Hoài Thai Mãng Xà (Thai Rắn)

Chương 234: Trở về nhận tội




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bởi vì là tiệc sinh nhật của Phượng Tổ Thiên nên sẽ có rất nhiều quỷ nhỏ linh tinh đến đây để được hưởng chút khí thần. Vào lúc chúng tôi ra khỏi cửa, Phượng Tổ Thiên ngồi kiệu đi qua. Tôi vốn tính cùng Liễu Long Đình đi theo hướng bờ sông, nhưng mà mới bước ra cửa, kiệu của Phượng Tổ Thiên đuổi qua, anh ta nhấc lưng tôi lên, kéo tôi vào trong kiệu ngồi cùng với anh ta. Hơn nữa anh ta còn cho tôi ăn một hạt ngọc, nói ăn hạt ngọc này thì trong vòng mấy tiếng thì người phàm sẽ không thể nhìn thấy tôi, tôi cũng không phải thấy xấu hổ.

Hôm nay là sinh nhật Phượng Tổ Thiên, tôi đồng ý với anh ta mọi thứ. Chẳng qua hiện tại tôi lại nghĩ tới lời Thần Núi nói ngày đó, nói nếu hôm nay tôi không thể giết chết anh ta, anh ta sẽ ngũ mã phanh thấy tôi. Thật ra mỗi người ở khoảnh khắc cuối cùng nói không muốn sống đều là muốn tiếp tục được sống, nhưng mà nếu cứ sống như vậy thì mạng của tôi vĩnh viễn năm trong tay Thần Núi. Hơn nữa càng làm tôi lo lăng chính là tôi sợ tôi sẽ liên lụy Phượng Tổ Thiên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Quả nhiên bề ngoài Thần Núi nhìn có vẻ hung hãng ngang ngược, nhưng nội tâm của anh ta cũng thâm sâu khó lường, luôn dò xét người khác. Nếu so sánh với Liễu Long Đình thì cũng không kém nhau bao nhiêu đâu. Anh ta cầm được nhược điểm sợ chết của tôi, cố ý nói những lời này cho tôi chính là vì muốn tôi tự tạo áp lực cho mình, làm cho tôi không thể làm được việc gì.

Trên đường đi đến bờ sông, tuy rằng tôi không thể xác định được Thần Núi có đến hay không, nhưng vẫn nhắn nhủ với Phượng Tổ Thiên rằng, nếu đến lúc đó chúng tôi đánh không lại Thần Núi thì anh ta hãy đi một mình trước đi. Sau đó tôi lại lừa Phượng Tố Thiên rằng trước kia tôi đã cứu Thần Núi một mạng, cho dù Thần Núi có bắt được tôi thì cũng sẽ không sao cả. Dù sao nếu hiện tại tôi không nói với Phượng Tổ Thiên như vậy, Phượng Tố Thiên nhất định sẽ cùng tôi đánh đến cùng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trước khi chúng tôi đến bờ sông, tôi đã thấy đèn nguyện ước thả đầy trên mặt sông như bầu trời sao. Qủy, yêu và tiên vô cùng nhiều, Phượng Tổ Thiên là người tổ chức tiệc, đương nhiên là phải đi lên đài nói một vài lời cảm ơn với mọi người. Mà tôi đứng ở bờ sông, cũng không biết từ lúc nào thì Liễu Long Đình đã đi về phía tôi. Anh ta cũng không nói gì với tôi, thấy tôi cũng không muốn ở cạnh anh ta nên chuẩn bị rời đi mới bỗng nhiên nói với tôi: “Phượng Tổ Thiên có số làm thần tiên, mặc kệ anh ta sa đọa đến mức nào, anh ta vẫn có thể nhận được nhiều tín ngưỡng như vậy

Liễu Long Đình nói với tôi những lời này là đang hâm mộ Phượng Tổ Thiên sao?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi quay đầu nhìn Liễu Long Đình, trả lời anh ta: "Tự làm bậy không thể sống. Nếu anh cũng để tâm đến chuyện đối xử với người khác như anh ta, coi trọng mạng người, anh cũng sẽ được như anh ta."

