tác vô cùng ám muội và khiêu khích khiến cho Hoa Doanh Vũ đỏ mặt xấu hổ

Hắn hừ một tiếng mắng:“Sao hôm nay mặt ngươi dày thế?”

Ly Uyên cười ha ha, dường như lấy lòng mà ôm choàng thân thể bảo bối nhi, không ngừng vuốt ve sống lưng trơn mịn của bé, nói:“Ai bảo ngươi trêu chọc ta trước làm ta càng muốn ức hiếp ngươi hơn. Tiểu yêu tinh đáng ghét.”Y ôn nhu cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu mũi tinh xảo của mỹ nhân.

“Ai bảo hai ngày nay ngươi không chạm vào ta, ta rất muốn a~”Cất lên thanh âm đầy ai oán khiến người thương xót. Đôi mày thanh tú nhíu lại, cánh môi phấn hồng mấp máy, hắn vùi đầu vào ngực Ly Uyên nghẹn ngào kể lể.

“Đi đường không mệt nhọc sao?”Sủng nịch nhéo hai má mỹ nhân, thái độ cưng chiều cùng trân trọng càng làm mỹ nhân ủy khuất.

“Dù mệt nhưng cũng muốn a.”Trong thanh âm đã mang theo tiếng nức nở, bộ dáng “nữ vương bá đạo” ngày trước đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ của một tiểu nhân nhi hay hờn dỗi hay nũng nịu.

Nghe xong những lời oán trách của vợ yêu, độ cong nơi khóe môi càng lúc càng lớn, thanh âm Ly Uyên cũng trở nên khàn khàn: “Hôm nay hãy để vi phu bồi thường cho phu nhân, chịu không?”

Hoa Doanh Vũ đỏ bừng mặt, gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Phải thoải mái a….”

“Đương nhiên…”Dứt lời, Ly Uyên lập tức cúi người ngậm lấy một viên nhũ tiêm, bàn tay theo thói quen trượt đến bên mông, đầu ngón tay ở chỗ cửa động nhẹ nhàng lượn lờ.

Xoay người Hoa Doanh Vũ lại, mật huyệt phập phồng khép mở như mời gọi, làm cho toàn thân Ly Uyên ngứa ngáy. Tiểu yêu tinh này trời sinh chính là “tai họa” cùa mình ư?

Dịu dàng mỉm cười, chọc vào một ngón tay thăm dò, lật lên lớp mị thịt nộn hồng ngắm nhìn, mặc kệ đã thân mật qua không biết bao nhiêu lần nhưng chỗ này vẫn luôn xinh đẹp mềm mại như vậy, mỗi khi đi vào đều khiến người ta mất hồn.

Hoa Doanh Vũ cúi đầu rên rỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vùi sâu vào lớp chăn nệm, bị nam nhân chăm chú quan sát “nơi đó” thật xấu hổ a.

Ly Uyên nhếch môi cười, bỗng nhiên cúi người xuống, vươn lưỡi liếm vòng quanh cửa u huyệt non mềm kia.

Hoa Doanh Vũ rên rỉ không thôi, trong người dâng lên một cỗ nhiệt hỏa không tên, hắn quay lại nhìn, cư nhiên thấy đầu nam nhân đang chôn giữa hai chân mình, đang muốn cất tiếng nói chuyện, bỗng dưng đầu lưỡi ẩm ướt ấm áp của đối phương tiến thẳng vào…

“A…. Ly Uyên …Ư..Ưm Chậm….Chậm….chậm một chút…”Chỉ mới là đầu lưỡi mà đã mang đến cho Hoa Doanh Vũ đầy khoái cảm, nhịn không được phải rên rỉ.

Thanh âm rên rỉ của bảo bối nhi là thứ vũ khí mà Ly Uyên không bao giờ chịu nổi, mỗi lần nghe thấy y đều phải cực lực khắc chế thú tính bản thân. Hiện tại, y dường như có chút chống đỡ không xong, chỉ muốn đem người đè xuống, triệt để xỏ xuyên qua, ra sức yêu thương trăm lần, ngàn lần.

Đầu lưỡi cố gắng khuấy đảo nhanh hơn, bàn tay chạy lên phía trước vân vê đầu nhũ hồng nhạt trước ngực mỹ nhân. Tay chân Hoa Doanh Vũ giờ đây vô lực, dường như đã chịu không nổi sự khiêu khích của nam nhân, rồi lại cảm thấy chưa đủ, huyệt động phía sau cần gấp một cái gì đó thật nóng, thật lớn đến lấp đầy.

