Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!

Chương 29: Chịu cực trong dầu nóng




Niên Nhã Tuyền nghe Hoắc Lăng Trầm nói cô vậy, gấp lên, "Không có, tôi thật sự đến để xin lỗi, vì trước đó không biết tốt xấu luôn luôn đối nghịch vơi anh nên xin lỗi.." Từ khi Hoắc Lăng Trầm chuyển về biệt thự ở, từ lão lưu manh ác mồm ác miệng hoàn toàn biến thành một vị trưởng bối suốt ngày quản trời quản đất, cô luôn luôn nhắc nhở chính mình có một số việc thật không thể lại tùy hứng được, phải tạo mối quan hệ với anh ta, sau này có chuyện gì cũng sẽ dễ nói hơn..

Không đợi cô nói xong, Hoắc Lăng Trầm liền cắt ngang cô, "Đủ rôi, đi về đi! Sau này tuyệt đối không được bước chân vào nhà bếp nữa bước!" Hắn lấy khăn ưu nhã lau miệng.

A? Mặc dù không biết vì sao, nhưng Niên Nhã Tuyền vẫn đè xuống cảm xúc kỳ quái trong lòng, nhu thuận đồng ý, "Ừm, biết rồi, thật ngại quá, lại gây phiền cho anh rồi!" Nói xong, nhanh chóng thu dọn hộp cơm.

Đi đến cửa phòng làm việc, cô rốt cục lại quay đầu lại, thăm dò hỏi, "Chuyện là.. Hoắc Lăng Trầm, có thể ký tên lên đơn ly hôn không.."

"Cho nên, cô giả làm cô gái ngoan ngoãn một ngày chính là vì chuyện này?" Hừ, xem đi! Anh biết ngay mà, tính tình của Niên Nhã Tuyền tự dưng có đại biến! Nhất định là có chuyện, quả nhiên..

Đã bị hắn nhìn ra, Niên Nhã Tuyền thẳng tắp sống lưng, "Đúng vậy, bằng không thì sao?" Nếu như không có chuyện xảy ra mấy lần trước, cô đối với Hoắc Lăng Trầm chỉ có cảm kích, dù sao hắn cũng đã nuôi cô ba năm.

Nhưng là, mấy lần trước lại xảy ra những chuyện như vậy, phần cảm kích trong nội tâm kia của cô đã bị xóa bỏ toàn bộ!

Anh cười lạnh, "Tôi nói rồi, muốn ly hôn, đi tìm ông nội, chỉ cần ông đồng ý, tôi liền ký tên!"

Niên Nhã Tuyền xông về trước bàn làm việc, nhịn xúc động muốn đập bàn làm việc xuống, nói, "Anh biết rõ ông nội vẫn còn đang hôn mê, sao tôi có thể làm cho ông đồng ý được!" Rõ ràng là muốn làm khó cô!

"Đó là chuyện của cô! Không có quan hệ gì với tôi cả, ra ngoài!"

* * * Tiếp xúc với ánh mắt cảnh cáo của anh, Niên Nhã Tuyền đành phải rời đi.

Nhìn xem cửa phòng làm việc đóng lại, trong mắt Hoắc Lăng Trầm xẹt qua một tia phức tạp, trong không khí còn phiêu tán từng thoảng mùi khét..

Bực bội đốt một điếu thuốc, mở cửa sổ ra, mời cái mùi khét kia ra ngoài đi dạo. Gọi Trịnh Phi vào, "Đi điều tra lại cho tôi một phần tư liệu của Niên Nhã Tuyền! Tôi muốn kỹ càng!"

Niên Nhã Tuyền? Trịnh Phi có chút nghi hoặc.

Hoắc Lăng Trầm lãnh đạm quét mắt nhìn hắn một cái, từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ màu đỏ, ném lên trên mặt bàn trước mặt hắn.

Biểu lộ của Trịnh Phi từ mê mang biến thành kinh ngạc. Cho nên, hôm thi Marathon, Hoắc tổng luôn nhìn chằm chằm cô bé kia, còn cô bé mới đến vừa rồi kia là.. Hoắc phu nhân?

* * *

Bên này Niên Nhã Tuyền chậm rì rì ngồi lên con ngựa quý lúc trước, lái xe Văn Ngọc Sơn là quân nhân về hưu hơn năm mươi tuổi, thấy khuôn mặt nhỏ của cô mặt ủ mày chau, cười cười, "Nhã Tuyền, Tổng giám đốc ăn chưa?"

Niên Nhã Tuyền lắc đầu, đóng cửa xe, để hộp cơm ở một bên.

Văn Ngọc Sơn nghe vậy, quay đầu mỉm cười an ủi cô, "Vậy chắc là Tổng giám đốc ăn cơm xong rồi!"

Niên Nhã Tuyền không nói gì, nhớ tới phản ứng vừa rồi của Hoắc Lăng Trầm, lại nhìn hộp cơm bên cạnh, vặn ra, dùng đũa kẹp một miếng thịt kho tàu đặt vào miệng mình.

* * * Cô lập tức rút mấy tờ khăn giấy, phun thịt kho tàu ra.

Văn Ngọc Sơn cười ha hả nhìn cô gái không chênh lệch mấy với con gái ông, đã hiểu vì sao Tổng giám đốc không ăn đồ ăn cô làm.

Má ơi! Cái này.. Cái này.. Là đồ ăn cô làm sao?

Niên Nhã Tuyền trợn mắt há mồm nhìn món ăn đen sì trong hộp cơm, cũng đã hiểu ý trong câu nói kia của Hoắc Lăng Trầm.