Liễu Long Đình thấy tôi mằng anh ta cũng không để ý, mà nâng mặt lên nhìn mặt sông chói sáng, nở một nụ cười rồi nói với tôi: “Thật ra chúng tôi cũng từng muốn làm gia tiên, nguyện vọng ban đầu chính là muốn trở thành người như Phượng Tổ Thiên, được người kính yêu tôn sùng. Chẳng qua, sau này hình thành thói quen giết người, mạng người giống như con kiến vậy. Giấc mơ lúc trước theo đuổi từng chút biến mất theo máu trong tay. Không thể cứu trở lại, cố gắng chết là một loại giải thoát. "Vậy anh muốn chết không?" Tôi hỏi Liều Long Đình. Khi tôi hỏi Liễu Long Đình, Liễu Long Đình lại không trả lời vấn đề này của tôi, mà ánh mắt lại hướng về phía một người mặc quần áo đen toàn thân, nói với tôi: "Người kia chính là Thần Núi, một vị thần bị người từ bỏ. Hiện tại anh ta còn khát vọng được tôn sùng hơn cả tôi, nhưng cũng sa đọa vào bóng tối còn nhiều hơn tôi." Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi theo ánh mắt của Liễu Long Đình nhìn về phía người đàn ông dùng đồ đen phủ kín người, thấy hình thế người đàn ông kia quả thật rất giống Thần Núi.

Nhưng mà ngày thường Thần Núi đều mặc đồ để khoe sự hào phóng, hiện cả người lại chỉ mặc đồ đen, mặt cũng dùng mặt nạ đen bọc, nhìn từ xa thoạt nhìn rất giống đại ca giang hồ đứng đầu đường kiếm chác.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Trong lúc nhất thời tôi không thể tin được đó là Thần Núi. Cái mũi nhạy với mùi của tôi phát hiện ra khí tức trên người anh ta, phát hiện khí tức tản quanh người anh ta quả thật chính là Thần Núi. Khí tức này so với khí tức trên người mà tôi gặp hai người trước giống nhau như đúc.

Ban đầu tôi không dám hy vọng quá nhiều vào việc Thần Núi sẽ tới tham gia tiệc sinh nhật Phượng Tổ Thiên. Dù sao Thần Núi cũng không ngốc, anh ta có gương Thiên Ảo, cái gì cũng có thể xem được, không có khả năng không phát hiện ra tôi cầm sáo Phượng Minh đến tìm Phượng Tổ Thiên. Hơn nữa anh ta lại không mang theo ai cả, một mình tới đây.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Thần Núi giống như thịt báo dâng đến tận miệng tôi, tôi không thể không ăn. Hiện tại tôi nhìn Thần Núi, anh ta xen lẫn trong các tín đồ của Phượng Tố Thiên, tôi không thấy được mặt anh ta, cũng không thấy được biểu cảm anh ta. Liễu Long Đình nói Thần Núi còn hy vọng có được tôn sùng hơn cả anh ta, chẳng lẽ thứ hấp dẫn Thần Núi tới đây chính là tín đồ của Phượng Tổ Thiên?

Ngoại trừ nguyên nhân này thì cũng không còn thứ gì khác đáng giá để anh ta đi tìm chết. Hơn nữa liên tưởng đến những lời anh ta nói với tôi trước đây, còn có sự để ý của anh ta với miếu Thần Núi đều chứng minh những lời Liễu Long Đình nói là đúng. Thần Núi khát vọng có tín ngưỡng, một người cái gì cũng không có, sẽ càng muốn có được cái gì đó. Nhưng nếu theo đạo lý này mà nói, Thần Núi cũng giống như Thần Sông, bọn họ là thần linh tự do. Đã là thần linh tự do rồi còn cần tín ngưỡng làm gì?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi nghĩ không thông, cũng chẳng rõ ràng. Nhưng mà hiện tại tôi không cần nghĩ thông, tôi muốn mời Lạc Thần đến, mượn ba nghìn thủy quân của anh ta ngăn đường Thần Núi trở về núi. Nhưng mà không đợi đến lúc tôi mời, Liễu Long Đình nói cho tôi không cần mời, để cho anh ta làm đi. Hiện tại không có Hư ở đây, mà năng lực tự thân của Thần Núi cũng không mạnh đến mức chúng tôi không tưởng được.

