Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 115: Mẹ tôi là ai




Ánh mắt lạnh nhạt của Niên Nhã Tuyền nhìn chằm chằm Mục Quắc Quắc: "Sao cô biết chuyện của anh tôi? Sao cô biết anh tôi là ai?"

Có lẽ đi theo Hoắc Lăng Trầm nên bị lây bệnh, giờ phút này đôi mắt lạnh nhạt của Niên Nhã Tuyền lại thêm mấy phần sắc bén mà người thường không có. Mục Quắc Quắc bị khí thế của cô dọa sợ, cô ta cũng chỉ nghe lén ba mẹ nói chuyện, cụ thể thế nào sao cô ta biết được? "Đương nhiên tôi biết.. Anh cô ở nước ngoài, hồi đó bị người nhà mẹ cô mang đi."

Mẹ.. Một từ cấm kị trong lòng cô lại bị nói ra.

Niên Nhã Tuyền túm lấy cổ áo Mục Quắc Quắc, hung hăng hỏi: "Cô còn biết gì nữa?"

"Chị buông tôi ra! Chị làm gì vậy? Niên Nhã Tuyền, còn tưởng rằng chị thật sự thay đổi rồi, không ngờ chỉ là giả vờ!" Mục Quắc Quắc giằng lại cổ áo từ tay Niên Nhã Tuyền, bất mãn sửa lại quần áo mình.

Gần đây mọi người trong trường đều đồn Niên Nhã Tuyền đã thay đổi, Niên Nhã Tuyền có thay đổi hay không, cô ta biết rõ hơn bất kì ai. Dù sao hai người quen biết hơn hai mươi năm, Mục Quắc Quắc không thể không nói, Niên Nhã Tuyền đúng là có thay đổi, chẳng những thay đổi, còn trở nên ưu tú hơn..

"Nói!" Niên Nhã Tuyền lạnh lùng ra lệnh.

Rốt cuộc Mục Quắc Quắc vẫn sợ cô, cực kì không tình nguyện trả lời: "Được rồi.. Nhà ngoại chị hết sức phản đối mẹ chị ở cùng bố chị, vì thế đã mang anh chị đi. Năm sau, sau khi mẹ chị sinh ra chị, chưa đến hai tháng, mẹ chị lại bị ông ngoại chị dắt đi.. Những thứ khác tôi không biết." Cô ta chỉ nghe ba mẹ nói chút này, sau đó người giúp việc phát hiện ra cô ta, cô ta không tránh thoát chỉ có thể làm bộ vừa mới về nhà, không nghe được chuyện Niên Khinh Trúc và Mục Chí Cường nói.

Một đoạn thoại thật đơn giản, lại khiến cho Niên Nhã Tuyền thật lâu sau mới tiêu hóa được.

Tại sao ông ngoại không để mẹ cô ở cùng bố cô? Cho dù mẹ sinh ra cô và anh, cũng không thể ở cùng nhau?

Vậy có phải mẹ bị buộc không được gặp cô không..

Khi cô lấy lại tinh thần, muốn tiếp tục hỏi Mục Quắc Quắc những vấn đề khác, Mục Quắc Quắc lại mở miệng trước: "Chị nói cho tôi biết quan hệ giữa chị và Hoắc Lăng Trầm, rồi mới được hỏi tiếp."

"Tôi và anh ấy.." Không được! Mục Quắc Quắc là người nhiều chuyện, không thể nói: "Cô thấy hết rồi đấy, tôi thích anh ấy."

Mục Quắc Quắc khiếp sợ che miệng lại: "Chị cũng đã kết hôn rồi, còn dám thích Hoắc tổng, Niên Nhã Tuyền chị cắm sừng chồng chị!"

Niên Nhã Tuyền trợn mắt nhìn cô ta: "Đừng nói bậy bạ! Thích chỉ là thích, tôi không hề cắm sừng chồng tôi!"

"Tôi không tin!"

"Có tin hay không là tùy cô, đến lượt tôi, tôi hỏi cô, mẹ tôi là ai?"

"Tôi không biết.."

Niên Nhã Tuyền liên tiếp tra hỏi cô ta mấy vấn đề, Mục Quắc Quắc mặt đầy mờ mịt. Có thể nhìn ra Mục Quắc Quắc không biết gì khác, nên để cô ta đi.

Ngồi lên xe, cô rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc cô có nên nói cho Hoắc Lăng Trầm biết hay không, chuyện của anh cô, nhờ anh giúp đỡ tìm anh trai có được không?

Nhưng mà cô lại sợ.. Sợ Hoắc Lăng Trầm điều tra ra tất cả mọi chuyện, bao gồm cả mẹ cô, mẹ cô là ai, tại sao mẹ lại vứt bỏ cô và bố..

Bây giờ cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý để đối mặt với những điều này.

Về biệt thự, Niên Nhã Tuyền không đi vào, chỉ đứng ngẩn người trong tuyết, trong đầu đều hiện lên mấy câu hỏi liên quan đến mẹ và anh trai.

Trước khi bố mất cũng không nói cho cô bất kì chuyện gì liên quan đến mẹ, ông ấy sợ cô đi tìm bà ấy.