Yết hầu liên tục di động, tiếng rên rỉ không ngừng thoát ra:“Uyên…thật thoải mái….còn muốn…A a….ưm….ư A…Nhanh a…không đủ…ưm ư…”

Ly Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy cái mông vừa trắng, vừa tròn, vừa xinh thì tâm can càng thêm ngứa ngáy, nhịn không được cắn một ngụm. Cơ thể Hoa Doanh Vũ run lên, không ngờ lại bắn …

Ly Uyên sửng sốt, lập tức cười ha ha, thực sự thoái mái thế sao? Chỉ có vậy mà cũng bắn được?

Hoa Doanh Vũ thấy nam nhân cười mình, trong lòng xấu hổ vạn phần, ngượng ngùng chống người dậy, đánh khẽ y một cái:“Cái này, không tính…”

“Dạ Dạ Dạ”nam nhân vội vàng lấy lòng:“Cái đó không tính, bởi vì phu nhân rất thư thái a.”

“Ngươi…Đáng…Đáng ghét….A ha…từ từ ……………..A a..ư.ư”.

Nam nhân thừa dịp hắn không chú ý thình lình tiến nhập vào, thuận theo tư thế lúc này của Hoa Doanh Vũ, y đỡ lấy thắt lưng hắn, ra sức chuyển động.

Hoa Doanh Vũ khóa ngồi trên đùi Ly Uyên, cái mông vặn vẹo phối hợp nhịp nhàng với từng động tác của nam nhân, cái đầu nhỏ nhắn mỏi mệt gục xuống vai Ly Uyên thở hông hộc.

Do sức nặng thân thể khiến cho nam nhân mỗi lần tiến nhập đều đâm tới chỗ sâu nhất, bội bích bị cự vật ma sát làm dâng trào khoái cảm mãnh liệt. Nơi kết hợp tràn ra dòng chất lỏng trong suốt hòa cùng thanh âm cơ thể va chạm, tất cả vẽ nên một bức tranh hết sức *** mỹ.

Hoa Doanh Vũ ôm chặt đầu nam nhân, tự nguyện dâng lên cái miệng nhỏ xinh của mình, bốn phiến môi cuồng nhiệt cuốn lấy nhau, trao đổi dòng tân dịch ngọt ngào. Thật nhiều chỉ bạc từ khóe miệng chảy xuống, đặc sệt…đọng trên bụng nam nhân.

Lại là một cái thúc thật mạnh, cự vật tiếp tục đâm đến nơi sâu nhất. Chất lỏng nóng bỏng lập tức phun trào vào trong cơ thể Hoa Doanh Vũ. Thân thể hắn không ngừng run rẩy, mãi cho đến khi phân thân nam nhân mềm đi, hai người mới tựa vào nhau nghỉ ngơi

Ly Uyên ôm lấy thân thể mệt mỏi của Hoa Doanh Vũ rồi chậm rãi nằm xuống, song phương đối mặt với nhau.

Dường như cảm thấy có chút hứng thú, Hoa Doanh Vũ vươn ngón tay đùa nghịch nhũ đầu trước ngực Ly Uyên, tò mò cắn xuống một ngụm, nghe thấy nam nhân kêu rên mới thỏa mãn nhả ra.

Ly Uyên nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cắn mũi hắn, cười nói:“Vũ Nhi, ngươi càng ngày càng nghịch ngợm nha.”

Hoa Doanh Vũ khẽ nhích người đến đến gần thân hình to lớn của nam nhân một chút, nhẹ nhàng nói: “Thích ngươi…”

“….Uyên…”Đầu hắn càng nhích lại gần nam nhân hơn, ngượng ngùng nói tiếp: “Còn muốn nữa…”

Nam nhân nghe xong, yết hầu nhất thời khô khốc. Mỗi khi Hoa Doanh Vũ chủ động yêu cầu, y sẽ càng thêm phấn khởi, thú tính cũng theo đó mà tăng thêm. Nuốt xuống một ngụm nước bọt, y khàn giọng đáp:“Để vi phu thương nào….”

