Hoắc Loạn Giang Hồ

Quyển 1 - Chương 40: Thật khó dây vào




Lần thứ mười tám đã trở thành phế thải, nhưng Dung Lạc Vân bây giờ chẳng có lòng dạ nào chép lại, sáng mai rồi tính vậy.

Y cầm ngọn đèn về phòng ngủ, cửa sổ chưa đóng, nước mưa hắt vào thấm ướt chiếc sạp nhỏ bên cửa sổ. Không để ý đến gối tròn dính nước trên sạp, cũng không để ý đến tấm chăn nhung ẩm ướt, y chỉ chăm chăm cứu lấy cây quạt lụa trên bàn.

Mặt quạt đã ướt thấu, hai mặt dính vào nhau, dưới ánh nến cây ngân hạnh và hoa ngọc lan hợp vào nhau. Lau lau một lúc cũng không khô được bao nhiêu, y dứt khoát ngồi xuống sạp phẩy quạt.

Trời hơi lạnh, choàng tấm chăn ướt kia lên, lại thấy hơi mệt nhọc nên dựa vào chiếc gối ướt. Dung Lạc Vân giống y như là Dung quý phi vậy, nửa đêm rồi không ngủ, nằm ngang nằm dọc không biết là lạnh hay nóng.

Phẩy quạt một lúc, y nhìn chằm chằm mặt quạt mà bần thần. Sáng sớm phẫn nộ phát điên, phá hủy hết từng món đồ cất giấu tình cảm, chỉ chừa lại mỗi cái quạt này, bây giờ mà nhấc kiếm lên thì lại không nỡ xuống tay.

Rầm một tiếng, cánh cửa sổ vừa đóng kín bị thổi toang ra, ngay sau đó mưa liền giội ào vào bên trong. Dung Lạc Vân giật mình, khom người đóng cửa, hé ra một khe nhỏ nhìn ra màn mưa tầm tã bên ngoài.

… Hoắc Lâm Phong rốt cuộc có đem theo ô không?

Gió lạnh chỉ là chuyện nhỏ, nhưng vết thương mà dầm mưa bị nhiễm trùng thì phải làm sao? Lỡ như cánh tay sẽ tàn phế thì phải làm sao?

Dung Lạc Vân bấu song cửa nghĩ lung tung, nghĩ xong lại phủ nhận. Người nào không ngốc cũng biết sẽ đem ô mà, hoặc có lẽ đã rời đi từ lâu rồi. Lúc này có một nhóm đệ tử đi tuần tra, đúng lúc đi ngang cửa Vô Danh Cư.

Đôi môi y thoát khỏi sự kiềm chế của trí não, mở cửa ra la lên: “Đợi đã!”

Các đệ tử nghe tiếng liền tiến vào sân, nương theo ánh sáng đi tới hành lang. Vừa giương mắt đã thấy tấm chăn của cung chủ trượt xuống vai, tay cầm quạt lụa, gương mặt được ánh nến vàng tôn lên, điệu bộ tao nhã, rất khác thường…

Dung Lạc Vân hỏi: “Hoắc Lâm Phong đã đi chưa?”

Đệ tử đáp: “Vẫn chưa, đang dầm mưa bên ngoài.”

Dung Lạc Vân nghẹn họng, dầm mưa, mưa lớn như vậy chắc chắn là ướt sũng rồi. Thân xác y cũng thoát ly khỏi sự kiềm chế của trí óc, vào trong tủ lấy một cây ô ra. Y chợt nghĩ, nếu có ô vậy chẳng lẽ sẽ đợi lâu hơn nữa sao? Vết thương chịu mưa gió một đêm cũng đủ dằn vặt rồi.

Y đành phải bỏ ô xuống, ra lệnh: “Đi thông báo cho các cung chủ khác, bảo bọn họ đuổi Hoắc Lâm Phong đi.”

Đệ tử nghi hoặc: “Những cung chủ khác đều đã ngủ hết rồi, hay là Nhị cung chủ…?”

Dung Lạc Vân nói: “Vậy thì gọi dậy đi, liên quan gì đến ta.”

Đệ tử lại hỏi: “Có cần thông báo cho Đoạn đại hiệp không ạ?”