Trước đó Liễu Long Đình đã hợp tác với Thần Núi, đương nhiên phải hiểu rõ Thần Núi hơn chúng tôi. Nếu Liễu Long Đình đã nói anh ta có thể ngăn chặn Thần Núi, tôi cũng tin tưởng anh ta, đánh một ánh mắt cho Phượng Tổ Thiên trên đài. Mà Phượng Tổ Thiên trên đài cũng rất nhanh phản ứng lại, lập tức tạo ra một trận sương khói ở trên đó. Căn bản không đợi mọi người phản ứng, một con phượng hoàng nhiều màu lập tức bay ra từ làn sương khói màu trắng ấy, bay lên trời cao hót vang! Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Mà tôi đi về phía người đàn ông mặc quần áo màu đen, lấy ra sáo Phượng Minh kết hợp với tiếng kêu của Phượng Tổ Thiên, lập tức đặt trên môi thổi! Liễu Long Đình ở phía sau, chưa đi đến đây, chỉ là lẳng lặng nhìn tôi.

Sáo Phượng Minh này giống như ban đầu đã là của tôi, trong đầu tôi hiện lên vô số phương pháp thổi, tinh khí màu trắng mãnh liệt hướng vào bên trong cơ thể Thần Núi. Thần Núi giống như lúc này mới phản ứng lại, nghiêng gương mặt qua im lặng nhìn tôi, mà tôi không dừng động tác bên miệng lại, tiếp tục thổi sáo Phượng Minh. Tiếng sáo bao phủ cả tiệc sinh nhật, một số yêu quái nhát gan sợ tới mức lập tức tán loạn đi, mà người không nhìn thấy chúng tôi, vẫn mang theo vẻ mặt tiều tụy nhìn thần tượng Thành Hoàng của họ, cầu phúc với Thành Hoàng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Liễu Long Đình nói Thần Núi rời khỏi Hư thì thực lực tự thân cũng không mạnh như chúng tôi tưởng tượng. Cũng không biết có phải do tiếng sáo của tôi có thể áp chế tất cả pháp lực của Thần Núi hay không, anh ta phản kháng được hai lần, sau đó phải chịu đựng từng luồng khói trắng điên cường tiến vào thân thể anh ta. Mà khi tôi và Phượng Tố Thiên muốn hỏi anh ta xem tim đang ở nơi nào, Cô Hoạch Điểu bỗng nhiên hét lên với tôi và Phượng Tổ Thiên, nói Thần Núi đã ăn tim, ngay tại trong ngực Thần Núi. Nói xong, Cô Hoạch Điều nhìn Thần Núi đã mất đi phần lớn sức mạnh, lập tức thổi một ngọn lửa về phía Thần Núi, dùng móng vuốt đào từ ngực Thần Núi. Một trái tim đỏ tươi lập tức được Cô Hoạch Điểu bắt lấy trong móng vuốt, sau đó ném về phía tôi!

Mà thân thể Thần Núi sau khi không có tim, nháy mắt liền nổ thành từng mảnh nhỏ. Ban đầu tôi nghĩ Thần Núi khó đối phó đến mức nào, nhưng mà hiện tại tôi không tốn mấy sức lực đã có thể giết chết anh ta?!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tôi thấy trái tim trong tay tôi, quả thực không thể tin tưởng được Thần Núi cứ như vậy bị tôi giết chết. Nhưng mà trái tim trong bàn tay tôi liệu có phải thật sự của tôi không.

Tôi bỗng nhiên sợ hãi đây là một trong những thủ đoạn của Thần Núi dùng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Phượng Tổ Thiên thấy Thần Núi đã chết, lập tức biến trở về hình người, đi về phía Liễu Long Đình. Anh ta nói về những chuyện trước kia Liễu Long Đình đối xử với tôi, hại tôi, nói hôm nay anh ta sẽ thay tôi lấy mạng của Liễu Long Đình.

Liễu Long Đình nhìn Phượng Tố Thiên đang căm phần, trên mặt không có biểu cảm gì mà ngẩng đầu nhìn lên không trung. Mà lúc này, trên bầu trời vang lên thanh âm mà tôi rất quen thuộc: "Liễu Long Đình giết người vô số, đã sớm đáng chết. Lúc trước anh ta nói cho anh ta một chút thời gian, chờ anh ta sắp xếp hậu sự cho mình xong, làm cho em trai anh ta có năng lực tự bảo vệ mình sẽ theo tôi về nhận tội.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Âm thanh này chính là âm thanh của Thị Thành Hoàng của chúng tôi!

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”