Haizz! Đoán chừng Hoắc Lăng Trầm cho là cô muốn mưu sát anh ta rồi! Niên Nhã Tuyền thất bại nhìn món rau xào lúc chiều bị dầu nóng bắn tung tóe, haizz! Chịu cực trong dầu nóng rồi.

Hơn mười giờ đêm

Hoắc Lăng Trầm xoa huyệt Thái Dương mỏi mệt an tĩnh xuất hiện trong biệt thự, men theo ngọn đèn mờ ảo, hắn đổi dép lê đi lên lầu hai.

"Hoắc Lăng Trầm.." Một âm thanh nhẹ nhàng, từ cửa phòng bếp không xa truyền tới.

Âm thanh nhẹ nhàng sâu kín bỗng nhiên vang lên, Hoắc Lăng Trầm là một người đàn ông thực thụ cũng bị dọa đến biến sắc. Thấy rõ người đứng ở cửa phòng bếp, lông mày anh nhíu lại.

"Hơn nửa đêm không ngủ, ở đây dọa người!" Anh trách cô một câu, Niên Nhã Tuyền rất vô tội, Hoắc Lăng Trầm có ý à cô vừa mới dọa hắn sao?

Nghĩ đến khả năng này, cô đè nén xúc động muốn cười phì xuống, ra vẻ phiền muộn từ cửa phòng bếp đi tới, cầm ly sữa nóng trong tay. Cô biết Hoắc Lăng Trầm sắp về rồi, xuống lầu hâm nóng sữa cho anh. Không nghĩ đến Hoắc Lăng Trầm trở về thật đúng lúc, sữa vừa nóng, hắn liền xuất hiện.

"Hoắc Lăng Trầm, tôi hâm nóng sữa cho anh!" Cô vô tội đưa cốc sữa tới trước mặt anh.

Anh nhìn ánh mắt vô tội của cô, đầu đau âm ỉ, "Làm gì hâm sữa mà cũng không bật đèn?" Niên Nhã Tuyền hâm sữa cho anh? Anh thật sự hoài nghi bên trong có hạ độc hay không!

Niên Nhã Tuyền càng vô tội, "Nhà bếp có mở đèn mà, tôi vừa tắt, thì anh cũng vừa vào."

Hoắc Lăng Trầm im lặng nhìn thoáng qua cô, hắn cược rằng cô không có lá gan hạ độc mình! Nhận cốc sữa trong tay cô, không nói lời nào nữa đưa vào miệng.

"Chờ một chút.."

"Phụt.." Anh thêm lần nữa mất khống chế phun hết ngụm sữa vào trong thùng rác, Niên Nhã Tuyền bị dọa đến vội vàng tiếp nhận cốc sữa còn lại một nữa trong tay anh.

Cô vừa rồi muốn nhắc nhở Hoắc Lăng Trầm, rằng sữa còn nóng, nhưng mà, cô còn chưa mở miệng, hắn đã uống một ngụm to rồi.

Hoắc Lăng Trầm xanh mặt nhanh chân bước vài bước, đến bên cạnh bàn ăn, rút mấy tờ khăn giấy.

Xoa miệng của mình, chỉ vào thủ phạm bởi vì nín cười mà nghẹn đỏ bừng cả mặt, nghiêm nghị quát lên, "Cô! Bây giờ lập tức lên lầu đi ngủ!"

Niên Nhã Tuyền há to miệng, muốn nói đến vấn đề ký tên ly hôn, thôi lại nuốt trở về. Cố gắng nín cười, méo miệng, ra vẻ ủy khuất đặt sữa lên trên bàn ăn, lên lầu trở về phòng.

Hoắc Lăng Trầm nhìn bóng lưng của cô, lại nhìn nữa cốc sữa trên bàn, điều chỉnh hô hấp mới theo đi lên lầu.

Cô gái trong phòng vì vô tình trêu đến Hoắc Lăng Trầm, hết sức vui mừng.

Đêm càng lúc càng khuya, Niên Nhã Tuyền nằm trên giường lăn qua lộn lại vẫn ngủ không được, rất nhiều nhân vật tư vấn tình cảm quanh quẩn trong đầu cô cãi nhau đánh lộn. Cô rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến cho Hoắc Lăng Trầm đồng ý ký tên ly hôn?

Cái gã Hoắc Lăng Trầm này mềm không được cứng không xong, tạo phản không được, lấy lòng cũng không được, sao lại khó giải quyết như vậy chứ!

Nghe thấy tiếng đóng cửa rất nhỏ sát vách, cô nhìn đồng hồ, trời vừa rạng sáng.

Hoắc Lăng Trầm mỗi ngày đều khổ cực như vậy sao? Nếu không, ngày mai mua cho anh ta chút quà gì đó để lấy lòng, nói không chừng chỉ cần anh ta vui lên chút thì sẽ đồng ý ký tên ngay thì sao?

Nghĩ tới đây, Niên Nhã Tuyền rốt cục cũng yên tâm, gửi một tin nhắn Wechat cho Lâm Uyển Oánh và Trịnh Hiểu Kha hẹn cùng nhau dạo phố, rồi nặng nề ngủ thiếp đi.

Bảy giờ sáng hôm sau, Hoắc Lăng Trầm đúng giờ xuất hiện trên bàn ăn ở lầu một, dì Lưu vội vàng bưng bữa sáng đã xong đến.

"Dì Lưu." Hoắc Lăng Trầm gọi người chuẩn bị rời đi lại.

"Thiếu gia."

Anh nghĩ lại, "Cô ấy.. Hôm qua tự mình nấu cơm?"