Dung Lạc Vân lắc đầu, nhất định không được thông báo cho Đoạn Trầm Bích, Hoắc Lâm Phong không đánh lại sư phụ, bị một chưởng đánh chết còn không bằng dầm mưa. Phân phó xong, nhóm đệ tử đi xử lý, lập tức chạy mất dạng.

Y thả lỏng người, nằm lên sạp, dùng quạt lụa che mặt. Hầy, thở dài một hơi, có lẽ tối nay sẽ mất ngủ rồi.

Bên ngoài Bất Phàm Cung, Hoắc Lâm Phong đi đến góc tường bên cổng, mượn tường cao hiên hẹp tránh mưa gió. Rất lạnh, vết thương cũng rất đau, nhưng hắn ngồi trên ngựa, lưng vẫn dựng thẳng, tuyệt đối không có bộ dạng khổ nhục kế nên có.

Trên chiến trường vào sinh ra tử, một ăn cả ngã về không, binh mạnh không bao giờ dùng khổ nhục kế để lừa gạt người khác.

Huống hồ, hắn đã từng hứa sẽ không bao giờ lừa dối Dung Lạc Vân nữa.

Hoắc Lâm Phong kiên nhẫn chờ đợi, khi chân tướng bị vạch trần Dung Lạc Vân đã chịu phải kích thích, nhát kiếm sáng nay đủ cho Dung Lạc Vân hả giận, vậy sau khi tâm trạng bình tĩnh rồi cũng nên nghe hắn nói một chút chứ. Bắt người phạm tội còn phải thăng đường nghe xử án mà, hắn muốn biện hộ cho mình một lần, không quá phận mà phải không?

Nếu trời sáng vẫn không đợi được thì tối mai hắn lại đến. Tối mai vẫn không đợi được thì tối mốt hắn vẫn sẽ đến.

Đang thầm suy tư thì cánh cổng phía sau từ từ mở ra, tiếng kẽo kẹt vang lên.

Đến gặp hắn rồi! Hoắc Lâm Phong mừng rỡ, nhảy xuống ngựa động phải vết thương trên vai, nhưng hắn chẳng quan tâm, vội vàng chạy về phía cửa. Người bên trong đang chạy ra, hai người tông vào nhau.

Khi nhìn kỹ lại, vậy mà là Đoạn Hoài Khác.

“Sao lại là huynh?” Hoắc tướng quân lập tức cáu kỉnh, “Huynh ra đây làm gì!”

Đoạn Hoài Khác đáp trả: “Câu này đáng lẽ là ta nói mới phải chứ.” Đang say giấc nồng thì bị gọi dậy dầm mưa, đều tại tên khốn này. Hắn hỏi: “Tiểu Hầu gia có ý định gì, nửa đêm đi loanh quanh bên ngoài Bất Phàm Cung để làm gì?”

Hoắc Lâm Phong hỏi ngược lại: “Thần dân Đại Ung đứng trên địa giới Đại Ung, huynh quản ta làm gì?”

Đoạn Hoài Khác ra lệnh: “Chớ làm càn làm quấy nữa, còn không mau chóng rời khỏi đây!”

Hoắc Lâm Phong xoay người lên ngựa, nhưng lại không đi, mà từ trên cao nhìn xuống, nói: “Bổn tướng quân bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, nếu Đại cung chủ có thể giải đáp, ta lập tức rời đi ngay.”

Đoạn Hoài Khác vung tay áo, hắn đã đọc đủ bộ kinh thư, chẳng sợ trả lời.

Đêm mưa, hai nam nhi thân cao thước tám dùng miệng lưỡi giao đấu, rất lâu sau cũng không phân thắng bại. Cuối cùng, Hoắc Lâm Phong giở trò: “Hôm đó huynh thua dưới tay ta, sao vẫn còn chưa bế quan một năm đi?”

Lại nhắc chuyện này! Đoạn Hoài Khác thẹn quá hóa giận: “Xuống đây, ta với ngươi đấu lại lần nữa.”

Hoắc Lâm Phong ôm vai: “Lợi dụng lúc người ta đang bị thương, huynh có còn biết xấu hổ không thế?”