————————

“Ngoan, há miệng.”Ôm lấy mỹ nhân trong lòng, cẩn thận từng chút một uy bé ăn cơm, không hề ngại phiền toái, đúng là hết sức ngọt ngào nha.

Hoa Doanh Vũ nhăn nhó, lắc đầu nguầy nguậy:“Không ăn nữa.”

Ly Uyên phiền não đặt đũa xuống, nhéo hông bé con một cái, cười cười hỏi:“Lại không ngoan rồi, mới béo lên một chút mà đã không chịu ăn cơm, thật muốn nhìn vi phu đau lòng sao?”

“Món này nhiều mỡ, ta không thích.”Xoay người ôm lấy cổ nam nhân ra sức làm nũng nói.

Ly Uyên cười, hôn lên môi hắn, thấp giọng thì thầm:“Muốn vi phu dùng miệng đút?”

Xấu hổ cắn môi dưới, cuối cùng vẫn là ngượng ngùng gật đầu

“Tôm đã bóc vỏ, món này không mỡ, ăn một chút nhé?”Ngậm lấy thịt tôm trong miệng, cúi xuống hôn tiểu mỹ nhân trong ngực, Ly Uyên liền đẩy thức ăn vào miệng bé con.

Hai ba lần bất mãn nuốt xuống thức ăn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trở nên cau có, nói lầm bầm:“No muốn chết luôn”

Ly Uyên cười khanh khách, nhéo nhéo hai má phấn nộn, cúi đầu hôn lên phiếm môi đỏ mọng, vừa mút vừa gặm.

Hai người hôn đến cuồng nhiệt khó mà tách rời.

Hoa Doanh Vũ cắn nhẹ lên khóe môi y, cười hỏi:“Ngươi thử đoán xem tiểu tử ngốc Sở Thiên Tầm có đánh bại được Quân Hàn Tâm không?”

Ly Uyên cười đáp:“Bất luận là có đánh thắng hay không thì cái ghế võ lâm minh chủ cũng không đến phiên hắn ngồi. Quân Hàn Tâm dã tâm bừng bừng, dạo này giang hồ hỗ loạn, bọn tiểu nhân thừa cơ hoành hành, trong đó không thiếu kẻ xu nịnh gã. Hơn nữa gần đây Quân Hàn Tâm vừa mới tiêu diệt mấy tên cướp, chiếm được không ít cảm tình của nhân sĩ võ lâm. Dù sao Quân Hàn Tâm tuổi tác cũng lớn, ở trên giang hồ nhất định có thế lực, còn Sở Thiên Tầm chỉ là tiểu bối mới sơ nhập giang hồ, cùng lắm chỉ có thể khiếnQuân Hàn Tâm hạ xuống vài phần nhuệ khí thôi.”

Hoa Doanh Vũ khinh miệt liếc y một cái, hừ lạnh:“Ngươi đừng tưởng ta không biết, bọn người các ngươi toàn dùng mỗi chiêu này, tự mình làm xằng làm bậy rồi mới cho người tới thu dọn tàn cuộc, chỉ có Sở Tư Viễn đần độn mới không nhìn ra thủ đoạn của các ngươi.”

Ly Uyên nhìn bộ dáng tức tối thở phì phì của hắn, nhịn không được ý muốn đùa giỡn, nhẹ nhàng nâng cằm bảo bối nhi lên, hỏi:“Ghét ta sao?”

Hoa Doanh Vũ nhất thời sửng sốt, trong lòng đau xót, đôi mắt ngấn lệ long lanh đáng thương nhìn y, ủy khuất nói:“Ngươi rõ ràng biết ta không hề có ý này mà…..”Hắn nức nở thốt không nên lời.

Ly Uyên đỡ lấy bé yêu, ôm chặt, lập tức dỗ dành:“Là vi phu không đúng, nói lung tung làm phu nhân buồn lòng, đừng giận ta được không?”

Nào phải sinh khí, rõ ràng là ủy khuất, tiểu mỹ nhân cắn môi, lã chã khóc:“Ta đâu có ghét ngươi, sao ngươi lại nói ta như vậy.”Thút thít từng tiếng, bộ dáng vô cùng đáng thương.

“Vậy là thích sao?”Ly Uyên mỉm cười, lòng tràn ngập vui mừng. Y càng lúc càng yêu bé con hơn, bộ dáng bé lúc nào cũng nũng nịu đáng yêu vô cùng, chỉ đùa một chút liền ủy khuất muốn khóc.