Chuyện liên quan đến anh trai, bố cũng chỉ nói cho cô biết một cái tên, nhưng cái tên này có lợi ích gì? Đoán rằng anh trai sống cho đến bây giờ cũng không biết mình mang họ Niên..

Cho đến khi đèn xe chiếu lên người cô, Niên Nhã Tuyền ngẩng đầu lên phát hiện, từ xa xa xe Đế Tước của Hoắc Lăng Trầm đang đi đến.

Xe dừng lại, người đàn ông từ trên xe bước xuống, anh mặc một chiếc áo khoác len cashmere màu đen dài đến đầu gối với đôi giày da cùng màu trên chân, đạp lên tuyết còn đọng lại sải bước đi tới.

Dáng người tuấn tú cao lãnh kia, lần nữa câu hồn Niên Nhã Tuyền, cưới được một ông chồng có giá trị nhan sắc cao thật tốt!

Người đàn ông đi tới trước mặt cô, kéo tay cô, ôm cô vào lòng, giọng nói hơi trách cứ: "Trời lạnh thế này, sao lại đứng ở đây?"

Tay cô cũng lạnh cóng, anh dứt khoát cởi nút cài áo choàng của mình, kéo hai tay cô gái áp vào hông mình, cuối cùng dùng áo choàng dài trùm lên hơn nửa người cô.

Trong tuyết trắng xóa, hai người cách nhau rất gần, gần đến mức cô có thể nghe rõ được nhịp đập trái tim của người đàn ông này: "Hoắc Lăng Trầm."

"Ừm."

"Em có nói với anh câu này chưa?"

"Hửm?"

"Em thật sự thích anh.." Em thích anh, bắt đầu từ cái hôn trong khách sạn đó. Em thích anh, bắt đầu từ khi gặp anh. Em thích anh, bắt đầu từ khi trải qua..

Sâu thẳm trong mắt Hoắc Lăng Trầm mang theo vẻ vui sướng nồng đậm cùng với kinh ngạc vui mừng, chóp mũi anh cọ vào mặt cô: "Ừm.." Anh cũng rất thích em, Niên Nhã Tuyền.

Cô nhớ tới một bài thơ rất hợp hoàn cảnh, thấp giọng đọc trong lòng anh: "Em thích anh, giống như gió đi tám ngàn dặm, không hỏi ngày về; em thích anh, giống như lạnh lẽo mùa hè, ẩn nấp trong gió nhẹ; em thích anh, như ngôi sao lấp lánh yên tĩnh trên bầu trời, không sợ cô tịch; em thích anh, giống như cuồng phong bão táp, tránh không kịp; em thích anh, như vở kịch trong thành cũ, lời lẽ dịu nhẹ.."

Trong tuyết, anh lẳng lặng nghe cô tỏ tình, thâm tình đáp lại: "Anh cũng thích em, như chim trên chiến hạm bay ra biển lớn chín vạn dặm, nửa đời không nghỉ; anh cũng thích em, như vạn vật sinh sôi giữa tiết xuân phân, sinh sôi không ngừng; anh cũng thích em, như ngôi sao bôn ba tỉ tỉ năm đen tối, không lời oán than; anh cũng thích em, như Trường Giang, Hoàng Hà đổ xuống ba ngàn dặm, sóng lớn không sợ hãi; anh cũng thích em, nhưng ngựa chiến mặc giáp chiến chinh nửa đời, giang sơn như em.."

Nếu như lời tỏ tình của cô thuộc về phong cách duy mỹ, thì lời tỏ tình của anh thuộc về phong cách ngang ngược.

Ngón tay nhỏ của cô nhẹ nhàng chạm vào gương mặt như được bậc thầy điêu khắc kiệt xuất khắc ra của anh, aizz! Người đàn ông này.. Luôn cao cao tại thượng như vậy, ngay cả phong cách tỏ tình cũng ngang ngược như vậy.

"Hoắc Lăng Trầm."

"Hửm?"

"Đồng ý với em, phải vĩnh viễn ở bên cạnh em.." Cô muốn bỏ xuống phần kiên cường trong lòng kia, thân thiết dựa vào anh, để anh che gió che mưa cho mình..

"Được."

Một giây sau, đôi môi đỏ mọng của cô bị người đàn ông chặn lại, dưới ánh đèn đường, đôi trai gái ân ái triền miên. Cuối cùng cô gái bị ôm ngang lên, trở về biệt thự.

Người đàn ông luôn luôn sạch sẽ, bây giờ về nhà, có chuyện quan trọng hơn phải làm đi tắm, đó chính là "ngủ" Niên Nhã Tuyền, "ngủ" Niên Nhã Tuyền..

Thế nào cũng phải hành hạ Niên Nhã Tuyền một trận trước, mới ôm cô đi vào phòng tắm tắm chung.

Tối hôm nay bị hành hạ đến không hiểu ra sao, từ sau khi anh đồng ý với cô vĩnh viễn ở bên cạnh cô, cô liền không có cơ hội nói thêm một chữ nào nữa. Bị anh vừa hôn vừa đi lên lầu, tiếp theo liền bị làm..

Sáng hôm sau, Niên Nhã Tuyền ngủ mơ mơ màng màng, môi đỏ mọng bị hôn, chỉ cảm thấy có người đàn ông thì thầm bên tai cô: "Vợ à, nên thức dậy đến sân bay rồi."