Chỉ với hai ba câu đã khiến Đoạn Hoài Khác tức muốn váng đầu, thảo nào, thảo nào Dung Lạc Vân lại hứng thú với tên này, đây là vật họp theo loài, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Hắn lười quan tâm nữa, còn không bằng quay về cầu mưa cầu sấm, để cho ông trời thu dọn đi.

Đoạn Hoài Khác quay vào trong cung, bước vội biến đi mất tăm.

Vuốt mặt một cái, Hoắc Lâm Phong túm áo choàng tiếp tục đợi, chiếu theo trình tự, sau lão Đại sẽ là lão Nhị, vậy chắc Dung Lạc Vân sắp ra rồi phải không? Chừng một chén trà sau, Đoạn Hoài Khác cầu mưa thành công, mưa ngày càng xối to.

Toàn thân rét buốt, vết thương đau nhói, tay phải không còn sức mà buông thả dây cương. Hoắc Lâm Phong mơ hồ nghe thấy có người tới gần, bước chân nhẹ nhàng thanh thoát. Vừa nhẹ nhàng vừa nhanh nhẹn, lẽ nào là…

“Đỗ Lâm Phong!”

Lục Chuẩn xuất hiện, mở miệng định gọi “Đỗ Trọng”, bỗng nhiên nhớ ra là “Hoắc Lâm Phong”, vì thế liền sửa tên cho người ta. Một tay cậu cầm dù, tay kia cầm loan đao, trên má còn có dấu ấn hoa văn trên gối.

Hoắc Lâm Phong bày ra biểu cảm “Quả nhiên là ngươi”, nhướng nhướng mày một cách khinh miệt.

Nghe thấy đối phương đến gây sự, Lục Chuẩn xốc chăn lên đi ra, vừa lạnh vừa buồn ngủ nhưng cũng không địch lại được sức mạnh của thù mới hận cũ. Lúc ngủ thì như con chó đất, khi tỉnh thì như thổ phỉ: “Ta vẫn chưa tìm ngươi tính sổ mà ngươi đã tự dâng mình tới cửa rồi à!”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Tính sổ gì?”

Lục Chuẩn đáp: “Trả tiền lại cho ta!” Hắn chẳng thèm quân tử như Đoạn Hoài Khác, duỗi tay ra kéo dây cương, chĩa loan đao về phía đối phương khua tay múa chân, “Bốn nghìn lượng của ta, còn có một nghìn lượng tỉ võ thắng được, tổng cộng là năm nghìn lượng!”

Thật là hợp lý, Hoắc Lâm Phong lại hỏi: “Đống tiền đó ngươi lấy được bằng cách nào?”

Lục Chuẩn nói rất hùng hồn: “Đó là tiền mồ hôi xương máu ta cực khổ cướp được!”

“…” Hoắc Lâm Phong nhất thời nghẹn lời. Cúi người vươn tay ra, túm lấy vạt áo kẻ mê tiền kia: “Châu báu ngươi cướp của ta tính thế nào đây? Tính mạng hai mươi kiêu vệ quân tính thế nào đây?” Nói xong quăng Lục Chuẩn xuống đất.

Mông nở hoa, Lục Chuẩn ngã oạch vào vũng nước, ô cũng bay đi.

Hoắc Lâm Phong nói như tát một bạt tai: “Bổn tướng quân có thể tróc nã ngươi một cách danh chính ngôn thuận, giam giữ dụng hình với ngươi, tịch thu toàn bộ vàng bạc trong Tàng Kim Các.” Thấy đối phương toát lên vẻ hoảng sợ, hắn lại đưa cho một quả táo ngọt, “Nhưng nếu ngươi hiểu chuyện, ta không chỉ tha cho ngươi còn thưởng cho ngươi vài nghìn lượng cũng không thành vấn đề.”

Lục Chuẩn gượng dậy: “Ta hiểu chuyện mà, từ nhỏ ta đã cực kỳ hiểu chuyện rồi. Vậy thưởng trước cho ta một nghìn lượng đi…”

Không có công đã muốn hưởng lộc, Hoắc Lâm Phong cười khẩy: “Chừng nào Nhị ca của ngươi chịu để ý đến ta thì lúc đó hẵng đến nhận thưởng, hiểu chưa?” Còn bây giờ thì, hắn lập tức vươn tay ra, “Đưa ô cho ta.”