Điều làm cho y càng thêm hoan hỉ chính là ngoại trừ y, không một ai có thể nhìn thấy được dáng vẻ ủy khuất cùng nũng nịu của tiểu mỹ nhân kiêu ngạo này.

Hoa Doanh Vũ nhu thuận dựa vào lòng nam nhân hệt như một con mèo nhỏ, hắn đỏ mặt gật đầu:“Chính là thích a.”

Ly Uyên vô cùng vui sướng, ôm lấy bé đi về phía giường, Hoa Doanh Vũ trừng đôi hạnh nhãn, khôi phục lại một chút khí thế tức giận nói: “Ta đau.”

Động tác của Ly Uyên bị chặn lại, đêm qua y đã tác cầu vô độ, nhẹ nhàng buông người trong lòng ra, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ, cười nói:“Phu nhân thật ngoan, nếu khó chịu thì nên hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Hoa Doanh Vũ vội vàng kéo Ly Uyên lại, hói:“Vậy còn ngươi?”

Y cười khẽ:“Đương nhiên là ở đây hầu hạ phu nhân rồi.”

Hai người ôm lấy nhau, Hoa Doanh Vũ nhắm mắt lại nghỉ ngơi, vẻ mặt tràn đầy thanh thản. Hiếm khi hắn mặc sam tử bạch sắc, cổ áo hơi hở ra, để lộ xương quai xanh cùng những vết hồng ngân, Ly Uyên nhịn không được bèn nhẹ nhàng hôn – liếm. Thân thể thoáng run lên, bỗng dưng Hoa Doanh Vũ mở to mắt, giận dỗi đẩy Ly Uyên ra,mắng:“Lại đến chọc ta.”

Tỉ mĩ quan sát sẽ thấy hắn đúng là có chút thẹn thùng, Ly Uyên cũng không muốn tiếp tục trêu chọc hắn nữa, với tay kéo lấy bảo bối nhi ôm chặt vào ***g ngực, nói: “Không thoải mái sao?”

Hoa Doanh Vũ đỏ mặt trừng y, quay đầu sang chỗ khác không thèm để ý đến nữa.

Hai người yên lặng trong chốc lát, đột nhiên Hoa Doanh Vũ bật cười, chỉ về phía cửa:“Xem kìa.”

Ly Uyên giương mắt nhìn qua, quả nhiên thú vị. Lục Oánh dường như đang rất buồn bực, lúng túng, nó vụng về kéo lê thân mình, nhìn ngó xung quanh tìm đường ra cửa, ỷ vào thân thể ngắn nhỏ nên leo lên cửa sổ tính bò ra ngoài, ai ngờ bị té xuống, lắc lư vài cái rồi ủ rũ nằm ườn ra sàn.

Hoa Doanh Vũ nâng tay đánh vào khoảng không, chân khí phát ra làm cửa bật mở. Lục Oánh nhanh chóng vùng dậy, vèo một cái bò ra ngoài.

Hoa Doanh Vũ khanh khách cười, lẩm bẩm nói: “Thật ngốc.”

Ly Uyên nắm tay hắn cười hỏi:“Công lực vừa mới khôi phục một nửa? Sao lại lợi hại vậy?”

Hoa Doanh Vũ liếc y một cái:“Hứ đương nhiên, ta đâu giống ngươi cả ngày chỉ biết hồ nháo*, cũng không biết luyện công, coi chừng có ngày ta cho ngươi theo Sở Thiên Tầm kia chịu khổ.”

(*) hồ nháo: quấy rối

Ly Uyên bỗng nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn:“Giáo chủ, người nhẫn tâm nhìn thuộc hạ chịu khổ được sao?”

Thoáng đẩy nam nhân ra, rồi bỗng nhào đến cắn một ngụm lên môi y, giận dỗi hỏi:“Sao ngươi càng ngày càng xấu xa thế?”

Ly Uyên chỉ cười mà không đáp, vươn tay vòng quanh người mỹ nhân, ôm chặt, ngắm nhìn dung nhan tinh xảo như họa của hắn, bây giờ y chỉ cảm thấy trong lòng mình tràn ngập hạnh phúc.

Hoa Doanh Vũ nép người vào ngực y, lắng nghe nhịp tim mãnh liệt của y, khóe môi bất giác cong lên, thực thỏa mãn.