Lục Chuẩn ngẩn ngơ dâng ô lên, mơ mơ màng màng quay về. Phải giúp Nhị ca để ý đến Hoắc Lâm Phong ư? Dù sao Hoắc Lâm Phong cũng không làm đại đệ tử nữa, sẽ không vượt mặt mình nữa, vậy chắc không sao đâu nhỉ?

Vừa đi vừa nghĩ, Lục Chuẩn dần dần bước về xa.

Hoắc Lâm Phong lạnh run người, xuống ngựa bước đi loanh quanh, khi bước tới bước thứ hai trăm thì có một người khác tới. Hắn vẫn thong thả chờ đợi, chớp mắt một cái liền nhìn thấy bóng người nhỏ bé, là Điêu Ngọc Lương.

Nhóc con đang ngủ say bị gọi dậy nên vô cùng đau khổ. Không tức giận như Đoạn Hoài Khác, cũng không xốc nổi như Lục Chuẩn, cậu níu cổng sắt thò đầu ra: “Huynh tới làm gì?”

Hoắc Lâm Phong khẽ cười: “Tứ cung chủ sao không mắng chửi nữa?”

Cậu nhóc đang buồn ngủ díp cả mắt rồi, Điêu Ngọc Lương bĩu môi, trong tất cả các đệ tử cậu thích nhất là chơi với Đỗ Trọng, nhưng lại thành ra kết quả này. “Huynh lẻn vào Bất Phàm Cung điều tra bọn ta, ta không muốn để ý đến huynh nữa.” Cậu nói, “Huynh đi đi, từ nay nước sông không phạm nước giếng.”

Hoắc Lâm Phong hỏi: “Ta đã từng hại bọn đệ chưa? Đã từng phá hỏng chuyện gì chưa? Ngoại trừ hái sen của đệ thì ta chưa làm gì phải không?” Hắn túm Điêu Ngọc Lương ra, hai người ngồi xổm dưới ô, “Tiểu Điêu ngoan, nếu như ta trở thành kẻ thù của bọn đệ thì hà tất phải đợi trong đêm mưa như thế này chứ?”

Điêu Ngọc Lương do dự nói: “Vậy huynh muốn làm gì?”

Hoắc Lâm Phong nói: “Nhị ca của đệ có buồn không? Gọi em ấy ra đây đi, ta muốn dỗ dành em ấy.”

Điêu Ngọc Lương trả lời: “Nhị ca bị Đại ca nhốt trong nhà chép phạt rồi, chép không xong không được ra ngoài.”

Chép phạt ư… Đã đau lòng rồi còn bị bắt chép phạt, Đoạn Hoài Khác đúng là chẳng phải thứ tốt lành gì. Hoắc Lâm Phong thầm phỉ nhổ, sau đó quyết định rút lui cầu cơ hội khác: “Mấy đêm này ta đều sẽ tới, không đợi được Nhị ca của đệ thì đệ ra đây nói cho ta nghe tình hình của em ấy.”

Vậy không phải cậu sẽ trở thành nha đầu truyền lời sao? Điêu Ngọc Lương nói nhỏ: “Ta có một điều kiện… Ta muốn đến xem quân doanh.”

Hoắc Lâm Phong đồng ý, cứ như thế mà hoàn thành giao dịch. Đợi Điêu Ngọc Lương quay vào thì trời cũng tờ mờ sáng rồi, hắn cưỡi ngựa về quân doanh kiểm tra đột kích. Đến quân doanh, các binh lính dậy sớm đều ngáp ngắn ngáp dài, hắn nghe mà cũng buồn ngủ theo.

Trong trướng, Đỗ Tranh không biết đã tới từ lúc nào, đem theo tráp đồ ăn, hộp thuốc và một bộ xiêm y. Vết thương được tẩy rửa một lần nữa, rồi hắn thay y phục và dùng cơm, Hoắc Lâm Phong vẫn ung dung đi tập luyện như cũ.

Không lâu sau, quân doanh ở phía tây hô hiệu vang trời.

Bất Phàm Cung ở phía đông cũng không thua kém gì, các đệ tử vẫn luyện công đúng giờ, chỉ là không có vị cung chủ nào xuất hiện giám sát. Đoạn Hoài Khác đang ngủ trong Túy Trầm Nhã Trúc, Lục Chuẩn thì ngủ trong Tàng Kim Các, Điêu Ngọc Lương đến cả sức lực chèo thuyền về giữa hồ cũng không có, chạy đến Vô Danh Cư tìm Dung Lạc Vân ngủ cùng.

Dung Lạc Vân vỗ lưng cho cậu nhóc, hỏi: “Hoắc Lâm Phong đi rồi à?”

Điêu Ngọc Lương hừ hừ, Dung Lạc Vân hỏi tiếp: “Trông hắn thế nào, có suy nhược không?”

Điêu Ngọc Lương nhắm mắt lắc đầu, lắc ra tiếng ngáy khò khè. Dung Lạc Vân cũng có chút yên tâm, một đêm không chợp mắt nên giờ vô cùng buồn ngủ, y trở mình rồi cũng đi tìm Chu Công.

Sau cơn mưa trời lại sáng, nhiệt độ dần dần tăng lên.

Hoắc tướng quân đúng là mình đồng vách sắt, vai mang vết thương mà chẳng nề hà gì, bôi mấy lần thuốc là lại sinh long hoạt hổ ngay. Ban ngày Hoắc tướng quân bận rộn trong quân doanh, đến khi trời tối được nghỉ ngơi thì đi thẳng tới Bất Phàm Cung chờ đợi.

Đêm đầu tiên cưỡi ngựa dầm mưa.

Đêm thứ hai thông minh hơn rồi, mang theo cả túi nước và bánh nóng.

Đêm thứ ba mang theo đèn và thoại bản (*), đọc câu chuyện xúc động của đồ tể Trương và góa phụ Lý hết một đêm.

(*) thoại bản: một dạng tiểu thuyết thời nhà Tống, viết về những câu chuyện phản ánh đời sống xã hội thời bấy giờ

Các đệ tử tuần tra đã không còn thấy lạ nữa, sau một thời gian ngắn Hoắc Lâm Phong đã khiến cho người ta ghi nhớ rồi. Không bẩm báo cũng không đuổi đi, nhớ tới mình từng được tướng quân Tái Bắc lãnh đạo còn nảy sinh chút hưng phấn khó tả.

Đến hoàng hôn ngày thứ tư, bút lông chấm mực, Dung Lạc Vân viết xong nét cuối cùng. Nhốt mình nhiều ngày cuối cùng cũng chép xong năm mươi lần, eo mỏi lưng đau, ngả vào ghế thở phào một hơi thật dài.

Gấp giấy lại xong, y móc khóa cửa rồi rời khỏi Vô Danh Cư.

Đến Túy Trầm Nhã Trúc tìm Đoạn Hoài Khác, Dung Lạc Vân đưa giấy chép phạt lên cho đối phương xem. Một tập giấy thật dày, Đoạn Hoài Khác cực kỳ kiên nhẫn kiểm tra từng câu từng chữ một, xem xem Dung Lạc Vân có lại viết mấy câu mắng chửi mình hay không.

Kiểm tra xong không thấy sai sót gì, bảo Dung Lạc Vân đọc thuộc lòng một lần. Dung Lạc Vân đọc không sai một chữ mới được cho phép đi.

Y đi về phía cổng chính, mấy ngày nay hơi nóng, nên muốn đến Triều Mộ Lâu ăn đá bào đường nâu bà vú làm. Đương lúc chiều tà, cổng mở ra, một tia nắng hoàng hôn len lỏi vào, ánh sáng lấp lánh như lửa rọi lên gương mặt y.

Dung Lạc Vân bước ra, bất giác nhìn về phía mặt trời lặn phía tây.

Vào đúng lúc này, Hoắc Lâm Phong cưỡi ngựa đến, phong thái anh tuấn nổi bật trên nền ánh hoàng hôn, nhìn thấy y, hàng lông mày lạnh lùng bỗng hiện lên ý cười, vội vàng phi nhanh tới. “Hu!” Hoắc Lâm Phong nhảy khỏi lưng ngựa, dừng ngay trước mặt y.

“Em chịu ra gặp ta rồi ư?” Hoắc Lâm Phong mong ngóng hỏi.

Dung Lạc Vân dời tầm mắt: “Ta chỉ định đến Triều Mộ Lâu mà thôi.”

Biểu cảm của Hoắc Lâm Phong cứng đờ, bốn ngày ba đêm chưa chợp mắt, còn tưởng rằng cuối cùng cũng đợi được rồi. Hắn lùi lại một bước, lại lùi thêm bước nữa, sau khi lùi mấy bước liền quay phắt người lại, leo lên lưng ngựa.

Kéo dây cương, không nói một chữ nào đã quất roi chạy đi.

Dung Lạc Vân giương mắt nhìn bóng lưng kia, lần này chắc đã từ bỏ thật rồi, vậy mà sao y lại cảm thấy lồng ngực đau chướng lên.

Y chậm rãi đi về phía Trường Hà, chưa đi được nửa đường thì ánh tà dương đã hoàn toàn biến mất, nhà nhà đều thắp đèn. Đi ngang Luận Trà Cư, nghệ nhân kể chuyện rất biết nắm bắt tình hình, đang kể về chuyện Hoắc tướng quân tước bỏ thủ cấp Mạc Hạ Lỗ, uy hiếp lũ man tặc.

Dung Lạc Vân níu khung cửa nghe một hồi, nghe xong còn ném vào một nén bạc vụn.

Y đúng là nực cười, Hoắc tướng quân sống sờ sờ thì y chẳng để ý, lại tốn tiền nghe người khác ba hoa.

Tiếp tục đi men theo bờ sông, khi đến Triều Mộ Lâu thì trời đã tối thui. Dung Lạc Vân cảm thấy rất kỳ quái, đây là lúc náo nhiệt nhất, sao lại đóng cửa lớn? Y gõ cửa mấy cái, hô gọi: “Vú ơi?”

Cửa mở ra, bà vú đón tiếp y: “Công tử tới rồi thì tốt quá!”

Dung Lạc Vân tiến vào trong lâu, chỉ thấy các cô nương đang chán chường ăn mứt uống trà, vậy mà lại chẳng có một người khách nào. “Tỷ tỷ?” Ánh mắt tìm đến Dung Đoan Vũ, “… Việc làm ăn sao chẳng khá khẩm vậy?”

Bà vú tức tối nói: “Ây dà! Hoắc tướng quân kia đột nhiên ập vào, dọa các quan khách sợ chạy mất rồi!” Giơ tay chỉ lên, “Yêu cầu đóng cửa để kiểm tra, vậy mà chỉ ngồi trong phòng hảo hạng trên lầu bốn, đúng là khó chịu…”

Lòng Dung Lạc Vân rối như tơ vò, người kia phi ngựa bỏ đi, vậy mà lại tới Triều Mộ Lâu ư?

Tâm trạng y chưa bình tĩnh mà đã bị các cô nương đẩy lên lầu. Bước lên bậc này đến bậc khác, giống như bốn trăm bậc thang dưới thiền viện trên đỉnh núi vậy, khiến người ta toát đầy mồ hôi.

Đến trước cửa phòng, y lưỡng lự đẩy cửa vào.

Dung Lạc Vân bước chậm vào tiểu thính, chỉ thấy Hoắc Lâm Phong gục trên bàn mà ngủ. Căn phòng yên ắng tĩnh mịch, chỉ có tiếng hô hấp vững vàng của đối phương.

Y dừng ở bên bàn, nhìn xuống gương mặt kia, bọng mắt thâm quầng, đôi môi mím nhẹ, giữa hai hàng lông mày chứa đầy mệt nhọc. Dưới cằm có một lớp râu lún phún, không biết có đâm vào tay không.

Bỗng, Hoắc Lâm Phong hé mở mắt, mơ màng nhìn về phía y.

Y giống như vừa bị bắt thóp, lập tức xoay người định đi.

Hoắc Lâm Phong vươn tay ra bắt lấy, dùng mười phần sức lực túm Dung Lạc Vân tới ngồi trên chân mình, ấn mạnh y vào trong lòng. Không thèm quan tâm đến vết thương, hai cánh tay ôm ghì lấy đối phương.

“Đừng đi mà.” Hắn vùi đầu vào hõm cổ y, não nuột thở dài, “… Tiểu Dung.”

Đầu óc Dung Lạc Vân trống rỗng trắng tinh… Nhưng mặt thì lại đỏ lựng.